Chu Hằng thật sự bị Tiêu Họa Thủy mê hoặc, hắn đã quyết định, nếu thu nữ nhân này, nhất định chỉ có một mình hắn có thể dùng!
- Tiêu phu nhân!
- Gọi tên ta đi, tiểu nam nhân của ta!
Tiêu Họa Thủy mắt đẹp nhìn chằm chằm Chu Hằng, hàm răng trắng như tuyết cắn môi đỏ mọng, bầu ngực trập trùng dao động, một màn này phong tình tuyệt mỹ vô song,
Chu Hằng cười ha ha nói:
- Tiêu phu nhân, ta không phải là nam nhân của ngươi!
Hắn đột nhiên trầm giọng nói:
- Ta sẽ không chia xẻ nữ nhân với bất luận kẻ nào, ngươi muốn theo ta, cũng chỉ được làm nữ nô của ta, vĩnh viễn chỉ thuộc về mình ta.
- Vương của ta, ta chính là nô của mình ngươi.
Tiêu Họa Thủy dịu dàng đứng lên đi vòng quanh Chu Hằng, dáng người uyển chuyển dường như đang múa, thân hình như rắn nước mềm mại không xương, mông tròn uốn trái lại uốn phải, khiến người ta không thể dời mắt, đúng là đẹp đến kinh tâm động phách.
Nàng ra vẻ muốn nhào vào lòng Chu Hằng, nhưng mà lại bị Chu Hằng đỡ lại, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong ấn tượng của nàng, đàn ông nào thấy nàng cũng giống như sói đói gục dưới váy nàng, mà cũng có một ít kẻ làm bộ làm tịch, nhưng chỉ cần bị nàng “yêu thương” nhung nhớ, lập tức lộ ra nguyên hình.
Nam nhân đều giống nhau.
Trước kia nàng thích mỹ nam, nhưng về sau si mê tráng nam, về sau nữa khẩu vị càng ngày càng tăng, nam nhân có thể khiến cho nàng vừa lòng càng ngày càng ít, hai tháng gần nhất cũng không có nam nhân nào tiến được vào khuê phòng của nàng.
Lúc trước nàng thả lời, cho phép Tỉnh Thiên và Chu Hằng người nào đánh thẳng thì có thể leo lên hương tháp của nàng bất quá là chỉ nhàm chán nghĩ ra mà thôi, cho tới tận khi nàng tự miệng mời mọc nhưng lại bị Chu Hằng không thèm lưu tâm.
Cẩn thận nghĩ lại tư liệu về Chu Hằng, nàng bắt đầu cảm thấy hứng thú với Chu Hằng, có một cảm giác khó chịu, nhất định phải mang tiểu tử này lên giường, để hắn biết hương vị thực tủy rồi một cước đạp ra, cho hắn biết, chỉ có Tiêu Họa Thủy nàng mới có tư cách ném người đi.
Lúc này mọi chuyện đều truyền tới tai nàng, Tiêu gia là gia tộc của Tiêu Vũ Ngân, mắt nào mất linh, một việc nhỏ cũng khó tránh khỏi tại mắt bọn họ, huống chi là đại sự bốn đại cường giả Khai Thiên Cảnh ra hết!
Chu Hằng lại dám, thậm chí còn khiến cho Lưu Thanh Huyền cúi đầu nhận sai.
Thời điểm Tiêu Họa Thủy nghe thị nữ thuật lại, chỉ cảm thấy cả người cương cứng, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ta như không phanh, trong l*и ngứa ngáy như kiến bò, nàng tự mình phá vỡ quy củ, nhân lúc trời tối tới gặp Chu Hằng.
Lúc này nàng muốn làm nhất chính là khiến nam nhân uy phong bá đạo này hung hăng tiến vào thân thể nàng, bổ khuyết trống vắng vô tận kia.
Nhưng mà không nghĩ tới, Chu Hằng lại cự tuyệt nàng.
Không phải giả vờ giả vịt, mà thật sự cự tuyệt nàng.
Tiêu Họa Thủy không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, bộ dáng mờ mịt kia không ngờ cũng tạo thành mị hoặc cường đại, khiến Chu Hằng thiếu chút nữa không cầm lòng được.
Sau khi sửng sốt, nàng mới khanh khách cười duyên nói:
- Chu công tử, chẳng nhẽ phương diện kia của ngươi không ổn sao?
