Chương 13: đồng hành.
Chu Hằng không để ý tới suy nghĩ của Lâm Phức Hương, hắn chìm đắm trong ảo diệu của Lăng Thiên thức thứ hai, thời gian thoáng cái trôi nhanh đến nửa đêm, đoạn kiếm màu đen trong đan điền chấn động, phóng thích ra thật nhiều năng lượng.
Hắn lập tức bó gối ngồi xuống, dùng Nguyệt Ảnh Tâm Quyết hấp thu thứ tốt này, khoảng 20 phút sau, hắn mở mắt ra.
Chiếu theo tốc độ thế này, đến cuối năm hắn có thể đạt tới Luyện Thể tầng sáu đỉnh phong, tuy nhiên có thể tiến thêm một bước hay không, một hơi đột phá Luyện Cốt Cảnh, vậy thì khó mà nói. Dù sao tu vi càng cao, cần tích lũy chân nguyên lực càng nhiều.
Chu Hằng để những chuyện này ra sau đầu, hắn quay sang nhìn Lâm Phức Hương, nàng đã ngu say sưa, đáng lẽ một người tu luyện không thể nào ngủ như vậy tại nơi hoang dã được, nhưng nàng không biết rằng, Chu Hằng trước đó đã lén ngắn một cánh Thiên Mê Hoa.
Hắn vô tình biết được loại hoa này mà thôi, nghe nói loại hoa này cực kỳ hiếm có, trăm năm chưa chắc gặp một cây, có công dụng khiến võ giả ngủ mê mệt không biết gì cả, cho dù là cảnh giới Luyện Huyết cũng không ngoại lệ. Mà giải dược thì cực đơn giản, chỉ cần ngậm nước trong miệng lúc đốt lên là có thể miễn nhiễm.
Vốn dĩ chiêu này muốn hạ thủ với võ giả có kinh nghiệm cực khó, nhưng Lâm Phức Hương vừa nhìn đã biết là thái kê, Chu Hằng không tốn mấy công sức đã đắc thủ!
Chu Hằng cười cười, trên mặt thoáng hiện lên vẻ dâʍ đãиɠ, hắn tiến đến gần Lâm Phức Hương, đưa tay vạch váy nàng sang hai bên, ngay bên dưới làn váy là cặp chân thon dài trắng bóc trần trụi.
Lúc trước Chu Hằng đã lấy hết nội y của nàng ra dùng, mà ngày hôm nay, trong lúc tìm kiếm Lâm Phức Hương lại vô tình làm rách mất quần trong, vì vậy dưới váy nàng lúc này hoàn toàn trần trụi!
Mượn nhờ ánh lửa lấp lóe, Chu Hằng chui đầu vào dưới váy Lâm Phức Hương, sau đó chùm hai vạt váy lại, hai tay thỏa sức xoa nắn cặp đùi săn chắc mượt mà, đầu thì không ngừng lại chút nào, lần theo mùi hương l*и quen thuộc.
Chẳng mấy chốc Chu Hằng đã tìm được cái l*и múp nước của Lâm Phức Hương, hắn cười thầm, đầu tiến lên muốn ngậm lấy! Nhưng đột nhiên, Chu Hằng cảm thấy có gì đấy không đúng!
Lưỡi hắn bị thứ gì đó chặn đứng. Chu Hằng nhăn mày, hắn chui ra khỏi váy Lâm Phức Hương, hai bên váy nàng tách hẳn sang, lộ ra cảnh tượng bên trong.
Trong l*и nàng có một cành cây khô, cành cây chỉ vừa dài ra khỏi l*и nàng một đoạn, thân cành cây bị vải lụa quấn chặt, mà vải lụa kia chính là vải quần nàng!
Dâʍ ŧᏂủy̠ dù bị bị kín trong lỗ âʍ đa͙σ, nhưng vẫn khó ngăn được thấm ra ngoài, hai bên đùi nàng lúc này đã nhơ nhớp nước l*и!
- Không ngờ cô nàng này lại dâʍ đãиɠ như vậy! Nếu không phải từ phản ứng cùng tính cách của nàng, ta thật sự không dám tin ta là người lấy đi lần đầu của nàng!
