Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp)

Chương 125: Rời khỏi thế giới thần bí.

Đây là truyện quay tay, nên cứ buông thả hết du͙© vọиɠ vào đây đi! Chỉ nên giữ tưởng tượng trong đầu thôi, phát tiết trong ảo tưởng là được! Quay tay phòng dịch (*^ω^)八(⌒▽⌒)八(-‿‿- )ヽ

Chương 125: rời khỏi thế giới thần bí.

Lúc Nam Cung Nguyệt Dung tỉnh lại, mạnh mẽ muốn bò dậy, nhưng trong l*и đau rát ập tới, ©ôи ŧɧịt̠ khϊếp người của Chu Hằng vẫn còn nằm trong âʍ đa͙σ bé nhỏ sưng đỏ. Nàng liền phải nằm trở về, thân thể khẽ run rẩy, cảm giác mỗi một đốt xương toàn thân đều như muốn rã ra, trong l*и đau buốt âm ỉ.

Nam Cung Nguyệt Dung hung tợn nhìn Chu Hằng, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, như vậy Chu Hằng đã chết mấy trăm, mấy ngàn lần.

- Khi dễ một nữ nhân rất oai phong chứ gì!

Nàng lạnh lùng nói, trong lòng tràn đầy giận dữ, lần đầu tiên của nàng lại bị nam nhân nàng ghét nhất cướp đi trong hang động lạnh băng này.

- Đừng có ủy khuất như vậy, đây là ngươi tự nhận lãnh!

Nam Cung Nguyệt Dung mắt phượng trợn trừng, nhưng đành phải thừa nhận là Chu Hằng nói có lý. Bởi vì nàng cũng cảm giác được lúc đó Chu Hằng không bình thường. Nàng không biết Chu Hằng đã có dùng Kim Dương Thảo Vương, chỉ nghĩ rằng đây là tác dụng phụ mà bí thuật của nàng dẫn tới.

Chu Hằng cười lạnh, Nam Cung Nguyệt Dung động đậy, khiến ©ôи ŧɧịt̠ hắn lại hứng lên, thân ©ôи ŧɧịt̠ bắt đầu cương cứng. Chu Hằng bắt đầu thúc vào l*и nàng, Nam Cung Nguyệt Dung chơi cũng không tệ, có thể sánh ngang với 3 nàng cực phẩm như Lâm Phức Hương, vì vậy hắn đã hạ quyết tâm, coi như nữ nhân này dùng thân thể mua lại tính mạng, lần này không gϊếŧ!

- Ngươi… ưm… ưm… ư… a… hà… hà… hà… Ưm… ư…. Ứ! Ưm… ưm… a… ư… a….

Nam Cung Nguyệt Dung mắt phượng trợn càng lớn, miệng rêи ɾỉ xen lẫn thở dốc. Thân thể nàng muốn giãy giụa thoát ra, nhưng không thể kháng cự được sức mạnh của Chu Hằng.

- Chu Hằng… a… ư… a… a… a… ư… ngươi... có...gan... thì… hơ...hơ… hơ… Ưm… gϊếŧ…. Hơ...hơ… hơ... bổn… cung... bằng… ưm… ơ… ơ… ưm… bằng… a… ơ… ư… hơ… hơ... không… ư… ơ… ư… bổn… bổn... cung… ưm… a… hơ… hơ… hơ… ư… ơ… ơ… thề… thề… hơ… hơ… hơ… Ư… thề… nhất… nhất... định… ư… a! Ư… ơ… ơ… ơ… hơ… hơ… ớ… ư… phải… ư… ư… a… ơ… bầm… thây… hơ… hơ… hơ… ngươi… ngươi… hơ… hơ… hơ… trăm… trăm… ơ… ư... ngàn… ư… ư… ư… mảnh… a… ư… ư… a… ư… báo… báo… thù… ơ… ớ… ư… hôm… nay… ư… ư… ư… ơ…

Nam Cung Nguyệt Dung gân cổ lên, cố sức rêи ɾỉ quát, hai mắt nàng nhìn chằm chằm Chu Hằng.

Chu Hằng cười ha hả, đưa tay bố cằm ngọc của nàng, ©ôи ŧɧịt̠ nhấp càng nhanh hơn nói:

- Đừng có dùng phép khích tướng với ta, gϊếŧ hay không, là do ta quyết định, ngươi không có khả năng ảnh hưởng tới ta! Tuy nhiên chơi ngươi không tệ, ta sẽ không gϊếŧ ngươi!

