Chương 63: gặp lại Nguyễn Giai Oánh.
Hai ngày trôi qua, Chu Hằng còn đang nghiên cứu Tấn Vân Lưu Quang Bộ, bộ pháp này thật đúng là vô cùng huyền diệu, đến hiện tại hắn cũng mới nắm giữ ba bốn phần huyền bí, nếu có thể toàn lực thi triển, tốc độ cũng đã tăng vọt gấp trăm lần!
Thật sự không cách nào tưởng tượng sau khi hắn nắm giữ toàn bộ, có thể đẩy mạnh tốc độ đến độ cao như thế nào?
Bất quá, nếu là hắn toàn lực thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, không tới mấy phút đồng hồ toàn thân sẽ giống như khung xương rời ra, cậy mạnh tiếp tục chắc chắn toàn thân rướm máu, da thịt đứt lìa, thậm chí ngay cả xương cũng sẽ gãy! Nói cách khác, lấy thực lực bây giờ của hắn, thật ra còn không xứng vận chuyển Tấn Vân Lưu Quang Bộ chân chính này!
Cũng chỉ có thể vận chuyển hóa thân kim loại, Chu Hằng có thể miễn cưỡng gánh vác, nhưng đối với linh lực tiêu hao lại tăng lên một chút, khiến cho thời gian toàn lực vận chuyển Tấn Vân Lưu Quang Bộ tuyệt không vượt qua mười phút đồng hồ.
Nếu như hiện tại hắn thực sự hoàn toàn nắm giữ Tấn Vân Lưu Quang Bộ, như vậy toàn lực thi triển chỉ có một kết quả: hắn sẽ hoàn toàn bị tách rời trong quá trình chạy trốn!
Nghĩ tới đây, tim hắn không khỏi đập nhanh vài cái.
Đang lúc này, bành bành bành, cánh cửa vang lên tiếng gõ, lại truyền đến thanh âm của một nữ nhân:
- Quỷ hẹp hòi, mở cửa nhanh, nếu không bổn tiểu thư sẽ đạp để vào!
Là Lâm Phức Hương.
Chu Hằng đi tới mở cửa ra, chỉ thấy nàng đang mặc một bộ quần áo màu hồng, làm cho nàng càng lộ vẻ xinh đẹp câu nhân, để cho Chu Hằng chợt nhìn trái tim cũng là đập mạnh.
- Có việc gì?
Hắn là cuồng nhân tu luyện, mặc dù nghiên tập Tấn Vân Lưu Quang Bộ tiếp nữa không khác gì là có hại, nhưng Minh Ngọc Công cũng mới tu luyện tới tầng thứ ba, hắn rất bận bịu.
Tiểu tử thúi ghê tởm này, ở quặng mỏ hơi một chút là đè chính mình ra chơi, hiện tại không ngờ làm bộ như không có chuyện gì xảy ra?
Lâm Phức Hương hung tợn nhìn chằm chằm Chu Hằng, tức giận không nói câu nào, cũng không biết là bởi vì thái độ của Chu Hằng, hay là tức giận hành vi lúc trước của hắn.
- Nga nga, đừng có dùng ánh mắt tội nghiệp đó nhìn ta, ta cũng không có thứ gì để cho ngươi!
Chu Hằng cười nói, sau hành trình ở quặng mỏ, trong tim của hắn phảng phất như mở rộng ra một cánh cửa, không còn chỉ xem Lâm Phức Hương là cái l*и di động giống như trước kia.
- Ngươi dám nói bổn tiểu thư là tiểu Cẩu?
Lâm Phức Hương nổi giận, vung đầu ngón tay lên định đánh Chu Hằng.
- Nữ nhân thật là không cưng chiều được!
Chu Hằng lắc đầu, một tay bắt Lâm Phức Hương tới đây, đặt nàng lên trên trên đùi, vén váy lên, tụt qυầи ɭóŧ xuống, vươn tay đánh một cái vào mông của nàng.
Bép! Một tiếng vang lên, mông nhỏ khẽ rung rinh.