Chu Hằng thật sự không ngờ được Lâm Phức Hương dâʍ đãиɠ như thế! Nàng cư nhiên dám thả rông cả ngày, trong l*и nhét cành cây chạy tung tăng trước mặt một nam nhân!
Chu Hằng thấy cảnh tượng kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, làm sao có thể chịu nổi!? Hắn trực tiếp bỏ qua công đoạn dạo đầu, chớp mắt đã móc ©ôи ŧɧịt̠ kinh khủng nổi đầy gân guốc ra khỏi quần, quần dài tụt xuống chân, Chu Hằng trực tiếp quỳ xuống giữa háng Lâm Phức Hương, ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố gần 30cm chờ sẵn ngoài cửa l*и.
Hắn tiện tay rút cây gỗ ra khỏi l*и nàng, nhưng lúc này, Chu Hằng đột nhiên không biết phải đặt nó ở đâu.
Đang vắt óc suy nghĩ, đột nhiên một thứ lọt vào tầm mắt Chu Hằng, đó chính là c̠úc̠ Ꮒσα nho nhỏ đang nheo lại của Lâm Phức Hương.
Một đạo ánh sáng vọt qua trong đầu hắn!
Đúng vậy! Có hẳn hai lỗ cơ mà! Lỗ trên không được thì dùng lỗ dưới!
Chu Hằng nghĩ đến liền làm, hắn dùng một tay banh đít Lâm Phức Hương ra, tay kia cầm cành cây quấn vải nhớp nháp bị ngâm trong l*и cả ngày đút thẳng vào!
- A… ư…
Lỗ nhị bị dị vật xâm nhập, Lâm Phức Hương vô thức kêu rên, mặc dù đang ngủ, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được đau đớn.
Chu Hằng chăm chú thu hết biểu cảm của nàng vào mắt, Lâm Phức Hương mới đầu còn nhăn nhó mặt mày đau đớn, nhưng dần dần, trên mặt nàng vậy mà hiện lên kɧoáı ©ảʍ, dâʍ ŧᏂủy̠ trong l*и không bị ức chế tuôn ra, vẻ mặt nàng hiện tại cực kỳ biếи ŧɦái!
Chu Hằng thấy vậy, chỉ cảm thấy máu huyết dâng trào, trong người giống như bị đốt một ngọn lửa, hắn mặc kệ cái gì mà nhẹ nhàng chậm rãi, ©ôи ŧɧịt̠ đã bành trướng lên đến 30cm mang theo tất cả du͙© vọиɠ tọng thẳng vào l*и Lâm Phức Hương!
Một cảm giác bó xát co bót tấn công thân ©ôи ŧɧịt̠ hắn, xúc cảm sướиɠ khoái kinh khủng đánh úp lên não Chu Hằng, hắn giống như dã thú, ©ôи ŧɧịt̠ điên cuồng nhấp vào l*и Lâm Phức Hương, phát nào phát nấy lút cán đến tận tử ©υиɠ!
Hai tay Chu Hằng vạch áo nàng sang bên, hắn bóp chặt hai trái đào tươi căng mọng ngoại cỡ, bàn tay giống như chạm đến thứ mềm mại nhất thế gian!
Chu Hằng chỉ thấy đầy đầu là l*и với vυ', hắn ra sức nắc như cái máy vào l*и Lâm Phức Hương, âm thanh phành phạch liên tục vang lên trong hang động!
- Ư… ư… ư… ơ… a…
Lâm Phức Hương bị đánh thuốc mê siêu cấp, nàng chỉ có thể rêи ɾỉ vô thức theo bản năng, nhưng kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ không thể làm giả, hông nàng cư nhiên tự động hẩy lên kết hợp với Chu Hằng, ©ôи ŧɧịt̠ mỗi lần đẩy vào đều sẽ bị thành âʍ đa͙σ uốn éo ép chặt!
Chu Hằng cảm giác có chút ăn không tiêu, không ngờ nàng lại bót như vậy, ©ôи ŧɧịt̠ hắn giống như bị một hắc động hút lấy, chỉ có vào mà ít có ra. Chu Hằng không cam tâm, hắn càng dùng sức hơn, ©ôи ŧɧịt̠ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đâm vào rút ra như điên!
Qua không biết bao lâu, Chu Hằng cảm giác bản thân đã đến giới hạn, hắn đứng người dậy, khiến cơ thể Lâm Phức Hương gập lại, cái l*и múp míp hồng hào bị chơi cho đỏ thẫm lộ ra rõ ràng.