Nam Cung Nguyệt Dung cảm thấy trong lòng nhục nhã không thôi, nàng điên cuồng giãy nảy lên, thây thể vặn vẹo, hai tay đánh vào người Chu Hằng. Thế nhưng nàng càng phản kháng, Chu Hằng càng đắc ý, một loại du͙© vọиɠ cưỡиɠ ɧϊếp xông lên đầu hắn.

Chu Hằng cười da^ʍ, hai tay bắt lấy cặρ √υ' ngọc cao vυ't của nàng xoa bóp, ngón tay nhéo lên núʍ ѵú đỏ hồng. Nhìn khuôn mặt vừa tức giận vừa bất lực của Nam Cung Nguyệt Dung, hắn cảm nhận được một loại kɧoáı ©ảʍ trước nay chưa từng có.

Chu Hằng cúi đầu xuống vừa xoa bóp cặρ √υ' đầy đặn, vừa kiếm mυ'ŧ đầṳ ѵú. Một bàn tay của hắn thò xuống xoa bóp đôi đùi ngọc, da thịt trơn mịn như lụa, xúc cảm cực tốt.

Nam Cung Nguyệt Dung nước mắt chảy ra, nàng đã cảm nhận được cái gọi là nhục nhã tột độ. Đường đường là công chúa một nước, hơn nữa còn là thiên tài Địa Linh Thế, lúc này lại như một ả kỹ nữ rẻ tiền, bị nam nhân cưỡi lên.

Mà càng làm cho Nam Cung Nguyệt Dung tuyệt vọng là, nàng cư nhiên cảm nhận được sung sướиɠ, nam nhân đang cưỡиɠ ɧϊếp mang lại cho nàng cảm giác sung sướиɠ như tiên. Điều này trong lý trí nàng không thể chấp nhận được, thế nhưng thân thể hoàn toàn phản bội nàng.

Nam Cung Nguyệt Dung càng nghĩ càng uất hận, trong l*и nàng co giật từng cơn, vách l*и ép chặt ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, thịt mềm quấn lấy thân ©ôи ŧɧịt̠. Dâʍ ŧᏂủy̠ tỉ ra liên tục, tử ©υиɠ truyền đến một sức hút kỳ dị, hút cứng qυყ đầυ Chu Hằng, khiến hắn không rút ra được.

- Đúng là kỹ nữ dâʍ đãиɠ, còn giả bộ gì chứ?

Chu Hằng cười trào phúng nhìn Nam Cung Nguyệt Dung, miệng nàng, thâm chí là biểu cảm đều dự tuyệt hắn. Nhưng thân thể thì cực kỳ thành thật.

Nam Cung Nguyệt Dung hai mắt ứa nước, tử ©υиɠ mυ'ŧ lấy đầu khấc, một làn sóng nhiệt bao phủ thân ©ôи ŧɧịt̠. Nàng đã đến cao triều!

Chu Hằng biết nàng đã ra rồi, nhưng như vậy thì có liên quan gì đến hắn? Côи ŧɧịt̠ Chu Hằng còn chưa thỏa mãn, hắn vắt chéo hai chân Nam Cung Nguyệt Dung lên vai, ©ôи ŧɧịt̠ nện vào cái l*и khép chặt của nàng.

- A… ư… hơ… hơ… hơ… ưm… ơ… ơ… hơ… hơ… a… ưn… hơ… hơ… ớ… ưm… ưm… a… ơ… ưm…

Nam Cung Nguyệt Dung hai mắt ngấn lệ, bất lực nằm đó, mặc Chu Hằng ȶᏂασ nàng.

Hơn 1 giờ sau Chu Hằng mới thảo mãn bắn tinh vào l*и nàng, hắn thoải mái rút ©ôи ŧɧịt̠ ra.

Nam Cung Nguyệt Dung giãy giụa bò dậy, nàng cũng không muốn lại để Chu Hằng nhìn thấy thân thể mình, bộ cung trang của nàng đã bị Chu Hằng xé nát, làm sao còn mặc được? Nhưng tay nàng nhoáng lên, liền có thêm một bộ quần áo hoàn chỉnh.

Pháp khí không gian!

Ánh mắt Chu Hằng sáng ngời, nhất định đó là pháp khí không gian, nữ nhân này quả thật có địa vị không tầm thưởng ở Thiên Tinh Tông. Ngay cả Điện chủ Hắc Thủy Điện cũng chưa chắc có được pháp khí không gian như nàng!

Nam Cung Nguyệt Dung dùng động tác thật chậm mặc quần áo vào, không phải nàng muốn vậy, mà là cả người không có sức, muốn nhanh cũng không được. Thân thể lồi lõm mê người, da thọt đỏ hồng diễm lệ, nhất là khe l*и và đùi ngọc có tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng chảy xuống, cùng với cặρ √υ' trắng treo lủng lằng.

