Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp)

Chương 163: Khoáng mạch linh thạch.

Chương 163: khoáng mạch linh thạch.

Mai Di Hương nóng vội, ngồi không bao lâu liền đi. Nguyên nhân gây ra là nàng nhận được báo cáo của thủ hạ, nghe nói từ đâu chạy tới một con heo năm chân, lập tức hào hứng đi xem.

Nữ nhân này...!!!

Chu Hằng hoàn toàn không làm rõ tính tình của nữ nhân này, bách biến đa dạng, nhưng tổng thể mà nói vẫn là năng lực gây họa tương đối mạnh. Loại vua gây họa này vẫn bớt chọc vào thì hơn. Tuy rằng nàng thật sự rất xinh đẹp, thân phận cũng vô cùng cao quý, nhưng Chu Hằng cũng không muốn cả ngày sứt đầu mẻ trán.

Hắn tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, trực tiếp chạy lên tầng hai, bắt đầu luyện hóa vũ khí vừa mới lấy được.

Trong hơn trăm món binh khí, chỉ có chín món là pháp khí, ngoài ra đều là phàm khí khá thượng thừa. Chu Hằng nhìn xem những tài liệu dùng kia khá bất phàm, bởi vậy liền mua lại, dù sao không mất bao nhiêu tiền.

Năng lực của Phệ Kim tộc phát động, hắn bắt đầu cướp đoạt tinh hoa trong những binh khí này.

Vυ't vυ't vυ't!!!

Đầu tiên là phàm khí bởi vì không có trận pháp bảo hộ, hoàn toàn chính là một món vật chết, tinh hoa trong đó lập tức liền bị Chu Hằng rút ra ngoài, hóa thành từng hạt tiến vào trong cơ thể hắn, màu sắc khác nhau, sắc thái loang lổ.

Mà chín món pháp khí kia thì đều có trận pháp tồn tại, khí linh lập tức triển khai phản kích. Nhưng trong chín món pháp khí cảnh giới cao nhất cũng chỉ là cấp bậc Sơ Phân Cảnh, sao có thể là đối thủ của Chu Hằng, ngay cả hắc kiếm đều không dùng, hắn mạnh mẽ phá hủy trận pháp, chín món pháp khí lập tức hóa thành phàm khí.

Những binh khí này cộng lại một chỗ cũng không thể so sánh với lục lạc màu tím, Chu Hằng ngay cả da thịt đều không cần rạch ra, chỉ vẻn vẹn mười mấy phút sau liền cắn nuốt sạch sẽ chúng, mục nát hóa thành bụi. Mà ở trong cơ thể Chu Hằng thì thêm ra một viên châu hoàn màu sắc rực rỡ còn nhỏ hơn hạt gạo.

Tâm niệm hắn thoáng động, viên châu hoàn này lập tức tản ra, dung hợp vào trong xương cốt toàn thân, tiếp tục đề cao cường độ thân thể và lực lượng của hắn.

- Tính chất của kim loại càng cao, tinh hoa trong đó cũng càng nhiều!

Chu Hằng mở mắt, điều này không khó đoán, nhưng vẫn phải chứng minh một chút mới có thể hết hy vọng.

- Tuy nhiên, kim loại cao cấp chỉ có duyên gặp không thể cầu, dù sao không có nhiều thằng ngốc tới tặng bảo vật cho ta như Ứng Băng Phong. Vẫn là dùng số lượng để bù lại thôi!

Hắn rời khỏi Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, lại chạy tới Thiên Bảo Các một chuyến. Muốn mua đồ vật cấp cao thì ở đó tự nhiên là lựa chọn đầu tiên.

- Chu công tử!

Lần này là Nguyễn Giai Oánh ra mặt tiếp đãi Chu Hằng. Vị Tử Tinh tiểu thư có danh xưng đệ nhất mỹ nữ Hàn Thương Quốc này một đoạn thời gian gần đây đặc biệt điệu thấp, giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Chu Hằng làm lễ ra mắt, lập tức tiến lại ôm lấy nàng đặt lên đùi.

- Khi mới gặp Chu công tử, Chu công tử chẳng qua Luyện Thể Cảnh, nhưng bây giờ lại đã là cường giả Ích Địa Cảnh, khiến cho thϊếp thân ngưỡng mộ!

