Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp)

Chương 37: Luyện thể tầng chín.

Chương 37: luyện thể tầng chín.

Những thi thể này khi còn sống cũng đều là tồn tại Luyện Thể Cảnh, bởi vậy sau khi tử vong trải qua nắng gió dầm mưa, hài cốt thi thể không còn cứng như ban đầu, dưới kiếm Chu Hằng đều bị nghiền nát, từng khối từng khối gục xuống.

Cũng may là Chu Hằng, nếu là người khác, không có Phi Vân Bộ chống đỡ, vừa phải mang theo một ngưỡi hơn còn bị nhiều cái xác không hồn vây quanh như vậy, không bị đánh trúng mới là lạ.

Thứ độc này cũng không cần phải đánh trúng chỗ yếu hại.

Ba, ba, ba, thi thể không ngừng ngã xuống, cát bụi về trở về cát bụi, đất về đất, ánh lửa xanh biếc trong hốc mắt cũng biến mất.

Mười mấy phút sau, mấy trăm cổ thi thể bị đánh ngã hết, Chu Hằng ngừng lại, lau mồ hôi trên trán.

Nhìn như một hồi đại thắng nhưng mà cũng hung hiểm vô cùng, trong lúc đó chỉ cần hắn hơi sơ sẩy, bị những cái xác không hồn kia chộp trúng, nếu bị dính độc thì không biết sẽ thế nào.

Tóm lại tuyệt đối không phải là chuyện tốt!

Ánh mắt Chu Hằng vô tình nhìn đến Hàn Vũ Liên, hắn lập tức có chút chột dạ, nàng hiện tại hai mắt trợn ngược, nước mắt nước, nước miếng chảy dài, đầu vô lực gục xuống ngực hắn, âʍ ɦộ xiết chặt khϊếp người, ép đến ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng run rẩy kịch liệt, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ sắp bắn ra đến nơi bị hắn cưỡng ép đè nén, nếu hiện tại bắn ra, ©ôи ŧɧịt̠ hắn mềm xuống, Hàn Vũ Liên lập tức sẽ mất đi điểm tựa!

Chu Hằng vỗ nhẹ lên lưng nàng, đợi cho Hàn Vũ Liên ổn định lại tâm thần, mới đưa ánh mắt nhìn về phía tấm bia đá màu máu kia, sải bước bước qua.

Tất cả là nó gây ra, nó có thể “khởi tử hồi sinh”, ảnh hưởng, khống chế thần trí, đến tột cùng nó là vật gì?

- Chu sư đệ, ngươi đừng động vào vật kia, nó rất tà!

Hàn Vũ Liên như con rắn xiết chặt Chu Hằng run giọng nói, nàng đã bị sợ quá rồi, thấy Chu Hằng có ý định đến gần bia đá, nội tâm lập tức bộp chộp, trong l*и xiết chặt, dâʍ ŧᏂủy̠ không bị ức chế tiết ra, chảy xuống đùi Chu Hằng.

- Không sao, có ta ở đây.

Chu Hằng vuốt vuốt tóc nàng khẽ giọng an ủi, lại tiếp tục đi về phía trước, dừng ở trước mặt tấm bia đá này.

Lần này, tấm bia đá không phản ứng nữa.

Chữ khắc trên đó, một từ hắn cũng xem không hiểu, rậm rạp giống như đầy trời tinh đấu, hắn dừng một chút, chậm rãi vươn tay sờ về tấm bia đá kia.

Trái tim Hàn Vũ Liên giống như thọt lên cổ họng, nàng có lòng ngăn cản Chu Hằng, nhưng mà hai chân hai tay bị buộc cứng lên người hắn, muốn di chuyển cũng không được, làm sao cũng không thể nhúc nhích, chỉ cảm thấy hô hấp ồ ồ, khắp người run rẩy, mồ hôi đầm đìa, trong l*и xiết chặt hơn nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.

Dù sao, xương khô sống lại gây cho nàng đả kích quá lớn, để cho nàng hoàn toàn quên mình là một võ giả tu vi còn trên cả Chu Hằng, mà chỉ là nữ nhân sợ hãi.

Chu Hằng bị nàng xiết ©ôи ŧɧịt̠ muốn chết đi sống lại, hắn phí hết tâm sức chín hổ mười trâu mới nhịn được xúc động xuất hết vào tử ©υиɠ nàng!

