Chương 119: l*иg sáng vàng.
Tam nữ An Ngọc Mị đã chiến đấu xong, tuy nhiên An Ngọc Mị và Lâm Phức Hương đều thất bại, huyết mạch lực cấp bậc Thiên linh thể cũng không thể khiến các nàng vượt qua chiến đấu với đối phương vượt qua hai tiểu cảnh giới, tuy nhiên Cổ Tư lại thành công đả thông tầng thứ ba.
Nàng thu được một thanh pháp khí tam phẩm cấp bậc Linh Hải Cảnh!
Đây là một cây chủy thủ, toàn thân xanh biếc, sắc bén tinh xảo, nhìn qua rất đẹp mắt. Chuyện này ý nghĩa với, trước khi Cổ Tư đột phá Kết Thai Cảnh sử dụng pháp khí này sẽ được tăng phúc tám thành lực lượng.
Pháp khí của cấp bậc Linh Hải Cảnh a, hơn nữa phẩm chất cao như vậy, tin tức này nếu truyền ra, cam đoan tất cả cao thủ Khai Thiên Cảnh toàn bộ Hàn Thương Quốc đều động tâm, thậm chí còn đưa tới cao thủ của Lãng Nguyệt Quốc!
Cũng may pháp khí chỉ cần mình không sử dụng thì chẳng ai biết tới, bởi vậy chỉ cần Cổ Tư cẩn thận một chút, sẽ không phải lo lắng gì.
Sau khi con lừa đen biết còn có chuyện tốt như vậy, lập tức tiến vào tầng thứ hai khiêu chiến, liên tục qua hai cửa thu được hai kiện pháp khí, nhưng con lừa đê tiện này không có ý chia sẻ với người khác, cũng rời khỏi Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, không ngờ trong người nó còn có thứ có thể cất giấu vật phẩm.
- Con lừa này có bí mật lớn!
Bốn người đều tỏ vẻ đồng ý, con lừa đen này bị trấn áp tại trong lòng đất nhiều năm như vậy cũng không bị chết, nhưng lại có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào nơi này, tuyệt đối không đơn giản. Chỉ là con lừa luôn giữ như bưng lai lịch của mình, nên muốn moi được toàn bộ trong miệng nó ra cực kỳ khó khăn.
- Chu tiểu tử, ngày sau gặp lại, ngươi cứ từ từ suy nghĩ đi, chỉ cần ngươi quỳ xuống dâng bải tháp cho Lư Đại Gia ta, ta sẽ ban cho ngươi 1 hồi đại tạo hóa! Để ngươi dùng cả đời cũng không hết! Ngươi cứ suy nghĩ đi, ta phải đi tìm tiểu ngọt nước của ta đây!
Con lừa đen chạy đi, còn không quên bỏ lại một câu. Tiểu ngọt nước trong mồm nó chính là chỉ con lừa cái, dù sao Hoàng Long Đan mang đến lực lượng, nhưng cũng mang đến da^ʍ tính.
Đối với con lừa đen, nữ nhân loài người chính là một đống quái đản, còn không bằng lừa cái, nữ nhân loài người chỉ có thể làm phương án dự bị mà thôi. Nhưng trong nơi này làm gì có lừa cái? Nếu muốn phát tiết, tất nhiên phải tìm đến nữ nhân loài người.
Không biết ai sẽ xui xẻo bị con lừa đê tiện này đè ra nện đây...
Con lừa đê tiện chạy đi, không biết khi nào mới lại xuất hiện.
4 người Chu Hằng đi tới Trân Khí Các, nơi này lưu giữ pháp khí, tuyệt đối có thể xuất hiện pháp khí cấp bậc Linh Hải Cảnh.
