Chương 137: nhất ngôn cửu đỉnh.
Lão già này cưng chiều nhi tử đã đạt đến trình độ không thể nói lý, không hỏi đầu đuôi sự tình, bất kể đúng sai, chính là bao che trắng trợn.
Chu Hằng cười ha ha nói:
- Lão gia này, có thời gian rãnh rỗi như vậy, ngươi phải đi hảo hảo mà quản giáo con của mình một chút! Ta không cần ngươi phí tâm!
Lời này vừa nói, tất cả mọi người tại chỗ đêu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc!
Lưu Thanh Huyền là ai? Đây chính là cường giả Khai Thiên Cảnh tuyệt thế a, ở Hàn Thương Quốc là một trong mấy người đứng ở ngọn núi cao nhất, có thể ngồi ngang hàng cùng hắn cực ít, đừng nói Sơ Phân Cảnh, chính là cường giả Ích Địa Cảnh ở trước mặt hắn cũng phải hết sức lo sợ!
Không muốn sống nữa sao?
- Quả nhiên là tiểu nhi miệng xảo quyệt, không được nuôi dạy!
Lưu Thanh Huyền hừ lạnh một tiếng, vỗ bép một cái vào bờ mọng rắn chăc của vợ hẳn, giơ tay còn lại đánh ra một cái tát về Chu Hằng, người đứng bất động tại chỗ, nhưng một cổ chưởng phong cũng là gào thét ra, nhanh chóng đánh về phía Chu Hằng.
Một chưởng này hắn không dfem hết toàn lực, nhưng đủ để Chu Hằng bị thương nặng!
Dĩ nhiên đây là bởi vì quan hệ tới An Nhược Trần, nhưng hắn cũng không đến mức e ngại An Nhược Trần, chỉ là có chút cố kỵ mà thôi, dù sao một Khai Thiên Cảnh nếu là muốn trộm làm thịt con của hắn, hắn thật đúng là không thể nào bảo vệ, khẳng định phải luôn luôn canh giữ ở bên người Lưu Duyệt.
Mà làm Chu Hằng bị thương nặng cũng không đáng kể, hắn tấn nhập Khai Thiên nhất trọng thiên đã hơn ba trăm năm, sớm đã đạt đến Khai Thiên nhất trọng thiên đỉnh phong, hoàn toàn có thể thắng An Nhược Trần dễ dàng, chỉ cần đừng gϊếŧ Chu Hằng, An Nhược Trần thực có can đảm tìm hắn gây phiền toái sao?
Triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, trong nháy mắt Chu Hằng thôi phát Tấn Vân Lưu Quang Bộ đến mức tận cùng, hưu, thân hình hắn chuyển đổi, tránh né một chưởng này.
- Lão gia này, ta sẽ để ngươi hối hận!
Chu Hằng lạnh như băng, nói:
- Ngươi nếu là lại đánh ra một chiêu nữa, ta liền đánh gãy một chi con của ngươi. Tứ chi gãy hết thì sẽ làm cho hắn không làm được nam nhân, sau đó vặn gảy cổ của hắn. Ngươi thử một chút mà xem!
Lại dám uy hϊếp một gã cường giả Khai Thiên Cảnh!
Mấy người trong viện đều có cảm giác muốn ngất, tiểu tử này cũng quá trâu bò đi. Thực sự không đem Khai Thiên Cảnh để vào trong mắt a!
- Tiểu bối lớn mật!
Lưu Thanh Huyền quát lạnh một tiếng, nghĩ ta thật không dám tùy ý xuất thủ sao? Một chưởng kia mới vừa rồi của hắn mặc dù chưa hết toàn lực, nhưng mà dù sao là công kích của cấp Khai Thiên Cảnh, chính là Ích Địa Cảnh cũng khó tránh dược!
Tiểu tử này, rất nghịch thiên a!
Tốc độ như thế thật đúng là làm cho người ta nhức đầu, Lưu Thanh Huyền tự nhiên không cho là mình không cách nào bảo vệ con, nhưng mấu chốt là hắn không thể lúc nào cũng ở bên người con! Đã như thế, vậy thì phế tiểu tử này đi!