Chu Hằng chỉnh vị trí đầu khấc ngay ngắn, hắn dậm mạnh xuống như đóng cọc, ©ôи ŧɧịt̠ chui từ trên xuống, thọc thẳng vào tử ©υиɠ.
- A… sướиɠ quá, không ngờ ngoài võ đạo còn có việc sướиɠ như vậy!
Chu Hằng cảm khái, trong lòng hắn, chấp nhất với võ đạo vẫn là lớn nhất, nhưng hiện tại hắn có chấp nhất thứ hai, đó là cᏂị©Ꮒ gái!
Chu Hằng hai tay đê xuống vυ' Lâm Phức Hương, hông nhấp không ngừng từ trên xuống, chẳng biết qua bao lâu, hắn mới có chút mỏi mệt xuất tinh, tϊиɧ ŧяùиɠ như hồng thủy lấp đày tử ©υиɠ Lâm Phức Hương, tràn cả ra ngoài.
Không phải Chu Hằng không muốn tiếp tục, mà thời gian không cho phép, ngày mau hắn còn phải đồng hành cùng nàng, nếu đêm nay bung hết sức, ngày mau Lâm Phức Hương biết được, sợ rằng hắn khó toàn mạng.
Chu Hằng lắc lắc đầu, hắn nghĩ ngợi một chút, trong đầu nảy ra chủ ý, hắn liền bế dọc Lâm Phức Hương lên, sau đó quay lưng dựa vào vách động, ©ôи ŧɧịt̠ vẫn chưa một lần rời khỏi âʍ đa͙σ.
Cứ như vậy, Chú Hằng ôm Lâm Phức Hương ngủ thϊếp đi, ©ôи ŧɧịt̠ to tớn trong l*и nàng thỉnh thoảng lại giật giật phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tử ©υиɠ.
Hắn cảm khái trước khi chìm vào mộng:
- Thật sự là cực phẩm, đút một cành cây trong l*и cả ngày mà vẫn bót như vậy...
Chu Hằng ngủ sau, nhưng tỉnh dậy trước, trời vừa sáng liền bò dậy, hắn lưu luyến không thôi rời khỏi cái l*и đầu tiên của mình. Sau khi lau dọn một phen khiến hiện trường trở lạu như cũ, Chu Hằng đi săn một con thỏ hoang, trở về liền nhóm lửa đem nướng, nhanh chóng nướng thành màu vàng óng, mùi hương lan tỏa.
- Thơm quá!
Lâm Phức Hương đi qua, rất không khách khí muốn vươn tay cầm lấy, mặc dù khi ngủ dậy, nàng cảm thấy c̠úc̠ Ꮒσα có chút đao rát, còn l*и thì hơi tê tê, nhưng cũng không cho là bản thân làm sao, bởi vì tối qua ngủ ngon lành như vậy, còn mơ bị ȶᏂασ tưng bừng, làm sao có gì được chứ?
Chỉ là nàng mới vươn tay ra, liền thấy Chu Hằng một tay vỗ xuống! Nàng vội rụt tay nhỏ trở về, tức giận trừng Chu Hằng:
- Ngươi muốn làm gì?
- Đầu tiên, đây là đồ của ta, cô muốn ăn cũng được, trước tiên nói một tiếng cho xin! Thứ hai, cô là kẻ ngốc hả, đồ nóng như thế mà trực tiếp lấy tay cầm?
Ban đầu Chu Hằng còn nghiêm túc, nói đến nửa câu sau, trên mặt đã phủ đầy cười cợt.
Tâm tình buổi sáng tốt lành của Lâm Phức Hương lập tức bị phá hoại hết sạch!
Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ của Chu Hằng, chỉ cảm thấy tràn đầy muốn đánh, làm người ta nhìn mà nổi giận!
Nàng hừ một tiếng, nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta không ăn đồ của ngươi thì sẽ đói chết hay sao?
Vù, nàng nhảy đi ra, bóng dáng uyển chuyển nhanh chóng biến mất trong rừng núi, có lẽ là không phục nên tự mình đi săn thú.
Chu Hằng cười, lấy ra thịt thỏ đã nướng vàng óng, bắt đầu cắn xé.