Pháp khí chẳng những phân phẩm, mà còn có giai, pháp khí nhất phẩm cố nhiên có thể gia tăng 10 thành lực lượng, còn muốn xem là võ giả Tụ Linh Cảnh hay là Sơ Phân Cảnh hoặc là Sơn Hà Cảnh sử dụng, Tụ Linh Cảnh có thể sử dụng pháp khí của Sơn Hà Cảnh, nhưng ngược lại thì không được, như vậy sẽ khiến pháp khí nổ tung.
Pháp khí ở Trân Khí Các theo cảnh giới chia ra năm phòng, theo thứ tự là Tụ Linh Cảnh, Sơ Phân Cảnh, Ích Địa Cảnh, Khai Thiên Cảnh và Sơn Hà Cảnh. Mỗi một phòng lại chia làm mười giá binh khí, từ thập phẩm đến nhất phẩm.
Đương nhiên, bây giờ trên cơ bản giá binh khí đã trở nên vô ích.
Bốn phòng tổng cộng còn lại sáu thanh pháp khí, một thanh Tụ Linh Cảnh ngũ phẩm, hai thanh Sơ Phân Cảnh ngũ phẩm, một thanh Ích Địa Cảnh tứ phẩm, một thanh Khai Thiên Cảnh tứ phẩm, một thanh Sơn Hà Cảnh lục phẩm.
Mỗi một phòng đều có mấy cấm chế vòng quanh giá binh khí, chỉ là uy lực cấm chế quá lớn, tuy rằng trải qua nhiều năm hao tổn như vậy, nhưng vẫn không phải Sơ Phân Cảnh có thể đối kháng.
Chu Hằng cũng thử. Nhưng căn bản ngăn không được, hắn nghĩ chờ khí đạt đến Sơ Phân Cảnh đỉnh phong có thể mạnh mẽ thử xem, nhưng bây giờ tuyệt đối không được.
Hắn đều không được, huống chi là tam nữ An Ngọc Mị, Lâm Phức Hương thậm chí ngay cả thử cũng không dám thử, nàng tự biết rõ mình.
- Đi thôi, chúng ta đi Võ Kinh Các!
Bốn người ra khỏi Trân Khí Các. Cổ Tư lại đột nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn chăm chú vào một góc, nói:
- Các ngươi đi trước đi!
- Chuyện gì vậy?
Lâm Phức Hương thân thiết hỏi han, nàng chỉ khó chịu với An Ngọc Mị, nhưng với Cổ Tư thật ra không có địch ý gì.
- Có cần giúp một tay không?
Chu Hằng hỏi, hắn đoán được chuyện này nhất định có liên quan với Cổ Lộ.
- Không cần, đây là chiến đấu giữa ta và nàng!
Cổ Tư vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chỗ góc kia nói:
- Cổ Lộ, lúc này quyết chiến sao?
Lời vừa dứt, trong góc đi ra một nữ nhân áo trắng, diện mạo giống Cổ Tư như đúc, chỉ là bộ ngực lại bằng phẳng như ngựa phi, vẻ mặt tươi cười, nhưng thanh âm lại lạnh như băng nói:
- Không chết không thôi!
- Đến!
Cổ Tư kêu nhỏ một tiếng, thân hình bắn lên, bay vọt về phía Linh Thảo Viên.
Cổ Lộ trước cho nụ cười Chu Hằng tràn ngập sát ý, lúc này mới di chuyển bám theo phía sau Cổ Tư.
Nếu không có tên nam nhân này, Cổ Tư đã sớm chết rồi! Tuy nhiên không liên quan gì, nàng vận khí nghịch thiên, lúc trước ở Trân Khí Các thu được một thanh pháp khí ngũ phẩm cấp bậc Sơ Phân Cảnh, so với pháp khí thất phẩm của nàng thì tăng phúc nhiều hơn hai thành chiến lực!
Thực lực nàng và Cổ Tư vốn sàn sàn như nhau, nhiều hơn hai thành chiến lực nàng cũng khó nắm chắc thắng lợi!