Sát khí trong mắt Lưu Thanh Huyền chợt lóe, cường giả Khai Thiên Cảnh há có thể chịu để một con kiến hôi uy hϊếp. Đây quả thực là vô cùng nhục nhã!
- Tiểu bối, ngươi thật cho là có thể chống đỡ cùng Khai Thiên Cảnh?
Hắn lạnh lùng nói, lại ra một chưởng, thiên địa linh khí đột nhiên cuồng quyển, cuốn về Chu Hằng. Hắn muốn dùng thiên địa làm lao, ép buộc Chu Hằng, để cho Chu Hằng không thể trốn!
Lúc trước, Ích Địa Cảnh Tả Hồng Trần từng dùng qua chiêu này, hiện tại do cường giả Khai Thiên Cảnh dùng vậy thì càng không thể phá vỡ, cho dù Chu Hằng tăng lên một cái đại cảnh giới so với trước cũng đều vô dụng!
Làm như vậy cực kỳ hao tổn linh lực, nhưng đối phó một gã tiểu bối Sơ Phân Cảnh, chính là chỉ còn lại có một phần ngàn lực lượng cũng đủ rồi!
Lưu Thanh Huyền không thèm để ý chút nào, phô trương linh lực, họa địa vi lao. Bao vây Chu Hằng trong một cái l*иg không tới một trượng.
- Tiểu bối, hiện tại thì như thế nào?
Hắn cạc cạc cười quái dị. Một tay xoa bố cặp mông nữ nhân.
Chu Hằng không phải là người không có hỏa khí. Nếu bị buộc đến nước này, hắn chính là bại lộ bí mật của Cửu Huyền Thí Luyện Tháp cũng muốn thực hiện lời hứa lúc trước!
Thất phu giận dữ, máu tươi ba thước!
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, l*иg linh lực bao vây Chu Hằng nhất thời vỡ vụn, hóa thành linh khí, dung hợp trong thiên địa tự nhiên.
- Tiêu lão quái, ngươi dám phá hư chuyện của lão phu!
Lưu Thanh Huyền giận tím mặt, hướng về phía bầu trời quát to.
- Ai, ngươi cái tên hổ thẹn này chính là lão phu cũng không ưa!
Tiếng nói có chút bén nhọn phát ra, một ngoan đồng nhìn qua chỉ có mười mấy tuổi hiện ra trước người Chu Hằng, chính là một vị cường giả Khai Thiên Cảnh của Thiên Tinh Tông - Tiêu Vũ Ngân.
- Tiêu lão quái, hôm nay lão phu không rảnh dây dưa cùng ngươi!
Lưu Thanh Huyền đè ép hỏa khí, chủ động nhượng bộ một bước.
- Nhưng lão phu rất muốn đánh nhau một trận cùng ngươi, ngươi lão quái này ngày ngày bế quan, cũng không có tới Khai Thiên nhị trọng thiên, còn không bằng học cách làm người như thế nào đi!
- Ai nha, ta nói nhầm, ngươi ngay cả vợ cũng dùng chung với con trai, còn giống người sao? Quả thật là làm nhục tổ tông!
Tiêu Vũ Ngân không chút lưu tình, nói. Giọng điệu đầy ý cà khịa.
Lưu Thanh Huyền chơi chung vợ với con trai không phải chuyện bid mật gì, có thể nói mọi người đều biết. Lúc này lấy ra chọc tức hắn trước mặt mọi người, để Tiêu Ngân Vũ cực kỳ đắc ý.
- Ngươi!
Lưu Thanh Huyền giận đến râu mép run run, hắn và Tiêu Vũ Ngân mặc dù đều là lão tổ của Thiên Tinh Tông, nhưng hai người từ trước đến giờ bất hòa. Năm đó Lưu Thanh Huyền chính là tiến vào Thiên Tinh Tông sớm hơn mười mấy năm so sánh với Tiêu Vũ Ngân, bởi vì Tiêu Vũ Ngân từ nhỏ đã tu luyện một môn dị công, vóc người luôn luôn như ngoan đồng, không ít lần bị Lưu Thanh Huyền khi dễ, vì vậy thù này đã kết.