Điều này đối với Chu Hằng, quả thật là một đại dụ hoặc.

Tuy rằng đã có một trận bùng nổ trước đó, nhưng nhìn thấy Nam Cung Nguyệt Dung lắc lắc cái mông tròn vểnh lên mặc qυầи ɭóŧ vào, cảnh này có lực đánh vào mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

- A!

Nam Cung Nguyệt Dung bỗng phát ra tiếng kêu to, thân thể lại bị ấn quỳ xuống đất, mông tròn căng mịn đẩy lên thật cao, qυầи ɭóŧ mới kéo lên đến đùi, khe l*и hồng hào rỉ ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nàng vẫn lồ lộ bên ngoài.

Chu Hằng một tay giữ mông Nam Cung Nguyệt Dung, một tay nhấn qυყ đầυ to lớn vào cửa l*и nàng. Côи ŧɧịt̠ hung tàn lại một lần nữa đánh chiếm âʍ đa͙σ mới mất trinh của Nam Cung Nguyệt Dung.

- Ư… ơ… ư… ư… ưm… ơ… a… ư… hơ… hơ… hơ… Ứ… hơ… hơ… hơ… ư… Ơ… ơ… ư…

Nam Cung Nguyệt Dung cắn răng cố gắng chống đỡ thân thể.

Họa là do nàng gây ra, tự nàng phải gánh chịu!

- Súc… sinh!

Nam Cung Nguyệt Dung thét to, ngủ một giấc để nàng khôi phục lại một chút tinh lực, cho dù vừa bị Chu Hằng chơi một trận nưa, nhưng cũng không đến nỗi không nói nổi.

- Yên tâm, ta sẽ trả tiền cho ngươi!

Chu Hằng cười nhạt nói, tuy rằng đã xảy ra quan hệ, thậm chí là đang tiến hành, nhưng hắn vẫn không có một chút yêu thương gì Nam Cung Nguyệt Dung, chỉ có nɧu͙© ɖu͙© đơn thuần.

Nam Cung Nguyệt Dung cắn răng, hai tay chống mặt đất thừa nhận Chu Hằng ȶᏂασ vào, bằng không đầu của nàng sẽ phải đυ.ng xuống đất. Nam nhân này như có được tinh lực dùng mãi không hết, làm nàng rất tuyệt vọng.

Tứ chi nàng run rẩy không ngừng, trong l*и truyền ra từng đợi kɧoáı ©ảʍ nóng rát, tâm thần nàng không ngừng bị ©ôи ŧɧịt̠ mạnh mẽ của Chu Hằng đánh vào.

Hai mắt Chu Hằng bị cặp mông căng mọng đang lắc qua lắc lại hấp dẫn. Da thịt ngọc ngà bị chút bùn đất dính vào, nhưng không sao che hết phong thái mê người của đôi kiểu đồn này.

Hai tay Chu Hằng giơ lên, dùng sức mạnh mẽ tét vào mông Nam Cung Nguyệt Dung!

Bép! Bép! Bép!

- A! Ư… a… Ta… ta.. muốn… gϊếŧ… ngươi! Ư… a… Ư… ơ… a… a… a… ư… ơ…

Nam Cung Nguyệt Dung bị tét mông, điều này để tâm lý nàng càng uất nghẹn hơn. Bị Chu Hằng ȶᏂασ như kỹ nữ cũng thôi đi, còn bị hắn đánh mông, mặt nàng đứng trước Chu Hằng coi như có thể ném đi!

Nam Cung Nguyệt Dung càng chửi rủa, càng thể hiện sự bất lực của nàng. Chu Hằng cũng hiểu được, vì vậy nàng càng chửi bới, hắn càng thúc mạnh hơn, ©ôи ŧɧịt̠ dần dần hóa thành một đọa tàn ảnh, nện từng cú lút cán thật sâu vào tận tử ©υиɠ nàng!

Nam Cung Nguyệt Dung ban đầu còn chửi rủa phản kháng, nhưng dần dần, nàng đã từ bỏ. Thân thể kiểu diễm, nằm úp xuống đất, chỉ có cặp mông nhổm cao lên, bị Chu Hằng nhét ©ôи ŧɧịt̠ vào nhấp không ngừng.

Dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn tung tóe lên tấm lưng mượt mà của Nam Cung Nguyệt Dung. Nàng không biết chính mình đã ra bao nhiêu lần rồi!