Bình ổn tâm tình, bàn tay hắn giơ lên, cách tấm bia đá càng ngày càng gần, Chu Hằng dường như nghe được âm phong kêu khóc, cả người có cảm giác lạnh run nổi cả da gà, ©ôи ŧɧịt̠ nóng bỏng như thép giống như bị dội một chậu nước lạnh, lập tức yên tĩnh lại.

Trong lòng hắn không sợ, bàn tay chụp xuống.

Ầm!

Một đạo huyết quang ở trên tấm bia đá hiện lên, dọc theo tay hắn nhằm về phía cơ thể hắn, lập tức đánh bay cánh tay, Chu Hằng nặng nề ngã ngửa xuống đất. Ý thức Chu Hằng lập tức tiến vào trong người, cũng không cảm ứng được xung quanh nữa, ©ôи ŧɧịt̠ hắn theo đó mất đi khống chế, một bụng tϊиɧ ŧяùиɠ nhịn xuống đã lâu phun đầy tử ©υиɠ Hàn Vũ Liên!

Hàn Vũ Liên dính vào người hắn cũng bị ảnh hưởng, nàng run rẩy một cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra, hòa quyện cùng tϊиɧ ŧяùиɠ Chu Hằng, chảy ra ngoài âʍ đa͙σ.

Đau! Đau quá!

Toàn thân Chu Hằng lập tức tràn đầy huyết quang, giống như muốn ép bể thân thể hắn vậy. Đúng lúc này, đoạn kiếm màu đen lại khe khẽ rung lên, một cỗ uy thế trấn áp chín tầng trời mười tầng đất trong nháy mắt đẩy ra.

Giống như thuốc tẩy, huyết quang nhao nhao tán loạn, tiến vào trong máu thịt, kinh mạch toàn thân Chu Hằng.

Nguyệt Ảnh Tâm Quyết tự động vận chuyển, đúng là phải luyện hóa những lực lượng trong huyết quang này!

Chu Hằng muốn tỉnh lại, nhưng không có biện pháp, hắn mơ hồ có cảm giác nhất thiết phải bài trừ huyết quang vào trong người nữa.

Muốn hại ta? Trước hút khô ngươi!

Hắn chủ động vận chuyển Nguyệt Ảnh Tâm Quyết, bắt đầu dây dưa với những huyết quang này, không ngừng luyện hóa luyện hóa luyện hóa!

Huyết quang này tuy rằng bị đoạn kiếm màu đen đánh cho xơ xác, mất đi phần lớn lực lượng, nhưng mà dư lực cũng không thể coi thường, ngoan cường dây dưa với Chu Hằng, không cho hắn dễ dàng luyện hóa, nhưng mà trong cơ thể Chu Hằng lại có đoạn kiếm màu đen trấn áp, loại chống cự này không hề có tác dụng.

Một đạo, hai đạo, ba đạo, những huyết quang này nhao nhao biến thành năng lượng vô cùng thuần túy, bị Chu Hằng hấp thu chuyển hóa thành chân nguyên lực bản thân, nhanh chóng gia tăng tích lũy tu vi của hắn.

Nhiều ngày như vậy, tuy rằng năng lượng tự do đoạn kiếm màu đen thả ra càng ngày càng ít, nhưng cũng để hắn luyện tới Luyện Thể tầng bảy đỉnh phong, có những chân nguyên lực tích lũy này, hắn lại có thể tấn công Luyện Thể tầng tám!

Tuy rằng bị vây trạng thái nửa hôn mê, cũng không phải thời cơ tốt đột phá, nhưng mà Chu Hằng đã là tên đã lên dây, không phát không được!

Không đột phá, hắn sẽ không thể tiếp tục cất chứa chân nguyên lực, nhưng mà Nguyệt Ảnh Tâm Quyết lại đang tự mình vận chuyển, nếu như không có biện pháp hấp thu chân nguyên lực trong cơ thể, hắn sẽ bị nổ chết!

Vậy thì tới đi!

Chu Hằng trong lòng thanh minh, bắt đầu tấn công Luyện Thể tầng tám.

Sau khi tiến vào Luyện Cốt Cảnh, đột phá mỗi một tiểu cảnh giới đều khá khó khăn! Tương đối mà nói, bởi vì có đan dược như Tụ Linh Đan loại, tích lũy chân nguyên lực cũng không khó gì, có ít thiên tài địa bảo thậm chí có thể khiến cho người ta tích lũy một tiểu cảnh giới trong một ngày.

Nhưng mà đột phá cần không chỉ là tích lũy lực lượng, còn phải có ngộ tính.

Càng ở cảnh giới cao, ngộ tính càng quan trọng.