Lâm Phức Hương xem như võ giả Luyện Cốt Cảnh, muốn bắt chút thú rừng tự nhiên là không khó khăn gì, nàng nhanh chóng đắc ý nghênh ngang trở về, tay trái xách một con thỏ hoang, tay phải xách hai con chim trĩ, thu hoạch còn nhiều hơn Chu Hằng.
Mổ bụng bỏ ruột, dùng nước tuyết rửa sạch, nàng cũng xiên con mồi đặt lên giá đem nướng. Chỉ là vị đại tiểu thư này căn bản không có một chút thiên phú về mặt này, đặt lên liền mặc kệ, vậy là nhanh chóng truyền ra mùi cháy khét.
Một con, hai, ba con, toàn bộ bị nướng cháy đen, nhìn sao cũng không thấy ra đây là thịt.
Lâm Phức Hương nghẹn một cục, kiên trì lục lọi thịt ăn được trong đó, nhìn thứ trong tay đen thùi lùi không nhìn ra giống cái gì, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi co rút.
Chu Hằng không nhịn nổi, liền cười ra tiếng.
- Trơ mắt nhìn một đại mỹ nữ chịu khổ, ngươi còn có chút khí độ đàn ông hay không?
Lâm Phức Hương ngẩng đầu trừng Chu Hằng.
- Nếu như ta không có khí độ, nửa con thỏ này đã không dành lại cho cô!
Chu Hằng như làm ảo thuật lấy ra một cái nhánh cây từ sau lưng, bên trên còn xiên nửa con thỏ nướng chín, dầu mỡ vàng ươm, hoàn toàn không thể đi so sánh với thứ cháy khét trên tay Lâm Phức Hương.
- Yên tâm, ta dùng tay xé, bên trên không có nước miếng!
Hắn lại bỏ thêm một câu.
Không nhìn ra được, tiểu tử thúi này còn biết quan tâm người khác!
Hừ hừ, xem ra có khốn thế nào cũng không đánh lại được mị lực của bổn tiểu thư!
Lâm Phức Hương đắc ý thầm nghĩ, vừa nhận lấy thỏ nướng, chỉ là ánh mắt quét qua, trong lòng lại không nhịn được trào ra lửa giận - thỏ nướng này không còn 4 chân, thịt ngon nhất trên lưng cũng bị xé mất, chỉ còn thừa lại có cổ với mông!
Vậy cũng là nửa con?
Nàng quả thật muốn ném con thỏ nướng này lên mặt Chu Hằng, nhưng không chịu nổi cái bụng đang đói, đành đè lửa giận xuống, xé từng miếng từng miếng thịt thỏ, vừa ăn vừa trừng nhìn Chu Hằng, giống như đang nhai thịt của hắn.
- Trong lòng cô đang mắng ta?
Chu Hằng thuận miệng hỏi.
- Đúng vậy!
Lâm Phức Hương thoải mái thừa nhận, chỉ là Lâm đại tiểu thư chính là tiểu thư khuê các, mắng người thì thật không được học mấy câu, lăn qua lộn lại chỉ có mấy chữ linh tinh như là tiểu tử khốn kiếp, đáng ghét.... cho nên cũng không lấy ra để xấu mặt!
Hiện tại để cho tiểu tử thúi này biết mình đang mắng hắn, tên khốn này khẳng định sẽ tự tạo ra rất nhiều từ thô tục, ngang với hắn đang tự mắng chính mình!
Ha ha, nàng đúng là thông minh!
Chu Hằng không biết phương thức suy tưởng ly kỳ của vị đại tiểu thư này, đợi Lâm Phức Hương ăn xong, hắn gật đầu nói:
- Lên đường thôi!
Hai người lại vòng vo trong núi rừng, đi không mục đích, mùa đông ban ngày ngắn, đêm xuống rất nhanh, hai người vẫn như cũ tìm một cái hang đá. Lâm Phức Hương không cam lòng bị Chu Hằng xem thường, chủ động gánh vác nhiệm vụ đi săn, còn Chu Hằng thì phụ trách nấu nướng.
Thấm thoát 10 ngày thoáng cái trôi qua, hai người vẫn không có thu hoạch, nhưng đã ngày càng gần đến cuối năm.
- Lâm cô nương, chúng ta nên ngừng lại thôi, nếu còn không quay về, sẽ không kịp lễ năm mới!