Vị mỹ nữ khiêm tốn này nhẹ nhàng cười, có một loại quyến rũ phát ra từ trong xương tủy. Nàng bị Chu Hằng chơi đến phát sợ, gần đây tưởng rằng có thể kháng cự lại hắn, thế nhưng chỉ vừa bị Chu Hằng chạm vào, ý nghĩ kháng cự trong nàng lập tức khuất phục, chỉ có thể mặc cho Chu Hằng làm bậy.

Mỗi một mỹ nữ đều là yêu tinh trời sinh, một nụ cười một cái nhăn mày trong lúc lơ đãng đều có thể khiến người tim đập thình thịch. Chu Hằng làm sao nhịn được, hai tay lập tức không an phận thò vào dưới váy nàng, một tay bắt lấy bầu vυ', một tay kéo qυầи ɭóŧ sang bên.

Chu Hằng những ngày này quả thật là đi lại lại trong đống son phấn. Lâm Phức Hương, Cổ Tư, An Ngọc Mị, Mai Di Hương, Tiêu Họa Thủy, người nào không phải ở trên tiêu chuẩn. Vì vậy nhìn thấy mỹ nữ là hắn lại muốn nện nàng.

Chu Hằng liếʍ nhẹ lên vành tai Nguyễn Giai Oánh, đầu lưỡi tiến vào trong lỗ tai nàng nói:

- Chẳng qua là vận khí tốt một chút mà thôi!

- Ưm… ưm… Chu công tử thật là khiêm tốn… Ư… ưʍ...

Nguyễn Giai Oánh ánh mắt lưu chuyển, phong tình chợt sinh. Thân thể nàng dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Chu Hằng, lập tức phản ứng lại, dâʍ ŧᏂủy̠ bắt đầu rỉ ra, hai đầṳ ѵú cương lên.

- Ưm… Chu công tử… ưm… ưm… thϊếp thân thủy chung cho rằng… ứ… ưm… u… ngươi chính là vị chủ nhân… ưm… mà… ư… ưm… Thiên Bảo Các chúng ta… ứm… ưʍ... gian khổ tìm kiếm… ư… a… a… ư...

- Ồ. Vì sao ngươi lại cho là như vậy?

Chu Hằng vạch áo Nguyễn Giai Lánh ra, cúi đầu xuống cắn lấy núʍ ѵú đỏ ửng như hai viên ngọc của nàng hỏi.

Hắn lúc này đã không phải là tiểu tử ngây ngô cái gì đều không hiểu ở Phong Vũ Thành lúc trước, hắn biết Thiên Bảo Các nghĩa là gì. Đây chính là một quái vật lớn sản nghiệp trải rộng toàn bộ đại lục!

Có thể đem sản nghiệp làm đến lớn như vậy, không có lực lượng mạnh mẽ duy trì sao được, sớm bị người gặm đến ngay cả xương cốt đều không còn! Bởi vậy, trong Thiên Bảo Các thế nào cũng phải có cường giả tuyệt thế Thần Anh Cảnh tọa trấn, nếu không làm sao có thể trấn áp vạn tông chư quốc?

Lão tổ Thần Anh Cảnh tìm kiếm chủ nhân? Đùa gì thế!

Được rồi, cho dù là thật, phó này mạnh hơn chủ, như vậy làm chủ nhân phải nghẹn uất cỡ nào đây? Chu Hằng còn tự biết bản thân mình, hắn kiên nhẫn nghe Nguyễn Giai Oánh nói, chẳng qua là muốn chơi hàng mà thôi.

- Dựa… dựa… ưm… theo… a… ưm… quy… định... đời… ư… ư… ứ… ưm… đời… hà… hà… hà… lưu… a… ư… ưm…. truyền… lại… hà… hà… hà… chủ… nhân… ưm… a… a… ưm… chân… chân… chính… phù… phù… ưm… của...Thiên… Thiên… a… ơ… hơ... Bảo... Các… ưm… sau… sau khi… Ưm… ư… ư… dùng… Linh… Tinh… ư… Trụ… Trụ… a… a… ưm… kích… phát… á… Ứ…. Ưm… ưm… a… sẽ… sẽ… sẽ… ư... phát… ưʍ... ra… hào... hào… quang… ưʍ... màu… đen… Ư… Ứ… a… độc… độc... nhất… vô… ưʍ... nhị...

