Chu Hằng đương nhiên không có Vạn Lý Nhất Thuấn Phù, hắn làm ta chỉ là một tư thái, kỳ thật là tiến vào trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
Đợi sau khi đám người cơ bản tán đi, hắn lặng yên từ trong bảo tháp ra ngoài.
Tuy rằng tất cả mọi người đều vì hắn có thể “đối kháng” Ứng Thừa Ân mà chấn kinh đến chết lặng, nhưng chính Chu Hằng lại cũng không hề có vẻ đắc ý.
Hắn cũng không có thực lực cường đại như vậy!
Lúc trước có thể thoát thân dưới công kích của Ứng Thừa Ân đó là bởi vì thật sự quá khéo, Ứng Thừa Ân dùng là huyết mạch lực.
Tuy là linh lực hệ kim trong thiên địa ngưng tụ thành, nhưng dù sao mang theo một chữ kim. Là kim loại là có thể bị hắn cắn nuốt, chỉ là linh lực hệ kim cũng không thể tăng cường thể chất của hắn, sau khi cắn nuốt chỉ có thể trực tiếp bài xích ra ngoài.
Nếu Ứng Thừa Ân dùng là một loại công kích khác, hắn cũng chỉ có thể một mực nấp trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, nhưng ai bảo Ứng Thừa Ân khăng khăng dùng huyết mạch lực mà hắn có thể khắc chế?
Ngược lại gây nên một màn Chu Hằng cường thế đánh ra, rung động người đời!
Tuy nhiên, tuy rằng trong mắt mọi người Chu Hằng đã đủ uy phong, khiến Ứng Thừa Ân không còn mặt mũi mà về, nhưng đối với Chu Hằng mà nói trong lòng lại nghẹn đầy lửa giận!
Rõ ràng là thứ nhất của hắn lại bị Ứng Thừa Ân mạnh mẽ ép xuống.
Ỷ thế hϊếp người!
Ứng Thừa Ân có thể phớt lờ quy tắc là bởi vì lực lượng của hắn quá mạnh, ngự trị ở trên quy tắc, có thể chế định ra quy tắc của chính mình!
Chu Hằng hận nhất chính là cái này!
Trò chơi phải là công bình, nếu không còn chơi cái gì!
Nếu ngươi không tuân thủ quy định, như vậy ta cũng có thể chơi ngầm!
Chu Hằng cười lạnh trong lòng, hắn cũng không trở về Triệu gia mà là chuyển hướng vào hang hổ, đi tới phía trước Ứng gia.
Lúc trước bởi vì Triệu gia cố kỵ, hắn cũng chỉ có thể đem mục tiêu nhắm vào trên người Ứng Thừa Ân, tính toán trong vòng ba năm hết sức vọt tới Kết Thai Cảnh, tự tay đả bại thiên tài không ai bì nổi này.
Nhưng Ứng Thừa Ân không tuân quy tắc trò chơi, hắn cần gì phải khách khí chứ?
Hắn hiện tại quả thật không phải đối thủ của Ứng Thừa Ân, nhưng ghê tởm đối phương một chút lại hoàn toàn có thể làm được!
Hắn muốn cướp sạch nội tình của Ứng Thừa Ân!
Tên kia quả thật chính là phúc tinh đồng tử. Ra cửa liền có bảo vật đưa tới tận cửa, chắc là cất giữ vô số thứ tốt. Nếu có thể cướp đoạt vào tay, tự nhiên có thể phát một khoản tiền lớn!
Đáng tiếc con lừa đê tiện không có mặt, nếu không gọi vị đại hành gia trộm gà bắt chó này, Ứng Thừa Ân kia cho dù giấu một cây kim đều có thể tìm ra!
Nhưng Chu Hằng lại có dự định khác, hắn có thể tiện đường đào móc vài bí mật dơ bẩn của Ứng gia! Chu Hằng không tin Ứng gia lớn như thế, lại không có bí mật nào.
Hiện tại cũng không sao, dù sao hắn có thể nấp trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, có rất nhiều thời gian đem phòng ở của Ứng Thừa Ân lục soát lật tung lên trời!
Hắn cũng không phải người quân tử báo thù ba năm không muộn, mà là ngươi đánh ta một quyền ta lập tức trả ngươi một bạt tai!
Vù!
Thân hình hắn xẹt đi, hướng về phía Ứng gia bắn nhanh mà đi. Ẩn Tức Phù cộng thêm tốc độ của Tấn Vân Lưu Quang Bộ, căn bản kong có thể phát hiện hành tung của hắn, cho dù là thật sự bị người phát hiện dấu vết để lại, hắn còn có Cửu Huyền Thí Luyện Tháp mà!
Khó cũng không phải là che giấu tung tích mà là biết Ứng Thừa Ân ở chỗ nào.
Ứng gia quá lớn, Chu Hằng đi loanh quanh rất lâu cũng không tìm được gì. Nhưng điều này không làm khó được Chu Hằng. Hắn lén lút bắt một nha hoàn vào Cừu Huyền Thí Luyện Tháp.
Nha hoàn này chỉ là Khai Thiên Cảnh, nàng căn bản không có sức phản kháng, Chu Hằng dễ dàng đánh ngất nàng, dễ dàng kéo vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
Chu Hằng vốn chỉ định hỏi bố trí của Ứng gia, nhưng vừa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nhà hoàn, hắn lại không nhịn được. Côи ŧɧịt̠ trong quần rục rịch ngóc đầu dậy.
Nha hoàn này nhan sắc vô cùng tốt, thậm chí còn hơn Tiêu Họa Thủy một chút, da thịt trắng nõn non mịn, khuôn mặt đáng yêu ngây thơ, bộ đồ màu trắng mặc trên người nàng càng làm nổi bật sự ngây thơ đó. Nhìn nàng, Chu Hằng lại nhớ đến Lâm Phức Hương.
