Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp)

Chương 88: Kết duyên

Mặc dù triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ bỏ rơi mọi người, nhưng Chu Hằng vẫn là không yên lòng, đi xung quanh một vòng thật to, lúc này mới loại bỏ ngụy trang trên người, trở về đến khách sạn.

- . . . An Ngọc Mị biến thành da^ʍ phụ là thế nào!

Lúc hắn đi qua một cánh cửa, bỗng nhiên nghe được bên trong truyền tới tiếng nói, trừ phi hắn là tu vi Tụ Linh Cảnh căn bản không có thể nghe được.

An Ngọc Mị? Nghiêm Ứng Long?

Hắn nhận được thanh âm này là Nghiêm Ứng Long, nhưng An Ngọc Mị có chuyện gì? Nhưng hai câu nói kế tiếp lại làm cho hắn hiểu rõ ra!

Nghiêm Ứng Long này thật đúng là âm độc a!

Trong nháy mắt hắn đã hiểu, mục tiêu của Nghiêm Ứng Long thật ra là An Nhược Trần! Nếu để cho tiểu nhân âm hiểm này nhận được sự giúp đỡ của An Nhược Trần, hắn chẳng phải là càng lớn lối không ai bì nổi sao!

Bành!

Không chút do dự, Chu Hằng một cước đá văng cửa phòng, triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, hắn nhanh như điện quang thạch hỏa!

- Người nào . . .

Nghiêm Ứng Long lập tức vung lên một quyền, nhưng chỉ là đánh tới một đoàn không khí, hắn nôn nóng xoay thân, cũng là lộ ra vẻ khó tin, An Ngọc Mị trên giường không thấy!

Làm sao có thể?

Rõ ràng chỉ thấy có người xông tới, nhưng hiện tại cửa sổ đóng chặt, căn bản không có dấu hiệu chạy đi! Mà thần thức của hắn mở ra, có thể khẳng định trong phòng trừ hắn ra căn bản không có vật còn sống tồn tại!

Hai người sống bỗng nhiên biến mất!

Cho dù Nghiêm Ứng Long là tu vi Sơ Phân nhị trọng thiên, cả người vẫn nổi lên một tầng mồ hôi lạnh!

Chẳng lẽ là tuyệt thế cao nhân ra tay? Nhưng vì cái gì không tiện tay diệt chính mình? Sau đó, hắn mới nghĩ đến nên giải quyết tốt hậu quả chuyện này như thế nào! Nếu để cho An Nhược Trần biết chuyện của mình làm . . . Hắn chết là chắc!

Trốn! Lập tức chạy trốn!

Chỉ cần giữ được tánh mạng, một ít thất bại cũng có thể làm lại!

Khoan đã, mới vừa rồi người nọ thật giống như có chút nhìn quen mắt!

Chu Hằng! Là Chu Hằng!

Hắn chợt hồi tưởng lại, dù sao lúc trước hắn gặp qua Chu Hằng một lần, mặc dù tốc độ của Tấn Vân Lưu Quang Bộ rất nhanh, nhưng hai người vẫn là lướt qua nhau!

Tại sao lại là tiểu tử này!

Nghiêm Ứng Long thu thập một chút đồ vật này nọ, chuẩn bị rời đi, cũng là để cho hắn thiếu chút nữa giận ngất đi, Phong Linh Quả hắn mới vừa đấu giá được, để ở trên bàn không có!

Không cần phải nói, khẳng định bị Chu Hằng mượn gió bẻ măng!

Tốt tốt tốt, ngày sau bản thiếu gia trở về, nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!

Nghiêm Ứng Long không do dự nữa, lập tức bắn người dựng lên, bay đi ra ngoài thành. Hắn tuyệt sẽ không xem thường năng lực của một vị Ích Địa tam trọng thiên, không bao lâu nữa sẽ tra ra hai người trong xe ngựa là hắn gϊếŧ chết, nếu không đi, khó giữ được cái mạng nhỏ này!

. . .

Chu Hằng cùng An Ngọc Mị đi đâu?

Tự nhiên là trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp!

Sau khi hắn phá cửa tiến vào phòng, lấy Tấn Vân Lưu Quang Bộ loáng một cái tách Nghiêm Ứng Long ra, ôm lấy An Ngọc Mị nằm ở trên giường, sau khi tâm niệm câu thông Cửu Huyền Thí Luyện, trực tiếp tiến vào trong đó! Vì vậy Nghiêm Ứng Long mới cho rằng, hai người đương nhiên là đột ngột hư không tiêu thất.

