Chương 28: mời chào.
Tiến một chuyến vào Trọng Lực Thất, ít nhất 1000 lượng bạc, mà thời gian chỉ là ba giờ!
Ba giờ cơ bản cũng là cực hạn, người bình thường có thể chống đỡ ở trong trọng lực thất hơn một canh giờ xem như bất phàm, hai giờ có thể xưng là thiên tài, 3 giờ là cấp bậc yêu nghiệt.
Nhưng Trân Bảo Các để tiến vào Trọng Lực Thất chính là với 3 giờ làm đơn vị căn bản, có thể thấy được có bao nhiêu lòng dạ hiểm độc !
Thạch Thanh Phong tuyệt không khả năng ở trong vài ngày xông phá Luyện Huyết Cảnh , bởi vậy hắn phải tăng lên chiến lực của mình, đi Trọng Lực Thất tu luyện chính là lựa chọn tốt nhất.
Hắn dĩ nhiên không phải bởi vì chịu thiệt thòi trong tay Chu Hằng mới liều mạng như vậy, hắn thấy Chu Hằng chẳng qua thừa dịp hắn chưa chuẩn bị đánh lén đắc thủ thôi. Có thể được hắn xem làm đối thủ, tự nhiên là ba người Luyện Thể tầng chín Trầm Tâm Kỳ!
Kẻ có tiền a!
Đồng dạng là nhà giàu địa phương nhỏ, Thạch Thanh Phong có thể vứt cả ngàn vàng, mỗi ngày tiến vào Trọng Lực Thất tu luyện, có thể thấy được trình độ giàu có hơn xa Chu gia.
Chu Hằng lấy ra một cái hộp ngọc từ trong rương, bên trong chứa Kim Quan Xà xà đảm, nếu bán đi, thị trường đại khái ở 5000 lượng bạc. Đây là một khoản tài phú không nhỏ, nhưng Chu Hằng nghĩ nghĩ, lại thu hộp ngọc vào.
Vẫn giữ đi, cái này có thể giải bách độc, ngày sau nói không chừng có thể cứu mạng! Mà tánh mạng lại không phải tiền tài có thể cân nhắc!
Cửa phòng vang lên.
Chu Hằng không khỏi thở dài, có chút hối hận mấy ngày hôm trước làm náo động, biến thành hắn hiện tại cũng không thể im lặng, thường thường còn có người tới bái phỏng. Hắn đi tới mở ra cửa phòng, vừa thấy, nơi cửa lại là một đại mỹ nhân rất có anh khí, một thân trang phục màu xanh biếc hơi mỏng, hoàn toàn biểu lộ ra dáng vóc ngạo nhân.
- Ta tên là Trầm Tâm Kỳ!
Mỹ nữ này thoải mái tự giới thiệu:
- Không mời ta đi vào sao?
Nàng tỏ vẻ quen nhau từ trước
Chu Hằng thối lui nửa bước, nói:
- Mời!
Thì ra nàng chính là Trầm Tâm Kỳ một trong bốn đại thiên tài lần này Cửu Linh Tông khai sơn tổng tuyển chọn. Đương nhiên, trong phạm vi Phong Vũ Thành tuyệt đối không chỉ 4 thiên tài, bởi vì tam đại tông môn chia xẻ nhân tài, thiên tài giống nàng như thế nào cũng có chừng mười cái.
Đợi Trầm Tâm Kỳ vào cửa, Chu Hằng khép cửa phòng lại, trên người đối phương có cỗ khí tức khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, hắn cũng không nhận ra nữ nhân này đến làm gì.
- Trầm cô nương, có gì chỉ giáo?
Chu Hằng hỏi, cũng không chuẩn bị nước trà cho đối phương.
Trầm Tâm Kỳ trong lòng đã có quyết định, trực giác cho nàng biết, nam nhân này tuyệt đối không đơn giản, đáng giá đánh đổi, nàng chủ động áp sát Chu Hằng, bộ ngực không tính to nhưng vừa tay gần như áp lên ngực hắn, tầm mắt Chu Hằng thậm chí có thể lờ mờ nhìn thấy non nửa bầu vυ'.
- Hôm nay ta đến đây, đúng là có chút chuyện.
Đây là muốn dùng mỹ nhân kế với ta sao? Nàng làm vậy có mục đích gì? Chu Hằng tỉnh táo lùi lại một bước, đũng quần suýt nữa đội mồ sống lại bị hắn cưỡng ép đè xuống.
- Mời nói.
Chu Hằng như không có chuyện gì ngồi xuống ghế, đối mặt với nàng nói.
