Chương 142: sơ phân tam trọng thiên.
Lần đầu tiên tiến vào nơi này, mọi người còn mơ màng không hiểu gì đã bị đông đảo Ám Bì Quái tập kích, gần như toàn quân bị diệt!
Chu Hằng cũng chưa hiểu rõ thế giới này.
Đi chừng nửa ngày, hắn buồn bực phát hiện vậy mà không gặp được một con yêu thú nào! Hắn đi lên một chỗ khá cao, phóng mắt nhìn ra, chỉ thấy đằng xa có hàng đống người, hoặc hai ba người thành một nhóm, hoặc năm người một tổ, đông nhất thậm chí hơn 20 người.
Khó trách không gặp được yêu thú! Nơi này đã trở thành bãi săn bắn, tự nhiên không còn bóng dáng yêu thú nào.
Yêu thú nơi này quả thật rất nhiều, nhưng võ giả đến đây càng đông hơn, săn bắt như thế tự nhiên khó mà tìm được yêu thú nữa.
Không phải khiến hắn càng thêm phiền hay sao!
Chu Hằng lại không thể đuổi những người này ra ngoài, đành thi triển thân pháp, tiếp tục tiến tới trước.
Nơi này không có phân biệt động nam tây bắc, bầu trời vĩnh viễn treo vầng trăng màu trắng bạc, không thể phân biệt trời sáng đêm tối, không thể biết thời gian trôi đi. May mà sau khi đạt đến Tụ Linh Cảnh, võ giả cực kỳ mẫn cảm với thời gian, cũng không thành vấn đề gì.
Khoảng ba giờ sau, Chu Hằng mới thấy một đàn yêu thú, đó là bảy con thú to như trâu, toàn thân nhiều màu loang lổ, hai bên thân thể mọc đầy gai xương như lưỡi dao.
Sơ Phân Cảnh!
Chu Hằng mừng rỡ không nói hai lời liền đánh ra, hắc kiếm quét cuốn như rồng, quét tới bảy con yêu thú kia.
Ở trước mặt Chu Hằng nắm giữ Thế Cảnh, bảy con yêu thú này căn bản không có sức chống trả, hai ba cái bị chém gϊếŧ, máu tươi văng ra.
Chu Hằng lưu ý cẩn thận, đưa thần thức bám lên hắc kiếm, hắn muốn biết rốt cuộc hắc kiếm làm sao hấp thu được lực lượng trong cơ thể yêu thú, võ giả.
Một con, hai con, ba con!
Hắn lắc đầu, không có đầu mối, có lẽ trình tự hắc kiếm quá cao, lúc này hắn căn bản không thể nắm giữ được bí ẩn trong đó! Cũng phải, ngay cả Thần Long đại biểu thiên địa cũng bị hắc kiếm trấn áp dễ dàng, phẩm cấp tự nhiên cao đến đáng sợ!
Tuy nhiên Chu Hằng lại có phát hiện trên thi thể yêu thú.
Máu bị nhạt đi!
Trong cơ thể những yêu thú này chảy ra máu xanh biếc, nhưng bị hắc kiếm đánh chết, màu máu sẽ từ màu xanh đậm biến thành xanh xám, tựa như đã mất đi thành phần nào đó.
Có lẽ, chính là tinh hoa lực lượng, hoặc nói là tinh hoa sinh mệnh.
Chu Hằng xem xét, yêu hạch của bảy con yêu thú vẫn còn.
Yêu hạch là lực lượng căn nguyên của yêu thú, ngang với đan điền của võ giả, nó cũng là một cái nội thế giới. Nhìn cũng chỉ cỡ nắm tay, nhưng có thể tu luyện đến cực hạn thì cũng ẩn chứa một cái thế giới!
Chu Hằng có chút hiểu được, tuy rằng hắc kiếm rút ra tinh hoa trong cơ thể yêu thú, nhưng cũng không phải toàn bộ, ít nhất không bao gồm yêu hạch. Bởi vậy dù hắn chém gϊếŧ một con yêu thú Ích Địa Cảnh cũng không thể nào nhảy vọt ngàn dặm, liên tục tăng lên mấy bậc!
Đương nhiên, cảnh giới yêu thú võ giả bị hắc kiếm chém gϊếŧ càng cao, hắn cũng lấy được càng nhiều chỗ tốt, đây là chuyện khẳng định.