Chu Hằng càng nhấp càng nhanh, cuối cùng đâm một cú thật sâu, đầu khấc lấp kín tử ©υиɠ, tϊиɧ ŧяùиɠ phun hết vào bên trong, lấp đầy tử ©υиɠ Nam Cung Nguyệt Dung.

Khi hai người lại kết thúc trận đại chiến này, ba con Ám Bì Quái ở bên ngoài không biết đã đi từ lúc nào.

Chu Hằng lưu luyến không muốn rời, vì vậy chỉ cho Nam Cung Nguyệt mặc áo vào, con thân dưới vẫn trần trụi. Côи ŧɧịt̠ hắn cắm vào l*и nàng.

Nam Cung Nguyệt Dung chiều cao tương đương Chu Hằng, vì vậy hắn có thể vừa đi vừa ȶᏂασ vào l*и nàng.

Hai người vừa di chuyển vừa nện nhau, Chu Hằng dò thám sâu trong hang động, chỗ này không sâu, nhiều lắm không quá 50 trượng, vách đá màu xám bạc, hoàn tòan khác với đá thường, vô cùng cứng chắc. Hắc kiếm có thể chém được, nhưng Chu Hằng không đủ lực lượng, một kiếm xuống cũng chỉ cắt vào nửa tấc mà thôi.

- Nhanh lên, đừng đứng lại!

Chu Hằng thuận tay tét lên cặp mông đỏ bừng của Nam Cung Nguyệt Dung, khiến thân thể nàng run lên một cái, vách l*и xiết chặt thân ©ôи ŧɧịt̠.

Nam Cung Nguyệt Dung quay đầu, oán hận nhìn Chu Hằng, nhưng bị hắn xem như không thấy, tiếp tục tét mông nàng, đến khi nàng không chịu nổi, nước mắt úa ra, bắt đầu di chuyển theo từng bước của hắn mới thôi.

Nam Cung Nguyệt Dung bị Chu Hằng đút ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и từ phía sau, vì vậy thân thể nàng chúi về phía trước, eo nhỏ cong xuống, cặρ √υ' cao phong treo lủng lẳng, rung mạnh theo từng bước chân. Chu Hằng thấy tốc độ quá chậm, vì vậy dùng một tay kéo hai tay Nam Cung Nguyệt Dung về phía sau, một tay dùng hắc kiếm đánh vào bờ mông in đầy dấu 5 ngón tay.

Nam Cung Nguyệt Dung lúc này giống như một con ngựa, bị Chu Hằng thúc đi.

Hai người cứ như vậy rời hang động, đi dọc theo khe suối đi xống, đầu bên kia có Ám Bì Quái đáng sợ, khứu giác nhạy bén, gặp phải chúng nó sẽ rắc rối to.

Nam Cung Nguyệt Dung cắn chặt bờ môi đỏ mọng, cố gắng không hé răng, nhưng sắc mặt nàng vì cố giữ cho lanh lùng mà càng đỏ hơn. Chu Hằng biết, lòng dạ nữ nhân này rất sâu, hiện tại không phát tác chỉ là muốn mượn sức hắn rời khỏi đây mà thôi.

Mới tiến vào đã gặp một đống lớn Ám Bì Quái Sơ Phân Cảnh, còn có ba con đạt tới Ích Địa Cảnh, chỗ quỷ quái này tràn đầy nguy hiểm, nào phải mấy tiểu tử Sơ Phân Cảnh như bọn họ có thể chạy lung tung?

Có lẽ chỗ này có cơ duyên tuyệt thế, nhưng chỉ sợ trước khi bọn họ tìm được thì đã dâng lên tính mạng của mình.

Chu Hằng vừa suy nghĩ vừa nện vào l*и Nam Cung Nguyệt Dung, hắn ȶᏂασ nàng đi dọc khe suối. Dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ŧяùиɠ hòa lẫn nhau, dải ra một đường dưới chân hai người.

Hai ngày sau, bọn họ đi đến cuối khe suối. Chu Hằng vẫn đút ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и Nam Cung Nguyệt Dung không thả, ©ôи ŧɧịt̠ hắn cách vài giây lại nhấp nhả một hồi, khiến nàng vô cùng khó khăn mới đứng vững được.

Nơi này cũng không thể gọi là cuối khe suối, mà là tận cùng không gian này. Bắt đầu từ hôm qua, không gian chỗ bọn họ đang không ngừng thu nhỏ, khoảng cách giữa trời đất ngày càng gần, cho đến giờ, vươn tay là có thể chạm lên trời.