Cũng may An Ngọc Mị bị vây ở trạng thái mê loạn, không có sức phản kháng, nếu không Chu Hằng liền không cách nào nhẹ nhàng đưa nàng thu vào bên trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp như vậy.

Hiện tại hắn có chút phiền toái!

Dược vật An Ngọc Mị ăn đã hoàn toàn phát huy tác dụng, nàng khôi phục lực lượng vốn có, nhưng tình huống cũng chỉ có càng hỏng bét, bởi vì thần trí của nàng hoàn toàn bị dược vật kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙©.

Thân thể nàng giống như linh xà quấn chặt trên người Chu Hằng, trong cái miệng nhỏ nhắn phát ra thanh âm ưm ưm trêu chọc lòng người, môi đỏ mọng hé mở, hôn Chu Hằng.

A!

Chu Hằng đẩy đầu của nàng ra, nhưng An Ngọc Mị cũng không tức giận chút nào, quấn lấy hắn lần nữa, vóc người đầy đặn ma sát Chu Hằng, một đôi chân ngọc thon dài thẳng tắp kẹp thật chặt lấy thắt lưng của Chu Hằng.

Thực sự phát xuân!

Trong lòng Chu Hằng không khỏi căng thẳng, trước đây hắn biết có dược vật mê loạn tâm trí, nhưng chưa từng có gặp qua, không nghĩ tới đan dược là có thể để cho An Ngọc Mị lạnh như băng trở nên phóng túng như thế!

Nếu như là độc dược?

Võ giả rất cường đại, Tụ Linh Cảnh liền có thể vỡ đá gãy sông, cường đại hơn thậm chí còn có thể dời sông lấp biển, nhưng sơ ý một chút mà ăn vào độc vật, vậy vô số năm cực khổ tu hành hoàn toàn hóa thành bọt nước.

Đường nghịch thiên, phải bước cẩn thận a!

Trong lòng Chu Hằng cảm thán, trước mắt chính là một ví dụ tốt nhất, có lão tử là Ích Địa tam trọng thiên thì thế nào, người vẫn là chỉ có thể dựa vào chính mình!

- Cho ta! Cho ta!

An Ngọc Mị dùng ánh mắt ai oán nhìn Chu Hằng, trong cái miệng nhỏ nhắn hộc ra nhiệt khí làm cho người ta huyết mạch căng phồng, bộ dáng quyến rũ làm dung động lòng người kia đủ để cho bất kỳ nam nhân nào điên cuồng.

Nàng xé y phục Chu Hằng, lực lượng Tụ Linh tam trọng thiên đỉnh phong là cường đại cở nào, xuy lạp xuy lạp mấy tiếng, áo Chu Hằng liền bị xé tới nát nhừ.

Chu Hằng cũng không chịu nổi.

Hắn ăn trái cây kết xuất từ Kim Dương Thảo Vương, đây chính là bộ phận tinh hoa nhất của Kim Dương Thảo! Mà Kim Dương Thảo vốn là linh dược tráng dương, Tinh Hoa Quả kết xuất từ Kim Dương Thảo Vương lại càng là Thánh dược tráng dương!

Thánh dược này cũng sẽ không để cho Chu Hằng mê loạn thần trí, nhưng lại khiến hắn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gấp trăm lần, trở nên vô cùng nhạy cảm, hết sức hưởng thụ sung sướиɠ trong chuyện hoan ái.

An Ngọc Mị treo ngược ở trên người của hắn, cái mông đầy đặn vừa lúc ngồi ở phía trên ©ôи ŧɧịt̠ vừa cứng rắn, vừa nóng hổi của hắn, nàng uốn éo hông, khe l*и ướŧ áŧ cọ xát trên thân ©ôи ŧɧịt̠, chỉ cách một lớp qυầи ɭóŧ mỏng.

Chu Hằng cảm thấy, chỉ cần bán shoiw dùng sức một chút, lập tức có thể lách qua qυầи иᏂỏ của nàng, thưởng thức cái l*и dâʍ đãиɠ kia!

- Đủ rồi!

Chu Hằng cố gắng duy trì lý trí, hắn biết, An Ngọc Mị bây giờ chẳng qua là bị dược vật mê loạn lý trí, cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đây không phải tam quan của hắn của thiện đi đâu, chẳng qua là vô duyên vô cớ đi trêu chọc một cường giả Ích Địa tam trọng thiên là không cần thiết chút nào, dù sao hứng lên có thể tìm Cổ Tư giải tỏa.

