Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp)

Chương 70: Bối cảnh của an ngọc mị.

Chương 70: bối cảnh của An Ngọc Mị.

- Hả?

Liễu Thừa Tuấn quay đầu, trên mặt không thể kiềm được giận dữ, quát:

- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?

- Không có gọi ngươi, lăn qua chỗ khác!

Chu Hằng tùy ý phủi tay, thật giống như xua ruồi, nhìn "Tình tỷ tỷ" kia, nói:

- Ngươi còn muốn đi theo hắn?

- Ta đậu cái tổ tông ngươi!

Liễu Thừa Tuấn thiếu chút nữa tức điên, hắn không ngờ bị trắng trợn không nhìn, hơn nữa tiểu tử khốn kiếp này còn muốn đào tường nhà hắn, sao không làm hắn nổi giận tận trời?

- Miệng tiện!

Thân hình Chu Hằng bắn ra, vận chuyển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, tốc độ của hắn còn vượt qua năng lực phản ứng của Liễu Thừa Tuấn, bốp một tiếng, một bạt tay quất vào mặt Liễu Thừa Tuấn.

Liễu Thừa Tuấn hét thảm một tiếng, miệng há mở, liền phun ra bốn năm cái răng lẫn máu, khuôn mặt tuấn tú đã sưng vù lên.

- Ngươi trở về với hắn, còn có thể sống ngày lành?

Chu Hằng căn bản không liếc nhìn Liễu Thừa Tuấn, nói với "Tình tỷ tỷ" kia.

- Đừng quên vừa rồi hắn đã nói thế nào, hoặc nói là bản thân ngươi thật sự trụy lạc?

Nếu không phải vì Chư Chí Hòa, hắn mới lười nói thêm!

Nữ nhân kia sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trong khoảng thời gian ngắn xoay chuyển vô số ý nghĩ, nhưng chân lại như mọc rễ, không đi sang Liễu Thừa Tuấn, cũng không lùi lại.

- Tiện nhân, ngươi còn không qua đây, thật muốn phản bội bổn thiếu gia hay sao?

Liễu Thừa Tuấn cuối cùng biết mình không phải đối thủ của Chu Hằng, thật thông minh bỏ qua kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, lại tung hết uy phong lên người nữ tử này.

- Không...

Bước chân của nữ tử kia vừa động, tiến một bước tới Liễu Thừa Tuấn, chỉ là không đợi Liễu Thừa Tuấn cao hứng, lại xoay người chạy về phía Chư Chí Hòa.

- Được! Được! Được!

Liễu Thừa Tuấn tức giận rống to, hai mắt muốn phun lửa, quét qua Chu Hằng cùng Chư Chí Hòa:

- Thù hôm nay, bổn thiếu gia nhất định sẽ đòi lại bội lần! Tiện nhân, ngươi cứ chờ nát l*и đi!

Hắn không dám ở lại thêm, cũng không có mặt mũi ở lại, xám xịt quay đầu rời đi.

Mỹ phụ vô cùng yêu mị vốn có phần giận dữ, nhưng nhìn thấy Chu Hằng nhúng tay là vì "Tình tỷ tỷ" kia, sắc mặt liền không khỏi dịu xuống, lộ ra một tia tán thưởng, nói:

- Bổn tiệm chiêu đãi không chu toàn, để các vị khách dùng bữa bị quấy rầy, bữa này ta mời!

- Mời các vị dùng thong thả!

Nàng cũng không chờ mấy người Chu Hằng trả lời, liền xoya vòng eo như rắn nước uyển chuyển bước đi, đôi mông tròn lớn xoay trái lắc phải, khiến người ta nhìn mà lửa bốc hừng hực.

Chu Hằng không khỏi cảm khái, Tử Tinh tiểu thư kia mặc dù có danh xưng là đệ nhất mỹ nữ Hàn Thương Quốc, nhưng mỹ nữ cực phẩm trên thế gian thật là không ít, có thể để nàng giành trạng nguyên, có lẽ cũng vì nàng thường xuyên đi lại bên ngoài, thanh danh lớn nhất!

Ít nhất, mỹ phụ này đã tuyệt không dưới nàng, Lâm Phức Hương cũng chưa chắc kém hơn bao nhiêu!

- Tới đây, tiếp tục uống!

Chư Chí Hòa gọi mọi người ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía "Tình tỷ tỷ", không khỏi lộ ra vài phần phức tạp, nói:

- Tình sư tỷ, tỷ cũng ngồi đi!

