Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp)

Chương 73: Tàn sát chó gà.

Chương 73: tàn sát chó gà.

Chu Hằng gào to một tiếng, đoạn kiếm màu đen tế xuất, chân đạp Tấn Vân Lưu Quang Bộ, vọt lên đầu tiên gϊếŧ tới đám cường đạo này.

Nhưng mà vào lúc này, đám người Đào Hàn lại có cảm giác rút gân, tiểu tử này cũng quá mạnh đi! Không, không phải mạnh, mà là quá ngu xuẩn! Bên bọn họ cộng hết lại mới có năm võ giả Tụ Linh Cảnh, đối phương có mười mấy người, hơn nữa còn có một là tồn tại Tụ Linh nhị trọng thiên, bọn họ bại cục đã định!

Việc duy nhất lúc này là chạy trốn, chỉ cần chạy ra khỏi rừng rậm, như vậy đám cường đạo nhất định sẽ rút lui.

Nhưng mà không ngờ tên này lại xông lên!

Đến tột cùng ăn mấy trăm cân xuân dược mới bị kích động như thế, mình muốn chết cũng không sao, nhưng đừng liên lụy người khác a!

Chu Hằng sao phải chạy trốn?

Những cao thủ Tụ Linh Cảnh này đối với những người khác mà nói có thể là Tử Thần, nhưng đối với Chu Hằng mà nói lại là một đám linh lực biết đi! Nếu bọn họ chủ động dâng tới cửa, Chu Hằng tự nhiên không cần cố kỵ chém gϊếŧ.

- Gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ!

Hắn chiến ý cuồng bạo, tuy rằng đã từng chém qua đại năng Tụ Linh tam trọng thiên, nhưng mà còn chưa lần nào cùng với mười mấy cấp bậc Tụ Linh Cảnh chiến đấu qua, hưng phấn gào to một tiếng, giống như một hùng binh vọt vào trong đám ác lang.

Đương nhiên, ở trong mắt những người Đào Hàn, Chu Hằng chính là dê vào miệng cọp!

Phi Bộc Kiếm Pháp!

Chu Hằng vung hắc kiếm đâm tới, vô số đạo kiếm khí hình thành thác nước lập tức từ trên bầu trời buông xuống, cuốn về đám cường đạo kia, tiếng nước ầm ầm như sấm bên tai, đúng là rất thật!

Võ kỹ, chỉ có đạt tới Tụ Linh Cảnh mới có thể chân chánh phát huy ra uy lực trong đó!

Phốc...

Rất nhanh đã có một tên cường đạo phát ra tiếng kêu thảm thiết, bị hắc kiếm xuyên thủng trái tim, phốc một tiếng mới ngã xuống đất mà chết.

Sạch sẽ, gọn gàn!

Tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Đây cũng không phải là một chọi một a, mà là bị mười mấy võ giả cùng cảnh giới vây công, Chu Hằng lại có thể lập chém chết một người, đây là cường đại bực nào? Mãnh tướng trong quan có thể ở trong trăm vạn quân địch lấy thủ cấp thượng tướng, mà phải ở trong mười mấy cao thủ cùng giai vây gϊếŧ một người lại không bị một chút thương thế, độ khó của nó cực cao.

Chu Hằng không chút ngừng lại, Phi Bộc Kiếm Pháp tiếp tục đẩy ra, mặc dù Tấn Vân Lưu Quang Bộ không thôi diễn đến mức tận cùng, nhưng mà cũng không phải võ giả cùng giai có thể địch nổi, gϊếŧ người như lấy đồ trong túi, thân hình như quỷ mỵ, căn bản không thể ngăn cản.

Sau khi liên tiếp gϊếŧ bốn người, những cường đạo kia rốt cục kịp phản ứng, rối rít nói:

- Dựa lưng vào nhau, dựa vào nhau.

- Vậy thì thế nào!

Chu Hằng cười lạnh, trực tiếp từ chính diện đột phá, lúc này, Tấn Vân Lưu Quang Bộ đã không thể phát huy tác dụng vốn có, nhưng hắn tay trái nắm chặt, phát động huyết mạch lực, lập tức biến thành một nắm quyền hoàng kim.