Thần thức Chu Hằng hóa thành một hình người hơi co lại, bước chậm vào trong cơ thể, nội thị bản thân, dẫn chân nguyên lực đánh thẳng vào tấm chắn Luyện Thể tầng tám.

Nội thị bản thân, đây không phải năng lực võ giả Luyện Thể Cảnh có được, mà phải tới Tụ Linh Cảnh mới có được! Nhưng mà Chu Hằng lại phá vỡ quy luật này, khi người khác tấn công tấm chắn như người mù sờ voi, đúng hay sai hoàn toàn không biết, chỉ sau khi tấn công mới hiểu được.

Nhưng Chu Hằng lại khác, hắn giống như thần linh cao cao tại thượng, nắm giữ rõ mồn một thân thể của mình, chỉ cần làm ra lựa chọn chính xác nhất là được.

Mà ngộ tính của hắn?

So với Lăng Thiên Cửu Thức, đây quả thực là một trò đùa!

Mới chỉ nửa tiếng, thân thể hắn bỗng nhiên chấn động, khí tức toàn thân tăng trưởng một khoảng lớn!

Luyện Thể tầng tám!

Nhưng mà còn xa xa chưa hết, huyết quang trong cơ thể Chu Hằng vẫn còn sót lại vô số, hắn tiếp tục trấn áp, luyện hóa, hấp thu, chân nguyên lực không ngừng được tích lũy.

Quá trình tích lũy chân nguyên lực chính là quá trình thối thể.

Trong quá trình này, làn da Chu Hằng trở nên cứng cáp hơn, cơ thể càng thêm kỹ càng, xương cốt kiên cố, cứng rắn hơn, chỉ có máu không thể rèn luyện, đó là thuộc loại Luyện Huyết Cảnh.

Luyện Thể tầng tám trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong!

Trong ba giờ ngắn ngủi, Chu Hằng liền hoàn thành toàn bộ tích lũy lực lượng Luyện Thể tầng tám, có thể tấn công Luyện Thể tầng chín!

- Làm sao có thể!

Hàn Vũ Liên rốt cục phục hồi tinh thần lại, thân thể nàng vẫn luôn dán sát với Chu Hằng, hạ thể gắt kết hợp chưa từng rời ra, nàng tận mắt cảm nhận được Chu Hằng đột phá Luyện Thể tầng tám, ©ôи ŧɧịt̠ vừa mới xẹp xuống một chút lại như ăn tiên đan, chốc lát đã cương cứng như cũ, âʍ đa͙σ Hàn Vũ Liên lập tức bị nong ra hết cỡ, nàng gần như muốn banh cả l*и ra, điều này đã khiến nàng kinh hãi muốn ngất rồi, mà chuyện phát sinh kế tiếp càng làm cho nàng khó chịu đựng nổi.

Nàng có thể cảm ứng được rõ ràng khí tức Chu Hằng từ Luyện Thể tầng tám sơ kỳ tăng lên tới tận đỉnh phong, ©ôи ŧɧịt̠ hắn theo đó vậy mà tự động nhấp nhả, nhịp độ từ chậm đến nhanh, chốc lát đã như máy đóng cọc, nắc từng cú lút cán trong l*и nàng, quả thực giống như nằm mơ!

Tên này ăn tiên đan sao?

- Ưm… a… ư… ô… ôi… huhu… t, tấm bia đá kia! ư… a...

Mắt đẹp Hàn Vũ Liên ứa nước, ánh mắt nhìn về phía tấm bia đá màu máu kia, Chu Hằng đυ.ng vào tấm bia đá đó mới như vậy, chẳng lẽ nó có thể tăng trưởng tu vi?

Nhưng nàng hiện tại toàn thân vô lực, đừng nói là đứng dậy, ngay cả dở quần áo buộc hai người vào với nhau cũng chưa chắc đủ khí lực làm.

Hơn nữa biến hóa quái dị lúc trước của Chu Hằng nàng đã nhìn rõ ràng, cả người hiện lên huyết quang, giống như muốn mạnh mẽ ép hắn nổ tung vậy, Hàn Vũ Liên chỉ bị chút dư lực từ ©ôи ŧɧịt̠ hắn, vậy mà toàn thân đã bủn rủn, nếu nàng thật sự chạm vào, có thể trực tiếp vỡ thành vạn mảnh hay không?

Lúc trước Chu Hằng cứu nàng từ trong cõi chết trở về, nói rõ Chu Hằng có năng lực chống lại tấm bia đá này, mà nàng... Không được!