Theo hai người đều tiến vào Khai Thiên Cảnh, bọn họ cũng ít đi cơ hội đánh nhau, nhưng không đại biểu hai người bắt tay giảng hòa, ngược lại là cừu hận tích lũy theo thời gian càng ngày càng sâu.
- Đánh nhau thì đánh, còn nói linh tinh, thật không giống nam nhân!
Tiêu Vũ Ngân gào to một tiếng, thực sự phát khởi công kích về phía Lưu Thanh Huyền.
Bành!
Lưu Thanh Huyền bị buộc như thế, chỉ có thể phản kích, trong khoảng thời gian ngắn kình khí tung hoành, làm mọi người chỉ có thể lui về phía sau.
Lưu Duyệt cùng mẫu thân hắn cũng bay ngược ra, ©ôи ŧɧịt̠ bị đủ loại dược vật hun đúc của hắn không chịu nổi, bắn đầy tϊиɧ ŧяùиɠ vào l*и nàng.
- Dừng tay!
Đánh không được mấy chiêu, lại là một đạo thanh âm tràn đầy uy nghiêm vang lên, Nam Cung Trường Không xuất hiện, tách hai người ra.
Có Khai Thiên Cảnh thứ ba ở đây, trận chiến này nhất định là không đánh nổi.
- Cũng là lão giao tình mấy trăm năm, cần gì vì một chút chuyện nhỏ mà tổn thương hòa khí!
Nam Cung Trường Không trầm giọng, tứ đại lão tổ Khai Thiên Cảnh của Thiên Tinh Tông mặc dù cùng là tu vi Khai Thiên nhất trọng thiên, nhưng lấy chiến lực của Nam Cung Trường Không mạnh nhất, cũng chính là như thế, Hoàng đế của Hàn Thương Quốc mới do họ Nam Cung làm.
Cảnh giới giống nhau, nhưng chiến lực xê xích gấp trăm lần, không gian đan điền, phẩm chất võ kỹ, nắm giữ Thế, cũng là ảnh hưởng mấu chốt thắng bại.
- Vẫn là trở lại trên người tiểu tử này!
Nam Cung Trường Không chỉ về Chu Hằng.
- Nghe Lưu Duyệt hiền chất nói, người này cấu kết Phương gia của Thiên Nguyên Thành, ý đồ phản quốc, nếu như thẩm tra, phải nghiêm trị!
- Thật sự!
- Ta tận mắt thấy, hắn và đại thiếu gia gì gì đó của Phương gia xưng huynh gọi đệ, nếu không Phương gia làm sao có thể dễ dàng thả ta rời đi như vậy! Khi đó Phương gia chính là có hơn bốn trăm cao thủ Sơ Phân Cảnh!
Lưu Duyệt vội vàng kêu lên.
Vì cho Chu Hằng ngồi trọn vào tội phản quốc, Lưu Duyệt không chút do dự làm lớn thực lực của Phương gia gấp mười lần! Nếu không phải biết Thiên Linh Thành không có Ích Địa Cảnh, hắn khẳng định còn có thể thổi phồng thêm thực lực của Phương gia.
Hắn vừa bắn ra, nên đang vội vàng mặc quần áo vào, trước mặt Khai Thiên Cảnh, Lưu đại thiếu cũng không dám làm càn.
Mẫu thân còn đang rêи ɾỉ với ©ôи ŧɧịt̠ giả trong c̠úc̠ Ꮒσα bị hắn đá sang một bên. Vài tên tráng hán đứng thành hàng sớm đã nhịn không nổi, lập tức lao đến muốn thường thức nàng.
Nữ nhân này đã sớm bị ȶᏂασ cho không biết gì hết, lúc này đột nhiên mất đi con vặc trong l*и, liền theo bản năng tìm kiếm vật thay thế.
Đám tráng hán xúm lại, một tên nằm ngửa ra, rút ©ôи ŧɧịt̠ giả trong c̠úc̠ Ꮒσα nàng ra, đút ©ôи ŧɧịt̠ hắn vào thay thế, hai tên khác tranh nhau âʍ đa͙σ của nàng. Miệng nàng cũng bị một ©ôи ŧɧịt̠ lấp đầy, bầu vυ' ép chặt một ©ôи ŧɧịt̠ khác.