Đối với chuyện xưa phức tạp của hai nam nữ này, Chu Hằng không có đi hỏi chuyện tư, mà lại hỏi thân phận của mỹ phụ kia. Rõ ràng, bất kể là Chư Chí Hòa hay Liễu Thừa Tuấn đều rất kiêng kỵ nàng.

- Nàng là An Ngọc Mị, là chủ của nơi này!

Chỉ đơn giản như vậy?

Ánh mắt Chư Chí Hòa nhìn vào người "Tình tỷ tỷ" một hồi, cuối cùng thu hồi, cũng khôi phục tiêu sái ban đầu, nói:

- Huynh đệ, ngươi có biết tòa tửu lâu này là ai mở ra sớm nhất?

- Ai?

- An tiền bối An Nhược Trần!

- Chưa nghe qua!

Chu Hằng lắc đầu.

- Đây chính là một vị đại nhân vật, nghe nói từ hơn 50 năm trước đã là cao thủ Ích Địa tam trọng thiên, hiện tại không biết đã đột phá Khai Thiên Cảnh hay chưa!

Lưu Viêm tiếp lời:

- Dù chỉ tính là Ích Địa tam trọng thiên... vậy cũng xứng là đệ nhất cao thủ Thiên Hàng Thành!

- Đừng nói Thiên Hàng Thành, ngay cả Hàn Thương Quốc cũng có thể xưng vương!

- Vậy thì chưa chắc, nghe nói Thiên Tinh Tông có tồn tại Khai Thiên Cảnh!

- Đó là nghe nói, có hay không cũng chưa chắc, hơn nữa nói không chừng An tiền bối đã đột phá đến Khai Thiên Cảnh thì sao?

Bốn người Chư Chí Hòa không khỏi tranh cãi.

- Nói như thế, An Ngọc Mị kia chính là cháu gái của An Nhược Trần?

Trong đầu Chu Hằng hồi tưởng bộ dáng An Ngọc Mị, hình ảnh mỹ phụ yêu diễm tận xương như sống lại, câu hồn đoạt phách làm hắn liên tục hô lợi hại, chỉ là tưởng tượng đã câu người như thế, đúng là họa thủy trong họa thủy!

- Sai rồi, không phải cháu gái, mà là con gái!

Chư Chí Hòa chỉnh lại:

- Toàn bộ nam nhân Thiên Hàng Thành không ai không muốn cưới An Ngọc Mị! Ngươi thử nghĩ xem, đừng nói nàng vốn đã sắc nước hương trời, chỉ nhìn lão cha Ích Địa tam trọng thiên ở đằng sau, ngay cả nàng có xấu xí hơn nữa, người theo đuổi nàng cũng có thể chen đầy Thiên Hàng Thành!

Quả thật, có thể cưới được An Ngọc Mị, dĩ nhiên sẽ một bước lên trời, cá vượt long môn!

Vạn Lượng nói:

- Đáng tiếc, An tiểu thư ánh mắt quá cao, vẫn mãi không có nam nhân nào vừa mắt nàng, cứ thế mãi kéo dài, quả thật làm người ta đau lòng! Giai nhân như thế, lại cô đơn lẻ loi không ai đi cùng!

Nói tiếp nữa không khỏi lệch đề tài, mọi người đều tự giác ngậm miệng lại. Nơi này chính là địa bàn của An Ngọc Mị, hơn nữa nói không chừng An Nhược Trần tọa trấn ở chỗ này, bằng tu vi Ích Địa tam trọng thiên, thần ý có thể nhẹ nhàng bao phủ toàn bộ tửu lâu, mặc kệ ngươi đè thấp giọng cỡ nào cũng vô dụng!

Nghe bọn họ ba hoa về con gái yêu của mình, chọc lão già này nhảy ra gϊếŧ người thì làm sao đây? Đúng là chết uổng mà, ai dám đứng ra!

- Tình sư tỷ, về sau tỷ bái làm môn hạ Thích trưởng lão đi!

Chư Chí Hòa cuối cùng bỏ xuống tâm kết, chủ động nói chuyện với "Tình tỷ tỷ" kia.

- Cảm ơn!

Nữ tử này kích động không thôi, nước mắt chảy dài.