Tuy là tỷ muội song sinh, nhưng mà giữa hai nàng không có chút tình thân, ngược lại còn là sinh tử cừu địch, nàng vội vã muốn nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Cổ Tư khi phát hiện thực lực nàng tăng vọt.
...
- Nàng sẽ không sao chứ?
Lâm Phức Hương lo lắng hỏi.
- Yên tâm!
Chu Hằng lắc đầu:
- Nàng tất thắng!
Cổ Tư đã tập được môn võ kỹ Địa cấp thượng phẩm Ngũ Hành Liên Hoa Phá, cộng thêm có được mật Minh Ngọc Phong trợ giúp đột phá Sơ Phân nhị trọng thiên, còn có một pháp khí tam phẩm Linh Hải Cảnh đủ để dùng, quả thực chiến lực đã biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Như vậy vẫn không nắm chắc thắng lợi thì mới là chuyện lạ.
- Không đợi nàng sao?
Chu Hằng nghĩ nghĩ, nói:
- Không đợi!
Cổ Tư muốn chiến thắng Cổ Lộ rất dễ dàng, nhưng muốn gϊếŧ chết đối phương lại là một chuyện khác, Cổ Lộ phát hiện không địch lại tuyệt đối sẽ không chiến không chết không ngừng, cho dù đánh trọn một tháng chưa chắc có thể làm được.
Vì giảm bớt phiền toái, Chu Hằng thu Lâm Phức Hương vào trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, nàng là Tụ Linh Cảnh, Sơ Phân Cảnh liếc mắt một cái có thể nhìn ra tu vi cảnh giới của nàng. Lâm Phức Hương tuy rằng không muốn cũng không có cách nào, nhưng An Ngọc Mị mặt mày hớn hở, khoác tay Chu Hằng đi tới Võ Kinh Các.
Đây cũng là trọng địa trong trọng địa của Đại Diễn Tông, là nới tất cả thế lực nằm mộng cũng muốn tới.
Công pháp, võ kỹ!
Công pháp đại biểu cho tốc độ tu luyện nhanh, chậm, cùng với độ khó đột phá cảnh giới, một quyển công pháp Địa cấp thượng phẩm cùng một quyển công pháp Nhân cấp hạ phẩm, để cho hai người tư chất giống nhau tu luyện xuất hiện sẽ khác biệt giữa trời và đất bình.
Đại Diễn Tông mặc dù có đủ lực áp ngàn tông, trở thành người chủ của Hàn Thương Quốc, không phải là vì bọn họ có công pháp Địa cấp thượng phẩm sao? Mà Thiên Tinh Tông lại được người người ca tụng, cũng bởi vì bọn họ có công pháp Địa cấp trung phẩm.
Bởi vậy, bảo vệ Võ Kinh Các tự nhiên thành nhiệm vụ trọng yếu nhất, nếu như có thể nhận được công pháp trấn phái của Đại Diễn Tông ngày xưa, lại có thêm mấy chục năm, trăm năm tích lũy, không khó để biến tông phái mình trở thành Đại Diễn Tông thứ hai, thay thế địa vị Thiên Tinh Tông bây giờ.
Thời điểm hai người Chu Hằng đi tới nơi này, chỉ thấy nơi này đã có ít nhất trăm người, ngay từ đầu phần lớn bọn họ đã nhắm nơi này mục tiêu của mình, mà một ít là do càn quét nơi khác đi tới.
Kỳ hạn cách cũng không xa, cho nên biến nơi này trở thành nơi cạnh tranh gay gắt nhất.
Nhưng mà, cảnh tượng trong Võ Kinh Các lại khiến hai người Chu Hằng kinh hãi, bởi vì này tòa lầu đã bị hủy hoại một nửa, trên sàn nhà tầng dưới cùng xuất hiện một cái l*иg sáng vàng nửa vòng tròn to lớn, giống như nửa vỏ trứng gà chụp mái nhà vỡ lại.
Không có công pháp, võ kỹ gì, toàn bộ đều trở thành phế tích.