Hắn đã rất lâu không ȶᏂασ Lâm Phức Hương, cái l*и múp míp đầy ướŧ áŧ dâʍ đãиɠ của nàng khiến Chu Hằng nhớ nhung. Hơn nữa c̠úc̠ Ꮒσα khít rịt cực phẩm kia càng là không ai bì được, chỉ nhớ đến cảm giác cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào cúc hoa xinh đẹp của Lâm Phức Hương, Chu Hằng đã không nhịn được cương cứng như thép.
Dù sao thời gian còn nhiều, chơi đùa một hồi cũng không ảnh hưởng gì.
Chu Hằng cười lạnh, hắn trói nha hoàn xinh đẹp lại, hai tay nàng bị treo lên trên. Lúc này nha hoàn vẫn còn ngất đi, Chu Hằng liếʍ liếʍ môi, bàn tay hắn dùng linh lực chấn động một cái, quần áo trên người nha hoàn lập tức tan tành thành mảnh nhỏ. Lộ ra thân thể mê người bên trong.
Da thịt sáng ngời mềm mại, tay chán mảnh khảnh yếu đuối, cặρ √υ' của nàng không lớn lắm, nhưng rất vừa tay, núʍ ѵú như nụ hoa xinh xắn gắn trên bầu vυ' trắn trẻo. Đặc biệt là đùi nàng vừa dài vừa thon, đường nét vô cùng hoàn hảo. Nhiều một phần thì béo, ít một phần thì gầy, có thể nói chính là hung khí với nam nhân!
Giữa hài đùi mê người là cái l*и nhút nhát khép chặt. Mép thịt hồng hào gọn gàng khép lại, chỉ để lộ ra một khe nhỏ, mu l*и nàng rất sạch sẽ, không hề có một sợi lông nào cả. Mông đẹp cong cong vểnh cao, tròn trịa trắng nõn, đầy săn chắc.
Toàn thân nha hoàn không có nơi nào không gợi ra bản năng du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất của nam nhân, quả thật là vưu vật!
Chấn động khiến nha hoàn tỉnh lại, nàng mờ mịt mờ mắt ra, lập tức nhìn thấy Chu Hằng. Vừa mở mắt liền thấy một nam nhân khỏa thân đứng trước mặt là trải nghiệm gì?
- Á! Ngươi là ai!
Nha hoàn hoảng loạn thét lên, sau đó nàng mới cảm thấy toàn thân lành lạnh. Vừa nhìn xuống, không ngờ trên người nàng đã không còn một mảnh vải, nàng cố gắng che đậy, nhưng hai tay bị trói, khiến nàng không cách nào hành động.
- Đừng, đừng nhìn! Người đâu, cứu với! Có da^ʍ tặc!
Nha hoàn hoảng loạn không ngừng kêu to, nhưng trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, cho dù nàng có kêu rách họng cũng chỉ có Chu Hằng nghe được mà thôi.
Chu Hằng cười da^ʍ nhìn nha hoàn kêu la, đợi nàng phát hiện không có tác dụng mới cười khà khà nói:
- Biết điều thì nghe lời ta, ta sẽ thả ngươi đi, nếu không… hừ hừ! Ngươi tự biết hậu quả.
- Ngươi, ngươi muốn gì ở ta? Ta, ta không có gì hết, ta chỉ là một nha hoàn mà thôi.
- Khặc, không phải ngươi còn có một thứ sao?
Chu Hằng cười đầy dâʍ ɖu͙©, hắn vừa nói vừa đến gần nha hoàn, ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng cương lên vô cùng to lớn, đầu khấc dữ tợn chọc chọc vào mu l*и nhẵn nhụi của nha hoàn, bàn tay hắn xoa bóp cặρ √υ' nàng.
Nha hoàn nhất thời hiểu được, Chu Hằng muốn thân thể của nàng.
- không, không được! Ta, ta chính là nha hoàn thϊếp thân của Thừa Ân thiếu gia, ngươi không được đυ.ng đến ta! Nếu không Thừa Ân thiếu gia sẽ gϊếŧ ngươi!
Nha hoàn sợ hãi nói.
Nhưng nàng không nói thì thôi, vừa nói ra liền khiến hai mắt Chu Hằng sáng ngời. Hèn gì nàng lại có tu vị Khai Thiên Cảnh! Nha hoàn bình thường sao có thể có tu vi này, hiện tại mọi chuyện liền rõ ràng rồi.
- Hahaha! Ngươi là nữ nhân của Ứng Thừa Ân, ta càng muốn ȶᏂασ ngươi!
Chu Hằng cười lạnh nói.
Vừa dứt lời, hắn liền hành động. Một bàn tay Chu Hằng xoa bóp cặρ √υ' mềm mại của nha hoàn, hắn cúi đầu xuống ngậm lấy một núʍ ѵú còn lại, bàn tay ma quái thứ hai vòng ra phía sau, nắm lấy bờ mông tròn trịa săn chắc.
- Ưm… ư… ư~~~ ann~~~ ưm… không, đừng… á! Đừng… ngươi, ngươi mau bỏ ta ra! Thừa Ân nhất định sẽ gϊếŧ ngươi!
Nha hoàn càng la lớn, Chu Hằng lại càng hưng phấn, hắn có kinh nghiệm làʍ t̠ìиɦ vô số, kỹ xảo bú ʍúŧ sớm đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, hàm răng xe xe núʍ ѵú, cái lưới thì liếʍ mυ'ŧ đầu nhũ, chẳng mấy chốc đã khiến nha hoàn rên không ra tiếng.
Cái l*и nhỏ nhắn của nàng lập tức tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, khe l*и khép chặt hơi rỉ ra một chút dịch lỏng, đầu khấc Chu Hằng lập tức cảm nhận được.
Chu Hằng nhả núʍ ѵú nha hoàn ra, bàn tay xoa bóp mông nàng thò xuống từ phía sau, ngón giữa xoa xoa c̠úc̠ Ꮒσα nha hoàn, một bàn tay khác từ bầu vυ' rời xuống khe l*и nhỏ xinh.