Trầm Tâm Kỳ suýt chút nữa nhăn mày, nàng có chút tức giận, trước không nói thiên phú nàng ở võ đạo, đi tới chỗ nào đều có thể nhận được coi trọng, bộ dáng nàng thiên kiều bá mị cũng đồng dạng để cho nàng mọi việc đều thuận lợi! Huống chi lần này nàng còn chủ động phá quy tắc bày ra trước mặt hắn.
Tiểu tử này là người mù sao, không thấy mình khuynh quốc khuynh thành?
Nàng hít vào một hơi, áp cỗ không thoải mái trở về trong lòng, lần nữa đến gần, đặt mông ngồi lên đùi Chu Hằng, mông nàng mặc sù không đặc biệt lớn, nhưng độ cong vừa phải, là một loại dụ hoặc khó cưỡng, huống chi trên thân nàng con tỏa ra một loại khí tức thanh xuân, Trầm Tâm Kỳ nhìn thẳng vào mắt Chu Hằng nói:
- Chu huynh là người sảng khoái, như vậy ta cũng không chần chừ ! Ta muốn mời Chu huynh khi tiến vào Cửu Linh Tông, tìm một cơ hội bái làm môn hạ nhất mạch Thiên Trụ trưởng lão!
Thiên Trụ trưởng lão?
Ý niệm trong lòng Chu Hằng bay lượn, dường như bên trong Cửu Linh Tông san sát đỉnh núi, cũng không phải bền chắc như thép, nếu không làm sao sẽ xuất hiện loại hiện tượng đào người này?
Ngẫm lại cũng đúng, trong gia tộc cùng họ cũng tràn đầy đấu tranh quyền lực, như vậy huống là tông môn.
Lần này Trầm Tâm Kỳ tự thân đến mời chào, có lẽ là coi trọng tiềm lực của hắn, nghĩ đến đây, trong lòng Chu Hằng tự nhiên lấy được thế chủ động. Hắn không khách khí thả lỏng hạ thân, ©ôи ŧɧịt̠ mấy ngày không được ăn no lập tức ngóc đầu dậy, chọc chọc vào giữa mông Trầm Tâm Kỳ, khiến mặt nàng hơi đỏ lên một chút.
Chu Hằng nhìn Trầm Tâm Kỳ, một tay luồn vào vạt áo nắm bóp bầu vυ' nàng, một tay bắt lấy mông nàng xoa nắn, cảm giác mềm mại từ cơ thể thiếu nữ lập tức đánh úp đại não Chu Hằng, hắn hôn lên môi nàng một hơi sâu, lưỡi thỏa thích khám phá khoang miệng nàng, một hồi lâu mới hơi thở dốc tách ra nói:
- Trầm cô nương có thể giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ cho ta một chút tình huống Cửu Linh Tông hay không?
- Ha… ha… Cũng tốt!
Trầm Tâm Kỳ thở gấp gật gật đầu, nàng cưỡng ép cảm giác nôn nóng trong người, tay nhỏ táo bạo luồn vào cạp quần Chu Hằng, nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ hắn, một cảm giác nóng bỏng như dung nham truyền đến khiến toàn thân nàng run lên một cái, to như vậy!?
Trầm Tâm Kỳ cố bình tĩnh tâm thần, khiến giọng nói không bị ảnh hưởng giải thích:
- Cửu Linh Tông tự nhiên là tông chủ lớn nhất, nhưng tông chủ đại nhân một lòng tu luyện, rất ít quản chuyện tông môn, bởi vậy tông môn do thất vị trưởng lão cùng trị, Thiên Trụ trưởng lão là một cái trong số đó, với thực lực mà nói, xếp thứ hai ở trong thất đại trưởng lão!
Phụ thân của Lâm Phức Hương cũng tiêu sái, có mấy người có thể xem quyền lực là không có gì ? Nhưng hắn uỷ quyền như vậy, sẽ không sợ người dưới thuận lợi phát triển, đẩy ngã tông chủ?
Chu Hằng suy nghĩ linh tinh, tay không ngừng một giây nào, từ nắm bóp mông mềm săn chắc, đã chuyển sang vuốt ve cặp đùi thon dài của Trầm Tâm Kỳ.
- Chu huynh, tuy rằng thế lực nhất mạch Thiên Trụ trưởng lão tạm thời còn kém Tam Kiếm trưởng lão, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu!
- A!
Trầm Tâm Kỳ đột nhiên khẽ kêu một tiếng, thì ra Chu Hằng vừa vỗ bép một tiếng lên mông nàng, dù cách hai lớp quần, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại bên trong.
Trầm Tâm Kỳ chỉ kêu lên một tiếng, sau đó lại làm như không có gì tiếp tục.
- Mà với thiên phú của Chu huynh, nhất định có thể được Thiên Trụ trưởng lão dốc lòng tài bồi, ngày sau có thể trở thành cường giả Tụ Linh Cảnh!