Một mảnh xám xịt, đi không qua, giống như là cấm chế.

Đằng trước cũng không có đường, nhưng nước suối vẫn chảy tới.

Chu Hằng xoa nắn mộng Nam Cung Nguyệt Dung ngẫm nghĩ, lập tức thúc vào l*и Nam Cung Nguyệt Dung, ra hiệu nàng nhảy vào trong nước.

Nam Cung Nguyệt Dung không còn lựa chọn nào khác, đành phải mang theo ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng cắm trong l*и, phi vào dòng nước.

Chu Hằng cưỡi lên mông Nam Cung Nguyệt Dung, hai tay kéo tay nàng ra phía sau, để chân nàng vung vẩy tiến về phía trước.

Hắn mở mắt nhìn ra, dòng suối biến thành dòng nước ngầm, vẫn tiến về phía trước. Hắn cũng không sợ sẽ bị ngộp chết trong nước, đừng nói hiện tại hắn có thể một hơi nhịn thở mấy giờ, còn có thể tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp để hít thở bất cứ lúc nào!

Nước suối không có độc, trước đó Chu Hằng đã thử qua, cho nên mới không do dự nhảy xuống.

Nam Cung Nguyệt Dung giống như một vật cưỡi, bị Chu Hằng cưỡi lên, ©ôи ŧɧịt̠ cắm trong l*и nàng đã hai ngày, nhưng vẫn chứ rút ra lần nào. Thế nhưng thân thể nàng không những không thể thích ứng, mà càng lúc càng khó chống đỡ da^ʍ uy của nó.

Nam Cung Nguyệt Dung cắn môi chịu đựng. Thời gian không còn nhiều, nếu không thể rời khỏi đây, nàng cũng sẽ bị nhốt chết trong này!

Vì mạng sống, làm sao cũng phải chịu đựng!

Nửa giờ, một giờ, hai giờ!

Đằng trước xuất hiện một màng sáng vàng!

Trong lòng Chu Hằng cùng Nam Cung Nguyệt Dung đều khẽ động. Chu Hằng nhấp nhanh hơn, ra hiệu Nam Cung Nguyệt Dung tăng tốc bơi tới.

Oong!

Thân thể hai người run lên, hoa mắt, nhìn lại, hắn đã xuất hiện trở lại trong Võ Kinh Các Đại Diễn Tông, trước mặt chính là màng sáng dẫn bọn họ vào trong thế giới thần bí.

Cửa vào chỉ cách ngay phía sau, tuy nhiên, lúc này không ai muốn trở vào trong đó nữa.

Chu Hằng vẫn cắm ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и Nam Cung Nguyệt Dung, hắn đếm thầm cách ngày quy định một tháng chỉ còn có 1 ngày, phải nhanh chóng rời đi.

Chu Hằng thô bạo đẩy Nam Cung Nguyệt Dung vào một cái cây, khiến nàng chống hai tay lên thân cây, cặp mông vểnh cao lên. Hắn thì từ phía sau thúc vào.

Côи ŧɧịt̠ Chu Hằng mạnh mẽ như thần long, thân ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc nổi đầy, ma sát mạnh mẽ lên thành âʍ đa͙σ.

Nam Cung Nguyệt Dung che miệng, cố gắng không rên ra tiếng. Nàng biết Chu Hằng rất thích nghe thanh âm rêи ɾỉ của nàng, vì vậy không để hắn thỏa mãn.

Đây là một điểm phòng tuyến tâm lý cuối cùng của nàng.

Chu Hằng nhấp một hồi, đầu khấc bịt kín tử ©υиɠ, thân ©ôи ŧɧịt̠ chấn động, phun tϊиɧ ŧяùиɠ vào tử ©υиɠ đã tràn ngập tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Nam Cung Nguyệt Dung. Hắn giữ ngư vậy một lúc mới lưu luyến rút ra.

Nam Cung Nguyệt Dung cẳng chân run rẩy, một tay ôm l*и, một tay khó khăn mặc váy, nàng nhìn bóng lưng Chu Hằng có chút ngo ngoe, chỉ cần đánh một chưởng, là có thể đánh Chu Hằng vào trong màng sáng vàng. Nhưng nàng không dám, mỗi lần giao đấu với Chu Hằng đều là nàng chịu thiệt, ai biết thế này có phải là cạm bẫy mà Chu Hằng cố ý bày ra hay không?

Nếu như nàng ra tay, chẳng phải Chu Hằng sẽ có lý do lý do quang minh chính đại gϊếŧ nàng rồi?