Lưỡi Chu Hằng liếʍ một đường lên đến tai nha hoàn, hắn thò lưỡi vào liếʍ láp lỗ tai nàng, sau đó thổi một hơi, khiến toàn thân nha hoàn run run nổi da gà, hai chân nhũn ra, nhất thời khiến ngón tay Chu Hằng đâm sâu vào l*и nàng.
- Ưm… ư…
Nha hoàn không nhịn được rêи ɾỉ.
- Ngươi tên là gì?
Chu Hằng hỏi. Nhưng nha hoàn nàu quay đầu sang một bên, mím môi không nói gì, bộ dáng rất quật cường.
Thế nhưng trong l*и nàng lại kẹp chặt ngón ray Chu Hằng, vách thịt sớm đã ẩm ướt vô cùng trơn trượt, lúc này ép chặt, khiến ngón tay Chu Hằng truyền đến xúc cảm vô cùng tuyệt diệu.
- Không nói? Hừ, xem ra ngươi cần phải nếm mùi một chút mới ngoan ngoãn được.
Chu Hằng cười da^ʍ, hắn bá đạo cưỡng hôn lấy nha hoàn, lưỡi Chu Hằng bá đạo tách hàm răng nàng ra, tiến vào khoang miệng nhỏ nhắn ướŧ áŧ. Cái lưỡi rụt rè của nha hoàn bị lưỡi Chu Hằng quấn lấy, hắn tham lam mυ'ŧ lấy nước miếng ngọt ngào của nàng.
Nha hoàn trợn tròn mắt, cố gắng giãy giụa thoát ra, nhưng không làm nên chuyện gì.
Chu Hằng cảm nhận được l*и nàng càng ngày càng khép chặt, trong lòng cười thầm. Ngón tay Chu Hằng càng đút sâu vào bên trong âʍ đa͙σ ẩm ướt của nha hoàn, ngón cái của hắn nhốn hộŧ ɭε xuống xoa xoa, nhất thời khiến nha hoàn toàn thân ru rẩy, đùi đẹp kẹp chặt ngón tay Chu Hằng.
Chu Hằng đương nhiên không chỉ như thế, ngón giữa vẫn vân vê bên ngoài c̠úc̠ Ꮒσα mềm mại của nha hoàn lập tức đút vào một đốt ngón tay.
Ngón tay Chu Hằng vừa cứng cáp vừa dẻo dai, vừa mới đút vào trong l*и nha hoàn, lập tức khiến nàng trợn mắt, thân thể liên tục giãy giụa muốn thoát khỏi ma thủ của hắn. Nhưng nàng càng giãy giụa, chỉ càng khiến ngón tay Chu Hằng di chuyển nhiều hơn, liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể nàng, tạo ra kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ tột cùng.
Chu Hằng cũng mặc kệ nha hoàn giãy giụa thế nào, ngón tay hắn càng đút càng sâu, giống như một con rắn từng chút một tiến vào c̠úc̠ Ꮒσα nha hoàn.
Cả lỗ trước lẫn lỗ sau không ngừng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng một lúc, hai mắt nha hoàn không nhịn được trợn tròn, nàng giãy giụa càng lúc càng yếu, cuối cùng chỉ còn thi thoảng run nhẹ một cái, trong l*и không ngừng tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, kẹp chặt ngón tay Chu Hằng.
Bỗng nhiên, toàn thân nha hoàn run run mãnh liệt, âʍ đa͙σ và cúc hoa gắt gap kẹp chặt ngón tay Chu Hằng. Từ tử ©υиɠ nàng phun ra một luồng âm khí bao phủ toàn bộ ngón tay Chu Hằng.
Nha hoàn không ngừng tiết thân, gần hai phút mới ngừng lại được.
Chu Hằng vừa rời khỏi miệng nàng, nha hoàn lập tức thở dốc, hai mắt đê mê gần như mất đi thần trí.
Chu Hằng rút tay khỏi cúc hoa và âʍ đa͙σ nha hoàn, lùi lại vài bước ngắm nhìn tác phẩm của mình.
Lúc này toàn thân nha hoàn nổi đầy ráng hồng, khuôn mặt ngây thơ ửng đỏ như say rượu, tóc đen bị mồ hôi dính vào trán nàng, khiến nha hoàn vừa gợi cảm gợϊ ȶìиᏂ, vừa giống như thiếu nữ ngây thơ bị ủy khất.
Mồ hôi nhỏ giọt chảy xuống cặρ √υ' nàng, giọt nước lấm tấm đọng lại trên bàu vυ'. Từ khe l*и nàng chảy ra một dòng chất lỏng tinh khiết, âm dịch chảy xuống hai bên đùi ngọc, tạo thành cảnh tượng vô cùng da^ʍ mỹ.
Chu Hằng cực kỳ hài lòng, hắn thân kinh bách chiến, tài nghệ chuyện giường chiếu đã đạt đến mức độ cực cao, nữ nhân bình thường thậm chí còn không chịu nổi ngón tay Chu Hằng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Chu Hằng đến gần nha hoàn, hắn dùng hia ngón tay kẹp núʍ ѵú nàng, vê vê hỏi:
- Ta hỏi lại lần nữa, ngươi tên là gì?
Lúc này nào còn dám cứng đầu, lập tức nức nở đáp:
- Ta, ta tên là Tiêu Thúy.
- Ngươi làm nha hoàn thϊếp thân của Ứng Thừa Ân bao lâu rồi! Hắn chơi ngươi từ lúc nào?
- Ta, ta không phải nha hoàn của Thừa Ân, ta là tiểu thϊếp của hắn.
Chu Hằng nghe được, trong lòng hơi động hỏi:
- Vì sao ngươi lại ăn mặc như nha hoàn?
- Là… ưm… là vì… ta… ta muốn… ưm… ta muốn tạo tình thú cho hắn.