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm hạ bộ Chu Hằng, dụng ý không nói cũng hiểu.
Nàng tinh thông nam nữ chi đạo, biết nam nhân đều sĩ diện, những lời này khẳng định sẽ khiến Chu Hằng nhảy dựng lên.
Chu Hằng cười ha ha, nói:
- Thân thiết với người quen sơ, Tiêu phu nhân, sắc trời đã khuya, ngươi cũng nên trở về đi.
- Sắc trời quá muộn, một mình người ta trở về không an toàn, bên ngoài người xấu nhiều lắm, nếu để bọn họ bắt được ta, khẳng định sẽ hung hăng chà đạp ta, Chu công tử ngươi sẽ nhẫn tâm sao?
Tiêu Họa Thủy làm bộ ủy khuất nói với Chu Hằng.
Nữ nhân này thật khoác lác trơ tráo, dính vào liền quấn lấy không tha.
Chu Hằng lộ ra nụ cười nguy hiểm nói:
- Tiêu phu nhân, sự kiên nhẫn của ta có hạn.
- Vậy cũng chớ nhịn, lên giường với ta.
Chu Hằng càng cự tuyệt, Tiêu Họa Thủy càng muốn cùng nam nhân này đảo điên loan phượng, môi đỏ mọng khẽ nhếch, đầu lưỡi màu hồng nhẹ nhàng liếʍ môi một cái, mị thái mười phần.
Nàng từ phía sau ôm lấy Chu Hằng, thân thể mềm mại như không xương dán lên người hắn. Hai tay nàng sờ soạng cơ thể cứng rắn hoàn mỹ của hắn, trong lòng không khỏi càng mong đợi.
Nhưng Chu Hằng vẫn ngồi yên, không mặc kệ nàng sờ mó, liếʍ láp vành tai, lỗ tai thế nào cũng giống như không cảm thấy gì cả.
Tiêu Họa Thủy thấy vậy, không khỏi cười mị hoặc, nàng dần dần lướt xuống phần dưới. Cuối cùng quỳ giữa háng Chu Hằng, miệng nhỏ của nàng hé ra liếʍ nhẹ lên ©ôи ŧɧịt̠ to lớn đội quần lên của hắn.
Thân ©ôи ŧɧịt̠ cứng rắn nóng rực để trong lòng Tiêu Họa Thủy ngứa ngáy vô cùng, l*и càng rỉ nước nhiều hơn, đã kém chít tiết thân. Nàng dâʍ đãиɠ dùng răng cắn lấy cạp quần của hắn kéo ra.
Kéo xuống được một nửa, Tiêu Họa Thủy ngẩng đầu lên nhìn Chu Hằng. Cặp mắt long lanh mở to, bờ môi đỏ mọng vẫn ngậm lấy quần hắn.
Chu Hằng cười nhạt nhìn nàng nói:
- Tiêu phu nhân chỉ có chút bản lĩnh này sao?
Tiêu Họa Thủy nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ nam nhân này chỉ giả vờ mà thôi, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn nàng không phải chưa từng gặp qua, có thể lớn thế nào chứ!
Tiêu Họa Thủy cúi đầu, dùng miệng kéo cả quần trong, quần ngoài của Chu Hằng xuống.
Bốp! Một tiếng vang lên.
Một ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ đập vào gò má Tiêu Họa Thủy, thân ©ôи ŧɧịt̠ to lớn gân guốc, qυყ đầυ dữ tợn chỉ thẳng vào miệng nàng, từng luồng hơi nóng như nham thạch không ngừng truyền đến. Nói cho nàng biết, đây là thật!
Tiêu Họa Thủy ngẩn ngơ nhìn ©ôи ŧɧịt̠ có thể nói là vĩ đại của Chu Hằng, nước miếng chảy dài cũng không biết, trong l*и xiết chặt. Đáy lòng giống như có một ngọn lửa cháy hừng hực!
Trên đời thật sự có ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố thế này sao? Thứ vĩ đại này là gì? Nếu tiến vào thân thể nàng thì sẽ sung sướиɠ nhường nào?
Tiêu Họa Thủy không ngừng nuốt nước miếng, ánh mắt khóa chặt ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng. Miệng nhỏ của nàng nhả cạp quần ra, chiếc lưỡi hồng phấn mềm mại liếʍ dọc thân ©ôи ŧɧịt̠, một bàn tay tuốt ©ôи ŧɧịt̠, một tay khá mềm mại xoa xoa hai hòn dái.