Hắn muốn tách ra, nhưng An Ngọc Mị lại không đáp ứng, luôn dính chặt trong lòng của hắn, hai cánh tay ôm lấy Chu Hằng thật chặt, bộ ngực cao phong mềm mại dám lên ngực hắn, hai điểm núʍ ѵú cứng lên như hạt lạc, cọ xát liên tục, không ngờ để cho hắn không tránh thoát!

Không gian đan điền của nữ nhân này ít nhất gấp ba thường nhân, thậm chí gấp bốn, lúc này mới có thể đủ chống đỡ cùng Chu Hằng!

Phiền toái nhỏ biến thành đại phiền toái!

Nếu là Chu Hằng không hạ sát thủ, căn bản không thể tránh thoát ra ngoài, nhưng hắn làm sao có thể hạ sát thủ? Vì vậy, hắn chỉ có thể mặc cho An Ngọc Mị quấn thật chặc ở trên người mình, hết sức chống cự, ngược lại giống như là tên côn đồ khi dễ tiểu cô nương.

Chẳng qua là hắn có thể kiên trì bao lâu?

Chu Hằng dù sao cũng là nam nhân bình thường, hơn nữa đang trong thời kỳ huyết khí phương cương, dễ dàng bị hấp dẫn nhất, trong người còn có trái cây Kim Dương Thảo làm độ mẫn cảm tăng lên gấp trăm lần, một mỹ nữ yêu mị tận xương trong ngực, để cho hắn làm sao có thể cầm giữ được?

Có thể kiên trì lâu như vậy đã tương đối không dễ dàng!

Chu Hằng dục loạn tình mê, hai tay mở ra, ôm lấy cái mông tròn trịa đầy đặn ngạo nghễ ưỡn lên của An Ngọc Mị, hắn dùng tay bóp mạnh.

Thật mềm, thật co dãn!

Chu Hằng dùng sức nhéo, hai tay tràn đầy, xúc cảm tuyệt diệu tới cực điểm! Mĩ phụ này thật sự là vưu vật cực phẩm.

Nhận được kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, An Ngọc Mị ôm Chu Hằng càng chặt, để măt của hắn vùi thật sâu vào bên trong hai vυ' kiêu ngạo của nàng, cái miệng nhỏ nhắn thở ra hơi nóng nồng đậm, tựa hồ như vậy có thể giảm bớt lửa nóng nhanh muốn thiêu cháy trong cơ thể nàng.

An Ngọc Mị dần dần cảm thấy không đủ thỏa mãn, nàng buông đầu Chu Hằng ra, thân thể nóng bỏng phủ một lớp mồ hôi ướŧ áŧ ngồi xổm trên háng hắn, ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố gân guốc liên tục co giật dưới váy nàng.

An Ngọc Mị một tay chống lên l*иg ngực Chu Hằng, một tay kéo mép qυầи ɭóŧ sang bên, thân thể trùng xuống một cái, ©ôи ŧɧịt̠ đói khát lập tức đâm vào l*и nàng!

- Ưm… a…

An Ngọc Mị khẽ rêи ɾỉ, nàng đối với chuyện nam nữ hoàn toàn không có kinh nghiệm, vì vậy chỉ một cái đầu khấc đã khiến trong lòng nhận được chút thỏa mãn, nhưng Chu Hằng không giống vậy!

Hắn lập tức bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột độ, trong đầu lúc này nào có quan tâm đến cái gì nữa, hai tay đặt trên mông An Ngọc Mị kéo mạnh thân thể nàng xuống!

Ọt!

- A! Ư… aa… ưm… to… hô… hô… ư… lớn quá…. Ưm… a…

An Ngọc Mị hai mắt trợn ngược, suýt chút nữa ngất đi, cổ tử ©υиɠ của nàng bị đầu ©ôи ŧɧịt̠ chọc lún vào, khắp l*и vừa sướиɠ, vừa đau, hai tay bấu chặt vào ngực Chu Hằng! Tinh khí trào ra, phun lên qυყ đầυ.

Chu Hằng cũng phê không kém, nhưng hắn chính là nam nhân đã ăn quả Kim Dương Thảo Vương! Mới vừa đút vào, làm sao có thể ra ngay?