Nha hoàn Tiêu Thúy thút thít trả lời. Sở dĩ lúc đầu nàng nhận là nha hoàn thϊếp thân của Ứng Thừa Ân là vì không muốn mất mặt, lúc này ngây cả l*и cũng sắp bị Chu Hằng ȶᏂασ rồi, nàng cũng không còn mặt mũi gì trước mặt Chu Hằng, hơn nữa ngón tay tà ác của Chu Hằng vẫn đang không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ núʍ ѵú nàng, khiến dâʍ ŧᏂủy̠ trong l*и nàng lại rục rịch rỉ ra.
Đường đường là tiểu thϊếp của Ứng Thừa Ân, một trong hai đại thiên kiêu của Đế Đô, không ngờ lại bị một nam nhân xa lạ hϊếp da^ʍ, vừa nhục nhã vừa sung sướиɠ, khiến l*и Tiêu Thúy bất giác kẹp chặt.
Đầu khấc Chu Hằng dí vào l*и Tiêu Thúy lập tức cảm nhận được âʍ đa͙σ nàng lại tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠.
- Hahaha! Thật là dâʍ đãиɠ. Từ nay ngươi chính là nữ nô của ta!
Chu Hằng nghe Tiêu Thúy trả lời, không khỏi cười lớn. Tiêu Thúy không ngờ không phải nha hoàn thϊếp thân, mà là vợ Ứng Thừa Ân! Lúc đầu hắn định ȶᏂασ nàng một lần sẽ thả ra, nhưng lúc này lại đột nhiên đổi ý.
Nếu nàng đã là vợ Ứng Thừa Ân, Chu Hằng không ngại cướp lấy nàng làm nữ nô cho hắn. Ngẫm lại chính mình trong lúc vô tình cắm một cái sừng lớn lên đầu Ứng Thừa Ân, Chu Hằng không nhịn được hưng phấn.
Tiêu Thúy mím môi chảy nước mắt, nhìn qua vô cùng đáng thương. Nàng biết nàng không có cách nào thoát khỏi Chu Hằng nữa rồi. Sau này chỉ có thể làm nữ nô của hắn.
Nhìn khuôn mặt muôn vàn ủy khuất của Tiêu Thúy, Chu Hằng nào còn nhịn được. Hắn lập tức khoác hai chân Tiêu Thúy lên vai, ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng thẳng tắp khổng lồ, đầu khấc chỉ thẳng vào khe l*и ướt nhẹp của nàng.
Tiêu Thúy vốn đã nhận mệnh, chỉ chờ đợi Chu Hằng ȶᏂασ nàng. Nhưng lúc này, khi để ý đến ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, nàng mới sửng sốt kinh hãi. Sao thế gian lại có ©ôи ŧɧịt̠ to như thế!
Nàng vốn nghĩ Ứng Thừa Ân đã rất lớn, nhưng ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng còn lớn hơn ©ôи ŧɧịt̠ Ứng Thừa Ân một vòng, hơn nữa cực kỳ hùng dũng, khí thế bá đạo đập vào mặt, khiến nàng vô thức muốn khuất phục, muốn dâng l*и cho hắn ȶᏂασ!
Tiêu Thúy kinh hãi, đây là ©ôи ŧɧịt̠ gì!
Chu Hằng bắt gặp biểu cảm của Tiêu Thúy, lòng hư vinh của nam nhân nổi lên hỏi:
- Ta với Ứng Thừa Ân ai lớn hơn?
- Ngươi, ngươi lớn hơn.
Tiêu Thúy lắp bắp nói. Nghĩ đến chuyện ©ôи ŧɧịt̠ này sắp đút vào l*и nàng, nội tâm Tiêu Thúy lại vừa sợ hãi vừa mong chờ.
- Lần sau, phải gọi là chủ nhân!
Chu Hằng vừa nói, vừa độn nhiên thúc hông, ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố đột nhiên hung hăng như cọc gỗ công thành, một hơi thúc vào l*и Tiêu Thúy.
Chu Hằng đắc thế không tha, hai tay hắn giữ lấy cặp mông mềm của nàng, vừa thúc cặp vừa đung đưa cặp mông, khiến đầu khấc không ngừng đâm thọc vào vách l*и Tiêu Thúy
Tiêu Thúy lập tức trợn mắt há mồm. Biểu cảm trên mặt lúc đầu là đau đớn, nhưng sau đó dần dàn biến đổi, vừa như đau đớn, vừa như sung sướиɠ.
Côи ŧɧịt̠ Chu Hằng càng thúc càng nhanh, hắn tiến quân vô cùng hung hãn, đầu khấc dũng manh thúc vào. Kɧoáı ©ảʍ tràn trề từ cái l*и khít rịt của Tiêu Thúy không ngừng truyền đến. Chu Hằng không nhịn được so sánh nàng với Hàn Diệc Dao.
L*и hai nàng này đều là cực phẩm trong cực phẩm, một khi cắm vào là không muốn rút ra, giống như bước vào tiên cảnh, sung sướиɠ không tả được.
Chu Hằng càng thúc càng nhanh, hắn nhào nặn cặp mông mềm của Tiêu Thúy, thỉnh thoảng lại tét vào mông nàng một cái vang dội.
- Á! Ưm~~~ ư ư ư… a… sướиɠ… Sướиɠ chết mất… ư… ưm… ȶᏂασ đi… A~~~ ȶᏂασ chết ta đi! Ư hư… Chơi chết cái l*и dâʍ đãиɠ đi! Ư… nha, chủ nhân… ư… xin ngài… TᏂασ… ȶᏂασ chết nô~~~ ứ.. Ưm…
Tiêu Thúy bị Chu Hằng ȶᏂασ cho tháng trí lẫn lộn, chỉ có thể không ngừng thả ra thoại âm phóng đãng đến cực điểm!
Chu Hằng cũng bị nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ©ôи ŧɧịt̠ không ngờ trướng lên một vòng nhỏ, như một cái cọc gỗ không ngừng nhấp nhả vào l*и Tiêu Thúy.
Tiêu Thúy lúc này làm gì còn biết Ứng Thừa Ân gì nữa, nàng chỉ biết là ©ôи ŧɧịt̠ đang ȶᏂασ nàng chính là của nam nhân này, so với nam nhân bá đạo này, ©ôи ŧɧịt̠ Ứng Thừa Ân quả thực là đứa trẻ tập ȶᏂασ!