Chu Hằng không nhịn được xoa đầu Tiêu Họa Thủy, hai mắt nhắm lại hưởng thụ. Nữ nhân này, chỉ mới liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ đã cho hắn cảm giác có chút tiêu hồn!
Tiêu Họa Thủy liếʍ cho thân ©ôи ŧɧịt̠ sáng bóng đầy nước miếng, sau đó há miệng thật lớn, một hơi ngậm lấy đầu khấc. Lưỡi nàng liếʍ quanh đầu khấc, thỉnh thoảng còn chọc chọc vào lỗ sáo ở đầu ©ôи ŧɧịt̠, nước miếng rỉ ra khỏi miệng nàng, chảy xuống thân ©ôи ŧɧịt̠.
Hai bàn tay Tiêu Họa Thủy bóp chặt thân ©ôи ŧɧịt̠ tuốt lên tuốt xuống thật mạnh. Da thịt mềm mại trơn tru, cộng thêm nước miếng ướŧ áŧ, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Chu Hằng.
Nàng vừa ngậm ©ôи ŧɧịt̠ hắn, vừa ngẩng đầu lên. Phát hiện Chu Hằng nhắm mắt hưởng thụ, Tiêu Họa Thủy càng tự tin với kỹ thuật của nàng. Miệng nhỏ bắt đầu nuốt đầu khấc vào.
Đầu khấc to lớn, mà cổ họng nàng nhỉ bé, vì vậy chỉ nuốt được một chút liền không vào nổi. Sắc mặt Tiêu Họa Thủy dần dần tím lại, nhưng nàng vận dụng hid pháp gì đó, cổ họng nhất thời đạt được sự co dãn kinh người, một hơi nuốt lấy đầu khấc!
- Hự…
Chu Hằng không nhịn được hự một tiếng, hắn vốn định thu nhỏ ©ôи ŧɧịt̠ lại, nhưng lúc này xem ra không cần thiết. Qυყ đầυ vào được, thân ©ôи ŧɧịt̠ cũng dần dần bị miệng nhỏ của Tiêu Họa Thủy nuốt trọn.
Qua một hồi vật lộn, ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng đã nằm gọn trong miệng Tiêu Họa Thủy. Cổ họng nàng phồng lên, hai bên gò má hồng hào cũng căng ra, ánh mắt nàng lẳиɠ ɭơ nhìn hắn.
Chu Hằng nuốt một ngụm nước miếng. Nữ nhân này quả thật là một yêu tinh hại người!
Trong mắt Tiêu Họa Thủy nổi lên vẻ đắc ý, một tay nàng thò vào quần day day hộŧ ɭε, một tay tự xoa bóp bầu vυ' đầy đặn từ bên ngoài. Miệng nhỏ di chuyển, chậm rãi nhả ©ôи ŧɧịt̠ ra, sau đó lại khó khăn nuốt vào họng.
- Ưm… ưm… um… mu… u… ưm…
Trong họng Tiêu Họa Thủy phát ra từng tiếng rên khẽ, tay nàng day day mu l*и càng nhanh hơn, một tay còn lại của nàng xe xe hạt đậu lồi lên ngoài lớp áo vải.
Chu Hằng chỉ cảm thấy như đang ȶᏂασ một cái l*и con trinh nguyên! Cho dù hắn chỉ ngồi không, nhưng đúng đợt cảm giác mềm mại mà chật hẹp kẹp chặt ©ôи ŧɧịt̠ vẫn không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn.
Chu Hằng cố nhịn lại không bắn ra. Côи ŧɧịt̠ lì lợm như cục đá.
Tiêu Họa Thủy dần dần cảm thấy ăn không tiêu, liền buộc phải nhả ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng. Côи ŧɧịt̠ vẫn kinh khủng như cũ chĩa thẳng vào mặt nàng, giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nàng thở hổn hển nhìn ©ôи ŧɧịt̠ mạnh mẽ này, trong l*и không thể kiên trì được nữa. Ánh mắt lẳиɠ ɭơ đến cực điểm nhìn Chu Hằng nói:
- Chu công tử quả nhiên không tầm thường, ta không nhịn được rồi, xin hãy chà đạp ta đi.
Tiêu Họa Thủy liếʍ liếʍ môi, thân thể ngả vào lòng Chu Hằng. Cặp đùi ngọc ngồi lên đùi hắn, ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng bị nàng đè dưới mông.