Khẳng định màn ánh sáng này mới xuất hiện gần đây, nếu không tuyệt đối không khiến nhiều người tới đây tìm kiếm công pháp như vậy, tuy nhiên sao lại xuất hiện thứ cổ quái như thế?
Trận pháp? Cấm chế? Truyền tống môn?
Thứ này quá quỷ dị, ai cũng không dám đi đυ.ng vào, vạn nhất dẫn tới công kích chết ngươi, tìm ai kêu oan đây?
Bởi vậy, mọi người đều nghị luận ầm ĩ về l*иg sáng vàng, lại còn dùng gạch đá ném lên, cạch cạch...Tiếng gạch đá xuyên qua màn sáng dễ dàng rơi xuống đất, tuy rằng không có chuyện gì, nhưng mà vẫn không ai dám lên.
Nói không chừng cấm chế này chỉ có sát thương với vật còn sống à?
Người càng biết nhiều, thì cố kỵ càng nhiều. Nếu đổi thành thường nhân, bọn họ căn bản không biết trên đời có nhiều nguy hiểm như vậy, nói không chừng đã dấn thân vào thử thăm dò rồi, nhưng mà ở trong này căn bản đều là võ giả Sơ Phân Cảnh, người nào người nấy đều là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của mỗi đại tông môn, kiến thức, trí tuệ đều đứng đầu.
Bọn họ biết trên đời có nhiều thứ gϊếŧ người vô hình lắm, hơn nữa nơi này là nơi nào? Đại Diễn Tông trọng địa, dĩ nhiên cũng là sát địa, bỗng nhiên xuất hiện một cái l*иg sáng vàng, làm sao có thể phán đoán theo lẽ thường.
Mọi người đều nghị luận ầm ĩ, lúc này cũng không có ai khởi hấn, cho dù bình thời là oan gia đối đầu hiện tại cũng bất chấp, đều đặt lực chú ý lên cái l*иg sáng vàng.
Này nói không chừng một đại họa, nhưng nói không chừng cũng là tràng đại cơ duyên!
Đại Diễn Tông bị phá hủy cũng không ai nói rõ được, theo mọi người đoán là bị một vị cường giả tuyệt thế hủy diệt, nhưng mà vị cường giả kia sao lại làm bí mật như vậy! Hoặc là, vị cường giả kia để lại chút kế thừa gì ở trong này không?
Nghĩ như thế, mọi người đều đỏ mắt lên!
Có thể tiện tay hủy diệt Đại Diễn Tông, tồn tại như vậy tuyệt không phải Linh Hải Cảnh có thể làm được, ít nhất phải là cường giả siêu cấp Kết Thai Cảnh, nếu như có kế thừa như vậy, cho dù không đạt tới Kết Thai Cảnh, nhưng Sơn Hà Cảnh, Linh Hải Cảnh thì cũng phải ngẫm lại?
Vậy đủ để xưng bá ở Hàn Thương Quốc, phóng tới Lãng Nguyệt Quốc cũng đều được mỗi thế lực lớn chiêu mộ.
Bởi vì có cố kỵ như vậy, lại nôn nóng chờ đợi, mọi người vừa không dám xông vào, cũng không nguyện rời đi, cứ như vậy giằng co.
Chu Hằng cũng hết sức tò mò, những nơi khác đều quét qua, chỉ còn lại nơi này mà thôi, bởi vậy hắn và An Ngọc Mị đã ngồi xuống một bên, quan sát tình huống phát triển.
Lâm Phức Hương ở trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp cũng không nhàm chán, Chu Hằng để lại một phân thân bên trong, lấy lý do giúp nàng tu luyện, cả ngày dính trên thân thể nàng. Côи ŧɧịt̠ không rời l*и Lâm Phức Hương một khắc nào, khiến sinh hoạt của nàng hoàn toàn là ngồi trên ©ôи ŧɧịt̠ theo đúng nghĩa, Chu Hằng có thể ȶᏂασ nàng mọi lúc mọi nơi.