Nàng tuy rằng tham lam, nhưng càng không phải là một người ngu xuẩn, hiện tại chỉ im lặng chờ đợi, chờ Chu Hằng tỉnh lại, nếu như đối phương nguyện ý, nói không chừng có thể giúp nàng đạt được ưu đãi.

- Ưm… a… ư… ư… ngươi… ư… ư… nhanh, nhanh tỉnh một chút!... A! Nếu không tỉnh lại… ta, ta thật sự sẽ bị ȶᏂασ chết!

Hàn Vũ Liên chỉ có thể rêи ɾỉ cầu xin.

Chu Hằng hoàn toàn không biết tình huống bên ngoài, lập tức bắt đầu tấn công Luyện Thể tầng chín.

Quá đơn giản!

Lại sau nửa giờ, cửa ải này cũng hoàn toàn mở ra với Chu Hằng, chân nguyên lực mãnh liệt lưu động xương cốt toàn thân hắn, lúc này toàn bộ Luyện Cốt Cảnh thông, chân nguyên lực cũng có thể đi vào mỗi một góc xương cốt, loại cảm giác thư sướиɠ này tuyệt không thể tả.

Rít!

Hàn Vũ Liên kém chút khóc to lên, lại đột phá! Tên này sau khi đột phá, ©ôи ŧɧịt̠ vậy mà càng lớn một chút, tốc độ nắc vào cũng tăng lên mãnh liệt!

Hàn Vũ Liên lúc này thậm chí ngay cả khí lực rêи ɾỉ cũng không có. Nàng khẳng định là gặp quỷ!

Mà nàng không chỉ kinh ngạc ở khả năng sinh lý của Chu Hằng, mà còn kinh dị với tốc độ đột phá cảnh giới cua hắn hơn.

Hàn Vũ Liên là người từng trải, tinh tường biết độ khó từ Luyện Thể tầng bảy đến tầng tám, tầng chín, không phải khó ở tích lũy chân nguyên lực, mà là đột phá như thế nào. Chẳng hạn nàng, từ Luyện Thể tầng bảy sơ kỳ đến đỉnh phong phải mất 7 tháng, nhưng mà đột phá cửa ải lại mất tới 5 tháng!

Từ Luyện Thể tầng tám sơ kỳ đến đỉnh phong phải mất 9 tháng, đột phá đến Luyện Thể tầng chín cũng mất 9 tháng!

Cảnh giới càng cao, thời gian tích lũy tu vi và đột phá càng dài, sau khi đạt tới Luyện Huyết Cảnh, có thể mất một hai năm tích lũy lực lượng, nhưng mà phải mất ba, bốn năm để đột phá!

Chu Hằng tuyệt đối là yêu nghiệt a!

Nàng mắt đẹp lưu chuyển, trong lòng không khỏi tiếc hận.

Nếu Chu Hằng có thể sinh ra sớm 10 năm, nàng cũng đang tuổi dậy thì, như vậy nàng tự tin có thể mê hoặc Chu Hằng dưới váy! Đáng tiếc, tuy rằng nàng bây giờ thành thục, nhưng dù sao cũng lớn hơn Chu Hằng 7, 8 tuổi! Chỉ từ phương diện thiên phú đến xem, đã không xứng với hắn, thậm chí ngay cả phương diện sinh lý cũng bị chơi cho chết đi sống lại!

- Ta… ư… ta đang… miên man… suy nghĩ cái gì vậy! Ưm… ưm!

Nàng không khỏi lắc đầu rêи ɾỉ bật cười, đưa mắt chăm chú quan sát Chu Hằng, ánh mắt lộ ra vẻ khẩn trương, tên này nếu chết ở đây thì nàng cũng phải chôn cùng!

Huyết quang trong cơ thể vẫn chưa bị thanh trừ hoàn toàn!

Chu Hằng bây giờ không gấp tỉnh lại, ngược lại hy vọng số lượng huyết quang này nhiều hơn chút nữa, tốt nhất là để hắn lập tức tấn công Luyện Thể tầng mười hai đỉnh phong!

Hắn tin tưởng, cho dù là tấm chắn Tụ Linh Cảnh cũng không cản được hắn bao lâu.

Mà sau khi trở thành cường giả Tụ Linh Cảnh, hắn mới có thể gϊếŧ tới Bạch Ngọc Cốc!

Luyện Thể tầng chín trung kỳ!

Huyết quang rốt cục hoàn toàn luyện hóa hết.