Chu Hằng càng nhấp càng nhanh, ©ôи ŧɧịt̠ hắn điên cuồng công thành phạt trại, ȶᏂασ đến dâʍ ŧᏂủy̠ bắn tung tóe.
Tiêu Thúy lần đầu thưởng thức ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, có thể kiên trì đến hiện tại đã là không tệ, làm sao còn chịu nổi nữa? Không bao lâu l*и nàng đã thít chặt, gắt gao kẹp lấy ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng.
Tử ©υиɠ Tiêu Thúy chủ động mυ'ŧ chặt ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, cổ tử ©υиɠ nàng giống như đóa hoa nở rộ, cố gắng hút qυყ đầυ hắn vào bên trong.
Tiêu Thúy rốt cuộc đạt đến cao trào, toàn thân nành run rẩy mãnh liệt, âʍ đa͙σ thít chặt, giống như muốn nuốt sống ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng. Âm tinh ấm áp tràn ra, nhưng lại bị ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng chặn lại.
Đầu khấc Chu Hằng giật giật, thân ©ôи ŧɧịt̠ chấn động một cái, tϊиɧ ŧяùиɠ ào ạt bắn ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ lẫn dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ngược vào bên trong tử ©υиɠ Tiêu Thúy.
Tiêu Thúy lập tức trợn mắt, đầu óc nàng thoáng cái trống rỗng, cả người lâng lâng như bay.
Chu Hằng nút chặt ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и Tiêu Thúy, hắn giữ một hồi, đến khi bắn hết tϊиɧ ŧяùиɠ vào l*и nàng mới thôi.
Côи ŧɧịt̠ Chu Hằng vừa rút ra khỏi l*и Tiêu Thúy, lập tức póc một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa lẫn dâʍ ŧᏂủy̠ như đê thoát nước chảy ra. L*и Tiêu Thúy lần đầu trải nghiệm ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, nhất thời còn chưa khép lại được, khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ liên tục chảy ra khỏi l*и nàng.
Chu Hằng buông hai chân Tiêu Thúy xuống, hắn xoa nắn cặρ √υ' nàng, không khỏi cảm khái Ứng Thừa Ân thật biết chọn nữ nhân. Đương nhiên, sau này nàng chính là của hắn, Ứng Thừa Ân chỉ có thể chịu mọc sừng trên đầu.
Vừa nghĩ đến đây, Chu Hằng lại không nhịn được dựng đứng. Côи ŧɧịt̠ đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ chọc chọc vào bụng Tiêu Thúy.
Tiêu Thúy lập tức hoảng, nàng vội vàng hữu khí vô lực cầu xin:
- Chủ nhân, xin tha cho ta.. Ta… hô hô… ta không được nữa đâu…
Chu Hằng nâng cằm nhỏ của Tiêu Thúy, cười da^ʍ tà nói:
- Được rồi, ta không dùng l*и ngươi nữa.
Tiêu Thúy lập tức nhẹ nhõm, nàng sợ Chu Hằng ȶᏂασ nữa, nàng sẽ thật sự bị ȶᏂασ ngất mất.
Nhưng Tiêu Thúy còn không vui mừng được bao lâu, liền nghe Chu Hằng thổi vào tai nàng:
- Ta sẽ dùng cúc hoa ngươi.
Tiêu Thúy tái mặt, nước mắt nàng chảy ra, cổ họng âm ỉ muốn khóc. Nàng biết cầu xin cũng vô dụng, chỉ có thế cầu mong sống qua kiếp này.
Chu Hằng đương nhiên sẽ không thật sự dùng ©ôи ŧɧịt̠ kích cỡ thật sự chơi cúc hoa Tiêu Thúy, hắn cũng biết chừng mực, ©ôи ŧɧịt̠ lập tức thu nhỏ vào một nửa.
Chu Hằng vòng qua phía sau Tiêu Thúy, hắn nâng cẳng chân nàng lên, đầu khấc trượt lên trượt xuống bên ngoài c̠úc̠ Ꮒσα nàng. Tiêu Thúy không nhịn được co rúm c̠úc̠ Ꮒσα lại, đây là phản ứng bình thường.
Chu Hằng cười cười, nữ nhân nào lần đầu mà không như thế? Nhưng sau khi nếm qua ©ôи ŧɧịt̠ hắn, có nàng nào không thèm thuồng chổng mông lên cho hắn ȶᏂασ!
Chu Hằng quẹt quẹt ©ôи ŧɧịt̠ ngoài l*и Tiêu Thúy vài cái, sau đó đột nhiên dùng sức thúc vào.
Ọt!
Côи ŧɧịt̠ mạnh mẽ thúc vào cúc hoa Tiêu Thúy, qυყ đầυ táo bạo đi đầu, mang theo thân ©ôи ŧɧịt̠ trơn trượt đầy dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ chui vào hậu môn nàng.
- Ứ~~~~ ưmmmm….
Tiêu Thúy không nhịn được kêu một tiếng thật dài. Không có đau đớn cực độ như trong tưởng tượng của nàng, ngược lại ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng vừa tiến vào, lập tức bôi trơn thành hậu môn nàng, trực tràng không nhịn được bó sát, thít lấy thân ©ôи ŧɧịt̠.
Chu Hằng cũng cảm nhận được xúc cảm tuyệt vời. Cúc hoa Tiêu Thúy không hề thô ráp, mà vô cùng mềm mại mượt mà, thêm vào dịch nhờn trên ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, khiến c̠úc̠ Ꮒσα nàng không khác nào một cái l*и cực phẩm trong cực phẩm!
Vô cùng bót!
Chu Hằng bắt đầu nhấp, ©ôи ŧɧịt̠ hắn rút ra 9 phần, sau đó thúc một cú lút cán! Côи ŧɧịt̠ to dài nện từng cú từng cú 9 ngoài một trong, kɧoáı ©ảʍ kỳ dị mang đến sung sướиɠ không tả nổi.