Trầm Tâm Kỳ là một thuyết khách tốt, đối với tuyệt đại bộ phận võ giả mà nói, bản thân nàng tuyệt sắc ngạo nhân, kết hợp với mê hoặc Tụ Linh Cảnh, khẳng định không thể ngăn cản.
Chu Hằng lại không giống vậy, hắn đã từng lăn giường với Lâm Phức Hương, mỹ mạo của nàng không hề kém hơn Trầm Tâm Kỳ, thân thể thậm chí còn kiêu ngạo đối phương, mà bản thân hắn cũng không nghĩ dựa vào phương thức Bán mình để đạt được tiến bộ võ đạo, hắn tin tưởng năng lực của mình, tuyệt đối có thể xông phá Tụ Linh Cảnh!
Lúc này, Trầm Tâm Kỳ đã chủ động đứng dậy, hai tay nàng tựa lên thành bàn, mông cao cảo vểnh lên, tạo thành một đường cong mê hồn, ánh nắt câu nhân nói:
- Ta đã bày ra thành ý, không biết tâm ý Chu huynh thế nào?
Chu Hằng vốn muốn kiếm chế, nhưng bản thân đã nhịn gần 1 tháng, lúc này tiếp tục nhẫn nhịn nữa Chu Hằng sợ rằng bản thân sẽ thật sự tìm đại một người đè ra, so với hãʍ Ꮒϊếp một người không thù không oán, món ăn bày ra trước mặt này hiển nhiên là ngon hơn gấp bội!
Tâm lý thông suốt, hắn cũng không do dự nữa, hai tay trực tiếp kéo váy Trầm Tâm Kỳ lên quá eo thon, lộ ra cặp mông trắng tuyết và bắp đùi săn chắc chân dài mê người chống lên thân thể, giữa hai đùi nàng là một lớp nội y nho nhỏ màu trắng, bên trên sớm đã thấm ướt một mảnh.
Chu Hằng lập tức dục hỏa tăng cao, ©ôи ŧɧịt̠ như tướng quân lâm trận, vừa tụt quần xuống đã ngóc đầu dậy sừng sững!
Thấy vậy, Trầm Tâm Kỳ trong tâm nhảy lên một cái, sao có thể lớn như vậy!? Ban nãy nàng sở vào vẫn có thể miễn cưỡng nắm lấy trong tay, thế nhưng hiện tại, ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng đang trương lên bằng nửa bắp tay, gân guốc nổi đầy!
Chu Hằng cười khà khà, hắn tụt qυầи иᏂỏ của nàng xuống, để lộ ra cái l*и hồng hào không lông đầy mê hoặc thoáng dính chút dâʍ ŧᏂủy̠, cùng c̠úc̠ Ꮒσα đỏ hồng co rút như bông hoa xinh đẹp.
Trầm Tâm Kỳ mặt đỏ rực như trái táo chín mọng, đây là lần đầu tiên nàng phơi bày nơi kín đáo ra trước mặt một nam nhân, tâm hồn thiếu nữ không hiểu reo lên thình thịch!
Ực!
Chu Hằng nuốt nước bọt một cái, khứu giác hơn người khiến hắn ngửi được một mùi hương thơm ngọt như mật, Chu Hằng không cần suy nghĩ nhiều đã khóa được mục tiêu, chính là cửa l*и e thẹn khẽ khàng khép mở kia!
Không chút do dự, hai tay Chu Hằng lập tức bắt lấy bờ mông tràn đầy sức sống của Trầm Tâm Kỳ, miệng hắn thì như bị nam châm hút chặt vào l*и nàng! Lưỡi Chu Hằng vươn dài ra, tha hồ liếʍ láp từ ngoài vào trong, chẳng mấy chốc đã mò vào trong l*и nàng!
- Ư… a… thật thoải mái…
Trầm Tâm Kỳ khe khẽ rêи ɾỉ, chiếc lưỡi nóng hổi mềm mại của Chu Hằng mang lại cho nàng sướиɠ khoái bất ngờ, cực kỳ thoải mái.
Chu Hằng nghe được thanh âm rêи ɾỉ mê người, hạ thân phản ứng càng kịch liệt, ©ôи ŧɧịt̠ run lên ầm ầm, hai tay hắn càng dùng sức bóp chặt bờ mông mềm mại săn chắc!
Âm thanh nhóp nhép, nhóp nhép vang lên liên tục trong phòng. Dâʍ ŧᏂủy̠ ri ra róc rách như suối nhỏ ôn hòa, tất cả bị Chu Hằng nuốt hết! Loại hương thơm tựa mật ong kèm chút ngầy ngậy này khiến hắn không thể ngừng mυ'ŧ lấy l*и Trầm Tâm Kỳ, lưỡi hắn càng lúc càng điêu luyện hơn.