Theo kinh nghiệm cho thấy, lực lượng của bảy con yêu thú này còn chưa đủ tích lũy tu vi của hắn tiến lên Sơ Phân nhị trọng thiên đỉnh phong. Chu Hằng cũng không lập tức luyện hóa, mà tiếp tục săn bắt, muốn một hơi tiến thẳng đột phá Sơ Phân tam trọng thiên.
Chỗ này thật là đông người quá!
Vận số của Chu Hằng lại trở nên kém cỏi, cũng không phải nói là hắn không gặp được yêu thú, nhưng hoặc là Tụ Linh Cảnh, hoặc là Ích Địa Cảnh, thứ trước đối với hắn thì không đủ nhét kẽ răng, thứ sau thì hiện tại hắn không cách nào chống nổi.
Thẳng đến ngày thứ 10, cuối cùng hắn mới thu một vố to, chém một đàn yêu thú, cuối cùng gom đủ tích lũy lực lượng.
Hắn nhoáng lên tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
- Chủ nhân, ngài đã lâu rồi không đến gặp tiện nô!
Lan Phi lập tức lên nghênh đón, váy dài lam nhạt bó chặt dáng người đầy đặn ngạo nghễ của nàng, càng chết người là nàng không mặc đồ lót bên trong, chẳng những cánh tay và cặp đùi trắng tuyết như ẩn như hiện, hai núʍ ѵú đỏ hồng trước ngực càng thêm rõ ràng, còn dưới váy thì là một mảnh lông l*и màu đen mê người, hai mép l*и khép lại chỉ còn một đường nhỏ.
Nói tới câu dẫn đàn ông, ngay cả Tiêu Họa Thủy cũng không am hiểu sâu được như Lan Phi.
Bởi vì Tiêu Họa Thủy căn bản không tốn sức gì, một ánh mắt, một nụ cười duyên là có thể khiến làm cho nam nhân thần hồn điên đảo. Còn Lan Phi thì khác, hậu cung 3000 giai lệ tranh sủng, chỉ có mỗi khuôn mặt xinh đẹp thì làm sao mà đủ?
Trên đời có biết bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp, muốn bộc lộ nổi lên giữa hậu cung khổng lồ, Lan Phi tự nhiên có chỗ hơn người của nàng!
Nàng biết rõ không được Chu Hằng cho phép, nàng tuyệt đối không thể rời khỏi chỗ này. Mà từ lúc nàng bị bắt cũng đã qua một tháng, hiện giờ dù nàng trở về hoàng cung, khẳng định Nam Cung Hoành cũng sẽ cho rằng nàng bị chơi tới tàn rồi - mà đúng đúng là thế thật, Chu Hằng thỉnh thoảng nhớ đến liền tiến vào hung năng ȶᏂασ nàng một trận trời đất quay cuồng.
Vì thế nhất định phải lập được công lớn mới trở về, bằng không vận mệnh đợi sẵn nàng sẽ không tốt hơn bị giam cầm trong này bao nhiêu, thậm chí có thể bị bí mật xử quyết!
Cho nên, nàng nhất định phải lấy lòng Chu Hằng, làm hắn tin tưởng mình quả thật cam lòng làm nô, mới tìm được cơ hội xử lý hắn, cướp lấy Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
Làm hậu phi chìm trong tranh quyền đoạt vị lâu dài, mỉm cười đẩy đưa với kẻ địch cũng không tính là gì, nên biết trong lòng nàng hận không thể đem Anh Phi, Vũ Phi nghiền xương thành tro, nhưng khi gặp mặt hai người đó còn không phải chào hỏi thân thiết như tỷ muội, thậm chí còn phải hầu hạ Nam Cung Hoành trên cùng một giường.
Bốp!
Chu Hằng một bạt tay đánh vào cặp mông đầy đặn của Lan Phi, hắn chỉ thu nữ nô, tự nhiên không cần hòa nhã gì với Lan Phi. Chu Hằng đẩy nàng quỳ xuống đất ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng mạnh mẽ đập vào má nàng.
Lan Phi hiểu ý, lập tức há miệng ngậm lấy thân ©ôи ŧɧịt̠, đầu khấc to lớn để nàng khó khăn lắm mới nuốt vào được. Lưỡi Lan Phi giống như hóa thành một con rắn linh xảo,không ngừng quấn quanh đầu khấc, hai tay của nàng vuốt ve thân ©ôи ŧɧịt̠ lên xuống, nước miếng chảy ra từ khóe miệng cực kỳ gợϊ ȶìиᏂ.