Tiêu Thúy trợn mắt há miệng, rên không ra tiếng.
Chu Hằng tâm ý vừa động, lập tức cắt đứt sợi dây trói hai tay Tiêu Thúy.
- Ngươi tự giữ chân đi.
Tiêu Thúy rất nghe lời, lập tức giữ lấy cẳng chân của nàng. Chu Hằng rảnh tay, liền mò lên bắt lấy cặρ √υ' Tiêu Thúy. Hai tay hắn xoa nắn vυ' nàng, ngón tay kẹp lấy núʍ ѵú, lúc kẹp mạnh lúc kẹp nhẹ theo nhịp nhấp ©ôи ŧɧịt̠.
Kɧoáı ©ảʍ liên miên không ngừng, làm Tiêu Thúy ngất ngây đê mê, dục tiên dục tử. Chu Hằng vừa ra hiệu, nàng lập tức quay đầu lại, hai người hôn nhau ngấu nghiến.
Nhóp nhép... nhóp nhép… bạch bạch bạch… phạch phạch…
Thanh âm đầy dâʍ ɖu͙© không ngừng vang lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ da^ʍ tính của cả hai.
Chu Hằng da^ʍ tính đại phát, hông nhấp càng lúc càng nhanh, ©ôи ŧɧịt̠ hung hăng cắm vào cúc hoa Tiêu Thúy. Thân thể Tiêu Thúy bị ȶᏂασ nảy lên không ngừng, mông mềm của nàng va chạm với đùi Chu Hằng, vang lên thanh âm bạch bạch bạch…
Tiêu Thúy đã dần dần thích ứng với ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, kɧoáı ©ảʍ bất tận từ mỗi một lỗ chân lông dâng lên không dứt, toàn thân nàng trở nên vô cùng nhạy cảm. Mỗi thời mỗi khắc Tiêu Thúy đều sung sướиɠ không chịu nổi.
Âʍ đa͙σ Tiêu Thúy một trận co rút, bỗng nhiên thả lỏng, âm khí tuôn trào bắn ra. Cú© Ꮒσα cùng lúc thít vào, kẹp chặt ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng.
Chu Hằng cảm thấy đã đến thời điểm, ©ôи ŧɧịt̠ hung hãn tiến sâu vào c̠úc̠ Ꮒσα Tiêu Thúy, đẩy một hơi lút cán, sau đó đầu khấc giật giật, bắt đầu bắn tinh.
Hai người đều thỏa mãn rêи ɾỉ.
Chu Hằng giữ ©ôи ŧɧịt̠ trong c̠úc̠ Ꮒσα Tiêu Thúy một hồi mới rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lập tức chảy xuống, giỏ tóc tách xuống sàn.
Đáng thương cho Tiêu Thúy, l*и nàng vừa mới khép vào, c̠úc̠ Ꮒσα liền mở ra.
Co Tiêu Thúy chỉ điểm, Chu Hằng không tốn công sức liền đi tới cạnh một hồ nước lớn.
Giữa hồ có hòn đảo nhỏ, Ứng Thừa Ân ở tại chỗ này. Không được sự cho phép của hắn, bất luận kẻ nào đều không thể đến gần, nếu không mặc ngươi là ai gϊếŧ không tha!
Không ai dám đem lời của vị này thành gió thoảng bên tai, bởi vậy nơi này gần như có thể nói là hoang vắng, đưa mắt nhìn qua không thấy một bóng người.
Chu Hằng đạp sóng mà đi, một chút lực nổi đủ để nâng hắn lên, chỉ mấy lần lên xuống hắn liền lên tới đảo nhỏ.
Đảo rất nhỏ, nhưng kiến trúc trên đảo lại vô cùng lớn, gần như chiếm cứ cả hòn đảo. Nhưng rất không hài hòa chính là, nơi này không có một chút tiếng người.
Ứng Thừa Ân dường như có sở thích quái dị, đối với thanh tĩnh yêu cầu cao đến biếи ŧɦái.
Chu Hằng nghênh ngang đi vào. Tiêu Thúy nói chọ hắn biết Ứng Thừa Ân có việc rời đi, ít nhất chừng mười ngày là không có khả năng quay về.
Bởi vậy, Chu Hằng đem nơi này lật tung lên trời cũng không phải vội!
Núi giả đình đài, hành lang thủy tạ, u tĩnh khiến người trong lòng phát lạnh. Dường như nơi này cất giấu một con ác thú, bất cứ lúc nào có thể nhào ra đánh lén, phát động một đòn trí mạng.
Chu Hằng cẩn thận tìm tòi, nhưng sau một vòng lại không tìm thấy gì cả.
Không đúng, khẳng định là có bí thất!
Tuy rằng võ giả cấp bậc này khẳng định đều có pháp khí không gian, nhưng pháp khí không gian lại không phải có thể vô hạn bỏ thêm, tuyệt đối không thể đem toàn bộ tài sản nhét vào trong pháp khí không gian tùy thân mang theo.
Nếu không cũng sẽ không có nhiều động phủ của cao nhân thượng cổ lưu truyền lại, cần phải sao?
Ứng Thừa Ân cũng không “Nghèo rớt dái” như Chu Hằng, hắn vâng chịu khí vận thiên địa, bảo vật chỉ thiếu tự mình chạy tới, cất chứa của hắn khẳng định cực kỳ phong phú.
Chu Hằng lại tìm một vòng, tìm kiếm mật thất, cơ quan khả năng sẽ có. Hắn căn bản không hề cố kỵ, từng luồng ám kình phát ra, tường gạch mặt đất phân giải trong im hơi lặng tiếng, từ bên ngoài nhìn không có gì khác thường nhưng chỉ cần đi tới là có thể phát hiện khu nhà cấp cao này chỉ còn lại bộ khung.
Dưới loại tìm tòi như trải thảm này, 9 ngày sau hắn rốt cục phát hiện lối vào một địa đạo.