Trầm Tâm Kỳ cảm giác phảng phất trong âʍ đa͙σ nàng không phải một cái lưỡi, mà là một con rắn gian xảo đang không mừng khuấy động xung quanh!
Bú ʍúŧ chán chê, Chu Hằng rời khỏi l*и nàng, hắn đứng dậy, ©ôи ŧɧịt̠ đã đợi không nổi nữa, hắn chuẩn xác kê qυყ đầυ vào cửa l*и Trầm Tâm Kỳ, hai tay giữ eo nàng, hông chuyển động, từ từ đẩy vào trong.
- Chu, ư… Chu huynh, bái… ưm! Nhập...nhập Thiên Trụ trưởng lão nhất mạch,... Ư… a... không những có được cơ hội trùng kích Tụ Linh Cảnh, mà… ư… ui… a... còn có được một mỹ nhân như ta, không biết ý, ý ngươi thế nào? Ha… ha... ha...
Mặc dù kɧoáı ©ảʍ và đau đớn không mừng tạo thành từng sợt sóng thần trùng kích não bộ Trầm Tâm Kỳ, nhưng nàng vẫn không quên mục đích.
Chu Hằng cố kiềm chế không để bộc phát bản tính thô bạo, vừa nghe thấy nàng hỏi như vậy, nhất thời rơi vào trầm ngâm.
Hông hắn vẫn chưa một giây phút ngừng nghỉ đẩy ©ôи ŧɧịt̠ to lớn vào âʍ đa͙σ nhỏ bé của nàng, trong lòng thầm nghĩ:
Bản thân ta có tự tin trùng kích Tụ Linh Cảnh, nhưng người ta tốt xấu cũng một mảnh thành ý, mình cũng không nghiêm chỉnh trực tiếp cự tuyệt.
Nghĩ đến đây Chu Hằng liền nói:
- Để ta suy tính một chút!
Trầm Tâm Kỳ không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, nàng nguyên tưởng rằng Chu Hằng sẽ thống khoái mà đáp ứng, nên biết rằng đây chính là một vị đại mỹ nhân thiên kiều bá mị chủ động chổng mông lên cho hắn chơi, phát ra mời hắn!
Lại nói tiếp, tuy rằng nàng xem trọng tiềm lực Chu Hằng, nhưng bởi vì lúc trước thái độ người phụ trách khách điếm đối với Chu Hằng. Đối phương chính là cao thủ Luyện Thể tầng mười hai, nếu Chu Hằng không có bối cảnh Tụ Linh Cảnh, người ta dựa vào cái gì bán mặt mũi cho hắn như vậy?
Lôi kéo Chu Hằng tới, chẳng khác nào lôi kéo một vị, thậm chí mấy vị cường giả Tụ Linh Cảnh, thực lực nhất mạch Thiên Trụ trưởng lão tất nhiên tăng mạnh. Gia gia của nàng chính là đệ tử dưới trướng Thiên Trụ trưởng lão, nếu nàng lập được cái công này, như vậy địa vị gia gia nàng ở trong lòng Thiên Trụ trưởng lão cũng tăng nhiều.
Chu Hằng cũng không quan tâm nàng suy nghĩ gì, lúc này ©ôи ŧɧịt̠ hắn đã nằm gọn ⅔ trong l*и nàng, không thể không nói, võ giả chính là võ giả, cho dù là lần đầu bị phá thân, nhưng vẫn có thể chịu đựng dị vật như ©ôи ŧɧịt̠ hắn mà không kêu la!
- Ưm… ư… to… ưm… to quá…
Trầm Tâm Kỳ khẽ rên.
Nàng hơi thở nóng hổi gấp gáp, mồ hôi khó bị ức chế toát ra, quần áo mỏng manh dính lên da thịt, càng lộ ra mê người.
Chu Hằng rốt cuộc nhịn không nổi nữa, hắn đột nhiệm đẩy hông lên trước, ©ôи ŧɧịt̠ trì trệ chậm tiến nhận được động lực, hóa rừng tàu siêu tốc, đâm thẳng vào âʍ đa͙σ Trầm Tâm Kỳ, chỉ chớp mắt đã chạm đến điểm cuối của nàng!
- A! Chu huynh, ngươi thô bạo quá!
Trầm Tâm Kỳ khẽ kêu lên, nhưng âm thanh như mèo con rêи ɾỉ, chỉ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Chu Hằng hơn mà thôi! Hắn bất chấp cái gì nữa, hai tay giữ eo nàng, hồn bắt đầu phát động thế công, ©ôи ŧɧịt̠ như cái dùi cui bằng thịt nóng bỏng điên cuồng thúc vào l*и Trầm Tâm Kỳ!