Có lẽ trong nháy mắt bị Chu Hằng chiếm lấy, nàng có ý muốn chết, nhưng thời gian qua lâu nàng liền không còn ý muốn chết nữa, chết cũng cần có dũng khí.

Chu Hằng chơi xong phủi đít đi, cũng không liếc nàng một cái, thân mình nhảy lên, nháy mắt đi xa, sau đó tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.

Một tràng cảnh hương diễm bất ngờ hiện ra trước mắt hắn!

An Ngọc Mị và Lâm Phức Hương nằm quay đầu với nhau, hai nàng bú ʍúŧ l*и người kia, hai cái lưỡi nhỏ bé hồng hào tiến sâu vào l*и người kia, không ngừng khuấy đảo bên trong. An Ngọc Mị còn dùng tay trái banh c̠úc̠ Ꮒσα Lâm Phức Hương ra, ngón tay phải đút sâu vào trong móc xuống.

Võ giả tu luyện đến cảnh giới Tụ Linh mỗi khi ăn uống đều sẽ hấp thu hoàn toàn thức ăn, vì vậy trừ đi tiểu ra, bọn họ không cẩn phải đi đại tiện. Cho nên hậu môn cực kỳ sạch sẽ, thậm chí có một số người còn dùng hương liệu làm thơm.

Điển hình như Lâm Phức Hương! Nàng biết Chu Hằng thích chơi c̠úc̠ Ꮒσα mình, vì vậy đặc biệt hỏi thăm Cổ Tư, đạt được một loại bí dược có thể làm c̠úc̠ Ꮒσα thơm tho. An Ngọc Mị ghen tị không thôi, vì vậy nàng muốn thử xem bên trong có thứ gì!?

Chu Hằng nhìn hai nữ nhân của mình bú l*и cho nhau, trong người vừa mới thỏa mãn lại nóng rực lên. Hai ngày qua không có hắn chăm sóc, để các nàng không thể nhịn nổi, chỉ có thể tự giúp nhau thỏa mãn.

Nghĩ đến hai nàng thường ngày như chó với mèo, lúc này lại dâʍ đãиɠ cùng cực bú ʍúŧ l*и đối phương, Chu Hằng chỉ cảm thấy dục hỏa sông lên đầu!

Hắn không chút do dự móc ©ôи ŧɧịt̠ ra, thân hình chớp nhoáng một cái đến trước mặt An Ngọc Mị. Hai phân thân khác đối diện với hắn.

An Ngọc Mị đang say sưa bú ɭϊếʍ l*и Lâm Phức Hương, nàng đột nhiên phát hiện trên đầu có một bóng đen, sau đó là một ©ôи ŧɧịt̠ to lớn hạ xuống, nút thẳng vào c̠úc̠ Ꮒσα như hồng ngọc của Lâm Phức Hương!

- A! Ư!

Hai nàng Lâm Phức Hương đồng thanh kêu lên. Trong đít Lâm Phức Hương vẫn còn ngó tay An Ngọc Mị thọc vào, lúc này có thêm ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng chen chúc, để nàng đau nhức không thôi, mặc dù ©ôи ŧɧịt̠ đã thu nhỏ hơn mọi ngày, nhưng đột ngột không kịp chuẩn bị, vẫn làm nàng cảm thấy cực thốn.

May mắn trước đó Chu Hằng đang nện dở Nam Cung Nguyệt Dung, hơn nữa nước suối vẫn dính lại không ít, mới có thể dễ dàng đút vào như thế.

An Ngọc Mị thì bị hai ©ôи ŧɧịt̠ tấp vào cả hai lỗ! Một phân thân kéo Lâm Phức Hương ngồi lên đầu An Ngọc Mị, l*и nàng càng dí sát vào miệng An Ngọc Mị.

Phân thân này cầm ©ôи ŧɧịt̠ của hắn nhéo vào miệng nàng, hai tay ôm đầu nàng, ©ôи ŧɧịt̠ thúc lút cán vào tận họng. Lâm Phức Hương ngẹn đỏ mặt, nhưng từng đợt kɧoáı ©ảʍ làm nàng sung sướиɠ đê mê, quên cả đau đớn.

An Ngọc Mị thì nhấp nhô thân thể theo từng nhịn nắc, phân thân số 2 biến đổi khiến ©ôи ŧɧịt̠ tách làm hai, chăm sóc tận tình cả c̠úc̠ Ꮒσα và âʍ đa͙σ nàng. 2 ©ôи ŧɧịt̠ to lớn không hợp thói thường, nhịp điệu đều tăm tắm nện vào thân thể nàng.