Đánh Liễu Thừa Tuấn một trận, bốn người Chư Chí Hòa đều có hứng thú cực cao, uống mãi đến nửa đêm mới kết thúc. Bọn họ cũng không trực tiếp về Hắc Thủy Điện, mà tìm khách sạn trong thành ở lại, hôm sau trở về cũng không muộn.

3 tên kia vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ như heo, mùi rượu dộc lên khắp phòng, chỉ còn 3 người Chư Chí Hòa, Chu Hằng và Miêu Tình.

3 người đi ra ban công, Chư Chí Hòa đột nhiên thì thầm gì đó vào tai Miêu Tình khiến mặt nàng đỏ bừng lên, cuối cùng cắn nhẹ hàm răng, nàng vậy mà đợi hết quần áo ngay trước mặt Chu Hằng, thân thể trần trụi gợi cảm đằng sau lớp váy hiện ra.

Đôi nhũ phong căng tràn, bụng nhỏ eo thon, mông lớn vểnh cao, cặp đùi thon dài mượt mà như lụa, giữa hai đùi chính là cái l*и hồng hào khép kín, mu l*и nhô cao, bên trên có một nhúm lông mao màu đen cắt tỉa gọn gàng.

Chu Hằng không hiểu nhìn Chư Chí Hòa, nhưng không đợi hắn lên tiếng, Chư Chí Hòa đã đẩy Miêu Tình đến gần Chu Hằng nói:

- Chu Hằng, ngươi giúp đỡ ta nhiều như vậy, bằng hữu như ngươi, ta kết giao. Hôm nay không có gì làm chứng, chỉ có thể nhờ nàng chứng kiến! Nếu ngươi không tiếp nhận, chính là coi thường Chư Chí Hòa ta!

Chu Hằng có thể nghe ra kiến quyết trong lời của Chư Chí Hòa, hắn có chút do dự ngắm nhìn thân thể gợi cảm của Miêu Tình, lồi lõm có thừa, nóng bỏng không chịu nổi, chẳng trách Liễu Thánh Kiệt mang nàng ra chọc tức Chư Chí Hòa.

- Được! Ngươi là bằng hữu của ta, nếu không đáp ứng, chính là khinh thường ngươi, Chu Hằng ta không phải kẻ coi thường bằng hữu.

Chu Hằng đáp ứng, hắn không hề thích chia sẻ nữ nhân của chính mình với ngươi khác, nếu như hiện tại có người nói muốn cùng dùng chung Lâm Phức Hương, vậy chính là thù không chết không thôi!

Nhưng Chư Chí Hòa một mặt kiên quyết khiến hắn không tiện từ chối, hơn nữa từ khi nhìn thấy bóng dáng mị nhân của An Ngọc Mị, trong người Chu Hằng vẫn luôn có một cỗ tà hỏa cháy âm ỉ, đúng dịp đang cần phát tiết!

Nghe được Chu Hằng đáp ứng, Chư Chí Hòa liền cười một tiếng sảng khoái. Hắn chớp mắt cũng cởi sạch, ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng ngóc đầu thẳng tắp.

- Chu hăngd, ngươi là khách, ta là chủ, vì vậy nhường ngươi l*и nàng.

Chư Chí Hòa vỗ bép vào mông Miêu Tình nói. Nữ tử nghe hiểu ý hắn, lập tức quay người lại quỳ xuống giữa háng Chư Chí Hòa, tay ngọc cầm lấy thân ©ôи ŧɧịt̠, miệng nhỏ lè lưới liếʍ láp qυყ đầυ.

Chu Hằng là kiểu người đã quyết định sẽ không thay đổi, thấy Miêu Tình đã bắt đầu bú ©υ Chư Chí Hòa, hắn cũng không do dữ nữa, quần áo chớp mắt đã cởi sạch, ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc khủng bố giữa hai chân dựng đứng, đầu khấc dữ tợn chỉ thẳng lên trời!

- Nếu Chư huynh đã có lòng, ta cung kính không bằng nhận lấy!

Dứt lời, Chu Hằng liền bắt lấy eo thon của Miêu Tình, kéo thân thể nàng lên, hai chân nàng đứng trên sàn, trong miệng vẫn mải mê bú ʍúŧ ©ôи ŧɧịt̠ Chư Chí Hòa. Mông lớn chổng vào mặt Chu Hằng, âʍ đa͙σ dâʍ đãиɠ đã rỉ đầy dâʍ ŧᏂủy̠ nhớp nháp.