Lần trước hắn còn chưa đánh đã, lần này phải đánh cho sướиɠ tay nói thôi. Mà Lâm Phức Hương bởi vì tư thế, mông đẹp tròn trịa nhổng lên thật cao, làm cho cái l*и múp míp chín hồng phơi ra.
Chu Hằng ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng, lại nhấc tay đánh xuống mạnh hơn! Một cú này đánh xuống, sóng mông tung bay, cho thấy độ co dãn kinh người.
Lâm Phức Hương nhanh muốn mắc cỡ chết được, làm sao tiểu tử khốn kiếp này cứ thích đánh cái mông như vậy!
- Cửa đang mở!
Nàng quỷ thần xui khiến nói ra một lời nói không liên hệ nhau.
Trong nháy mắt Chu Hằng xoay người lại, một luồng kình phong xẹt qua, đại môn không gió mà bay, bành bành khép lại, hắn lấy một đám kình đạo để cửa tự động khép lại.
Võ giả Tụ Linh Cảnh có thể dẫn động thiên địa linh khí, thao túng hư không trong khoảng cách mấy trượng.
Lâm Phức Hương nguyên là nghĩ lừa gạt hắn đi đóng cửa, sau đó nhân cơ hội thoát thân, không nghĩ tới bản lĩnh của Chu Hằng tiện như vậy, không có làm cho tính toán của nàng được như ý.
- Tiểu tử thúi, bổn tiểu thư cảnh cáo ngươi, không cho đánh vào . . . Dù sao ngươi không thể đánh nữa!
Nàng lớn tiếng kêu lên. Đều đã lớn như vậy, còn bị người ta đánh đòn, thật xấu hổ a!
- Còn không nghe lời!
Chu Hằng quơ quơ tay phải, "Bép! Bốp! Bốp!," liên tiếp đánh vài cái, đánh cho Lâm Phức Hương yêu kiều kêu không dứt, không ngừng giãy dụa, l*и nhỏ vậy mà bắt đầu rỉ nước, hai má phiếm hồng kiều diễm.
Toàn thân Chu Hằng không khỏi càng nóng lên, ©ôи ŧɧịt̠ cứng rắn đâm vào bụng nàng.
Động tác của hắn không khỏi tăng nhanh, nhưng dùng sức nhẹ đi, thay vì nói là đánh đòn, còn không bằng nói là đang vuốt ve, một luồng cảm xúc mềm mại truyền vào lòng bàn tay hắn.
Lâm Phức Hương vừa bắt đầu cũng không có ý thức được, một lát sau mới phát hiện không còn đau nữa, nàng vậy mà đã rỉ nước ra, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuống hai đùi, làm ướt qυầи ɭóŧ màu trắng.
Trong khoảng thời gian ngắn, lông mao nàng dựng đứng, không nghĩ bản thân cư nhiên có loại sở thích biếи ŧɦái này! Chính là lúc muốn mạnh mẽ kháng cự tiểu sắc làm Chu Hằng, lại phát hiện toàn thân mình mềm nhũn ra, một chút khí lực cũng không có, tựa hồ rất là trầm mê trong sự vuốt ve sau khi đánh đòn của đối phương.
Nàng sắp muốn khóc lên, trời đất chứng giám, nàng từ trước đến giờ mặc dù thường thường hay bị hắn vừa nện vừa đánh mông, nhưng chưa từng nghĩ đến chính mình lại mê mẩn cảm giác mông bị phạt vào như vậy! Trái tim của nàng không khỏi phát ra sự rung động.
Cư nhiên bị một tên tiểu tử thúi bỗng nhiên dừng đánh mông lại thu phục được rồi, cái này ngay cả chính nàng cũng không thể tiếp nhận, nếu để cho Chu Hằng biết, còn không phải sẽ cho rằng nàng là da^ʍ oa đãng phụ sao.
- Tiểu tử thúi, mau buông bổn tiểu thư ra!
Nàng trấn định tâm thần, miễn cưỡng nói, trong giọng nói cũng là khó nén khỏi sự bối rối.