Nguyễn Giai Oánh rêи ɾỉ nói, nàng muốn ngả bài mà không phải quanh co lòng vòng. Vì vậy chỉ có thể mặc cho Chu Hằng làm gì thì làm.

- Khi… Ưm… Chu… công…. công… a… a… Ưm….tử… Ưm… lần… đầu… tiên sử… sử… á… ưm… dụng… ư… Ư… ư… a… Linh… Tinh... Trụ… Ưm… hơ… hơ… hơ... trắc… nghiệm… thϊếp…. Ưm… thϊếp… thân… Ư… liền... nhìn… A… a… ưm… thấy… thấy… Ưm… một… vệt… hà… a… a… sáng… đen… ưm… ưm… ưm… Ưm… ư... thậm… thậm chí… a… ư... đều... hủy… hủy… Linh… Tinh… Trụ… Ứ… a… ưm…

Chu Hằng thoáng dừng động tác, nhưng ngay lấp tức làm tới, hắn đặt Nguyễn Giai Oánh nằm xấp trên bàn gỗ. Một tay hất váy nàng lên eo, lộ ra cặp đùi thon dài được tất chân màu trắng bao lại.

Chu Hằng nhìn đăm đăm vào qυầи ɭóŧ ren của nàng, ©ôи ŧɧịt̠ ngỏng cao trong quần. Hắn cúi đầu xuống, lưỡi liếʍ láp cặp đùi vẫn còn mặc tất.

Nước bọt thấm vào lớp vải, khiến Nguyễn Giai Oánh run rẩy vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Chu Hằng liếʍ dần lên trên, lưỡi hắn chạm vào qυầи ɭóŧ ren đen của nàng, đầu lưỡi kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớp bảo ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠.

Nguyễn Giai Oánh nằm xấp trên bàn, mặc cho Chu Hằng liếʍ láp âʍ đa͙σ nàng. Lưỡi hắn vạch qυầи ɭóŧ sang, tiến vào âʍ đa͙σ ẩm ướt.

- Trong… trong… Ưm… trắc… ha… ha… ha… ưm… nghiệm… về... về… sau… song… ưm… song... linh… thể… a… a… ư... của… Ưʍ...Chu… công… tử… Ư… Ưm… a... tuy… tuy rằng… Ưm… Ứ... trong… quy… củ… Ưm… nhưng… nhưng… a… ứ… thϊếp… thϊếp...thân… ưm… tin… tin tưởng… a.. A… hơ… hơ… đó… khẳng… khẳng định… Ư… Ứ… ứ… ư... là… Chu… công... công… tử… cố... ý… ưm… làm… ra...

Nguyễn Giai Oánh rêи ɾỉ nói, âʍ đa͙σ nàng thít lại, quấn chặt đầu lưỡi Chu Hằng. Thế nhưng lưỡi hắn lại giống như một xon rắn thô dài, đâm sâu vào bên trong, đầu lưỡi chạm đến tử ©υиɠ nàng.

Thân thể Nguyễn Giai Oánh run rẩy dữ dội, tử ©υиɠ co rút, bắn ra một dòng âm tinh. Chu Hằng vội vàng há miệng mυ'ŧ hết, mồm hắn giống như muốn cắn nhốt cả cái l*и nàng.

Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra bị Chu Hằng uống sạch. Hắn thu lưỡi lại, ©ôи ŧɧịt̠ sớm không chờ được kê sát cửa l*и Nguyễn Giai Oánh.

Nguyễn Giai Oánh cảm nhận dược qυყ đầυ to lớn từ từ tách đôi hai mép l*и nàng, tiến vào âʍ đa͙σ ẩm ướt ngứa ngáy, đã mấy tháng không được nếm mùi ©ôи ŧɧịt̠. Chu Hằng bắt lấy cặp mông mềm mại của nàng xoa nắn, con cách từng chút một đẩy vào, thân ©ôи ŧɧịt̠ từ từ chậm rãi tiến lên.

Nguyễn Giai Oánh cố gắng nín rêи ɾỉ, quay đầu nhìn Chu Hằng, rêи ɾỉ nói:

- Không… không… Ưm… biết… a… a… á… A… ư… biết… thϊếp… thϊếp...thân... nói… ưm… Ưm… ư… có...có… đúng… không?