Chu Hằng cũng không muốn đi cùng vị đại tiểu thư này mãi đến quá tất niên.
Lâm Phức Hương đầy vẻ khó chịu, nhưng nếu có thể dễ dàng tìm được bảo vật như thế, vậy thì còn có gì mà quý giá? Đáng ghét là mấy ngày trước nàng còn gặp một con yêu thú, tuy rằng không quý lắm, nhưng cũng miễn cưỡng cầm được.
Nhưng 10 ngày qua đừng nói yêu thú, ngay cả mãnh thú lớn một chút cũng không gặp được!
Tiểu tử này là sao quả tạ hay sao?
Lúc nàng đi còn khoe khoang khoác lác, nhất định sẽ có thu hoạch, nếu trở về hai tay trống trơn, chẳng phải chẳng còn mặt mũi!
- Đi tới trước một giờ nữa!
Nàng không cam lòng nói.
- Chỉ một giờ?
- Bổn tiểu thư cam đoan!
- Được rồi!
Hai người tiếp tục đi tới, mấy ngày nay khí trời tốt, phần lớn chỗ có tuyết đọng đã hòa tan, nhưng còn những chỗ ánh mặt trời không rọi đến vẫn còn có tuyết đọng rất dày, không thấy có dấu hiệu gì là sẽ tan.
- Hả?
Đi được mười mấy phút, Chu Hằng chợt ngừng chân, đoạn kiếm màu đen yên lặng trong đan điền đột nhiên có phản ứng, đoạn kiếm chỉ xéo xuống mặt đất.
Trong lòng đất... có bảo vật khiến cho hắc kiếm phản ứng?
- Mã Hằng, chuyện gì vậy?
Lâm Phức Hương đi tới mấy bước, thấy Chu Hằng không theo, liền quay đầu lại.
Chu Hằng cũng không nói ra tên thật của mình, vị đại tiểu thư này rõ ràng có bối cảnh rất sâu, hắn không muốn tự chuốc lấy rắc rối ình.
- Không có gì, tâm huyết dâng trào!
Hắn thuận miệng nói.
Một đại nam nhân còn tâm huyết dâng trào? Lâm Phức Hương có cảm giác muốn nổi điên.
Nàng không để ý tới Chu Hằng, bước nhanh tới trước.
Chu Hằng lại có tính toán khác, hắn vừa đi vừa nội thị đan điền, quan sát hướng đoạn kiếm màu đen chỉ tới.
Xéo xuống, xéo xuống, thẳng dưới!
Thứ khiến cho đoạn kiếm màu đen có phản ứng nằm ngay dưới chân!
Chu Hằng quét qua xung quanh, không khỏi nhíu mày.
.... Chỗ này là một mảnh núi đá liên miên, muốn đào ra cái hố ở chỗ này là không thể nào.
- Này, ngươi còn tính lười biếng đến bao giờ?
Lâm Phức Hương quay đầu gọi.
Chu Hằng cười, chỉ về phía hang đá cách đó trăm mét, nói:
- Qua hang đá bên kia xem thử!
- A?
Lâm Phức Hương có vẻ không hiểu:
- Vì sao chứ?
Tự nhiên là bởi vì nơi này không thể đào bới, muốn đi vào hang đá xem thử, nói không chừng sẽ vươn dài đến chỗ này.
Chu Hằng chắc chắn sẽ không nói thẳng, tạo ra cái cớ:
- Phần lớn yêu thú ở trong hang, ta thấy hang đá kia rất lớn, nói không chừng sẽ có tồn tại yêu thú!
- Vậy sao?
Mặc dù Lâm Phức Hương có chút quá đơn thuần, nhưng cũng không phả ngu ngốc, có chút khó hiểu nhìn Chu Hằng.
- Vậy thì đi xem thử!
Hai người đi đến cửa hang đá, chỉ thấy hang đá này lớn đến quá cỡ, cao chừng 20m, rộng hơn 30m, bên trong còn thổi ra từng trận gió lạnh, khiến người ta có cảm giác lông tóc dựng thẳng.
Ngao.....
Tiếng gầm khẽ truyền ra như chuông lớn vang rền, không ngừng vang vọng trong hang đá, chấn cho lỗ tai Chu Hằng cùng Lâm Phức Hương có chút phát đau.