Chu Hằng vươn tay chém ra một chưởng, nơi ý niệm tới, lửa tím đốt trời, cửa đá của địa đạo vô cùng chắc chắn kia lập tức bị tan chảy, hiện ra một lỗ thủng đủ để cho người rảo bước tiến vào.
Cửa này quả thật vô cùng chắc chắn, nếu không phải tìm được cơ quan, đổi một tên Sơn Hà Cảnh tới cũng chỉ có giương mắt mà nhìn. Nhưng ở trước mặt tử hỏa sau khi biến dị, đây cũng chỉ là thoáng chế tạo một chút phiền toái mà thôi.
Hắn rảo bước tiến vào.
Tuy là địa đạo nhưng nơi này không hề có vẻ u ám, trên địa đạo cao hai người điểm xuyết vô số minh châu, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, không phải rất sáng lại đủ để người nhìn rõ ràng.
Sau khi đi qua con đường này, phía trước đột nhiên hiện ra một gian nhà đá thật lớn, ánh mắt Chu Hằng lập tức ngưng lại.
Nhà đá này bố trí phi thường có khí son phấn, cách điệu màu hồng phấn, tỏa ra không khí mập mờ, mà vị trí chính giữa không ngờ bày một cái giường lớn.
Ứng Thừa Ân đầu óc có bệnh sao? Thích ngủ ở trong mật thất?
Không phải!
Ánh mắt Chu Hằng tập trung nhìn vào một thiếu nữ nằm trên giường, tóc đen kiều diễm rũ xuống, trên người mặc một chiếc váy trắng không tay, vải thật mỏng manh cần như trong suốt dán sát trên thân thể lung linh của nàng, lộ ra đường cong quyến rũ mê người.
Vẻn vẹn chỉ là một mặt bên liền khiến cho người ta suy nghĩ miên man.
Mật thất tàng kiều?
Vì sao?
Với địa vị, thực lực của Ứng Thừa Ân, hắn muốn nữ nhân như thế nào mà không thể có được? Ngay cả phu nhân gia chủ đều có thể hϊếp da^ʍ đến chết, như vậy còn có cái gì không dám, há cần tốn nhiều công sức như vậy, chuyên môn thành lập một mật thất!
Nữ nhân này... Đến tột cùng có lai lịch gì?
Chu Hằng trong lòng suy tư, cố ý đặt chân nặng một chút, phát ra một tiếng nặng nề.
Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, nữ nhân mặc váy trên giường kia lập tức giật mình tỉnh lại, bò nhanh dậy, phát ra tiếng leng keng. Nàng cũng không dám nhìn Chu Hằng mà là hoảng loạn nằm sấp xuống, đem mông xinh chổng lên thật cao, khiến vảy mỏng tụt xuống, lộ ra da thịt trắng muốt bên trong. Nàng nhổ nước bọt vào bàn tay, sau đó bôi vào c̠úc̠ Ꮒσα, hai tay nàng banh c̠úc̠ Ꮒσα nàng ra, thanh âm sợ hãi nói:
- Đừng đánh ta! Ta rất ngoan, thật sự rất ngoan! Ta đã bôi trơn rồi, đừng liếʍ ta!
Thanh âm của nàng mặc dù tràn ngập sợ hãi, lại dễ nghe nói không nên lời. Hơi có vẻ khàn khàn, từ tính mười phần, mức độ gợi cảm còn cao hơn cả Tiêu Họa Thủy!
Mông nàng vô cùng căng tròn, hình dạng hoàn mỹ không một tì vết, cặp đùi thon dài săn chắc, khe l*и múp míp rụt rè khép lai, c̠úc̠ Ꮒσα nho nhỏ xinh đẹp như nụ hoa hồng phấn có chút nước miếng ướŧ áŧ. Chỉ riêng phần hạ thân này đã tỏa ra hơi thở mê hoặc của sự thành thục, mê người giống như thuốc kí©ɧ ɖụ©.
Nói là đừng đánh lại đem mông vểnh cao lên, hơn nữa còn bôi nước bọt lên c̠úc̠ Ꮒσα, mà từ trong thanh âm sợ hãi của nàng có thể phán đoán, nàng cũng không phải lạt mềm buộc chặt mà là quá sợ, phản xạ có điều kiện liền làm ra động tác.
Bộ dạng này giống như một đứa trẻ bốn năm tuổi.
Nhìn khe l*и đầy cám dỗ cùng c̠úc̠ Ꮒσα ướŧ áŧ kia, trong lòng Chu Hằng đột nhiên dâng lên một luồng lửa nóng, du͙© vọиɠ cháy mạnh – nữ nhân này dĩ nhiên là thân thể Huyền Âm!
Cảm giác cùng với của Hàn Diệc Dao, Hàn Vũ Liên mang đến cho hắn là giống y hệt, cái loại lửa dục từ trên thân thể hấp dẫn hắn không quan hệ tới dung mạo, dáng người, cho dù đối với xấu đến đâu đều có thể hấp dẫn hắn mãnh liệt.
Chu Hằng nào còn nhịn được, lập tức hung hăng bắt lấy mông nữ nhân, ©ôи ŧɧịt̠ như luyên tập qua vô số lần, một hơi nhắm thẳng l*и nàng đâm tới! Chu Hằng có huyết mạch Thanh Long, tạo ra chút nước nhờn là điều đơn giản.
Nhất thời ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng hung hãn đâm vào thật sâu đến lút cán, cắm chết trong l*и nữ nhân.
- Ưm…
Nữ nhân có thân thể Huyền Âm rên khẽ một tiếng, Chu Hằng không tiến vào c̠úc̠ Ꮒσα như nàng tưởng tượng, mà cắm vào l*и nàng. Đây là lần đầu tiên nàng được một ©ôи ŧɧịt̠ cắm vào l*и, cảm giác vô cùng kỳ lạ, không giống như đau rát khi đút vào đít nàng, mà vô cùng thoải mái lâng lâng, sung sướиɠ không nói nên lời, âʍ đa͙σ nàng tự nhiên tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠.