Chu Hằng cúi đầu nhìn mỹ nhân đang bú ©ôи ŧɧịt̠ cho mình, cảm giác hảo khí xông lên đầu. Chỉ cần vào Cừu Huyền Thí Luyện Tháp, hắn liền không mặc quần áo, chính vì để tiện chơi mấy nàng Lâm Phức Hương bất cứ lúc nào.
Nhưng hiện tại chỉ có một mình Lan Phi, vì thế bình thường Chu Hằng không quản nàng có mặc quần áo hay không. Lúc này thấy Lan Phi mặc váy mỏng càng thêm gợi cảm, nhất thời muốn nện nàng một trận.
Chu Hằng thô bạo dí đầu Lan Phi vào ©ôи ŧɧịt̠ hắn, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn đâm vào họng nàng, khiến khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ trở nên trắng bệch. Chu Hằng không thèm quan tâm, hông không ngừng nhấp vào cổ họng nàng, cuối cùng ©ôи ŧɧịt̠ giật giật, bắn hết tϊиɧ ŧяùиɠ vào dạ dày Lan Phi.
Hắn để một lúc mới thỏa mãn rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, tϊиɧ ŧяùиɠ chảy ra khóe miệng Lan Phi, kết hợp với nước miếng rơi trên ngực nàng. Váy xanh vốn đã mỏng dính gần như không có, vì vậy lúc này dính lên da thịt, càng làm tăng thêm mỹ cảnh.
Chu Hằng không chịu nổi, hắn lập tức xoay người Lan Phi lại, khiến nàng chồng mông thật cao lên, một tay hất váy nàng lên hông, mông tay cầm ©ôи ŧɧịt̠ dí vào khe l*и ướŧ áŧ. Côи ŧɧịt̠ đánh mạnh tiến thẳng đâm vào âʍ đa͙σ.
Lập tức, từng đợt xúc cảm mềm mại ấm nóng đánh lên đại não hắn, ©ôи ŧɧịt̠ giống như được mảnh hải dương vừa nóng bỏng vừa mềm mại bao bọc. Chu Hằng gồng sức, ©ôи ŧɧịt̠ nắc một cú lút cán vào l*и Lan Phi, đầu khấc đánh mạnh lên tử ©υиɠ.
- Á! Ưm… ư… ư… chủ… nhân… ư… ư… ơ… nô… nô… ư… ư… ưm… a… sướиɠ… ngài… ư… chết… chết… nô… a… ơ… ơ… Ưm… sướиɠ… sướиɠ… ưm… A… Chết… nô… rồi… ư… ưm… A… Ưm…
Lan Phi tứ chi quỳ trên đất rêи ɾỉ, miệng nhỏ há rộng, không ngừng chảy nước dãi, cặp mông mềm mại to tròn hiện lên từng vết 5 ngón tay đỏ bừng.
Chu Hằng ȶᏂασ đến hăng say, ©ôи ŧɧịt̠ hung tợn đánh vào sâu trong thân thể nàng, mỗi cú không lút cán là không được. Hai tay hắn vỗ bem bép lên cặp mông mỡ đầy đặn, hông nhấp như cái máy vào l*и Lan Phi.
- A… ưm… Ư… ưm… chủ… chủ… á… ưm… nhân… nô… a… Ư… xin… xin… tha… ưʍ.. Ưm… ư… cho… hơ! Tha… a… tha… cho… nô… Ư… ưm… Ưm… ư… xin… người… hức… hức...hức… Ứ… Ưm…
Lan Phi bị chơi xuất ra liên tục, nàng bắt đầu khóc lóc cầu xin, thân thể không còn sức chống cực nắm bẹp xuống giường.
Chu Hằng làm gì thèm quan tâm đến, hắn còn đang bận so sánh xen Lan Phi và Nam Cung Nguyệt Dung ai cầu xin kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn. Hai người các nàng, ai rêи ɾỉ dễ nghe hơn.
Lan Phi càng lúc càng đê mê, thân thể chỉ có thể run nhè nhẹ, hai tay tự thò vào trong áo xoa nắn cặρ √υ' ngọc. Hai viên núʍ ѵú đỏ ửng bị nàng vừa xe vừa kéo, trong miệng kêu như mèo cái động dục.
Chu Hằng nghiến răng nghiến lợi ȶᏂασ vào l*и nàng, từng tấc thịt, từng tấc cơ bắp bên trong như muốn nuốt sạch ©ôи ŧɧịt̠ hắn. Nhất là tử ©υиɠ không khác gì giác mυ'ŧ, làm qυყ đầυ hắn sung sướиɠ tê tê.