Hai bàn tay còn không ngừng tuốt hai ©ôи ŧɧịt̠. Nách, cảnh chân, hai bàn chân, tóc. Bất cứ bộ phận nào trên thân thể nàng đều có một ©ôи ŧɧịt̠ dí vào.
Đám tráng hán ȶᏂασ nữ nhân xinh đẹp này đến vụ vẻ. Bọn họ sớm đã bị uống thuốc kí©ɧ ɖụ©, hơn nữa cũng không biết thân phận của nàng, vì thế hoàn toàn không cố kỵ chút nào, chơi một lúc đã để nàng mặt mũi đầy tϊиɧ ŧяùиɠ.
Lưu Duyệt ở một bên nhìn, không ngờ lại nuốt nước bọt thèm thuồng. Nhìn mẫu thân bị hϊếp tập thể, để ©ôи ŧɧịt̠ hắn ngóc đầu dậy.
Thi Vũ Lạc đột nhiên bị Lưu Duyệt bắt lấy, ©ôи ŧɧịt̠ hắn chớp mắt đã đút vào l*и nàng, thay thể ©ôи ŧɧịt̠ giả. Nhất thời, ©ôи ŧɧịt̠ nhiều gại lại khiến nàng vừa đau vừa sướиɠ kêu rên.
- Chu Hằng, Phương gia cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt, ngươi lại dám phản quốc?
Nam Cung Trường Không lành lạnh nói. Đối với hành động của Lưu Duyệt làm như không thấy, trong mắt cường giả, mấy con kiến hôi nện nhau thì có gì mà xem? Hơn nữa cũng phải giữ thể diện cho Lưu Thanh Huyền.
Thật ra, cho dù Chu Hằng phản quốc thật cũng không cần phải cường giả Khai Thiên Cảnh ra tay, nhưng ai bảo phía sau hắn còn có một An Nhược Trần, võ giả Ích Địa Cảnh dám công khai đối phó Chu Hằng ư, không sợ An Nhược Trần trả thù sao?
Vì vậy, Nam Cung Trường Không chỉ có thể tự thân xuất mã.
Thiên tài yêu nghiệt còn trẻ như vậy, nếu không để Nam Cung gia sở dụng, như vậy thì phải hủy diệt, tốc độ phát triển của tiểu tử này thật sự quá nhanh, nếu có thể luôn luôn tiếp tục giữ vững như vậy, sợ rằng trong vòng mười năm là có thể có thực lực uy hϊếp được Khai Thiên Cảnh!
Hắn vốn muốn cho Chu Hằng trở thành đá mài đao của Tỉnh Thiên, nhưng sau đó lại càng nghĩ càng không ổn, sự yêu nghiệt của Chu Hằng đã không phải là là Địa linh thể, Thiên linh thể có thể cân nhắc!
Phải lập tức hủy diệt!
Thêu dệt danh phản quốc, An Nhược Trần cũng chỉ có thể nuốt khổ, nếu không phục, Nam Cung Trường Không có thể cầu trợ Lãng Nguyệt Quốc, mời cường giả tới trấn gϊếŧ An Nhược Trần!
Trọng tội phản quốc, thiên hạ cộng sát!
Chu Hằng cười nhạt một tiếng, nói:
- Ta vạn dặm xa xôi đi cứu một kẻ ngu ngốc, lấy được không phải là tưởng thưởng, mà là cái danh phản quốc? Nam Cung Trường Không, ngươi còn chút hổ thẹn nào không? Đúng rồi, ta là được Nam Cung Hoành phái đi Thiên Linh Thành, muốn nói phản quốc cũng là Nam Cung Hoành chỉ điểm!
- Nói hươu nói vượn!
Sắc mặt Nam Cung Trường Không trầm xuống.
- Dưới chứng cớ vô cùng xác thực, ngươi còn muốn ăn nói bừa bãi, thật là hồ đồ ngu xuẩn! Nằm xuống cho lão phu!
Hắn ngang nhiên xuất thủ, đánh một chưởng về phía Chu Hằng.
Công kích giống nhau, nhưng một chưởng này là của Nam Cung Trường Không!
Bành!