Chu Hằng tận tình cảm nhận xúc cảm co dãn, đàn hồi cực độ từ mông Nguyễn Giai Oánh truyền đến, ©ôи ŧɧịt̠ tiến vào một nửa trong âʍ đa͙σ nàng.

Trong lòng hắn trong nháy mắt hiện lên vô số ý tưởng, phen lời này của Nguyễn Giai Oánh dường như xẹt qua một tia chớp trong đầu hắn, khiến hắn đem rất nhiều chuyện gắn kết vào một chỗ.

Đoạn thời gian gần nhất hắn đã không suy nghĩ vì sao kiếm gãy màu đen lại xuất hiện trong đan điền của hắn nữa, đây kỳ thật là một chuyện cực kỳ trọng yếu. Hắn có thể có được thành tựu bây giờ có thể nói chín phần là nhờ vào hắc kiếm.

Thanh kiếm gãy này đến tột cùng là lai lịch gì?

Nếu kiếm này uy lực lớn như thế, lúc trước lại là làm sao mà gãy?

Trên chín tầng trời là Tiên!

Chẳng lẽ, lúc trước hắc kiếm từng thuộc về tiên nhân nào đó, mà vị tiên nhân kia gặp phải tai nạn lớn gì, ngã xuống bỏ mình, hắc kiếm lưu lạc trong trần thế, không biết làm sao chui vào trong đan điền của hắn an gia.

Nếu như nói hắc kiếm là tiên vật, thật ra có thể hoàn mỹ giải thích năng lực có thể cắn nuốt tinh hoa sinh mệnh của nó. Dù sao đây cũng không phải phạm trù người phàm có thể lý giải. Mà nghe nói tiên nhân bất tử bất diệt, sau khi vị tiên nhân kia trọng thương, có thể nào chơi loại chuyển thế đầu thai hay không?

Tiên nhân kia đã từng là chủ nhân của Thiên Bảo Các, như vậy sau khi hắn ngã xuống, Thiên Bảo Các tự nhiên sẽ tìm kiếm vị tiên nhân chuyển thế này. Đúng là như vậy, cao thủ Thần Anh Cảnh mới có thể cúi đầu xuôi tay, cam lòng làm người hầu!

Đó nhưng là tiên nhân!

Đương nhiên, nếu quả thật có chuyện chuyển thế, ai biết cao thủ Thần Anh Cảnh có ý đồ gì, có phải là tính toán gϊếŧ tiên nhân chuyển thế chân chính chiếm cứ Thiên Bảo Các? Lại hoặc là ép hỏi ra Tiên pháp, chính mình thành tiên?

Nói tóm lại, nếu không có thực lực tương ứng ngồi lên ngôi vị hoàng đế, sẽ chỉ bị đàn sói cắn nuốt!

Chu Hằng hít sâu một hơi, đem những suy nghĩ này toàn bộ nén ở trong lòng, hắn tuyệt đối không thể thừa nhận. Mặc dù hắn có Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, nhưng chênh lệch giữa hắn và cường giả Thần Anh Cảnh không biết cách mấy triệu dặm, nếu thật sự gặp phải cường giả như vậy, nói không chừng đối phương có năng lực lớn mạnh mẽ cướp đoạt Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.

Hắn sẽ không mạo hiểm như vậy!

Cường giả Thần Anh Cảnh quá đáng sợ, một ý niệm đều có thể đánh gϊếŧ hắn, hắn ngay cả cơ hội chạy trốn đều không thể có!

- Đáng tiếc, tuy rằng ta cũng rất muốn có được sản nghiệp thật lớn như Thiên Bảo Các, nhưng ta thật sự không phải người các ngươi muốn tìm!

Chu Hằng vỗ vỗ vào cặp mông màu mỡ của Nguyễn Giai Oánh nói, hắn nhiều nhất chỉ là có được một món tiên vật, bất kể là tư tưởng, ý thức, hắn vẫn là hắn.

Nguyễn Giai Oánh thoáng lộ ra một vẻ thất vọng, nàng vốn tưởng rằng mình thẳng thắn, Chu Hằng cũng sẽ bánh ít đi bánh quy lại, không nghĩ tới miệng tên này vẫn kín như vậy!