Hai người đồng thời chuyển sang trạng thái cảnh giác, chỉ thấy một cái bóng đen bước ra từ trong hang, dần dần lộ ra chân dung của nó. Đó là một con thú lớn dài chừng 5m, dạng như sư tử, lại có 6 chân, cái đầu lớn quá tỷ lệ thường.
- Lục Túc Cự Đầu Thú!
Lâm Phức Hương phát ra tiếng hô khẽ:
- Lục Túc Cự Đầu Thú thanh niên có thực lực Luyện Thể tầng chín, không thể coi thường!
Luyện Thể tầng chín, như vậy cộng thêm sức mạnh của bản thân yêu thú, có thể sánh với võ giả Luyện Huyết Cảnh.
Nếu như không có đoạn kiếm màu đen dao động, Chu Hằng cũng không có ý định trêu chọc tới một con yêu thú Luyện Thể tầng chín, dù sao hắn còn chưa vượt qua Luyện Cốt Cảnh, giữa hai bên tồn tại chênh lệch lực lượng khổng lồ.
Nhưng bây giờ hắn lại nhất định phải có!
Hắn vung kiếm ngang ngực, trong mắt tuôn trào chiến ý, cho hắn lòng tin mạnh mẽ đương nhiên là Lăng Thiên Cửu Thức.
- Ngao....
Lục Túc Cự Đầu Thú phát ra tiếng rít gào đinh tai nhức óc, con yêu thú này rất tức giận, có hai nhân loại to gan dám xông vào lãnh địa của nó! Mà mỗi một con yêu thú đều có ý thức lãnh địa rất mạnh, xem kẻ xâm nhập là kɧıêυ ҡɧí©ɧ lớn nhất đối với nó.
Nó dậm 6 chân, tiến gần tới Chu Hằng cùng Lâm Phức Hương, cái miệng lớn há to, nhỏ xuống cả chuỗi nước bọt, vừa lúc, nó cũng đã lâu chưa được ăn thịt người!
Bùm!
Lục Túc Cự Đầu Thú đồng thời phát lực 6 chân, thân thể to lớn lập tức nhào ra, rít lên như gió bão, phát động công kích Chu Hằng trước tiên - Ở trong mắt con yêu thú này, thiếu niên khí tức hơi yếu này lại khiến nó có cảm giác nguy hiểm cao hơn.
Phi Vân Bộ!
Thân thể Chu Hằng nhẹ nhàng lướt qua, vừa lúc tránh được cú vồ của Lục Túc Cự Đầu Thú, trường kiếm vung lên, phát động Lăng Thiên thức thứ nhất!
Thiên địa như nháy mắt ngừng lại!
Chu Hằng vung lên một kiếm, trong lòng không linh, ý thức như dung nhập vào thiên địa, từng đoàn lực lượng xa lạ ở bốn phương tám hướng tụ lại, tiến vào thân kiếm, không ngừng phóng to uy lực chiêu kiếm này!
Phập!
Ở cổ Lục Túc Cự Đầu Thú lập tức xuất hiện một đoàn ha máu rực rỡ, trường kiếm cắm vào thịt sâu gần một xích!
- Ngao...
Con yêu thú này phát ra tiếng gào thảm thiết kinh thiên động địa, trong mắt thú phát ra hào quang điên cuồng, vung cổ thật mạnh, lực kéo rất lớn, Chu Hằng không cách nào cầm được chuôi kiếm, lập tức tuột khỏi tay!
Lục Túc Cự Đầu Thú vung móng vuốt đánh về phía Chu Hằng, nó muốn gϊếŧ con người đáng chết này!
Cái gì, trúng một kiếm yếu hại còn chưa chết?
Chu Hằng không khỏi cả kinh, khó trách nói là yêu thú đáng sợ, võ giả cùng cấp căn bản không phải đối thủ! Mặc dù hắn chỉ là Luyện Thể tầng sáu, nhưng sau khi dung hợp lực lượng thiên địa, uy lực một kiếm này tuyệt không kém gì cường giả Luyện Cốt Cảnh!
Nhưng vẫn không thể chém gϊếŧ được con Lục Túc Cự Đầu Thú này, đủ thấy lực phòng ngự của yêu thú này mạnh đến cỡ nào!