Cặp mông mềm mại ép chặt ©ôи ŧɧịt̠, Chu Hằng đã không nhịn nổi. Hắn chợt nảy ra một ý, liền cười da^ʍ đặt Tiêu Họa Thủy nằm xấp trên bàn đá.
- Đây chính là ngươi tự tìm!
Hắn tụt quần nàng xuống, lộ ra qυầи ɭóŧ lọt khe màu đen gợi cảm không khác gì một sợi dây. Hai mép l*и đỏ hồng khép chặt rỉ nước lênh láng, cùng c̠úc̠ Ꮒσα đỏ hồng như ẩn như hiện.
- Dịu dàng một chút!
Tiêu Họa Thủy biết chuyện gì sắp đến, nàng mị hoặc nói nhỏ. Nàng mị nhãn mê ly, cố vểnh cao cặp mông đầy đặn lên.
Chu Hằng tiện tay kéo qυầи ɭóŧ sang một bên, mu l*и không lông nhẵn nhụi của nàng hiện ra rõ ràng, mép l*и hồng hào phân rõ trong ngoài, c̠úc̠ Ꮒσα ửng đỏ co vào như nụ hoa mới hé. Đẹp không sao ra xiết.
Chu Hằng thèm thuồng liềm môi, chỉ thấy cổ họng khô nóng, tay hắn sờ lên mép l*и, ngón trỏ vạch ra một bên. Lập tức, một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ dinh dính rỉ ra đầu ngón tay.
Chu Hằng dùng cả hai tay vạch mép l*и ra, ngón tay đú vào âʍ đa͙σ nhỏ bé của Tiêu Họa Thủy.
- Ưm… ư… ha… ha… ha… ưm… ưm… u… ha… hà… ứ… hà… hà… hà… ưm… ứ…
Tiêu Họa Thủy khẽ thở dốc rêи ɾỉ, nàng có thể cảm nhận được ngón tay cứng cáp, thô dài của Chu Hằng đang bị vách thịt trong âʍ đa͙σ chính mình ép chặt.
Chu Hằng nuốt nước miếng lần nữa, nhìn khe l*и mê người kia, hắn rốt cuộc không chịu nổi. Một tay cầm ©ôи ŧɧịt̠ ma sát lên xuống giữ hai mép l*и ướŧ áŧ.
- Cho ta đi… ưm… tiến vào… ưm… ư… a… hà… hà… tiến vào… ta… đi… ưm… mau… mau… chà… đạp… ưm… ta… đi… ưm… ứ…
Tiêu Họa Thủy thúc dục gấp gáp, hai mắt nàng long lanh nhìn Chu Hằng đầy cầu xin.
Chu Hằng biết mục đích đã đạt được, qυყ đầυ liền kê vào cửa l*и nàng, hông dùng sức đẩy về phía trước!
- Ư…! Ứ… ưm… thật… thật… to… ưm… hơ… hơ… ơ… mạnh… ưm… thật… mạnh… ưm… ư… mạnh mẽ… ư… ơ… ơ… hơ… hơ… nữa… đi… ư… a…
Tiêu Họa Thủy day day hộŧ ɭε rêи ɾỉ, nàng thật sự đã bị ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố nàng làm cho mê mệt rồi!
Chu Hằng thì càng không cần nói. Một khắc tiến vào âʍ đa͙σ Tiêu Họa Thủy, hắn chỉ cảm thấy ©ôи ŧɧịt̠ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột độ, khắp thân ©ôи ŧɧịt̠ phảng phất như tiến vào thiên quốc. Xúc cảm mềm mại co dãn, cùng độ khít không tả nổi, khiến động tác của hắn dừng lại trong nháy mắt.
Chu Hằng hít một hơi thật sâu, hai tay bắt lấy cặp mông đầy đặn của Tiêu Họa Thủy, mông nàng vô cùng mịn màng, không khác gì bóp vào bông thượng đẳng. Hai tay Chu Hằng lún vào lớp thịt trắng nõn nà.
Khắp cơ thể yêu tinh này là điểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chỉ cần chạm nhẹ một cái là miệng nàng đã rên lên!
Chu Hằng dùng cặp mông Tiêu Họa Thủy làm điểm tựa, ©ôи ŧɧịt̠ bắt đầu đưa đẩy nhấp vào l*и nàng. Vách thịt âʍ đa͙σ giống như sống lại, không ngừng co vào, quấn lấy ©ôи ŧɧịt̠ hắn.