Nàng đã dùng mỹ nhân kế với hắn, nhưng gần như không có hiệu quả gì. Duyên nữ nhân của kẻ này mạnh đến kinh người, trước có Lâm Phức Hương, An Ngọc Mị, Cổ Tư, hiện tại lại có Tiêu Họa Thủy, Mai Di Hương, bên cạnh thủy chung không thiếu mỹ nữ, hơn nữa còn là mỹ nữ siêu cấp có tướng mạo, dáng người, có khí chất, tài sản. Mỗi người đều không kém nàng!

Nàng dùng mỹ nhân kế với Chu Hằng, nhưng hiện tại không cẩn thận đã góp chính mình vào mất.

- Vậy… ưm… Chu… công… tử… ưm… hôm… ư… ưm… ưʍ... hôm… nay… a… A… a.. Ư… tới… là... là vì… ưm… chuyện… gì?

Nguyễn Giai Oánh biết Chu Hằng kín miệng, ép đến cùng sẽ chỉ tạo nên hiệu quả trái ngược, vẫn là từ từ mà tiến thì hơn. Suy nghĩ thống suốt, nàng đổi chủ đề hỏi.

Chu Hằng nhấp hông vào âʍ đa͙σ thít chặt của Nguyễn Giai Oánh nói:

- Ta cần thu mua lượng lớn binh khí, đương nhiên tốt nhất là pháp khí. Không cầu phẩm chất, nhưng cấp bậc phải càng cao càng tốt.

Vừa nói, Chu Hằng vừa nhấp hông liên tục. Côи ŧɧịt̠ to lớn của hắn nong rộng âʍ đa͙σ khiêm tốn của Nguyễn Giai Oánh ra, đầu khấc liên tục chạm vào tử ©υиɠ.

- Thì… ưm… thì ra… ư… Ư… a… là… a… A… á… ưm… vậy… hơ… hơ… Ưm… thϊếp… ưm… thϊếp… thân… ứ… sẽ… Sẽ… a… Ư… cho… người… ưm… Đi… Sắp… sếp… ư… ư… a… ưm… hiện… hiện tại… Ưm… công… công… Tử… ư… xin… á… á… Ưm… a… hãy… ưm… yêu… yêu… thương… ứ… thϊếp… thân… ưm… Ư… Ư… Ư…

Cho dù Nguyễn Giai Oánh cực kỳ khó hiểu, thế nào cũng không thể lý giải Chu Hằng muốn những thứ này làm gì. Thật sự là linh thạch quá nhiều không có chỗ dùng sao? Nhưng yêu cầu của khách cổ quái mấy chăng nữa, chỉ cần không trái với quy định của Thiên Bảo Các thì phải nhận ủy thác.

Chu Hằng nhận được Nguyễn Giai Oánh đạp ứng, liền bắt đầu thật tình chinh phạt trên thân nàng. Hắn lật người nàng lại, khiến Nguyễn nằm ngửa trên bàn, ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ vẫn không ngừng nhấp vào âʍ đa͙σ nàng.

Hai tay Chu Hằng bắt lấy cặρ √υ' mềm mại của Nguyễn Giai Oánh. Núʍ ѵú nhô lên cương cứng, chọc chọc vào lòng bàn tay hắn.

Chu Hằng cúi đầu hôn lên môi Nguyễn Giai Oánh, lưỡi hắn thò vào khoang miệng nhỏ nhắn thóm tho của nàng. Nguyễn Giai Oánh thậm chí có thể cảm nhận được mùi vị âʍ đa͙σ và dâʍ ŧᏂủy̠ trong miệng Chu Hằng, nhưng đây chỉ càng khiến nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.

Hai chân Nguyễn Giai Oánh quặp chặt lấy hông Chu Hằng, âʍ đa͙σ nàng nuốt hết ©ôи ŧɧịt̠ hắn đến tận gốc. Chu Hằng tham lam hút lấy từng ngụm nước miếng từ miệng nàng.

Hông hắn nhấp như điên vào cái l*и nhỏ bé bót chặt, đầu khấc bị tử ©υиɠ hút chặt lấy, qυყ đầυ dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ đâm tới không ngừng nghỉ. Âʍ đa͙σ Nguyễn Giai Oánh trơn trượt mà xiết chặt, không khác gì âʍ đa͙σ gái trinh, làm Chu Hằng thích mê không buông nổi.