Một ngày nữa qua đi, cách kỳ hạn một tháng cũng chỉ còn bảy ngày. Thời gian càng gần, mọi người càng lo lắng, nhao nhao lộ ra thái độ nóng lòng muốn thử, nhưng lại không dám hành động.
Võ giả Tụ Linh Cảnh có thể mười ngày nửa tháng không ăn không uống, huống chi là Sơ Phân Cảnh, bởi vì chỉ phải đợi ở chỗ này một tháng, mọi người đều lấy ra chút lương khô ăn, uống miếng nước là đủ để trở lại trạng thái tốt nhất.
Chu Hằng đã chuẩn bị lượng lớn thức ăn, nước sạch để ở trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, nhưng mà vì muốn giữ bí mật cho nên hắn cũng không thể đường hoàng vào trong đó, chỉ đành phải nhẫn nhịn chịu đói.
Mọi người đều chờ đợi, Chu Hằng cùng An Ngọc Mị nhàm chán ở một góc khuất.
An Ngọc Mị đã một ngày không được Chu Hằng ȶᏂασ, khiến nàng ngứa ngáy trong l*и. Lúc này nàng lại có chút hâm mộ Lâm Phức Hương.
Chu Hằng thấy nàng ảo não như vậy, trong lòng không đành lòng.
Hắn quan sát xung quanh, thấy mọi người không chú ý đến bên này, liền kéo An Ngọc Mị ngồi lên đùi.
An Ngọc Mị càng ngày càng dâʍ đãиɠ, nàng cả ngày không mặc đồ lót, cái l*и thả rông chốc chốc lại ướŧ áŧ. Chu Hằng kéo váy nàng sang một bên, con vặc ngóc đầu dậy, ngựa quen đường cũ đút vào l*и nàng.
- Ưm… u… ưm… ưm… ư… ưm… ư! Ưm… ư… ứ… ưm… ứ… ư… ư…
An Ngọc Mị che miệng khẽ rêи ɾỉ, ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng nào phải thứ bình thường, nó chỉ cần cằm vào thân thể là lại khiến nàng run rẩy sung sướиɠ.
Người ngoài nhìn lại, chỉ thấy An Ngọc Mị đang ngồi trên đùi Chu Hằng tình tứ với nhau, nhưng dưới váy lại là một trận ȶᏂασ nhau tưng bừng. Chu Hằng hôn lên cặp môi An Ngọc Mị, lưỡi hắn quấn chặt lưỡi nàng, hai người hôn sâu không dứt.
Được Chu Hằng chơi trước mặt nhiều người, làm An Ngọc Mị cực kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tố dưỡng hàng ngày hoàn toàn bị sự dâʍ đãиɠ của nàng xuyên thủng. Côи ŧɧịt̠ mạnh mẽ của Chu Hằng hoàn toàn chinh phục cái l*и ướŧ áŧ của nàng.
Hai người cứ ngồi như vậy, thỉnh thoảng điều chỉnh vị trí một chút. Có người thấy Chu Hằng cùng An Ngọc Mị cứ dính lấy nhau, không khỏi kỳ quái.
Mùi tϊиɧ ŧяùиɠ và dâʍ ŧᏂủy̠ truyền ra ngoài, có người không nhịn được giật giật mũi ngửi.
Chu Hằng thấy vậy, vội vàng bế An Ngọc Mị lên. Côи ŧɧịt̠ Chu Hằng vẫn cắm trong l*и An Ngọc Mị, chỉ là bị váy của nàng che khuất.
Chu Hằng bước đi, mỗi lần cất bước, ©ôи ŧɧịt̠ hắn lại nhấp vào âʍ đa͙σ An Ngọc Mị một cái. Thân ©ôи ŧɧịt̠ to lớn chui vào sâu trong thân thể nàng, cộng thêm nhiều người quăng ánh mắt tới, để An Ngọc Mị đỏ bừng mặt, vùi đầu vào ngực Chu Hằng.