Dâʍ ŧᏂủy̠ càng lúc càng tiết ra nhiều, theo từng nhịp nhấp bắn tung tóe lên đùi Chu Hằng và cặp mông Trầm Tâm Kỳ.
Chu Hằng cảm thấy không thỏa mãn, hắn nhổm người áp lên lưng nàng, hay tay vạch vạt áo sang bên, nhanh chóng xoa bóp cặρ √υ', đậu nhỏ trên vυ' nàng đã cương cứng lên, hắn thuận thế nhào nặn vυ' nàng thành đủ loại hình dạng, bân dưới hông nhấp không ngừng!
- A… a… ư… u… sướиɠ quá! Chu huynh… ư… ưm… ngươi thật là mạnh mẽ! Ưm… a… nữa… nữa đi! Cho ta thêm nữa đi!
Trầm Tâm Kỳ thật sự bắt đầu bị quấn theo bản năng, hông nàng thỉnh thoảng lại hẩy lên phối hợp với ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, khiến ©ôи ŧɧịt̠ hắn càng tiến vào sâu hơn, mỗi lần nhấp đều chạp đến tử ©υиɠ!
Trầm Tâm Kỳ quay đầu lại nhìn Chu Hằng nói đứt quãng:
- Chu huynh… ư… ôi... Th, Thiên Trụ trưởng lão ư… a... là, là tồn tại... Tụ Linh… ư... tam trọng thiên... đỉnh, đỉnh phong… ưm! A!... chỉ thiếu… ưʍ... chút nữa… có, có thể hoàn thành… ư... Tụ Linh, bước đầu sáng… ư… A!... lập thế giới đan điền… ha… ha… ha… trở thành tồn tại càng mạnh hơn… Sơ... Sơ Phân Cảnh!
Nói hết câu, nàng đã thở không ra hơi, hơi thở như u lan tỏa ra, lọt vào mũi Chu Hằng, hắn liền tham lam mυ'ŧ lấy miệng nàng, lưỡi hai người quấn quýt vào nhau.
Chu Hằng đứng dậy, tay hắn bắt lấy bắp đùi Trầm Tâm Kỳ, nang cả thân thể nàng lên, miệng hai người vẫn dính vào nhau, ở tư thế này, hai chân Trầm Tâm Kỳ banh rộng sang hai bên, l*и nàng bị kéo dãn ra, khiến ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng càng có thể tiến sâu vào dễ dàng hơn!
Chu Hằng bắt đầu bước đi, mỗi lần di chuyển, ©ôи ŧɧịt̠ hắn lại nhấp một cú mạnh mẽ vào l*и nàng, dâʍ ŧᏂủy̠ từ mép l*и bắn tung tóe lên bàn gỗ.
Chu Hằng đi đến trước cửa sổ, hắn thả nàng xuống, Trầm Tâm Kỳ lập tức chống hai tay lên thành cửa sổ, gió mới từ bên ngoài lùa vào làm nàng tỉnh táo một chút, lập tức, nàng nhận ra tình cảng lúc này có chút không ổn.
Ở vị trí này, chỉ cần người bên dưới nhìn lên một cái, chắc chắn sẽ phát hiện ra nàng đang để ngực trần chống tay vào cửa sổ! Trong lòng Trầm Tâm Kỳ xấu hổ vạn phần, nàng muốn lấy thân thể dụ dỗ Chu Hằng, nhưng không có nghĩa nàng là da^ʍ phụ muốn để cho cả thiên hạ cưỡi! Hôm nay nếu bị nhận ra, tương lai của nàng thật sự là khó sống!
Chu Hằng cũng cảm thấy vậy, nhưng hắn đã không nghĩ được nhiều, ©ôи ŧɧịt̠ qua mức khát tính liên tục vùi dập cái l*и non nớt của thiếu nữ, Trầm Tâm Kỳ lời mới đến miệng, lúc phát ra lại là rêи ɾỉ "ư, a" mê người!
Hai tay Chu Hằng tiếp tục nhào nặn cặρ √υ' nàng, mũi thì tham lam hít lấy từng chút hương vị thanh xuân mát mẻ trên gáy Trầm Tâm Kỳ.
Trầm Tâm Kỳ vừa lo lắng vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, l*и nàng vậy mà nhéo chặt hơn, giống như hóa thành hắc động hút lấy ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng.
- Trầm cô nương, ngươi thật là dâʍ đãиɠ, cư nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy!