Thình thịch!

Nắm tay kim loại đủ địch nổi lợi khí, hắn liên tục đánh phá vũ khí chém tới, hắc kiếm trong tay phải vô tình chém ra, tiếp tục thu gặt mạng người.

- Lão đại, mau tới hỗ trợ!

Sau khi lại ba người bị đánh chém, đám cường đạo cuối cùng đành phải kêu lên cứu mạng, giọng điệu vội vã như sắp khóc!

Đây đâu phải là người a, đều là Tụ Linh nhất trọng thiên, sao lại có chênh lệch lớn như vậy!

Mà đám người Đào Hàn lại trở nên hưng phấn, rốt cuộc hiểu ra, Chu Hằng cũng không phải là ngu xuẩn, mà chân chính có thực lực giải quyết bọn họ!

- Tiểu tử, ngươi bây giờ rời đi, ta có thể coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh!

Độc Thủ vẻ mặt nghiêm nghị, hắn nhận ra Chu Hằng cũng không phải Tụ Linh nhất trọng thiên thông thường, sức chiến đấu không kém hắn chút nào, thậm chí còn mạnh hơn một khoảng!

Bởi vì hắn cũng chỉ có thể địch nổi năm tên Tụ Linh nhất trọng thiên, mà Chu Hằng lại trong đám người mười mấy cường đạo Tụ Linh nhất trọng thiên vây công mà còn mạnh mẽ gϊếŧ người!

Sức chiến đấu như vậy có thể so sánh với Tụ Linh tam trọng thiên!

- Sau khi gϊếŧ sạch các ngươi, ta tự nhiên sẽ rời đi!

Chu Hằng thét dài một tiếng, hắc kiếm trong tay tiếp tục chém ra, hắn làm việc chưa từng có bỏ dở nửa đường.

Phốc!

Một kiếm cắt qua, lại một tên cường đạo bị chém thành hai đoạn, hơn nữa còn là từ đầu đến chân, mạnh mẽ bị chém thành hai nửa!

- Tên khốn!

Độc Thủ rốt cục ra tay, vung tay ném ra bảy cái phi tiêu, hóa thành bảy điểm hàn quang bắn nhanh về phía Chu Hằng.

Leng keng leng keng!

Chu Hằng giơ tay trái che ở trước người, mạnh mẽ bắt lấy bảy thanh phi tiêu, dùng sức bóp chặt, bảy thanh phi tiêu này lập tức bị bóp thành sắt vụn.

- Tiểu tử, độc phiêu của lão tử không cần thấy máu, chỉ cần dính vào một chút đã độc khí nhập thể, không tới ba canh giờ ngươi sẽ hóa thành một đống máu loãng!

Độc Thủ âm trầm nói.

Đám người Đào Hàn vừa nghe vậy, ai cũng sắc mặt đại biến, hiện tại Chu Hằng có thể nói là đại cứu tinh của bọn họ, nếu hắn trúng độc ngã xuống, ai có thể ngăn cản tồn tại Tụ Linh nhị trọng thiên?

Chu Hằng tươi cười, nói:

- Ngươi nói có độc ta liền phải tin tưởng ngươi sao?

Dùng độc là do Khang Mẫn nói, nữ nhân này nói có thể tin tưởng sao? Hơn nữa, sau khi kim hóa, cánh tay Chu Hằng giống như tinh kim, không sợ nóng lạnh, cho dù độc tố cũng không thể xâm phạm.

Lui thêm bước nữa mà nói, hắn còn có khỏa xà đan của Kim Quan Xà, có thể giải được bách độc.

Độc Thủ kinh ngạc nhìn Chu Hằng, phi tiêu của hắn tự nhiên không có độc, độ dược có thể uy hϊếp với Tụ Linh Cảnh trân quý bực nào, hắn làm sao có thể bỏ ra được! Mà độc dược đầu độc Luyện Thể Cảnh để làm gì, hắn vốn là Tụ Linh nhị trọng thiên, gϊếŧ Luyện Thể Cảnh như gϊếŧ con kiến.