Chu Hằng một tay giữ eo, một tay dí cu vào cửa l*и Miêu Tình, hông vừa dùng lực, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn "ọt" một tiếng đâm mạnh vào l*и nàng!

- A! Hơ… hơ… ưm… ôi…

Miêu Tình bị tập kích bất ngờ bởi một vật thể kinh khủng, lập tức trợn tròn mắt, hét lớn một tiếng không khép lại được, cổ họng kiều diễm rêи ɾỉ, thân thể run rẩy dữ dội!

Cảm giác âʍ đa͙σ bị ©ôи ŧɧịt̠ to lớn của Chu Hằng nong ra làm nàng đau chết đi sống lại! Cho dù là lân đầu tiên cũng không đau như vậy! Côи ŧɧịt̠ kia quả thật quá khủng khϊếp!

Chu Hằng ngẩng đầu nhắm hai mắt hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ, l*и Miêu Tình mặc dù không thể so với Lâm Phức Hương, Nguyễn Giai Oánh, nhưng vẫn bót gấp mấy lần Trầm Tâm Kỳ, Hàn Vũ Liên.

Toàn thân ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng được bao bọc trong không gian ấm áp mềm mại, thoải mái không nói nên lời, cảm giác chật hẹp không ngừng xiết chặt ©ôи ŧɧịt̠ làm hắn sung sướиɠ. Chu Hằng dù sao cũng thân kinh bách chiến, kinh nghiệm đầy mình, chỉ thất thần chốc lát đã tỉnh lại.

Hắn bắt lấy cặp mông Miêu Tình, xúc cảm mềm mại truyền đến hai tay, bán tay Chu Hằng giống như bóp một bịch bồn mềm mại đến cực điểm, chứ không phải là da thịt! Xúc cảm rất không sai!

Hông Chu Hằng bắt đầu di chuyển, ©ôи ŧɧịt̠ qua mỗi lần nhấp lại vào sâu hơn một chút.

Chư Chí Hòa thấy vậy, liền khâm phục không thôi, đệ đệ lớn như vậy, đúng là Chu huynh có khác, lần này để hắn chơi Miêu Tình thật giống như nàng mới chính là người chiếm tiện nghi, nàng có thể kiến thức ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố kia!

Chư Chí Hòa đương nhiên không phải biếи ŧɦái chỉ thích nhìn người khác quần nhau, hắn lập tức dúi đầu Miêu Tình xuống, ©ôи ŧɧịt̠ coi như to dài thọc vào cổ họng, khiến nàng nghẹn đỏ bừng mặt, trong cổ họng chỉ có thể phát ra âm thanh rêи ɾỉ không rõ.

Chu Hằng càng nhấp càng say sưa, hắn tưởng tượng chính mình đang nện An Ngọc Mị, ©ôи ŧɧịt̠ không tự chủ trướng lên, âʍ đa͙σ vốn đã chật hẹp của Miêu Tình càng bị căng ra, nàng cảm thấy l*и mình sắp nổ ra rồi! Hai tay Miêu Tình khua khoắng loạn xạ.

Chu Hằng một tay giữ eo, một tay giữ mông Miêu Tình, thấy nàng không ngừng vung tay, trong lòng ngứa ngáy, liền thò tay bắt lấy, bàn tay to lớn của hắn nắm lấy cổ tay hai tay của nàng đè xuống trên lưng, tay kia đánh bép một cái thật mạnh lên mông lớn tạo ra một làn sóng rung ring.

- Chư huynh, ngươi thật có lòng, nàng chơi rất sướиɠ!

Chu Hằng nhìn Chư Chí Hòa thật lòng nói, l*и Miêu Tình bót như gái trinh, hắn ȶᏂασ vào hết mức mà vẫn còn thừa 3 - 4cm thân ©ôи ŧɧịt̠ ở ngoài, cho thấy đây chính là một cái l*и tuyệt phẩm! Chư Chí Hòa có thể bỏ ra dùng chung với hắn, thật sự là dụng tâm.

- Chu Hằng, ngươi cần gì phải nói những lời này, ngươi giúp ta nhiều như vậy, huống chi chúng ta còn là bằng hữu, việc này đâu có là gì? L*и nàng hôm nay chính là của ngươi!

Chư Chí Hòa sảng khoái đáp, hai tay hắn giữ đầu Miêu Tình, hông đưa đẩy, con cắn một lần lại một lần ȶᏂασ vào họng nàng, hoàn toàn coi miệng nàng là một cái l*и mà cᏂị©Ꮒ!