Chu Hằng cười xấu xa, tiếp, hắn đột ngột tăng tốc nhấp nhả, từng cú nắc như trời giáng vào âʍ đa͙σ Trầm Tâm Kỳ, phàng phất như mấy thế kỷ chưa được phát tác.
- A! Ưm… ư… ư…
Trầm Tâm Kỳ khẽ kêu một tiếng, nàng lập tức hoảng hồn một tay bịt miệng, tâm lý càng trở nên căng thẳng, thành âʍ đa͙σ theo đó ép vào càng chặt chẽ!
1 giây, 2 giây, 3 giây!
Không có ai nhì lên. Trầm Tâm Kỳ lúc này mới dám thở phào một hơi, may mắn không ai để ý đến nàng.
Chu Hằng thì như phát hiện được đại lục mới, không ngừng lần mò kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn thân nàng, lưỡi hắn liếʍ láp khắp cần cổ và tấm lưng trắng muốt, hai tay vân vê hạt lạc đỏ nhô lên cứng rắn trên bầu vυ'.
Trầm Tâm Kỳ bắt đầu quen dần với nhịp điệu của Chu Hằng, nàng tiếp tục khuyên bảo:
- Nếu… Ưm… nếu Chu huynh biểu hiện nổi bật,... Ưm… a... ngày sau còn có tư cách tiến, tiến vào Hắc Thủy Điện,... Ư… ui... cái này bao nhiêu người… ư… ô... đánh vỡ đầu đều không cầu được!
Nghe đến đây, trong lòng Chu Hằng khẽ động, hắn ngừng động tác, nâng một chân Trầm Tâm Kỳ lên, khiến hai chân nàng dạng ra một góc 90 độ, xoay người nàng lại đối diện với mình, ©ôи ŧɧịt̠ vẫn nằm trong l*и nàng, Chu Hằng ép nàng lên tường, hông không ngừng nhấp, hắn không khỏi truy hỏi một câu:
- Hắc Thủy Điện?
Trầm Tâm Kỳ nháy mắt, nàng nhìn ra được Chu Hằng mờ mịt cũng không phải giả vờ!
Tên này ngay cả Hắc Thủy Điện cũng không biết?
Nàng lập tức sinh lòng hoài nghi, một người ngay cả Hắc Thủy Điện là cái gì cũng không biết, sau lưng của hắn sẽ có cường giả Tụ Linh Cảnh tọa trấn sao?
Có lẽ, người phụ trách khách điếm vừa lúc có tư oán cùng Thạch gia, mới có thể cố ý thiên vị!
Nghĩ như thế, địa vị Chu Hằng ở trong mắt của nàng lập tức ngã xuống, biểu cảm thoáng lộ chút biến đổi. Chu Hằng vừa hay bắt được, hắn bỗng nhiên cảm thấy khó chịu. Mà đã khó chịu thì cần phát tiết, sẵn tiện đang có thủ phạm tại dây, Chu Hằng sao có thể bỏ qua?
Côи ŧɧịt̠ hắn lại phình to một vòng, dài đến 30cm, Trầm Tâm Kỳ chỉ cảm thấy trong l*и phảng phất bị nhét một khúc cây, nàng con chưa kịp phản ứng, công kích như vũ bão đã ập đến!
- Ư… ư… ư… ưm… a… a… ô… u… đau,... A… đau qua!... Ư… nhẹ… nhẹ chút!
Nàng chỉ có thể khẽ giọng rêи ɾỉ, nhưng như thế chẳng những không ích gì, ngược lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Chu Hằng, hắn chẳng còn biết nặng nhẹ là gì, một tay nâng cao chân Trầm Tâm Kỳ lên, tay kia ôm chặt lưng nàng, ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố như thần long xuất hải đâm sâu vào bên trong nàng!
Trầm Tâm Kỳ nhịn không nổi xuất ra, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra từ tử ©υиɠ nàng, thế nhưng Chu Hằng vậy mà vẫn còn xung sức như trước, hắn không cần biết trời trăng là gì, ©ôи ŧɧịt̠ cứ một lần lại một lần giã như giã gạo vào l*и nàng, âʍ đa͙σ nàng đã bị lấp đầy bởi ©ôи ŧɧịt̠ hắn!
Trầm Tâm Kỳ bị Chu Hằng nện cho không biết trời trăng đông tây, may mắn nàng là thân thể võ giả, nếu không đã sớm kiệt lực mà chết.
Chu Hằng cuối cùng cũng cảm thấy có chút mệt, hắn nằm xuống giường, Trầm Tâm Kỳ ngồi xổm trên ©ôи ŧɧịt̠ hắn, hai tay nàng khó khăn chống lên l*иg ngực rắn chắc của hắn, cặp mắt vô thần sắp mất đi ý thức.