Nguyễn Giai Oánh bị ȶᏂασ điên cuồng như vậy, mới đầu còn không thích ứng được, chỉ có phần chịu đựng bị nện. Dù sao nàng đã rất lâu không được ©ôи ŧɧịt̠ hung mãnh của Chu Hằng cày cấy.

Nhưng dần dần, âʍ đa͙σ Nguyễn Giai Oánh bắt đầu thích ứng ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ bên trong. Nàng chủ động lắc hông phối hợp với hắn.

Từng cú nắc lút cán trong l*и Nguyễn Giai Oánh, nhúm lông tơ trên mu l*и nàng dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, bết lại với nhau. Chu Hằng đưa tay nhéo nhéo vài sợi lông, thân thể Nguyễn Giai Oánh lập tức run lên.

- Ư… ư… A… ư… á… đứng… ưm… đừng… a… a… xin… xin… công tử… Ưm… ư… Ứ… dừng… đừng… ư… bứt… ưm… lông… thϊếp… Ứ… a… A… ưm…

Nguyễn Giai Oánh cầu xin rêи ɾỉ. Lông l*и bị giựt giựt làm nàng có cảm giác hưng phấn kỳ dị âʍ đa͙σ xiết chặt ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng.

Chu Hằng cảm nhận được vách thịt trong l*и nàng xiết lại, liền cười khà khà. Hắn dùng cả hai tay thay nhau giật giật lông l*и nàng.

Nguyễn Giai Oánh vung vẩy hai tay rêи ɾỉ, thân thể nàng vặn vẹo uốn éo, âʍ đa͙σ co thắt từng đợt mãnh liệt. Dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn ra như suối, tử ©υиɠ nhíu lại, một luồng âm tinh theo đó xuất ra.

Hai mắt Nguyễn Giai Oánh trợn to, thân thể ngừng uốn éo, vòng eo mảnh mai ưỡn lên thật cao, hai mép l*и mở ra hết cỡ, bao trùm toàn bộ ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng!

Âʍ đa͙σ đột nhiên xiết chặt, khiến Chu Hằng không kịp phản ứng, ©ôи ŧɧịt̠ run run, lập tức bắn ra. Tϊиɧ ŧяùиɠ như thủy triều vỡ đê, phun đầy âʍ đa͙σ Nguyễn Giai Oánh.

Chu Hằng ôm lấy thân thể Nguyễn Giai Oánh ngồi xuống, ©ôи ŧɧịt̠ hắn cắm trong l*и nàng, cặp mông mềm mịn ngồi ngay ngắn trên đùi hắn. Miệng hai người mυ'ŧ chặt lấy nhau, hai tay Nguyễn Giai Oánh ôm cổ Chu Hằng, cặρ √υ' mềm mại cọ lên ngực hắn.

- Ưm… đúng rồi… ưm… ư...Chu công tử… ưm… ưm… rất… nhanh… Ưm… sẽ… trở… nên… ưm… ưm… ư... bận rộn...

Nguyễn Giai Oánh rời khỏi môi Chu Hằng nói.

- Ồ, vì sao?

Chu Hằng thuận miệng hỏi. Hai tay hắn thò vào trong váy, xoa bóp cặp mông mềm mại của nàng.

- Ở chỗ giao giới bốn nước lớn Hàn Thương Quốc, Thủy Nguyên Quốc... phát hiện một mạch khoáng linh thạch, nghe nói lượng ẩn chứa tương đương phong phú. Bốn nước lớn đều muốn chiếm làm của riêng, nhưng Lãng Nguyệt Quốc đột nhiên hạ chỉ, nói bọn họ không nên làm lớn chuyện!

- Bởi vậy, bốn nước lớn quyết định dùng chiến lực đỉnh cao để quyết định quyền khai thác, phân phối của mỏ khoáng. Chu công tử nếu tiến vào Ích Địa Cảnh, chiến lực lại mạnh mẽ như vậy, như vậy tất nhiên phải vì nước ra sức!

Nguyễn Giai Oánh rủ rỉ nói bên tai Chu Hằng, thanh âm êm tai, dư âm văng vẳng, giống như đang ngâm xướng một khúc hoan ca.

Chu Hằng vừa mới an tĩnh lại đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Côи ŧɧịt̠ cương cứng trong l*и Nguyễn Giai Oánh động đậy.