Âm thanh nặng nề vang lên, năng lượng cường đại ba động, tường rào bốn phía bị trùng kích nặng như vậy, nhất thời bể tan tành. Ở bên trong bùn đất tung bay, trước mặt của Chu Hằng lại xuất hiện một người, đúng là hắn xuất thủ đỡ được một kích kia của Nam Cung Trường Không.
Có thể đấu sức cùng Khai Thiên Cảnh, tự nhiên cũng chỉ có Khai Thiên Cảnh.
Thiên Quân Tử!
- Nam Cung, người này là đệ tử của lão phu, ngươi dám động một sợi tóc của hắn, lão phu liền gϊếŧ trên dưới cả nhà ngươi!
Thiên Quân Tử dùng giọng nói bình thản mà nói, nhưng mùi máu tươi trong đó cũng là mười dặm có thể nghe.
Khai Thiên Cảnh nhất ngôn cửu đỉnh, cũng không phải đùa giỡn, lời thề chính là bản tâm, không tuân thủ bản tâm, đạo tâm ở đâu?
Nam Cung Trường Không căm tức nhìn Thiên Quân Tử, nắm chặc hai đấm.
Tứ đại Khai Thiên Cảnh của Thiên Tinh Tông, lấy chiến lực của Nam Cung Trường Không mạnh nhất, mà Thiên Quân Tử là người tiếp theo, mặc dù kém mấy phần, nhưng sẽ không quá nhiều.. Chẳng qua là Thiên Quân Tử không có con nối dõi, nhất mạch lộ ra vẻ tương đối vắng lặng.
Thực sự động thủ, không có mười ngày nửa tháng hắn đừng mơ tưởng đánh gϊếŧ Thiên Quân Tử, nhưng đối phương muốn đánh thì đánh, muốn chạy thì chạy, cũng không cố kỵ chút nào, có thể so với võ giả tán tu!
Huống chi bất kể thắng thua, thiệt này cũng là thực lực của Thiên Tinh Tông!
Đầu óc Nam Cung Trường Không còn không nóng lên đến loại trình độ này, Thiên Tinh Tông là căn cơ của Nam Cung gia, chỉ có Thiên Tinh Tông cường thịnh suy, mới có thể bảo vệ cơ nghiệp vạn năm của Nam Cung gia! Vì vậy, hắn quyết định nhịn xuống khẩu khí này.
- Cạc cạc, hiện tại hai đấu hai, Lưu Thanh Huyền, chúng ta đánh lại một trận!
Tiêu Vũ Ngân khơi mào trận chiến lần nữa, phát khởi công kích về Lưu Thanh Huyền.
- Ngươi kẻ điên này!
Lưu Thanh Huyền nổi giận gầm lên một tiếng, không thể không chiến.
Chu Hằng lại là lành lạnh cười một tiếng, phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ, cho dù là cường giả Khai Thiên Cảnh cũng là không cách nào ngăn cản, trong nháy mắt hắn hiện ra phía sau Lưu Duyệt, bàn tay trực tiếp nắm lấy cổ đối phương.
Đứng trước Thế Cảnh, Lưu Duyệt nào có nửa phần đường sống để chống cự, trực tiếp bị Chu Hằng nâng lên như chó chết. Côи ŧɧịt̠ vẫn cắm trong l*и Thi Vũ Lạc, khiến mông nàng cũng bị nâng lên theo, thân thể hoàn toàn treo trên ©ôи ŧɧịt̠ đầy gai nhỏ.
- Lão thất phu, ta nói rồi, ngươi đánh ta một chưởng, ta liền bẻ gãy một chi của con của ngươi! Ta, nói được là làm được!
Chu Hằng bắt được cánh tay phải của Lưu Duyệt, chợt vặn một cái.
- A!
Lưu Duyệt nhất thời phát ra một tiếng hét thảm, nguyên cả cánh tay đang sống sờ sờ bị xé đứt ra.
Cái này!
Đừng nói mấy người xung quanh thấy vậy ánh mắt đã dại ra, cho dù là tứ đại cường giả Khai Thiên Cảnh như Nam Cung Trường Không cũng là hơi chậm lại, tiểu tử này thật đúng là dám a!