Miêu Tình chỉ có thể bất lực khẽ rêи ɾỉ trong họng, mặc dù nàng bị Liễu Thừa Tuấn hϊếp suốt 3 ngày, nhưng ©ôи ŧɧịt̠ hắn nhỏ như que tăm, đút vào cũng chẳng có bao nhiêu cảm giác. Hiện tại đột nhiên tiếp nhận 2 ©ôи ŧɧịt̠ to lớn, một ©ôи ŧɧịt̠ thậm chí có thể nói là vĩ đại khủng bố!

Nàng làm sao có thể chịu nổi!?

Rất nhanh, Chu Hằng mới chỉ nhấp được gần nửa canh giờ, Miêu Tình đã ra 3 - 4 lần, toàn thân nàng bủn rủn, nước nôi lênh láng khắp sàn nhà. Chư Chí Hòa run lên mọi cái, bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cổ họng nàng, miệng bị chặn kín, Miêu Tình chỉ có thể nuốt hết tϊиɧ ŧяùиɠ xuống bụng.

Chư Chí Hòa rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi miệng nàng, nhìn sang Chu Hằng:

- Chu Hằng, ngươi quay người giúp nàng lại giúp ta một chút. Ta có một tư thế muốn thử đã lâu, hiện tại rốt cuộc có cơ hội.

Nghe Chư Chí Hòa nói, Chu Hằng liền gật đầu, hắn ngừng nhấp, dưới sự hỗ trợ của Chư Chí Hòa xoay thân thể của Miêu Tình lại, khiến nàng ngửa mặt kên trời.

Chư Chí Hòa dựng thẳng thân thể Miêu Tình để nàng đứng đối diện với Chu Hằng, hắn ở phía sau nâng một chân nàng lên, l*и nhỏ của Miêu Tình lập tức lộ ra rõ ràng, có thể dễ dàng thấy được cửa l*и bị ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng nong rộng ra.

Miêu Tình hai mắt mê ly, miệng nhỏ há ra thở dốc, lưỡi nàng dính đầy tϊиɧ ŧяùиɠ của Chư Chí Hòa. Bầu vυ' to tròn mềm mại áp lên ngực Chu Hằng.

Chư Chí Hòa một tay giữ chân Miêu Tình, một tay cầm ©ôи ŧɧịt̠ chỉnh ngay c̠úc̠ Ꮒσα màu hồng phấn co vào như nụ hoa của nàng, hắn nhổ một ngụm nước miếng lên thân ©ôи ŧɧịt̠, hông đẩy một cái, ©ôи ŧɧịt̠ hắn "ọt" một tiếng đút thẳng vào lỗ nhị Miêu Tình!

- A!!!

Miêu Tình trợn mắt hét lớn một tiếng, nước mắt nước mũi vô thức chảy xuống, lưỡi nàng thè ra, nước miếng theo khéo miệng giỏ xuống cặρ √υ' đồ sộ!

Chư Chí Hòa từ phía sau nắc vào, ©ôи ŧɧịt̠ hắn rất nhanh đã lấp đầy c̠úc̠ Ꮒσα Miêu Tình!

Chu Hằng cũng bị bất ngờ, hắn không nghĩ đến c̠úc̠ Ꮒσα vậy mà cũng có thể chơi được! Nhưng nghĩ cũng phải, liền miệng và vυ' cũng có thể đυ., tại sao c̠úc̠ Ꮒσα không thể!? Đáng tiếc... Chu Hằng nhìn xuống ©ôи ŧɧịt̠ gân xanh dữ tợn không nhnwgd nắc vào âʍ đa͙σ Miêu Tình, lắc lắc đầu, ©ôи ŧɧịt̠ hân quá to, nếu thật sự ȶᏂασ lỗ nhị, nói không chừng liền ngay cả qυყ đầυ cũng khó vào, chứ đứng nói đến thân ©ôи ŧɧịt̠ hắn càng gần gốc càng lớn!

- Chư huynh, ngươi thật sáng tạo. Tiếc là ta không có diễm phúc được chơi c̠úc̠ Ꮒσα.

Chu Hằng bội phục nhìn Chư Chí Hòa nói.

Chư Chí Hòa nghe vậy, ánh mắt rơi xuống l*и Miêu Tình, chỉ thấy nơi đó đã sưng lên một chút, ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố của Chu Hằng như cái máy không ngừng nghỉ nhấp vào âʍ đa͙σ nàng.