An Ngọc Mị giống như bị thứ gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lưỡi nàng dài ra, chọc vào đến tận tử ©υиɠ Lâm Phức Hương. Đầu lưỡi khuấy động tử ©υиɠ, cho dù không lớn như ©ôи ŧɧịt̠ thật sự, nhưng cũng đủ để vách thịt nhỏ bé trong l*и Lâm Phức Hương xiết chết bên trong.

Đây chính là một tác dụng của huyết mạch Thanh Long! Lâm Phức Hương cũng dần phản ứng lại, lưỡi nàng dài ra, quấn lấy khắp thân ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng phân thân, thậm chí còn dài hơn cả An Ngọc Mị, quấn quýt hai hòn dái của hắn.

Chu Hằng nhịn không được hự một tiếng. Mấy ngày qua hai nàng An Ngọc Mị được huyết mạch Thanh Long cải tạo thân thể, để da^ʍ tính các nàng dâng cao, vì vậy mới có một màn vừa rồi. Chu Hằng hoàn toàn là nhặt được tiện nghi, sướиɠ con mắt, phê ©ôи ŧɧịt̠.

3 người giữ tư thế này mà ȶᏂασ. Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ l*и Lâm Phức Hương bị An Ngọc Mị nuốt sạch. Chu Hằng thì dùng 4 ©ôи ŧɧịt̠ rong ruổi trên thân 2 nàng.

Không biết qua bao lâu, 3 người đồng loạt run rẩy thân thể, đầu tiên là An Ngọc Mị không nhịn được tiết thân, tiếp theo là Lâm Phức Hương, cuối cùng Chu Hằng không nhịn được, 4 ©ôи ŧɧịt̠ nện sâu vào thân thể 2 nàng. 4 dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bơm không sót giọt nào vào thân thể nhị nữ!

2 phân thân biến mất, Chu Hằng lưu luyến không rời rút ©ôи ŧɧịt̠ khỏi đít Lâm Phức Hương. Nàng mệt mỏi gục xuống một bên.

An Ngọc Mị hơn một chút, vẫn có thể miễn cưỡng đứng dậy.

Nàng bịt mũi nhìn ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng nói:

- Tiểu sắc lang, trên người ngươi có mùi của nữ nhân khác! Đúng là đồ sắc lang!

Đây là mùi của Nam Cung Nguyệt Dung. Chu Hằng hai ngày không rời l*и nàng, đương nhiên vẫn bị mùi bám vào.

An Ngọc Mị tức giận nhào đến, hai tay ngọc mềm mại nắm chặt thân ©ôи ŧɧịt̠, miệng nhỏ há ra, ngậm hết ©ôи ŧɧịt̠ vào. Khoang miệng nhỏ bé phồng lên, nhưng nàng vẫn cố nuốt xuống, từ khi có được huyết mạch Thanh Long, thân thể các nàng dẻo dai và co giãn hơn nhiều.

An Ngọc Mị muốn tẩy sạch mùi nữ nhân kia đi, chỉ Lâm Phức Hương và Cổ Tư đã để nàng cảm nhận được nguy cơ, nếu thêm vào một nữ nhân khác, thật sự sẽ làm nàng bất an cả ngày!

Chu Hằng bất đắc dĩ nói hai ba câu giải thích một chút, đợi An Ngọc Mị liếʍ sạch ©ôи ŧɧịt̠, lập tức bắt đầu bế quan luyện hóa lực lượng trong hắc kiếm.

Hắn đã gϊếŧ mấy trăm con Ám Bì Quái cấp bậc Sơ Phân Cảnh, tích lũy lực lượng tuyệt đối nhiều đến kinh người, dù sao còn có hơn 1 ngày, ở không cũng nhàn rỗi.

Triển khai Nguyệt Ảnh Tâm Quyết, hắn nhanh chóng luyện hóa hấp thu năng lượng trong hắc kiếm, chỉ nửa ngày sau đã luyện hóa xong, tu vi cũng đạt tới Sơ Phân nhất trọng thiên đỉnh phong.

Không gian đan điền gấp 40 lần võ giả Sơ Phân Cảnh bình thường, điều này đương nhiên làm cho Chu Hằng có được lực lượng đáng sợ, nhưng cũng làm tốc độ tích lũy lực lượng của hắn chậm hơn nhiều lần, lực lượng cả trăm con yêu thú Sơ Phân Cảnh vậy mà không xông phá được một trọng thiên!

Chu Hằng dẫn theo An Ngọc Mị rời Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, về phần Lâm Phức Hương còn phải ở lại bên trong, sẽ lập tức rời khỏi di tích, tuyệt đối không thể tiết lộ bí mật pháp khí không gian có thể chứa được vật sống.