Người xung quanh thấy vậy đều khịt mũi ghen tị, có một mỹ nữ cực phẩm trốn trong l*иg ngực, ai mà không hâm mộ, thèm muốn chứ?
Chu Hằng thấy phản ứng của những người khác, liền cười đắc ý, nếu những kẻ này biết hắn đang ȶᏂασ An Ngọc Mị trước mặt bọn họ, đoán chừng đều phụt máu.
Chu Hằng lấy đà nhún một cái nhảy lên cành cây. Côи ŧɧịt̠ theo đó mạnh mẽ thọc vào l*и An Ngọc Mị, đầu khấc chèn ép tử ©υиɠ, khiến nàng khẽ rê một tiếng nhỏ. An Ngọc Mị lập tức phản ứng lại, nàng vội vàng bịt miệng.
Nhưng hai tay thả ra khỏi cổ Chu Hằng, làm thân thể nàng ngửa ra sau theo quán tính. Chu Hằng đáp lên cảnh cây, thấy vậy vội vàng bắt lấy hai chân nàng.
An Ngọc Mị chúi đầu xuống đất, váy của nàng cũng rũ xuống, lộ ra ©ôи ŧɧịt̠ cắm chặt trong l*и. Cái l*и hồng hào rỉ nước bị tách đôi, ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc khủng bố của Chu Hằng bị âʍ đa͙σ nuốt mất hút.
An Ngọc Mị thót tim, nàng theo bản năng xiết chặt âʍ đa͙σ, âm tinh không nhịn được bắn ra. Chu Hằng đang kéo An Ngọc Mị lên, nhưng vách thịt trong l*и nàng đột nhiên co vào, để hắn không giữ được, một dòng tϊиɧ ŧяùиɠ mạnh mẽ bắn vào tử ©υиɠ nàng.
Hai người cùng run lên một cái, sau đó giật mình nhìn quanh, hai người Chu Hằng thở phào một hơi. May mắn không có ai nhìn thấy tình cảnh vừa rồi.
- Sắc lang, huynh còn không kéo ta lên!
An Ngọc Mị quay đầu lại quát khẽ. Chu Hằng cười khà khà tét lên mông nàng một chầu, mới kéo nàng lên, để An Ngọc Mị ngồi trên ©ôи ŧɧịt̠ hắn.
An Ngọc Mị sắc mặt đỏ bừng xấu hổ, thẹn thùng không dám nhìn ai. Nàng mặc dù dâʍ đãиɠ, nhưng cũng có giới hạn, tình cảnh hiện tại thật sự đã vượt quá mức chịu đựng của nàng.
Nếu đám người bên dưới biết Chu Hằng chơi gái trên đầu bọn họ, đoán chừng sẽ tức chết.
Hai người cứ ngồi như vậy trên cây. Đợi nện nhau chán rồi, mới rời ra nhảy xuống đất.
- Các vị, cứ chờ đợi như vậy cũng không phải biện pháp!
Một gã nam nhân áo xanh cuối cùng không nhịn nổi lớn tiếng nói.
- Nguyên Pháp Minh, ngươi nếu muốn xung phong đi thử sao?
Một người cười ha ha.
- Hừ, cuối cùng cũng phải tiến vào, nhưng phái ai đi lại phải bàn bạc một chút, không bằng mọi người rút thăm!
Nam nhân tên Nguyên Pháp Minh kia nói.
- Không cần rút thăm!
Một thanh âm êm tai vang lên, Nam Cung Nguyệt Dung dùng ánh mắt lành lạnh nhìn Chu Hằng:
- Các vị đều là rường cột nước nhà, hao tổn mỗi một người đều không dậy nổi! Chu Hằng, hiện tại chính là thời điểm ngươi vì nước nguyện trung thành!