Chu Hằng rốt cuộc đến cực hạn, hắn thúc một cú thật mạnh vào l*и nàng, ©ôи ŧɧịt̠ chặn đứng cổ tử ©υиɠ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra như suối vào cái âʍ đa͙σ dâʍ đãиɠ của Lan Phi.
- Á! Ưm….
Lan Phi rốt cuộc được giải thoát, thân thể mềm nhún gục xuống giường, hai mắt mê ly phủ một lớp sương mù. Khéo miệng rỉ nước như đứa trẻ, kết hợp với hai mép l*и nhẹ nhàng khép mở, chảy ra từng chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng.
Cảnh tượng cực kỳ dụ nhân. Chu Hằng kém chút không nhịn được đè nàng ra ȶᏂασ vài hiệp nữa.
Chẳng qua còn viền quan trọng khác, vì vậy đành tha cho nàng. Chu Hằng nghĩ nghĩ, đá một cái lên mông Lan Phi nói:
- Từ nay không cho phép ngươi mặc váy dài quá đùi.
Nói xong, không đợi Lan Phi đáp lại, hắn trực tiếp lên lầu hai, thân là chủ nhân Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, không được hắn cho phép, không ai có thể tiến vào nơi này.
Ngồi xuống, Chu Hằng bắt đầu luyện hóa lực lượng trong hắc kiếm.
Sôi trào như biển, dao động như sóng triều.
Linh lực nhanh chóng chảy vào trong đan điền trống trải, không gian hỗn độn đến nửa ngày sau cuối cùng nhồi đầy, có thể xông lên Sơ Phân tam trọng thiên.
Thần thức Chu Hằng hóa thành hình, tay cầm hắc kiếm không ngừng múa lên trong không gian đan điền, lại mở rộng thế giới hỗn độn này.
Lăng Thiên Cửu Thức ẩn chứa kỳ bí thiên địa, trình tự vượt xa Sơ Phân Cảnh, mỗi lần Chu Hằng thi triển Lăng Thiên Cửu Thức có một loại thấu hiểu đại đạo, nối liền thiên địa, thậm chí có cảm giác ngự trị trên thiên địa.
Tuyệt vời, kỳ diệu!
Ầm ầm ầm, không gian hỗn độn không ngừng rung động mạnh, Lăng Thiên Cửu Thức thúc đẩy, khoảng cách giữa hai đầu trên dưới lại mở rộng ra.
Ta dùng kiếm chém chín tầng trời!
Chu Hằng liên tục thét dài, không gian đan điền không ngừng mở rộng, mở rộng, mở rộng ra, cuối cùng cứng lại định hình.
Sơ Phân tam trọng thiên!
Linh khí thiên địa lập tức tuôn ra, cọ rửa thân thể Chu Hằng, củng cố cảnh giới, tăng lên cường độ thân thể hắn thêm một bước.
Hơn nửa buổi sau, Chu Hằng ngừng lại, hắn đã hoàn toàn củng cố Sơ Phân tam trọng thiên.
Hắn trực tiếp lóe lên ra khỏi Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, mặc dù muốn ȶᏂασ nàng một trận tơi bời hoa lá nữa, nhưng tăng lên tu vi mới là chuyện Chu Hằng cần làm lúc này.
…
Theo tiểu cảnh giới tăng lên, ba đạo lực huyết mạch lại có tăng lên rõ ràng, lửa tím và hóa thân kim loại đều đạt tới Địa linh thể nhị tinh, còn huyết mạch Thanh Long thì đạt đến Thiên linh thể ngũ tinh!
Hắn tiện thể nhấc tay, một đóa hoa sen tám màu tự nhiên hiện ra, phát tán một loại xinh đẹp nguy hiểm, có sức dụ dỗ yêu dị như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Ngũ Hành Liên Hoa Phá chính là võ kỹ Địa cấp thượng phẩm, hoa sen tám màu dù không đạt đến trình tự Thiên cấp thượng phẩm, nhưng Thiên cấp trung phẩm cũng tuyệt đối không thành vấn đề. Mà hiện tại hắn đã là Sơ Phân tam trọng thiên, có được lực lượng gấp 40 lần Sơ Phân Cảnh bình thường, lại thi triển Ngũ Hành Liên Hoa Phá, vậy thì ngay cả Ích Địa Cảnh cũng có thể đánh một trận!