Thừa dịp còn một ngày, Chu Hằng vừa chờ đợi Cổ Tư đến tụ hợp, vừa cân nhắc Ngũ Hành Liên Hoa Phá. Hiện tại hắn đã có đầy đủ lực lượng thi triển Ngũ Hành Liên Hoa Phá chân chính, hơn nữa cộng thêm lửa tím làm thân cây, uy lực hoa sen sáu màu lại tăng thêm một tầng.

Nếu nói trước kia là Địa cấp thượng phẩm, như vậy hoa sen sáu màu đã có uy lực sánh với võ kỹ Thiên cấp hạ phẩm!

Ngộ tính của hắn tuyệt đối là tiêu chuẩn đỉnh cao, nửa ngày sau đã nắm giữ được vài phần, khoảng cách có thể vận chuyển cũng không còn xa xôi.

Võ kỹ đơn thuần lực lượng không khác gì nắm giữ Thế Cảnh, Vực Cảnh, đơn thuần là nắm giữ cùng vận chuyển linh lực, lực lượng bản thân càng lớn, tự nhiên uy lực càng lớn.

Cổ Tư tìm tới vào ngày cuối cùng, gặp mặt Chu Hằng và An Ngọc Mị.

- Ta không gϊếŧ nàng!

Không đợi Chu Hằng hỏi, nàng chủ động nói ra kết quả trận chiến với Cổ Lộ.

- Ta tiếp nhận đề nghị của ngươi, giữa tỷ muội là không được tương tàn!

- Vậy về sau cô ta có còn tìm nàng gây rối nữa không?

Chu Hằng hỏi, dụng ý của hắn không phải là vì cho Cổ Lộ một tấm hộ thân phù.

Cổ Tư nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, nói:

- Chênh lệch giữa nàng và ta sẽ chỉ ngày càng lớn, không thể có cơ hội!

Quả thật, hiện giờ Cổ Tư có được lực huyết mạch cấp bậc Thiên linh thể, tiền đồ sáng chói, Cổ Lộ không thể nào sánh kịp. Hiện tại hai người cùng là Sơ Phân Cảnh, nhưng 10 năm sau có thể Cổ Lộ vẫn là Sơ Phân Cảnh, nhưng Cổ Tư đã là Ích Địa Cảnh, thậm chí Khai Thiên Cảnh, chênh lệch sẽ chỉ càng kéo xa hơn.

Nửa ngày loáng cái là qua, sương mù trước mặt bọn họ bỗng xuất hiện một lối đi, mơ hồ thấy được tình cảnh hư ảo dưới chân núi.

Đã đến giờ, sương mù tự động mở ra.

- Đi!

Ba người Chu Hằng vội bay ra, vụt vụt vụt, mười mấy giây sau là bọn họ đã chạy ra khỏi sương mù.

Dưới tình huống bình thường, lúc này hẳn là phải có người đi ra không ngớt, nhưng ba người Chu Hằng đi ra một lúc, mới nhìn thấy Nam Cung Nguyệt Dung cùng Cổ Lộ lục tục đi ra. Lại thêm một lát, liền có hai ba mươi người vội vàng chạy ra, sau đó liền không còn nữa.

- Những người khác đâu?

Mọi người dưới chân núi hỏi.

- Chết rồi!

Nam Cung Nguyệt Dung lạnh lùng nói, ánh mắt đẹp nhìn chằm chằm Chu Hằng, sát ý thu liễm. Nàng sẽ không gϊếŧ Chu Hằng dễ dàng như thế, bởi vì trên người Chu Hằng còn che giấu bí mật lớn, trước tiên nàng phải vắt sạch thứ tốt trên người Chu Hằng, lại dùng thủ đoạn tàn khốc nhất tra tấn chết hắn!

Nói lại, đường đường là công chúa bị người ta hϊếp da^ʍ là chuyện mất mặt cỡ nào, nàng làm sao lại nói ra trước mặt mọi người.

- Sao lại chết nhiều người như thế?

Mọi người đều không hiểu được, tuy rằng mỗi lần mở ra di tích quả thật sẽ chết một số người, nhưng chưa có lần nào chết nhiều như thế, chỉ vẻn vẹn còn không tới 30 người sống sót đi ra, vậy đã gần như toàn quân bị diệt!

Đổi lại chết 30 thì còn được!

Những người này đều là tinh anh trẻ tuổi các môn các phái Hàn Thương Quốc, đã chết như thế, tuyệt đối sẽ đại thương nguyên khí!