Hai tay Chu Hằng bóp chặt mông nàng, theo nhịp độ nâng lên hạ xuống, ©ôи ŧɧịt̠ thẳng đứng như trụ trời bị âʍ đa͙σ đẫm nước luân phiên nhả ra, rồi lại hút vào, mỗi lần nút vào là lại chạm đến tận hoa tâm, Chu Hằng có thể nhìn thấy rõ ràng trên bụng nhỏ của Trầm Tâm Kỳ nổi lên một hình trụ mờ nhạt liện tục lên xuống!
Trời vào tối.
Trầm Tâm Kỳ trần trụi quỳ trên giường, khắp người mổ hôi nhễ nhại, mông săn chắc chổng ra phía sau, nàng không biết bản thân đã ra bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy l*и đau rát, khắp người tê dại, làn da trắng trẻo nổi lên từng vệt hồng.
Chu Hằng từ phía sau một tay nắm tóc, một tay tét mông nàng vang lên bép bép, ©ôи ŧɧịt̠ vẫn như máy đóng cọc thúc vào âʍ đa͙σ, hông Trầm Tâm Kỳ vậy mà tự động lắc lưa kết hợp với hắn!
Rốt cuộc, Chu Hằng không nhịn nổi, hắn ép thân thể Trầm Tâm Kỳ xuống sát giường, chỉ để mông nàng chổng lên, ©ôи ŧɧịt̠ nắc một cú lút cán, đầu khấc ép chặt tử ©υиɠ, một dòng tϊиɧ ŧяùиɠ nóng bỏng bắn sâu vào trong người Trầm Tâm Kỳ!
- A!! Thật thoải mái! Trầm cô nương, chơi ngươi thật sự là thoải mái!
Chu Hằng cảm khái nói, hắn rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi cái l*и nhớp nháp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng, âʍ đa͙σ Trầm Tâm Kỳ bị hắn ra sức ȶᏂασ nửa ngày không ngừng nghỉ chút nào, lúc này đột nhiên bị bỏ trỗng con chưa kịp khép lại, một dòng tinh trắng xóa theo đó chảy ra.
Nhìn l*и nàng bị biến thành một lỗ đen tròn, Chu Hằng vỗ đầu một cái, tự nhủ lần sau không thể lại như vậy, lỡ chơi hỏng Lâm Phức Hương rồi thì được không bằng mất!
Đợi đến lúc Trầm Tâm Kỳ tỉnh lại, nàng chỉ thấy bản thân nằm xấp trên giường, khắp người là dấu vết giao hoan nơi đỏ, nơi tím, dưới l*и thì truyền đến cảm giác đau sót.
Chu Hằng quần áo chỉnh tề ngồi trên bàn uống nước ngắm cảnh ngoài cửa sổ ngon lành.
Thấy vậy, trong lòng Trầm Tâm Kỳ thở dài một hơi, dù sao cũng lỡ rồi, thì thôi đi vậy, chẳng qua là, không nghĩ đế chính mình đường đường là thiên tài nửa bước Luyện Huyết Cảnh, cư nhiên bị hắn chơi đến ngất đi chốc lát.
Nhìn thấy đối phương lạnh nhạt, Trầm Tâm Kỳ cũng không đi lấn tới, chỉ là lăn giường một lần mà thôi, nàng đường đường là Trầm gia Công Chúa tự nhiên không cần khép nép với đối phương, nàng nhanh chóng tự mặc quần áo, trực tiếp cáo từ.
Thấm thoát 7 ngày trôi qua, cuối cùng đã tới ngày Cửu Linh Tông khai sơn môn tổng tuyển chọn.
Ngày này, chúng thiếu niên nam nữ ở trong nhà trọ ở dưới sự hướng dẫn của một trung niên nam tử ly khai Phong Vũ Thành, sau khi ra khỏi cửa thành trung niên nam tử kia ngừng lại, nói:
- Ta tên là Du Đông Thành, là giám khảo thứ nhất của các ngươi, hiện tại, bắt đầu tiến hành khảo hạch hạng thứ nhất!
- Các ngươi chạy theo ta, thẳng đến Cửu Linh Tông! Người chậm hơn ta 3 phút, tính không thông qua khảo hạch, không cần tiếp tục !
Mọi người hai mặt nhìn nhau, một người nói:
- Du tiền bối, ngài là cao nhân Luyện Huyết Cảnh, chúng ta làm sao có thể theo kịp!
- Các ngươi không cần lo lắng điểm ấy, ta cam đoan các ngươi có thể đuổi cùng tốc độ của ta, tuy nhiên, có thể đuổi kịp bao lâu phải xem sự chịu đựng cùng ý chí các ngươi!
Du Đông Thành mờ nhạt nói.
- Bắt đầu!