Hắn không chờ nổi muốn tìm một con yêu thú Ích Địa Cảnh đánh một trận, nếu như có thể chém gϊếŧ, vậy thì phạm vi săn bắn của hắn sẽ mở rộng hơn nhiều.
Nửa ngày sau, hắn gặp bốn con Lôi Bạo Thú Ích Địa Cảnh, đây là yêu thú có ở bên ngoài, tuy nhiên Lôi Bạo Thú chỗ này kỳ quái hơn, toàn thân xanh biếc, không giống những con ở ngoài có màu đỏ tím.
Yêu thú tự nhiên sẽ không thu liễm khí tức, Chu Hằng ước đoán thử, cảnh giới bốn con Lôi Bạo Thú này đều là Ích Địa nhất trọng thiên.
Dù sao có Tấn Vân Lưu Quang Bộ, có Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, hắn không chút do dự đánh ra ngoài.
Bốn con yêu thú kia đang ngủ gật, với thần thức Ích Địa Cảnh cảm ứng tự nhiên đã phát hiện Chu Hằng xâm nhập từ cách xa trăm trượng. Khi chúng phát hiện ra Chu Hằng chỉ là con kiến Sơ Phân Cảnh, không khỏi cùng nhau nổi giận, mũi phun ra dòng khí màu xanh.
Loài người chú trọng địa vị, nếu có võ giả Tụ Linh Cảnh dám thất lễ với Sơ Phân Cảnh, như vậy tuyệt đối sẽ xui tận mạng, xử lý thế nào phải xem tâm tình của vị Sơ Phân Cảnh kia. Còn ở trong thế giới yêu thú, chế độ cấp bậc này càng thêm nghiêm ngặt!
Xông lên kɧıêυ ҡɧí©ɧ, vậy có nghĩa là chết!
Bốn con Lôi Bạo Thú đồng thời xông về phía Chu Hằng, yêu thú sẽ không nói thể diện gì, Chu Hằng ở trong mắt chúng chỉ là con mồi mà thôi.
Cho dù Chu Hằng có lòng tin đánh một trận với Ích Địa Cảnh, nhưng cũng không cho rằng có thể đối phó cùng lúc bốn con yêu thú Ích Địa Cảnh, vội vàng thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ xoay chuyển, tấn công một con Lôi Bạo Thú trong đó.
Hoa sen tám màu hiện ra, hắn quát khẽ một tiếng "Đi!", đóa hoa sen xinh đẹp nhưng nguy hiểm này lập tức bắn về phía con Lôi Bạo Thú đó.
Ầm!
Một tiếng nổ đáng sợ, bùn đất xanh biếc bắn lên trời, con Lôi Bạo Thú kia bị mạnh mẽ đánh bay ba trượng, trên người có thêm mấy vết máu loang lổ, nhưng khí tức không suy yếu, ngược lại càng thêm cuồng bạo.
Thân hình Chu Hằng lóe lên, bắn ra khỏi vòng vây ba con Lôi Bạo Thú.
Hắn nhướng mày, uy lực hoa sen tám màu quả thật có thể chống lại Ích Địa nhất trọng thiên, nhưng cũng chỉ có thể chống đỡ, không thể đánh bại kẻ địch! Mà hắn ở trong vòng vây bốn con yêu thú Ích Địa Cảnh, nhất định phải duy trì Tấn Vân Lưu Quang Bộ ở mức cực nhanh, thời gian dài thì khẳng định hao hết lực lượng!
Nếu như một chọi một, hắn dốc toàn lực có thể xử lý một con, nhưng mà bốn con... không có chút hy vọng!
Đáng tiếc!
Chu Hằng không chút do dự quay đầu bỏ chạy, thân hình nhảy lên, nháy mắt đi xa mấy dặm, sau đó tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, mặc kệ mũi của đám yêu thú thính cỡ nào cũng không có khả năng tìm tới hắn.
Lại vòng vo trong này nửa tháng, Chu Hằng chỉ chém gϊếŧ bảy con yêu thú Sơ Phân Cảnh liền không còn thu hoạch, võ giả chỗ này thật là nhiều quá!
Ngẫm nghĩ, Chu Hằng quyết định rời đi, nơi này có truyền thừa Kết Thai Cảnh, thậm chí Hóa Thần Cảnh hay không thì chưa biết, nhưng khẳng định hắn bây giờ không thể chạm tới. So với mơ tưởng những chuyện hư vô mờ ảo này, còn không bằng thành thật tăng lên tu vi của mình.