Lúc này Chu Hằng đã bị tà hỏa đốt nóng khắp người, đánh mông nàng thôi là không đủ với hắn!
- Được.
Hắn cười nhìn Lâm Phức Hương nói.
Nhưng không đợi nàng kịp vui mừng, Chu Hằng đã đặt thân thể nàng nằm ngửa trên bàn, ma chưởng của hắn bắt chéo hai chân nàng gác lên vai phải, ©ôи ŧɧịt̠ vội không chịu nổi dữ tợn đâm vào thân thể nàng!
Xúc cảm co bót lại truyền đến đại não hắn, Chu Hằng động tác không ngừng nhấp vào l*и nàng, nhịp độ càng lúc càng nhanh, ©ôи ŧɧịt̠ hắn thoáng hiện thoáng mất trong âʍ đa͙σ, gần như đã thành tàn ảnh.
- A! Ô… da^ʍ… tiểu… ưm… ư… tiểu sắc lang! Ưm… a… a… ô… ta… người ta… Ư… ưʍ... không dám… ưm… dám nữa… u… ô… ngươi… ư… xin… ưmm… tha cho… phù… phù… người ta đi!
Lâm Phức Hương yêu kiều rêи ɾỉ, cầu xin. Nàng đã sắp muốn khóc lên, sớm biết sẽ thành như vậy, nàng làm sao còn dám tìm đến Chu Hằng một mình, cái này nàng lỗ vốn nặng a!
Nàng cầu xin tha thứ, bởi vì nàng không biết tiếp tục như vậy nữa nàng còn có thể kiên trì bao lâu, thân thể thật giống như muốn ra rồi!
Chu Hằng làm sao có thể ngừng, súng đã lên đạn, làm gì có chuyện không bắn mà cất? Hắn mặc kệ nàng kêu rên, ©ôи ŧɧịt̠ việc ta ta làm, gân guốc nổi đầy, ra sức giã vào l*и Lâm Phức Hương!
Hai tay Chu Hằng không rảnh rỗi, hắn vén áo nàng lên, cặp vũ tràn đầy sức sống thanh xuân bị bóp thành đủ thứ hình dạng tròn méo, đầṳ ѵú vương cứng thỉnh thoảng bị hắn kéo căng.
Lâm Phức Hương vừa tức vừa sướиɠ, nàng rên la khàn cổ, may mắn để tiện tu luyện, Chu Hằng đã chuyển sang một viện tử vắng vẻ, nên không có ai nghe thấy.
Hắn nhấp liên tục hơn 1 canh giờ, Lâm Phức Hương đã ra hai lần, thân thể mềm nhũn như cục bùn, ngay cả khí lực rêи ɾỉ cũng không có.
Nhưng Chu Hằng thì không, ©ôи ŧɧịt̠ hắn vẫn vững như cột đình, làm sao cũng không hạ xuống. Hắn bế nàng lên giường, tách chân nàng sang hai bên, thân thể đè xuống, lưỡi hắn bá đạo chiếm cứ khoang miệng nàng.
Hai chân Lâm Phức Hương bị ép chạm vào vai, tay nàng khua loạn, cổ họng chỉ có thể thi thoảng rên khẽ một tiếng, ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng mỗi lần nắc đều làm cho nàng muốn chết đi sống lại, âʍ đa͙σ nhận phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ co thắt liên tục.
Chu Hằng càng ȶᏂασ càng hăng, ©ôи ŧɧịt̠ vậy mà không những không nhỏ đi, còn có dấu hiệu trướng lên một chút, bụng hắn còn có thể cảm nhận được ©ôи ŧɧịt̠ đang thúc vào l*и nàng!
Chu Hằng thỏa thê cᏂị©Ꮒ Lâm Phức Hương gần 4 canh giờ, mới thỏa mãn bắn đầy tϊиɧ ŧяùиɠ, lấp đầy tử ©υиɠ nàng. Chu Hằng ôm lấy thân thể Lâm Phức Hương từ phía sau, nửa ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố nằm trong l*и nàng, hai ngươi quấn vào nhau như hai con rắn nằm trên giường.