Chu Hằng đẩy hông lên, ©ôи ŧɧịt̠ nhúc nhích trong âʍ đa͙σ chật hẹp đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của An Ngọc Mị, khiến nàng chỉ cảm thấy trong l*и bị đút vào một thanh sắt nung đỏ. Khắp người An Ngọc Mị nổi đầy mảng hồng, miệng nhỏ rêи ɾỉ phóng túng:

- Nữa… hơ… hơ… nữa đi!... Ư… ơ… mạnh… sướиɠ… Ưm… ơ… ư… chơi ta đi! Ưm… ta muốn hỏng mất! Ư…. A!

Nàng vậy mà cũng vặn vẹo eo phối hợp, âʍ đa͙σ mỗi lần bị nắc vào lại xiết chặt hơn, ©ôи ŧɧịt̠ điên cuồng như vũ bào tàn phá l*и nàng, làm tâm trí nàng chỉ còn lại sung sướиɠ.

Hai tay Chu Hằng chuyển từ mông lên ngực, hắn xé rách áo của nàng ra, hai tay chộp vào đồi núi trước ngực nàng, bộ ngực mặc dù không có lớn khoa trương như Cổ Tư, nhưng cũng không phải là một tay Chu Hằng có thể nắm trọn, to lớn chắc chắn, rất tròn.

Hắn kéo hai núʍ ѵú ra, bộ ngực căng mọng đàn hồi như cao su, bị hai tay Chu Hằng kéo dài xuống.

- Ưm… không… không được… rồi… hà… hà… ưm… ta… ư… ra… mất! Aaa…

Thân thể An Ngọc Mị bị xuân dược kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến vô cùng nhạy cảm, sung sướиɠ rốt cuộc lên đến đỉnh, nàng rên lớn, âʍ đa͙σ xiết chặt ©ôи ŧɧịt̠ bên trong, vách l*и mềm mại ướŧ áŧ bóp nghẹt Chu Hằng! Tử ©υиɠ nàng giống như có một lực hút vô hình, gắt gao giữ chặt ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и.

- Ta… hự… ta cũng không được!

Chu Hằng cũng bị Kim Dương Thảo Vương ảnh hưởng, hai mắt đỏ ngầu, hai tay bóp chặt bầu vυ' An Ngọc Mị, đầu ©ôи ŧɧịt̠ run run, tϊиɧ ŧяùиɠ như đê vỡ phun vào tử ©υиɠ nàng. Một dòng chất lỏng màu trắng chảy ra từ mép l*и, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ hòa lẫn vào nhau, chảy xuống nền.

Một phòng đều tràn đầy ý xuân.

An Ngọc Mị toàn thân mềm nhũn gục trên người Chu Hằng, nàng vừa ra hai lần liên tục, khắp người mệt mỏi không còn sức, đầu óc chỉ cảm thấy lâng lâng như bay.

Nhưng Chu Hằng tinh lực siêu quần, chốc lát đã cứng rắn như thường, ©ôи ŧɧịt̠ lập tức nong l*и nàng ra!

- A! đừng… đừng… ưm… ô… ưm…

An Ngọc Mị lấy lại được một chút nhận thức, nàng đang muốn hô ngừng, thế nhưng miện lập tức bị Chu Hằng chiếm đóng, lưỡi hắn như con rắn quấn chặt lưỡi nàng.

Chu Hằng chuyển người đè An Ngọc Mị xuống, hắn kéo hai chân nàng qua đầu, ©ôи ŧɧịt̠ như cuồng long nhấp như điên vào l*и nàng.

Hai tay An Ngọc Mị khua loạn, 5 ngón tay bấu vào lưng Chu Hằng, trong đầu nàng lúc này chỉ có ©ôи ŧɧịt̠ với ©ôи ŧɧịt̠ mà thôi!

Chu Hằng giống như cái máy ȶᏂασ, ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ chèn ép trong l*и An Ngọc Mị, mỗi lần nhấp là lút cán, tử ©υиɠ của nàng liên tục bị trùng kích mạnh mẽ, dâʍ ŧᏂủy̠ bắn tung tóe tứ phía.

Chu Hằng hôn sâu An Ngọc Mị chán chê mới dứt ra khỏi cặp môi đỏ mọng của nàng, hắn thở gấp, một tay đỡ lưng, một tay đỡ mông nàng đứng dậy, ©ôи ŧɧịt̠ như trụ trống trời, trống đỡ thân thể nàng.

Hai chân An Ngọc Mị quặp chặt hô g Chu Hằng, nàng cảm thấy nếu buông ra, chính mình thật sự có thể bị làm sướиɠ chết.