Qυყ đầυ mỗi khi chạm đến tử ©υиɠ đều bị tử ©υиɠ của nàng mυ'ŧ lấy, lực hút bao bọc đầu khấc, như muốn hút khô Chu Hằng.
Chu Hằng nghiến răng kiềm chế, ©ôи ŧɧịt̠ vào sâu đánh mạnh, không ngừng nhấp vào l*и nàng, dâʍ ŧᏂủy̠ dư thừa làm không gian âʍ đa͙σ cực kỳ trơn tượt, cộng thêm vách l*и co bót, để ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng cảm nhận được từng đợt kɧoáı ©ảʍ.
Hông hắn lùi về sau, ©ôи ŧɧịt̠ lùi ra khỏi l*и Tiêu Họa Thủy, chỉ con lại qυყ đầυ. Chu Hằng dùng sức thúc mạnh vào trong, đầu khấc một đường xuyên phá, đâm thẳng đến tử ©υиɠ!
- Á! Ưm… ưm… ơ… ư… ơ…. Ơ… ưm… a…
Tiêu Họa Thủy hai mắt đê mê, nhìn qua như phủ một lớp sương mù, nàng há miệng nhỏ ra, mặc áp xuống mặt bàn, nước dãi rỉ xuống khóe miệng. Cặp mông lúc lắc qua lại, eo nhỏ như rắn uốn éo liên hồi.
Thành âʍ đa͙σ xiết chặt ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, mỗi lần hắn rút ra đâm vào, đều khiến nàng run lên một cái. Mồ hôi thơm nhỏ giọt trên làn da trắng nõn không tù vết, nhất là hai tay Chu Hằng đặt trên mông nàng, dần dần cảm thấy ẩm ướt.
Hắn càng nhấp càng mạnh, mắt nhìn hai bờ môi hé mở như cánh đào, không nhịn được đút một ngón tay vào. Tiêu Họa Thủy vậy mà lè lưỡi liếʍ láp ngón tay hắn, lưỡi nàng mềm mại như rắn, hồng phấn xinh đẹp, khuôn miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy ngón tay hắn.
Chu Hằng thở dốc lên, Tiêu Họa Thủy thực sự là cực phẩm trong cực phẩm, toàn thân đều là chất kí©ɧ ɖụ©. Côи ŧɧịt̠ hắn dần dần có đâu hiệu nhông chịu nổi, thân ©ôи ŧɧịt̠ trướng lén một vòng, đầu khấc bị cổ tử ©υиɠ hút lấy, thân ©ôи ŧɧịt̠ chìm vào thịt mềm trong âʍ đa͙σ.
Tiêu Họa Thủy cũng sắp không kiên trì nổi, nàng liếʍ mυ'ŧ ngón tay càng lúc càng nhanh, cổ họng rêи ɾỉ dần dần mông lung, trong l*и co vào, ép cứng ©ôи ŧɧịt̠ to lớn đang lấp đầy nàng.
Chu Hằng hít một hơi thật sâu, đột nhiên ngừng nhấp, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn nằm gọn trong l*и nàng, không động đậy.
- Ưm… ưm… ứ… nữa… nữa đi… ưm… ta… ta… muốn… nữa… ưm… ứ… chà đạp ta… nữa… đi… ư… u… đừng dừng… lại… a… Chu... công… tử? Sao… Sao lại… xin ngươi… nữa đi… chơi ta đi…
Tiêu Họa Thủy đang sung sướиɠ đột nhiên bị cắt ngang, nàng không hiểu quay lưng lại, rêи ɾỉ, thanh âm mờ mịt nói.
Chu Hằng cười thích chí, ©ôи ŧɧịt̠ rút ra khỏi l*и Tiêu Họa Thủy, đầu khấc dừng trước cửa âʍ đa͙σ nhưng không tiến vào, hắn vung tay vỗ mông nàng một cái.
Lập tức cả người Tiêu Họa Thủy run lên, thân thể giãy giụa lui ra sau, l*и nàng ngứa ngáy khó chịu, muốn nuốt lại ©ôи ŧɧịt̠ kia. Nhưng mà không địch nổi lực lượng của Chu Hằng, bị hắn đè eo xuống.
Bép! Bép! Bốp! Bép!