- Thật sự là tiếc nuối, nếu ngươi được chơi c̠úc̠ Ꮒσα một lần, ta đảm bảo ngươi đúng nghiện c̠úc̠ Ꮒσα như ta thôi, chỗ này thật sự quá khít!

Chư Chí Hòa vỗ vỗ vai Chu Hằng nói, to quá cũng là cái tội.

Hai người một trước một sau, một bóp mông một xoa vυ', hai ©ôи ŧɧịt̠ rất có ăn ý lựa nhịp nắc vào l*и và c̠úc̠ Ꮒσα Miêu Tình. Khắp thân thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng, từng cơn kɧoáı ©ảʍ ập đến, Miêu Tình sớm đã mất đi ý thức, trong đầu chỉ còn ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и với ©ôи ŧɧịt̠ đút đít.

Hai ©ôи ŧɧịt̠ chen chúc trong thân thể, khiến l*и Miêu Tình càng bót hơn, Chu Hằng cũng nhận kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhỏ, hắn hưng phấn phối hợp với Chư Chí Hòa cùng tiến cùng lùi.

Gần một canh giờ sau, Chư Chí Hòa bại lui xin thua, xuất tinh ào ạt vào c̠úc̠ Ꮒσα Miêu Tình, Chu Hằng thấy vậy, hắn cũng không tiện khách lên mặt chủ, ©ôи ŧɧịt̠ run run phun hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tử ©υиɠ Miêu Tình!

Hai người rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi thân thể nàng, hai dòng chất lỏng màu trắng chảy ra từ l*и và c̠úc̠ Ꮒσα Miêu Tình, dọc theo cặp đùi nàng xuống sàn.

An trí xong Miêu Tình, Chư Chí Hòa liền chủ động nói ra ân oán với Liễu Thừa Tuấn.

Liễu Thừa Tuấn là con thứ của Tam điện chủ Liễu Vũ Phong, lớn hơn Chư Chí Hòa 5 tuổi, từ nhỏ quen thói kiêu ngạo bá đạo, lúc 13 tuổi đã học được chơi gái, còn vươn ma trảo tới những nữ đệ tử trong điện, cưỡng bức dụ dỗ thu các nàng vào giường.

Có một lần bị Chư Chí Hòa vô ý phát hiện, khi đó hắn chỉ mới 7-8 tuổi tự nhiên về nói cho phụ thân mình, kết quả Liễu Thừa Tuấn bị phạt giam nửa tháng trong Hắc Băng Động.

Từ đó về sau, Liễu Thừa Tuấn liền hận Chư Chí Hòa, năm lần bảy lượt đối chọi với hắn.

Bọn họ một người là con Nhị điện chủ, một người là con Tam điện chủ, tự nhiên không ai sợ ai. Ban đầu cũng không có gì, nhưng 3 tháng trước, Chư Thiên Vũ ca ca của Chư Chí Hòa đánh lên Sơ Phân nhị trọng thiên thất bại, tẩu hỏa nhập ma, phế hết một thân tu vi!

Điều này lặng lẽ thay đổi bố cục Hắc Thủy Điện.

Liễu gia đại công tử Liễu Thánh Kiệt cũng là thiên tài, trước mắt đã là Sơ Phân nhất trọng thiên, vốn là hai nhân tài kiệt xuất ngang hàng, ngày sau khẳng định cùng nhau kế thừa chức Điện chủ của phụ thân, cùng nhất mạch Đại điện chủ thành thế xe ba ngựa kéo.

Nhưng Chư Thiên Vũ vừa xảy ra chuyện, Chư Chí Hòa bổn tính lười biếng không thích tu luyện, nhất mạch Nhị điện chủ liền có xu hướng đứt đoạn truyền thừa!

Đã có mấy trưởng lão vốn phụ thuộc vào Chư gia lặng lẽ xoay chuyển dựa vào nhất mạch Tam điện chủ, so sánh hai bên, Liễu Thừa Tuấn tự nhiên ngày càng lớn lối. Hắn biết Chư Chí Hòa từng thích một nữ nhân là Miêu Tình, liền triển khai cưỡng bức dụ dỗ.