Chu Hằng nhẹ nhàng thở dài, lại khôi phục lực khống chế thân thể, bỗng nhiên mở hai mắt ra, hai đạo tinh mang hiện lên, lập tức lại trở lại bình thường.

- Chúc… ưm… chúc mừng Chu sư đệ… ư… an…

Hàn Vũ Liên khó khắn ngắt quãng chúc chúc mừng từ đáy lòng, nàng đối với sự yêu nghiệt của Chu Hằng đã khâm phục đến tận xương tủy, lần này là thật lòng muốn kết bạn tình với Chu Hằng, thế nhưng nàng cũng không quên rêи ɾỉ cầu xin:

- Chu, Chu sư đệ, ưm… ưm… ư… ngươi, ngươi có thể ngừng…. A… lại một chút không? Ư… ta… ư… sẽ chết đấy… ô!

Chu Hằng lúc này mới phát hiện, thân thể Hàn Vũ Liên không ngừng trườn lên trượt xuống trên người mình, mà thủ phạm, không ai khách chính là hắn, hông hắn vậy mà tự động nhấp nhả! Hơn nữa ©ôи ŧɧịt̠ đã cương lên đến cực hạn, giống như khi ȶᏂασ Lâm Phức Hương vậy!

Nghe được Hàn Vũ Liên khổ sở cầu xin, thú tính trong người nổi lên, hắn cười cười nói:

- Đa tạ Hàn sư tỷ chúc mừng, chỉ là cơ duyên xảo hợp thôi!

Chu Hằng hoàn toàn xem như không nghe thấy Hàn Vũ Liên run rẩy cầu xin, hông hắn vậy mà con tăng tốc, ©ôи ŧɧịt̠ càng lúc càng nhấp nản nhanh hơn

Hàn Vũ Liên chỉ cảm thấy khắp l*и đau rát, tâm trí nàng giống như đang bay, cảm giác đau thốn hòa lẫn với sướиɠ khoái, làm cho hàng phiêu phiêu dục tiên, đầu óc trống rỗng!

Chu Hằng thấy vậy, khóe miệng cười da^ʍ, mặc kệ Hàn Vũ Liên cảm thấy thế nào đứng dậy.

Hắn lại tấm bia đá kia, chỉ thấy ánh sáng lớp bên ngoài đã ảm đạm đi một chút. Có phải có thể tiếp tục hút thêm một chút hay không, trong lòng Chu Hằng không khỏi vừa động, lại đưa tay sờ lên.

Ầm!

Trong đan điền đoạn kiếm màu đen chủ động rung lên, lập tức, lượng lớn huyết quang bị rút ra, nhưng này cũng không phân cho Chu Hằng một chút nào, mà lại bị đoạn kiếm màu đen độc chiếm!

Đoạn kiếm màu đen hấp thu rất nhanh, chỉ vẻn vẹn một hô hấp, huyết quang này đã bị hắc kiếm rút hết không còn một mảnh!

Chu Hằng không khỏi líu lưỡi, lúc trước tấm bia đá chỉ phát ra một đạo huyết quang đã để cho hắn liên tục đột phá hai cảnh giới nhỏ, nếu như những huyết quang này đều bị hắn luyện hết, vậy sẽ giúp hắn tới được bước nào?

Luyện Thể tầng mười hai? Hay là Tụ Linh Cảnh!

- Chu sư đệ, ư… a… chúng, chúng ta vẫn… ư… ôi… ô… ô... nên nhanh, nhanh rời… hà… hà… a… khỏi nơi này… hà… hà… hà

Hàn Vũ Liên thần trí rốt cuộc lấy lại chút thanh tỉnh nói, chỉ cần nghĩ đến tao ngộ trước đó, trong lòng nàng không khỏi run lên, nghĩ mà vẫn còn sợ.

Chu Hằng thu tay lại, hai tay ôm mông nàng nâng lên hạ xuống, cảm giác thoải mái không nói nên lời, hắn đang định mở miệng thì dị biến phát sinh!

Chi!

Tấm bia đá bỗng nhiên đẩy tới phía trước, phát ra thanh âm thập phần chói tai.

Đây là chuyện gì xảy ra?

Chi, chi, trong ánh mắt gắt gao của Chu Hằng và mê mệt, đê mê của Hàn Vũ Liên, tấm bia đá lại đẩy tới chút nữa, hơn nữa tần suất càng lúc càng nhanh.

Thình thịch, bùn cát bay lên, tấm bia đá bỗng nhiên sập xuống, một đạo hắc ảnh bay ra.

- Oa ha ha ha! Bổn tọa rốt cục đi ra!