Phải nửa giờ sau, Lâm Phức Hương mới lấy lại chút sức lực, nàng là võ giả Luyện Huyết Cảnh mà còn như vậy, nếu là người khác, chỉ sợ là đã mất nửa cái mạng.
Chu Hằng lúc này mới nhớ đến truyện cần hỏi, hắn liếʍ vành tai Lâm Phức Hương:
- Có chuyện gì không?
Lâm Phức Hương như con mèo lười biếng, mặc kệ Chu Hằng vuốt ve thân thể, tay nàng sờ sờ mu l*и có chút sưng lên, bĩu môi nói:
- Tình nhân cũ của ngươi tới!
Trong khẩu khí tràn đầy sự ghen tức.
- Cái gì tình nhân cũ?
Chu Hằng một tay vân vê núʍ ѵú, một tay vuốt ve đùi thon, khó hiểu hỏi, bắn không biết nàng đang nói cái gì.
- Ngươi còn có mấy tình nhân cũ?
Lâm Phức Hương đã sắp muốn tức điên, thật là nhìn lầm, còn tưởng rằng người nầy đần độn, không nghĩ tới trong lúc vô tình đã trêu chọc nhiều nữ nhân như vậy, thật là tiểu sắc lang!
- Nói hưu nói vượn nữa ta lại chơi ngươi một canh giờ nữa!
Chu Hằng cũng không cảm thấy ȶᏂασ nàng có gì không tốt, đây cũng là Khổng Ngạo Côn truyền thụ cho, sự cường đại của nam nhân như Ma Thần kia không thể nghi ngờ là ảnh hưởng rất lớn đối với hắn.
Nếu là Lâm Phức Hương biết, nhất định sẽ kêu to oan uổng, người điên này nói cũng có thể nghe sao?
- Hừ! Hừ!
Lâm Phức Hương tức giận, bị Chu Hằng chơi cho tơi bời hoa lá nhiều không đếm nổi, nhưng hết lần này tới lần khác nàng thật đúng là không tức giận được, cho dù nàng ngốc tới mức nào cũng nên hiểu được mình thích tên hỗn đản đáng ghét trước mắt này.
- Ngươi thực sự không có trêu chọc nữ nhân khác nữa?
Dấm chua của nàng rất lớn, lần trước hai nàng Trầm Tâm Kỳ và Hàn Vũ Liên đã khiến nàng rất không vui.
Chu Hằng bị nàng nói như vậy, cũng không nói chuyện, ©ôи ŧɧịt̠ giật giật, có dấu hiệu muốn ȶᏂασ nàng một chầu nữa.
- Đừng! Đừng nữa!
Lâm Phức Hương vội vàng bắt lấy ©ôи ŧɧịt̠ hắn không cho tiến lên.
- Lần này nói rõ ràng!
Chu Hằng búng núʍ ѵú nàng một cái, một cảm giác như điện giật lan ra toàn thân nàng.
- Chính là Tử Tinh tiểu thư của Thiên Bảo Các!
Lâm Phức Hương rốt cục nói ra, sau đó ngẩng đầu lên.
- Ngươi thực sự không nhận ra nàng?
- Gặp một lần!
Chu Hằng nhàn nhạt nói, hắn cũng không cho là chính mình cũng vị tiểu thư này có quan hệ gì không nói rõ được, lần ngoài đình nhỏ kia hắn chỉ coi như trả nợ cho nàng mà thôi.
Lâm Phức Hương nhất thời hiện lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt, nữ nhân áo tím mỹ lệ kia nàng đã gặp, người ta chính là người được gọi là đệ nhất mỹ nữ của Hàn Thương Quốc, mặc dù không cần thiết so sánh sự xinh đẹp với nàng, nhưng nam nhân không phải là thích hư vinh sao?
- Nàng tìm ngươi để làm gì?