- Á!

Nguyễn Giai Oánh thét lên một tiếng, âʍ đa͙σ nàng lập tức truyền đến từng trận cảm giác sung sướиɠ vô tận. Chu Hằng hẩy hông từ dưới lên, hai tay hắn nâng cặp mông tròn trịa của nàng nhấp nhả trên ©ôи ŧɧịt̠ to lớn.

Nguyễn Giai Oánh hối hận không thôi, vừa rồi nàng nói bình thường là được rồi, cần gì phải thổi vào tai Chu Hằng? Hiện tại liền ăn quà báo.

Chu Hằng cúi đầu ngậm núʍ ѵú Nguyễn Giai Oánh vào miệng, hai hàm răng cắn nhẹ đầṳ ѵú. Thân thể nàng lập tức run lên, trong l*и không ngừng bị trùng kích, cộng thêm núʍ ѵú trong miệng Chu Hằng, để nàng điên đảo không thôi.

Hai mắt Nguyễn Giai Oánh đê mê nhắm lại, hưởng thụ từng đợt kɧoáı ©ảʍ Chu Hằng mang tới. Âʍ đa͙σ nhỏ bé bị ©ôи ŧɧịt̠ kinh người kia nong rộng ra từng chút một.

Chu Hằng chơi nàng đã ghiền mới đành lòng bắn vào tử ©υиɠ Nguyễn Giai Oánh. Hắn hôn nàng một hơi thất sâu, sau đó kéo quần lên rời khỏi Thiên Bảo Các trở lại khách điếm. Lúc này Tiêu Họa Thủy rốt cục tỉnh ngủ, hắn liền đem vưu vật này phóng ra, để cho nàng ngồi ở trong ngực mình, mềm mại không xương, dường như một hồ nước mát.

Nếu không phải vừa chơi Nguyễn Giai Oánh, Chu Hằng đã đè nàng ra nện rồi.

- Mạch khoáng linh thạch?

Tiêu Họa Thủy sau khi nghe Chu Hằng thuật lại lời Nguyễn Giai Oánh, mày liễu dài nhỏ hơi hơi cau lại:

- Đây là một kỳ ngộ, nhưng cũng tương đương với nguy hiểm!

- Là sao?

- Mỗi một mỏ linh thạch hình thành đều cần một khối mẫu thạch, giống như trận pháp trời đất tự nhiên hình thành, tụ tập linh khí, dùng thời gian tỉ tỉ năm để hình thành mạch khoáng. Mà nếu là phẩm chất mỏ linh thạch cực cao, trong mẫu thạch có thể hình thành linh hạch!

- Linh hạch?

- Ừm, linh hạch là tinh hoa linh khí tinh túy nhất, đối với võ giả mà nói chẳng những có thể nhanh chóng đề cao tích lũy lực lượng, còn có thể đạt được lĩnh ngộ thật lớn! Linh thạch thượng phẩm liền có được tác dụng gia tăng võ giả ngộ đạo, mà hiệu quả của linh hạch lại càng mạnh. Đáng tiếc là, một mỏ linh thạch chỉ có thể hình thành một linh hạch, hơn nữa còn không phải mỗi một mỏ khoáng đều có!

Chu Hằng hiểu được, bốn nước lớn sở dĩ mỗi người đều không chịu buông tay, trừ mỏ linh thạch ngày sau có thể mang đến thu nhập linh thạch cuồn cuộn không ngừng, càng trọng yếu vẫn là muốn xem xem có thể kiếm được linh hạch hay không!

Những người này đều bị chặn ở Khai Thiên nhất trọng thiên giống Nam Cung Trường Không không biết đã bao nhiêu năm rồi, nếu là có thể đạt được linh hạch, vượt qua vách ngăn cảnh giới nhỏ này tự nhiên không thành vấn đề!

Bởi vậy, mặc dù bây giờ còn không biết có linh hạch hay không, nhưng các cường giả của bốn nước lớn lại đều muốn thử vận may một lần!

Vì mạnh mẽ mà mạo hiểm, điều này ăn sâu vào trong xương tủy máu thịt mỗi một võ giả, nếu không Phong Khiếu Lâm Địa lại làm sao hấp dẫn nhiều võ giả như vậy tới?