Nhưng Chu Hằng nào có đơn giản, ngón trỏ của hắn vân vê bên ngoài c̠úc̠ Ꮒσα nàng, đầu ngón tay một chút một tiến vào trong. An Ngọc Mị há miệng trợn mắt, chỉ cảm thấy trong đít lâng lâng, ngón tay kia giống như có ma lực, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng đầu óc mịt mờ, hai chân thoáng buông lỏng.

Chu Hằng thấy có tác dụng, ngón tay càng đút vào sâu thêm, trên mặt hắn nở một nụ cười quả nhiên là vậy. Lợi dụng hai chán An Ngọc Mị thoáng huống lỏng, hắn lập tức đè nàng lên vách tường, một tay kéo chân nàng lên vai, một tay bóρ ѵú, ©ôи ŧɧịt̠ như thép nung dã vào âʍ đa͙σ ướŧ áŧ.

- A! Đừng… đừng… ưmm… xin… xin ngươi… a… ô… ta… ta chết mất… hô… hô…

An Ngọc Mị phút chốc thất thủ liền phải trả giá, nàng chỉ có thể lớn tiếng rêи ɾỉ cầu xin, hai bấu vào lưng Chu Hằng thành vết đỏ, nếu không phải hắn da dày thịt cứng, sợ là đã chảy máu.

Chu Hằng nghe được hàng kêu la van xin, trong lòng dâng lên một loại cảm giác chinh phục, hắn không những không dừng lại mà còn nhấp mạnh hơn, ©ôи ŧɧịt̠ như dùi cui thịt đòi mạng đâm ầm ầm vào tử ©υиɠ An Ngọc Mị.

Thanh âm "bạch bạch bạch" liên miên không dứt.

Qua một hồi, nàng rốt cuộc không chịu nổi, vách l*и xiết chặt, tinh khí tắm rửa thân ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng một vòng, sau đó chảy xuống đùi, đọng thành vũng nhỏ trên sàn.

Chu Hằng cũng hừ một tiếng, ©ôи ŧɧịt̠ đâm sâu hết mức, đầu khấc thả lỏng, tϊиɧ ŧяùиɠ như suối, lần nữa lấp đầy tử ©υиɠ An Ngọc Mị, thân ©ôи ŧɧịt̠ dần dần "xìu xuống" chỉ còn to bằng hai ngón cái.

Hai người thở hổn hên nhìn nhau, đang lúc An Ngọc Mị muốn mở miệng, nàng liền cảm thấy biểu cảm của Chu Hằng hơi sai sai, một cảm giác không lành dâng lên.

Chu Hằng cảm nhận được thân thể mềm mại run rẩy, hắn cười da^ʍ quay người sang bên, khiến tấm lưng An Ngọc Mị tách khỏi vách tường, ý niệm vừa động, lập tức, một phân thân hiện ra phía sau An Ngọc Mị, phân thân ôm lấy nàng từ phía sau, hai tay hắn xoa bóp cặρ √υ' mềm mại, ©ôи ŧɧịt̠ vân vê bên ngoài mép l*и.

An Ngọc Mị hoảng hốt một cái, nhưng nàng còn không kịp phản ứng, một ©ôи ŧɧịt̠ nữa đã chen chúc vào cửa âʍ đa͙σ.

Ọt!

An Ngọc Mị hai mắt trợn trắng, nước mắt nước mũi chảy ra, biểu cảm vừa đau vừa sướиɠ, hai tay buông thõng, thân thể run rẩy dữ dội.

Hai ©ôи ŧɧịt̠ chen lấn trong l*и, khiến An Ngọc Mị cảm thấy giống như thân dưới bị chẻ đôi, nàng khó khăn quay đầu sang, hai mắt không thể tin nổi, kẻ vừa tham gia cuộc vui, cư nhiên chính là một Chu Hằng khác!

Thấy súng đã vào vị trí, Chu Hằng lập tức bắt đầu nhấp, hai ©ôи ŧɧịt̠ nhịp nhàng đưa đấy, âʍ đa͙σ nhớp nháp bị nong rộng hết mức, An Ngọc Mị chỉ cảm thấy dục tiên dục tử, thần trí hỗn loạn, nàng cũng không quan tâm được là bị 2 Chu Hằng hay 3 Chu Hằng chơi nữa.

Chu Hằng dần dần tăng tốc nhấp hông, kɧoáı ©ảʍ từ hai ©ôи ŧɧịt̠ truyền đến cùng một lúc, khiến hắn cũng có chút không chịu nổi.

Cũng không biết qua bao lâu, trận "đại chiến" kinh thiên động địa này mới kết thúc, hai người ôm nhau thật chặt, số lớn thể lực tiêu hao cùng tinh thần tuyệt đối thỏa mãn để cho bọn họ đều là lâm vào ngủ say.