- Hẳn là có liên quan cùng linh thể, lần trước ta làm hỏng Linh Tinh Trụ của nàng rồi, nàng không phải là tới tìm ta đòi bồi thường nữa chứ? Nữ nhân này, lần trước nói đã bồi thường cho nàng, hiện tại tìm tới tận cửa rồi, quả nhiên, nữ nhân không thể tin tưởng! Ôi, ngươi bấm ta để làm gì, lại muốn bị nện sao?
Chu Hằng đang nói, thình lình bị Lâm Phức Hương cấu vào eo, mặc dù không gây thương tổn được hắn, mà dù sao cũng có chút đau.
Lâm Phức Hương đảo đôi mắt đẹp, thân thể mềm mại càng phát ra tê dại, nói:
- Ngươi chơi người ta đi, đừng đi gặp người đàn bà kia!
Nàng đây là hy sinh cái tôi, ai kêu danh tiếng của nữ nhân áo tím quá lớn, lấy vương miện đệ nhất mỹ nữ của Hàn Thương Quốc, không biết có thể làm cho bao nhiêu nam nhân thần phục ở dưới váy của nàng!
Chu Hằng không khỏi kỳ quái, mới vừa rồi còn cầu xin tha thứ, làm sao hiện tại chủ động đòi ȶᏂασ?
Nữ nhân quả nhiên là kỳ quái nhất trên đời!
Hắn suy nghĩ một chút, nói:
- Vẫn là đi gặp một chút đi!
Dù sao Lâm Phức Hương chạy không được, muốn cᏂị©Ꮒ nàng lúc nào cũng được, hắn thật muốn biết dụng ý của nữ nhân áo tím.
Quả nhiên có gian tình!
Lâm Phức Hương thở gấp, nắm tay Chu Hằng lên cắn một ngụm cái. Hậu quả tự nhiên không nói cũng hiểu, lại bị Chu Hằng, nện cho một trận khắp người bủn rủn.
Chu Hằng chơi nàng đến khi miễn cưỡng thỏa mãn mới ngừng lại, hai người mặc lại quần áo, Chu Hằng liền muốn ra khỏi phong.
Lâm Phức Hương lập tức đuổi theo, nàng làm sao cũng không thể cho Chu Hằng cùng nữ nhân áo tím có cơ hội một mình chung đυ.ng, nàng mới sẽ không để cho nữ nhân kia có cơ hội banh háng ra để tiểu sắc lang chơi nàng!
Hai người một trước một sau, rất nhanh liền đi tới tòa biệt viện tinh mỹ, bất quá cửa biệt viện cũng là có hai đại hán khỏe mạnh coi giữ, tròng mắt Chu Hằng lập tức ngưng tụ, đây cũng là hai cường giả Tụ Linh Cảnh danh phù kỳ thực!
Võ giả Tụ Linh Cảnh ở Cửu Linh Tông cũng không phải là quá ly kỳ, có thể dùng để giữ cửa, chủ nhân sau lưng phải ngưu bức tới đâu a?
Bối cảnh của Thiên Bảo Các quả nhiên cường đại!
Chu Hằng ôm quyền, nói:
- Tại hạ Chu Hằng!
- Nguyên lai là Chu công tử, mời vào, tiểu thư chờ đã lâu!
Hai người kia cũng ôm quyền đáp lễ lại, một người xoay người mở cửa ra, làm động tác mời.
Thấy Lâm Phức Hương đi theo vào, hai người kia vốn định ngăn trở, nhưng thấy Chu Hằng mang chút nụ cười, lập tức nuốt trở vào.
May nhờ bọn họ không có làm như vậy, nếu không Lâm Phức Hương tất nhiên sẽ nổi giận, nàng chính là Đại tiểu thư của Cửu Linh Tông a.
Sau khi bọn họ tiến vào viện, chỉ thấy có một nữ nử áo tím đang ngồi trong lương đình, đưa lưng về phía bọn họ, thân hình uyển chuyển như tiên tử, tràn đầy khí tức không linh.
- Chu công tử, Lâm cô nương, mời ngồi!
Nữ tử áo tím xoay người lại, lộ ra nụ cười mê người!