Chu Hằng vỗ mạnh mông nàng, dâʍ ŧᏂủy̠ rỉ ra từ âʍ đa͙σ rơi xuống nền nhà, nhưng thủy chung không thể khiến nàng đạt được cao triều. Tiêu Họa Thủy bị đánh mông đến không ngừng rêи ɾỉ kêu đau, cầu xin Chu Hằng ȶᏂασ nàng.
Nữ nhân này đúng là vưu vật, cho dù kêu lên đau đớn cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, Chu Hằng trong lòng kích động, thiếu chút nữa thật sự chơi nàng tiếp.
Bốp! Bép! Bép! Hắn không ngừng xuất chưởng, đánh cho Tiêu Họa Thủy kêu rên liên miên không dứt.
Nhưng Chu Hằng thủy chung không nện nàng, để Tiêu Họa Thủy van xin tha thiết.
Chu Hằng trán đổ mồ hôi, ©ôи ŧɧịt̠ run rẩy muốn quay lại trong cái l*и kia. Hắn thật không biết làm như vậy là đang trừng phạt Tiêu Họa Thủy hay là đang trừng phạt mình, cứ mỗi một chưởng, mông thịt Tiêu Họa Thủy lại rung lên một làn sóng, xúc cảm tiêu hồn truyền lại, khiến ©ôи ŧɧịt̠ của hắn càng khó chịu.
- Ư… ư… ưm… ây… da… ư… a… a… ưm… chơi… chơi… ta… đi… ưm… cầu xin… a… ứ… cầu xin… ưm… hãy… chơi… ta… đi… ứ… a… ứ… làm… ơn… chơi… chơi… Ơ… ưm… ta… đi… mà… a… ưʍ...
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu Họa Thủy không ngừng phát ra âm thanh cầu xin mê người, hai mắt nàng mê ly như say rượu, tay ngọc banh rộng hai mép l*и ra, ngón tay kéo cửa âʍ đa͙σ rộng mở, mời gọi Chu Hằng.
Lại tiếp tục nữa, hắn sẽ không nhịn nổi!
Chu Hằng khó khăn thu tay lại, kéo quần Tiêu Họa Thủy lên nói:
- Nhớ kỹ, muốn làm nữ nhân của ta, phải chiếu theo quy củ của ta.
Chu Hằng muốn là nàng hoàn toàn thuộc về hắn, chứ không phải chỉ đơn giản nện nhau vài lần.
- Tiểu… Ư… nam nhân, ta… ưʍ... còn… chưa… đã… ưm… nghiền, ngươi… ngươi… Ưm… lại… chơi… ta… đi… ưm… mà…
Nàng lại kéo quần xuống, bờ mông vểnh lên thật cao, khoe ra âʍ đa͙σ đỏ hồng ẩm ướt, hai gò má ửng đỏ, kiều diễm ướŧ áŧ.
- Về đi!
Chu Hằng kéo nàng lên, mặc kệ quần nàng còn đang tụt đến đầu gối, đẩy ra ngoài cửa sau đó đóng lại.
Tiêu Họa Thủy không biết lấy từ đâu ra một ©ôи ŧɧịt̠ giả đút vào l*и, nàng vừa dùng tay nhấp nhả ©ôи ŧɧịt̠ giả trong l*и, vừa quay sang cửa phòng cười khanh khách, cất giọng nói:
- Tiểu nam nhân, ta càng lúc càng hứng thú với ngươi, ngươi nếu làm thêm vài đại sự kinh thiên động địa, nói không chừng ta có thể thỏa mãn ngươi.
Tiểu nam nhân, ta ăn chắc ngươi.
Nàng xoay người, kéo quần lên, phiêu nhiên rời đi, ©ôи ŧɧịt̠ giả rung động trong l*и, bên ngoài khách điếm tự nhiên có ngựa của nàng.
Vừa bước đi, nàng vừa hồi tưởng lại xúc cảm tiêu hồn khi Chu Hằng đút ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и ȶᏂασ nàng. Côи ŧɧịt̠ giả dần dần Không thể hay thế được ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng.
Tiêu Họa Thủy đột nhiên nhận ra, từ nay trở đi, nàng không con cách nào hứng thú với những ©ôи ŧɧịt̠ khác nữa.
…
Tuy rằng đưa đi một vưu vật xinh đẹp câu hồn đoạt phách, nhưng trong lòng Chu Hằng làm cách nào cũng không yên được.