Nói là có độc, chỉ là một kiểu chấn nhϊếp, khiến đối thủ vướng tay vướng chân, 10 thành tu vi không phát huy ra được sáu bảy thành!

Nếu không phải Tào Kiếm kiêng kỵ độc dược, thì sao có thể bị Khang Mẫn một kích đắc thủ?

- Hừ, đừng quên lão tử chính là Tụ Linh nhị trọng thiên thứ thiệt, cho dù không cần độc, gϊếŧ ngươi cũng dễ như trở bàn tay!

Độc Thủ khôi phục trấn định, bất kể như thế nào cảnh giới của hắn cũng cao nhất, có ưu thế tuyệt đối.

- Vậy thử một chút đi!

Chu Hằng vung trường kiếm ra, thân hình như Thần Long chín tầng trời, ánh sáng đen rạch ra một cái, giống như có thể trảm phá cả thiên địa!

- Gϊếŧ!

- Gϊếŧ!

Chẳng những đám cường đạo cùng hô lên, mà bốn cường giả Tụ Linh Cảnh Đào Hàn cũng nhao nhao gia nhập chiến đoàn, lúc này bọn họ và Chu Hằng đều bị cột vào trên một chiếc thuyền, nếu Chu Hằng bị thua, như vậy bọn họ cũng đừng nghĩ may mắn thoát khỏi.

Chu Hằng gào to một tiếng, thanh âm cuồn cuộn như sấm, hoàng kim quyền bên tay trái vung lên, tay phải cầm hắc kiếm liên tục chém ra.

Hắn lúc này đã đạt đến Tụ Linh nhất trọng thiên hậu kỳ, không gian đan điền gấp tám lần người thường, khiến cho lực lượng của hắn thậm chí vượt qua Tụ Linh tam trọng thiên sơ kỳ! Cho dù không có hắc kiếm sắc bén, không có Phi Bộc Kiếm Pháp thần diệu, không có huyết mạch lực, chỉ có lực lượng đáng sợ này cũng có được ưu thế tuyệt đối!

Bây giờ nếu lại đánh với Kim Đằng Dật, cho dù đối phương đã có chuẩn bị, cũng vẫn bị hắn chém gϊếŧ!

Đối mặt với chiến lực như vậy, Độc Thủ là Tụ Linh nhị trọng thiên thì thế nào?

Người muốn gϊếŧ ta, chém!

Người muốn hại ta, chém!

Người muốn mưu hại thân nhân ta, chém!

Người cản trở con đường võ đạo của ta, chém!

Chém chém chém chém chém, gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ!

Chu Hằng giống như thượng cổ Sát Thần, cả người tản ra sát khí đáng sợ, sát khí giống như thực chất vậy, khiến đám người Đào Hàn không ngừng lui về phía sau, dường như bị sát khí này dính vào một chút là bị gặp vô vàn ác mộng vậy.

Lại một tên cường đạo ngã xuống, rất nhanh chỉ còn lại hai người cuối cùng, Độc Thủ và Khang Mẫn.

- Dừng tay!

Độc Thủ hét lớn.

Chu Hằng cũng không để ý, người hắn đã quyết gϊếŧ, không người nào có thể cản trở.

- Đáng ghét!

Độc Thủ hét lớn một tiếng, quay đầu nhìn về phía Khang Mẫn:

- Mau ra tuyệt chiêu, không thì sẽ không có cơ hội!

- Giúp ta một tay!

Khang Mẫn mặt âm trầm lại, dường như hạ quyết tâm.

Độc Thủ miễn cưỡng ngăn cản được Chu Hằng một kích, mạnh mẽ há mồm cắn lên cổ tay mình, sau đó đưa tới phía Khang Mẫn.

Hút hút hút!

Khang Mẫn giống như dơi hút máu, mồm cắn lên cổ tay hắn liên tục hút máu, phát ra thanh âm ùng ục ùng ục, trong nháy mắt khiến mặt Độc Thủ trở nên trắng bệch.

- Đủ rồi, đủ rồi!

Độc Thủ vội vàng thu tay lại, khí tức đột nhiên hạ một mảng lớn, mấy lọn tóc trở nên hoa râm như tuyết, giống như mặc một căn bệnh nặng, lại giống trong nháy mắt lão đi mấy chục tuổi.