Hắn xoay người, thân hình triển khai, đi nhanh tới trước, nhìn như không vội không chậm, nhưng cất bước một cái chính là khoảng cách 10 thước trở lên, trong chớp mắt ra được trăm thước.
Chúng thiếu niên tự nhiên không dám lãng phí thời gian, vội vàng đều triển khai thân pháp, chạy theo Du Đông Thành, hơn trăm người nhất thời tạo thành một đạo thẳng tắp thật dài.
Du Đông Thành cũng không nói dối, tốc độ của hắn tuyệt đối chỉ là cấp bậc Luyện Thể tầng bảy, chỉ là thôi phát đến Luyện Thể tầng bảy cực hạn, nhanh như tuấn mã.
Luyện Thể tầng bảy là một cái bay vọt về chất, võ giả đạt tới cảnh giới này sự chịu đựng tăng lên rất lớn, toàn lực đi vội nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì nửa tiếng, nhưng Phong Vũ Thành cách tổng bộ Cửu Linh Tông trăm dặm, ít nhất phải toàn lực đi ba khắc!
Chỉ có thể trễ ba phút so với Du Đông Thành, ý vị bọn họ phải đánh phá cực hạn của mình!
Đây tuyệt đối là khảo nghiệm sự chịu đựng cùng ý chí song trọng!
Vì tiết kiệm lực lượng, dọc theo đường đi không có người nói chuyện, mỗi người đều tận khả năng hoàn mỹ lợi dụng mỗi một phần chân nguyên lực trong thân thể, tuyệt không dám có chút lãng phí - đương nhiên, Luyện Thể tầng chín ngoại lệ, chân nguyên lực bọn họ tích lũy hùng hậu, cơ bản không cần lo lắng.
Chu Hằng không nói một lời, Phi Vân Bộ tiêu hao đối với chân nguyên lực rất nhỏ, hắn hoàn toàn không cần lo lắng không còn chút sức lực nào.
Thời gian đang nhanh chóng trôi qua, sau nửa giờ, khảo nghiệm bắt đầu tàn khốc!
Dần dần có người không theo kịp đội ngũ, một cái, hai cái, ba cái, nhưng tốc độ Du Đông Thành lại không chậm lại chút nào, luôn luôn bảo trì ở trạng thái lúc ban đầu, dẫn đội ngũ đi tới, rất nhanh vứt người tụt lại phía sau không còn thấy bóng dáng.
10, 15 người, hai mươi người!
Người tụt lại phía sau càng ngày càng nhiều, những người còn lại cũng không khẳng định sống khá giả, mỗi một người đều thở hổn hển, mồ hôi cuồn cuộn xuống, dù đám người Trầm Tâm Kỳ Luyện Thể tầng chín cũng có chút hô hấp hỗn loạn.
Chu Hằng hô hấp lâu dài, trán có tầng một mồ hôi rịn, nhưng chân nguyên lực tiêu hao lại xa xa không biểu hiện ra lớn như vậy.
Phi Vân Bộ triển khai, như thiên địa thôi động đi tới, tiêu hao đối với chân nguyên lực rất nhỏ, sở dĩ mệt hoàn toàn là bởi vì thể lực tiêu hao, cái này giống một võ giả ba ngày ba đêm không ngủ được, chân nguyên lực dồi dào thì thế nào, thân thể căn bản ăn không tiêu!
Lại sau vài phút, phía trước xuất hiện một tòa núi không tính là cao, đỉnh núi mơ hồ có thể nhìn thấy lá cờ tung bay vài lần, hai chữ Cửu Linh trên lá cờ đón gió phấp phới.
Sắp tới rồi!
Nguyên bản các thiếu niên đã sớm đạt đến cực hạn dường như hăng tiết lên, lập tức đại chấn tinh thần, có mấy người ra sức nhanh chạy, thậm chí vượt qua Đông Thành. Nhưng nhìn núi ngựa chạy chết, núi kia nhìn như không xa, trên thực tế vẫn còn có lộ trình mười mấy dặm, mấy tên thiếu niên tuy rằng bạo phát một chút, nhưng rất nhanh bị đại bộ phận đuổi theo, cũng bị ném lại đằng sau phía xa xa.
Đến nơi này, càng ngày càng nhiều người đạt tới cực hạn, lục tục rơi ra khỏi đường, bất quá bọn hắn cũng không phải không có hy vọng, bởi vì sau khi Du Đông Thành dừng lại, bọn họ còn có 3 phút.
Rốt cục, Du Đông Thành dừng ở dưới chân núi, hắn quét mắt năm người cuối cùng còn dư lại, khi ánh mắt nhìn thấy Chu Hằng, không khỏi lộ ra một tia dị sắc.