Lăng Thiên Cửu Thức, Ngũ Hành Liên Hoa Phá, Nguyệt Ảnh Tâm Quyết, hắn nghĩ tới từng thứ, nhưng mà trong đầu thủy chung vẫn hiện lên cảm giác sung sướиɠ khi nện Tiêu Họa Thủy, cả người trằn trọc, nóng như lửa đốt.
Thất tình lục dục là gốc rễ của con người.
Hắn đã rất nhiều ngày không quan hệ với nữ nhân, làm một võ giả, chuyện này vốn không có vấn đề gì, cho dù mỹ nhân như Thi Vũ Lạc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng ở trước mặt cũng không khiến hắn dao động, nhưng mà một cái nhăn mày, một tiếng cười của Tiêu Họa Thủy lại làm được.
Huống chi còn ȶᏂασ nàng lâu như vậy. Chu Hằng căn lúc nàng sắp ra thì ngừng lại, khiến nàng không thể lêи đỉиɦ được, đối với ©ôи ŧɧịt̠ từng ăn Quả Kim Dương Thảo Vương của mình, hắn vân cực kỳ tự tin.
Nhưng làm như vậy vừa là trừng phạt Tiêu Họa Thủy, vừa là tự hành hạ bản thân. Đúng là vưu vật trời sinh à.
Chu Hằng nằm mà trằn trọc, chỉ cảm thấy tà hỏa trong lòng càng ngày càng vượng, hỏa khí nếu không tiết ra sẽ tạo thành quấy nhiễu hắn rất lớn, nhưng 3 nàng An Ngọc Mị đã đi Đông Linh Tiên Trì, hắn tìm ai bây giờ?
Thanh lâu?
Chu Hằng lại không có hứng thú, tiêu chuẩn hiện tại của hắn cực cao, những nữ tử thanh lâu sớm đã bị sương gió mài mòn kia không lọt nổi mắt hắn, chưa kể nhan sắc bọn họ chưa chắc đã ra sao.
Đúng, là Nam Cung Nguyệt Dung.
Chu Hằng trong lòng vừa động, không còn chịu nổi nữa, thân hình lập tức bắn lên, thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ bay về chỗ Thủy Nguyệt Cung, cho dù mười mấy dặm, trong mười mấy hơi thở là tới.
Hắn như vào chỗ không người, thủ vệ Luyện Thể Cảnh ngay cả bóng dáng hắn cũng không thấy được, cho tới tận khi tiến vào tẩm cung mới thấy mấy tên hộ vệ cấp bậc Tụ Linh Cảnh, nhưng mà ở trước mặt Chu Hằng cũng không có tác dụng.
Không biết phòng ngủ của Nam Cung Nguyệt Dung cũng không sao, dù sao hắn chỉ cần xem nơi nào có thủ vệ sâm nghiêm nhất, liền khẳng định là vị trí của Nam Cung Nguyệt Dung.
Mười mấy phút sau, hắn đã thấy một căn phòng bên ngoài có 12 tên binh sĩ cấp bậc Tụ Linh Cảnh canh giữ, ngoài cửa còn đứng hai thị nữ, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận lệnh tiến vào hầu hạ chủ tử.
Xem ra đây chính là phòng ngủ của Nam Cung Nguyệt Dung.
Chu Hằng xông vào, những thủ vệ này tự nhiên không thể ngăn được hắn, nhưng mà hắn cũng không muốn mọi người đều biết, lúc này lui ra ngoài, đi vòng qua phòng ngủ này, linh lực nhẹ nhàng chấn động, cửa sổ lập tức vỡ vụn, hắn lặng lẽ tiến vào.
Tráng lệ, xa hoa!
Một cái bàn trang điểm cao lớn, còn cao hơn cả người bình thường, tường phía tây có một cái giường lớn, trên rủ màn gấm lộ ra tất cả khí thế xa hoa của hoàng gia.
Trên giường có một nữ nhân đang nằm nghiêng, cổ ngọc trắng như tuyết, tóc đen như mun, hô hấp dài nhỏ, cũng không phát hiện ra Chu Hằng tiến vào.
Chu Hằng triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ đi qua, hắn là đến thâu hương, cũng không muốn để "Nam Cung Nguyệt Dung" thét lên chói tai khiến người trong mười dặm cũng có thể nghe được.
Đi tới bên giường, hắn nhảy lên ôm lấy thân thể nàng từ phía sau, nhanh tay ấn lên lưng "Nam Cung Nguyệt Dung."