Đáng tiếc mỗi tầng đều cách âm tuyệt đối, nếu không thêm cả Cổ Tư, nhất mã song phi thật sự là quá tuyệt! Chu Hằng có chút tiếc nuối.

Ngủ một giấc ngon lành, Chu Hằng tỉnh lại, hai mắt vừa mở, liền thấy một thân thể tuyết trắng nằm trên người, trên thân thể mềm mại còn có từng đạo xanh tím bị hắn làm ra, trên người hắn khẳng định cũng không ít, ít nhất trên lưng không biết bị nắm ra bao nhiêu dấu tay.

Tóc đen phất phơ, làn da như tuyết như ngọc.

Thân thể uyển chuyển của An Ngọc Mị dán chặt vào người hắn, hồi tưởng đến đại chiến điên cuồng lúc trước của hai người, Chu Hằng lập tức lại có phản ứng, hiệu quả của Kim Dương Thảo thật sự quá cường đại.

- A!

An Ngọc Mị phát ra một tiếng thét kinh hãi, hai người lúc trước sau khi xong chuyện căn bản không có hoàn toàn tách ra, Chu Hằng vừa động, trực tiếp tiến thật sâu vào thân thể của nàng.

Con mắt hai người đυ.ng vào nhau, đồng thời giật mình.

An Ngọc Mị mặc dù là xảy ra quan hệ cùng Chu Hằng dưới tác dụng của dược vật, nhưng trí nhớ của nàng cũng không có mất, tinh tường nhớ được hai người triền miên lúc trước. Tiểu tử này quả thực không phải là người, muốn nàng bảy tám lần, thời gian mỗi lần lại là tăng lên tới đáng sợ!

Nàng vốn định sau khi sự việc xảy ra sẽ gϊếŧ chết Chu Hằng, nhưng nàng bị hắn muốn một lần lại một lần, bây giờ căn bản cử động một ngón tay cũng là không có khí lực.

Đây chính là tác dụng của Kim Dương Thảo, có thể làm cho nam nhân đêm ngự vài nữ, huống chi là trái cây tinh hoa do Kim Dương Thảo Vương kết xuất ra!

- Rút đồ đáng chết kia của ngươi ra!

An Ngọc Mị hung tợn nhìn Chu Hằng, nếu như bây giờ nàng còn có khí lực thì nhất định sẽ bóp chết nam nhân này! Kẻ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cầm đi lần đầu tiên trân quý hơn hai mươi năm của nàng.

Làm thì đã làm, hối hận nữa cũng vô ích, Chu Hằng vốn là người làm việc quyết đoán, lúc này vung bàn tay to lên đánh vào cái mông cao cao nổi lên của An Ngọc Mị.

A!

An Ngọc Mị thiếu chút nữa giận ngất, nam nhân này lại dám đánh cái mông của mình? Ách, thật giống như chuyện tình ác liệt hơn nữa cũng đã làm, cũng tỷ như hiện tại ©ôи ŧɧịt̠ hung ác kia của hắn đang cắm vào trong thân thể của mình.

- Nữ nhân không nghe lời sẽ phải dạy dỗ!

Chu Hằng nhớ được rất rõ ràng lời của Khổng Ngạo Côn, An Ngọc Mị đã là nữ nhân của hắn, vậy dĩ nhiên phải nghe lời của hắn!

Ba! Ba! Ba!

Chu Hằng không ngừng đánh xuống, mỗi khi vỗ một cái, An Ngọc Mị sẽ run run một chút. Không có biện pháp, ai bảo hai người trước mắt đang ở trong trạng thái dán chặt vào nhau, dưới mỗi một chưởng này cũng làm cho ©ôи ŧɧịt̠ khủng khϊếp kia vào sâu trong l*и nàng, mỗi lần bị đánh mông, An Ngọc Mị lại xiết chặt một chút.

Một trận chiến hỏa lại đốt lên, Chu Hằng gầm một tiếng, áp An Ngọc Mị ở phía dưới.

Côи ŧɧịt̠ hung hãn xung phong vào l*и nàng, hai tay hắn nhào nặn cặρ √υ' mê người, miệng bất chấp hôn ngầu nghiến môi nàng.

An Ngọc Mị thân thể liên tục bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mặc dù không còn sắc lực nhấc nổi một ngón tay, nhưng trong l*и vẫn càng ngày càng xiết chặt hơn!