Ở trong mắt của các đệ tử Hắc Thủy Điện, nhất mạch Nhị điện chủ dứt truyền thừa đương nhiên sẽ phải suy sụp, Miêu Tình nào có dũng khí từ chối Liễu Thừa Tuấn, nhanh chóng nằm trên giường đối phương.

Sau khi thành công, Liễu Thừa Tuấn tự nhiên muốn dẫn vật săn đi khoe khoang với Chư Chí Hòa, không ngờ tới lại đá phải tấm thép Chu Hằng, bị đánh thành đầu heo.

Kỳ thật Chư Chí Hòa cũng không phải thật thích Miêu Tình, chẳng qua là thời thiếu niên thanh xuân chớm nở mà thôi.

Nhưng tất cả mối tình đầu đều là tốt đẹp, đây là đả kích rất lớn đối với Chư Chí Hòa. Nếu không có Chu Hằng ra tay, không biết chắc Chư Chí Hòa sẽ như thế nào!

Khó trách bốn tên lười biếng này lại có tu vi tiến bộ rất nhanh, thì ra là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bắt buộc phải nghiêm túc!

Cũng đúng, nam nhân làm sao có thể trốn tránh trách nhiệm được?

- Hiện tại phụ thân đặt hy vọng trên người ta!

Chư Chí Hòa sắc mặt ngưng trọng, không còn chút vẻ trẻ tuổi lông bông.

- Hiện tại ta hối hận nhất là trước kia không cần cù, lãng phí nhiều thời gian vô ích như thế!

Chu Hằng vỗ vai hắn, nói:

- Hiện giờ còn kịp!

Cũng như hắn, thời gian có thể tu luyện chân chính còn chưa được một năm! Đương nhiên người khác không có hắc kiếm, không thể nào sao chép kỳ tích như hắn.

- Thương thế của ca ca ngươi thật không cách nào điều trị được?

Chu Hằng chuyển đề tài.

- Rất khó, trừ phi có thể tìm được Cửu Chuyển Thiên Long Đan, đó là cực phẩm chữa thương! Tuy nhiên... đừng nhắc tới, Hàn Thương Quốc căn bản không có, cho dù có, chúng ta cũng không mua nổi!

Chư Chí Hòa lắc đầu cười khổ.

Chu Hằng đã nghe Chu Định Hải nói kỹ càng tình thế Huyền Càn đại lục. Quả thật, Hàn Thương Quốc chỉ là một nước nhỏ không có gì nổi bật trên đại lục này, trình tự quá thấp!

Hắc Thủy Điện ở Phong Vũ Thành coi như cao cao tại thượng, là quái vật đáng sợ đến không thể rung chuyển. Nhưng đặt tới Hàn Thương Quốc, thế lực như vậy cũng phải có trăm cái! Lại đặt tới Lãng Nguyệt Quốc, vậy càng không tạo nổi bọt sóng gì!

Huống chi, trên Lãng Nguyệt hoàng triều còn có một Đế triều!

Chu Hằng chỉ là thầm ghi nhớ Cửu Chuyển Thiên Long Đan, có cơ hội, hắn sẽ kiếm một viên.

- Chu Hằng, hôm nay ngươi đánh Liễu Thừa Tuấn đương nhiên là sảng khoái, nhưng mà, cũng phải cẩn thận hắn trả thù!

Chư Chí Hòa nghiêm nghị nói:

- Đệ tử cùng điện không được tương tàn, đây là điều mọi người nhất định phải tuân thủ. Liễu Thừa Tuấn không dám xuống tay ngoài sáng, nhưng nhất định sẽ ra tay trong tối!

Ra tay trong tối?

Chu Hằng toát ra cười lạnh, giao đấu bên ngoài, hắn không tiện xuống tay sát thủ, nhưng nếu động đao kiếm sau lưng, hắn có thể gϊếŧ chóc tùy ý, đang lo tu vi tích lũy không đủ nhanh đây!

Một đêm qua đi, sáu người quay lại Hắc Thủy Điện. Miêu Tình sợ Liễu Thừa Tuấn trả thù, tự nhiên bám sát bên cạnh Chư Chí Hòa.

Chia tay bốn người Chư Chí Hòa, Chu Hằng vừa mới trở lại Tinh Hà Viện, liền thấy mọi người đều dùng ánh mắt đáng thương nhìn mình. Không đợi hắn hỏi chuyện, liền thấy một người lao tới, nỏi:

- Chu Hằng, Liễu đại thiếu muốn gặp ngươi, mau đi theo ta!