Một kích này trực tiếp phong tỏa đan điền đối phương, trói buộc linh lực, mà tay trái lại bịt miệng "Nam Cung Nguyệt Dung," miễn cho nàng thét lên chói tai, khiến vệ binh bên ngoài xông vào.
Hắn biết "Nam Cung Nguyệt Dung" thực lực bất phàm, cho dù đánh lén cũng không nhất định có thể một kích đắc thủ, bởi vậy đã chuẩn bị sẵn sàng tế xuất Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, mạnh mẽ hút đối phương vào trong.
- A!
"Nam Cung Nguyệt Dung" cả kinh muốn hét lên, thế nhưng lời không ra khỏi miệng nổi.
Chu Hằng thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, nàng không thể tra ra Chu hằng đến gần, nhưng trong nháy mắt thân thể nhận được công kích, bản năng võ giả lập tức hiện ra, nàng phản ứng, chỉ là chậm rồi, vừa mới a một cái đã bị Chu Hằng bịt miệng lại, mà linh lực cũng cùng lúc bị khắc chế.
Nàng bây giờ không khác gì người thường.
Chu Hằng sửng sốt, hắn không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy, lúc này mới vén chăn lên, chỉ thấy "Nam Cung Nguyệt Dung" mặc một bộ nội y trắng như tuyết, khuôn ngực đầy đặn mê người như ẩn như hiện, trên áo nổi lên hai điểm nhọn, khiến dục hỏa mãnh liệt do Tiêu Họa Thủy gợi lên bùng phát, lúc này cũng không nhịn nữa, lập tức vạch quần ra, ©ôи ŧɧịt̠ cứng rắn bung ra, đập vào giữa hai đùi ngọc của nàng.
Chu Hằng xé rách qυầи ɭóŧ mỏng manh của "Nam Cung Nguyệt Dung," hắn cũng không kịp cởi hết quần áo, đầu khấc quệt lên xuống ngoài cửa l*и, thỉnh thoảng còn chạm phải vài cọng lông tơ mịn màng.
Chu Hằng cảm thấy khe l*и rỉ ra chút dâʍ ŧᏂủy̠, liền nhổ một ngụm nước miếng vào tay, xoa xoa lên thân ©ôи ŧɧịt̠, sau đó kê ©ôи ŧɧịt̠ vào đúng cửa l*и, hông thúc vào từ phía sau. Côи ŧɧịt̠ to lớn bị ngột ngạt bao lâu rốt cục được giải thoát, toàn lực đâm đầu vào cái l*и phía trước.
"Nam Cung Nguyệt Dung" giãy giụa kịch liệt, nhất là trong nháy mắt khi hắn tiến vào thân thể mình, cả người đều cứng ngắc. Côи ŧɧịt̠ khủng bố của Chu Hằng khiến nàng đau đớn như bị bổ đôi, âʍ đa͙σ nhỏ bé của nàng không thể thừa nhận nổi ©ôи ŧɧịt̠ to lớn như vậy.
Chu Hằng không dám động làm quá kịch liệt, bởi vì bên ngoài có 12 thủ vệ Tụ Linh Cảnh, sau khi qυყ đầυ tiến vào, hắn chậm mà đều đẩy hông, ©ôи ŧɧịt̠ dần dần biến mất trong âʍ đa͙σ.
Cảm giác hơi đau rát truyền đến, từng đợt kɧoáı ©ảʍ xen lẫn đau đớn đánh úp đại não "Nam Cung Nguyệt Dung," để nàng giãy giụa càng mạnh hơn. Nhưng với sức mạnh của Chu Hằng, rất dễ dàng đã giữ chặt nàng.
Côи ŧɧịt̠ hắn không ngừng nhấp nhả, âʍ đa͙σ "Nam Cung Nguyệt Dung" dần dần ẩm ướt, đau rát kinh khủng lúc đầu cũng đang trôi qua. Côи ŧɧịt̠ to lớn hùng dũng đẩy vào âʍ đa͙σ nàng.
Dục hỏa được làm dịu, Chu Hằng thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn đột nhiên phát hiện không ổn, liền vội vàng bỏ tay ra khỏi mặt Nam Cung Nguyệt Dung, đập vào mắt là khuôn mặt xinh đẹp hiền thục quyến rũ lại có bảy phần giống với Nam Cung Nguyệt Dung.