Khang Mẫn mặt bừng bừng sinh khí, trong nháy mắt khí tức tăng vọt đến Tụ Linh tam trọng thiên, bộ ngực càng lộ vẻ đầy đặn, mông càng thêm chắc vểnh, khiến cho trang phục bó sát cũng phải rách vài chỗ, lộ ra da thịt trắng bóc bên trong.

- Đây là yêu thuật gì?

- Làm sao có thể trong nháy mắt tăng lên hai tiểu cảnh giới, đây căn bản không hợp lý!

Tâm tình bốn người Đào Hàn biến đổi rất nhanh, ngay từ đầu còn tưởng rằng chạy trời không khỏi nắng, lại không ngờ Chu Hằng ngang trời gϊếŧ ra, như vô thượng Chiến Thần. Mắt thấy gϊếŧ sạch cường đạo, nhưng lại không nghĩ tới biến hóa, Khang Mẫn không ngờ có uy lực Tụ Linh tam trọng thiên!

Tụ Linh tam trọng thiên a, vậy tuyệt đối là nghiền ép Tụ Linh nhất trọng thiên!

Vậy phải làm sao bây giờ?

Khang Mẫn lè lưỡi liếʍ máu trên môi, động tác vô cùng yêu kiều, nàng hừ nhẹ một tiếng, hai mắt trong veo như nước nhìn về phía Chu Hằng, thanh âm mềm mại khiến người ta xuôi lòng nói:

- Không nghĩ tới Chu công tử mới là cao thủ thâm tàng bất lộ, sớm biết vậy, người ta sao cần để ý tên Tào Kiếm phế vật kia!

- Tiện nhân, còn da^ʍ tục nữa, còn không nhanh hạ hắn.

Độc Thủ ở một bên hét lớn.

Ba!

Khang Mẫn xoay người một quyền thọi lên ngực Độc Thủ, mạnh mẽ đánh xuyên ngực hắn.

Biến cố như vậy cũng khiến mọi người không ngờ tới!

- Đê tiện... Nhân...

Độc Thủ khóe miệng đóng mở, phun ra hai chữ cổ ngoặt đi, khí tức đoạn tuyệt. Vốn tu vi hắn cao hơn Khang Mẫn, nhưng mà sau khi cùng đối phương thi triển một môn công phu quỷ dị, bị hút đi lượng lớn tinh huyết, để cho tu vi hắn tụt lại Tụ Linh nhất trọng thiên.

Mà tu vi Khang Mẫn lại tăng vọt đến Tụ Linh tam trọng thiên, mạnh yếu lập tức nghịch chuyển, bị một kích gϊếŧ chết!

Khang Mẫn thu hồi tay phải, bàn tay lại nắm một trái tim còn đang nảy nảy, máu tươi ồ ồ chảy ra, mọi người nhìn vào mà cả người phát lạnh. Nàng mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn ra, từng miếng từng miếng nhai nuốt, khiến mấy người khác không nhịn nổi nôn ra.

- Đây chính là vật đại bổ!

Khang Mẫn rất nhanh ăn hết quả tim người, trên mặt ánh sáng đỏ càng sáng hơn, khí tức yêu dị càng tăng lên.

Nàng lắc lắc mông lớn đi về phía Chu Hằng, phong vận mười phần, cười quyến rũ nói:

- Tiểu huynh đệ, đến đây cùng tỷ tỷ làm chút chuyện thú vị đi!

Vô cùng quyến rũ, trong thời gian ngắn, mọi người biết rất rõ nàng là ác ma gϊếŧ người không chớp mắt, nhưng vẫn vì nàng mà thần hồn điên đảo, dường như có thể cưỡi lên nàng một đêm, cho dù tan xương nát thịt cũng không sao.

Đây là mị công, mị công thượng thừa!

- Ngươi làm quỷ đi!

Chu Hằng giận dữ, nữ nhân này không ngờ gϊếŧ chết Độc Thủ!

Đây chính là đại bổ hoàn cấp bậc Tụ Linh nhị trọng thiên a!