Một tiếng rên này như thuốc kí©ɧ ɖụ©, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Chu Hằng một cách mãnh liệt. Hắn lập tức bóp lấy mông nàng, ngón tay lún vào thịt mềm, giống như bóp vào tơ lụa thượng hạng, vô cùng mềm mịn.
Côи ŧɧịt̠ Chu Hằng bắt đầu nhấp nhả, tốc độ của hắn vừa mới bắt đầu đã vô cùng nhanh. Côи ŧɧịt̠ thúc vào rút ra, không bao lâu đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữ nhân thân thể Huyền Âm không ngừng rêи ɾỉ sung sướиɠ, nàng theo bản năng lắc nhẹ mông căng, phối hợp với động tác của Chu Hằng.
Nhận được phối hợp, Chu Hằng càng thêm hưng phấn, hắn càng nhấp càng nhanh, bàn tay xoa bóp mông lớn, ©ôи ŧɧịt̠ nện vào l*и nàng từng cú lút cán.
- Ưm… ta… Ta lạ quá.. Bên trong… Ưm… muốn, muốn ra… ư~~~ muốn tiểu…
Nữ nhân đột nhiên ngây ngô hô lên.
Một tiếng này đánh thức Chu Hằng, hắn vội vàng đánh một cái vào gáy nàng, đòn này mang theo linh lực, nữ nhân váy trắng chưa kịp cảm nhận gì đã tối sầm hai mắt ngất đi.
Chu Hằng lập tức rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi l*и nàng, hắn thầm thở ra may mắn. Chỉ cần nữ nhân này không tiết thân, thân thể Huyền Âm của nàng sẽ không bị kích hoạt. Chu Hằng đã từng phá một thân thể Huyền Âm, vì thế mới biết được điều này. Nếu là bình thường Chu Hằng sẽ không do dự chiếm lấy nàng, nhưng từ thần trí đến xem, nàng không khác gì một đứa trẻ, Chu Hằng thật sự không xuống tay được.
Hơn nữa một khi thân thể Huyền Âm được Kim Dương Thảo Vương trong máu của hắn bổ khuyết, sẽ lập tức sinh ra năng lượng vô cùng lớn, nếu để một đứa trẻ điều khiển, năng lượng này chẳng mấy chốc sẽ tan biến, nàng không hề được lợi chút nào.
Chu Hằng cũng không muốn chỉ có chính mình được lợi, nữ nhân này hắn đã coi là của hắn.
Tỉnh táo lại, Chu Hằng liền ngồi xuống giường, để nữ nhân nằm vào lòng, hắn vén tóc nàng sang hai bên, lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Mắt nàng dù là nhắm lại cũng vô cùng xinh xắn, mũi nhỏ tinh tế, da thịt nhắn nhụi mềm mại, không nhìn thấy một lỗ chân lông nào. Quả thực là đẹp đến cực hạn!
Đây mới là nhân gian tuyệt sắc chân chính, cho dù là Mai Di Hương, Hàn Diệc Dao, Bạch Phỉ Phỉ ba đại mỹ nữ đế đô ở trước mặt nàng đều ảm đạm thất sắc, trở thành lá xanh.
Không chỉ là dung mạo, thân thể nàng cũng không thể chê vào đâu. Cặρ √υ' to đồ sộ, núʍ ѵú tươi tắn hơi lún vào bên trong, Chu Hằng khẳng định nếu đứng thẳng, nàng chắc chắn không cúi đầu nhìn thấy chân mình.
Cặp mông kiểu nộn tròn lẳn, căng tràn mềm mại như lụa. Lại vô cùng đàn hồi, xúc cảm đặc biệt tốt, đùi đẹp thon dài mà mà săn chắc, không có một phán thịt thừa, cũng không có vẻ gầy yếu.
Toàn thân nàng không nơi nào là không tỏa ra diễm lệ mê người, thành thục như một đóa hoa nở rộ, là vưu vật có một không hai trên thế gian!
Chu Hằng vừa nhìn gương mặt xinh đẹp của màng bắt đầu đánh giá tình hình.
Trong mật thất của Ứng Thừa Ân giam cầm một thân thể Huyền Âm, nếu nói Ứng Thừa Ân không biết tình huống không khỏi cũng quá khéo chứ?
Nhưng nếu hắn biết nữ nhân này là thân thể Huyền Âm, vì sao không hạ… thủ chứ?
Chu Hằng khẽ nhíu mày. Nữ nhân này cũng không ẩn giấu tu vi, hơi thở Sơn Hà Cảnh mơ hồ mà động, tuyệt đối không thấp! Có thể tu luyện tới mức này, làm sao lại giống như một đứa trẻ?
Không phải là tính trẻ con trong tính cách mà là thật sự giống như một đứa trẻ.
Nữ nhân váy trắng nằm trong lòng Chu Hằng, một hồi sau liền tỉnh dậy, nàng dù sao cũng là Sơn Hà Cảnh, chỉ dựa vào thân thể không cũng có thể treo lên đánh Khai Thiên Cảnh. Chỉ một cú đánh, đương nhiên không thể làm nàng ngất bao lâu.
Chu Hằng thấy nàng tỉnh lại liền hỏi:
- Ngươi tên là gì?.
Nữ nhân váy trắng ngẩn ra, thân thể phong vận thành thục yên lặng không dám động đậy trong lòng Chu Hằng, thanh âm ngây thơ hỏi lại hắn:
- Tên là cái gì?
Ứng Mộng Phạm!
Không biết từ đâu trong lòng Chu Hằng nhảy ra một cái tên. Vị đệ nhất mỹ nữ của đế đô trước ba nàng Mai Di Hương, ép cho không có một ai xinh đẹp có thể đánh đồng với nàng, cho dù là mất tích mười mấy năm vẫn bị vô số người nhớ mãi không quên.
Nếu nàng thật sự là Ứng Mộng Phạm, ngược lại có thể nói thông rất nhiều chuyện.
Tỷ như, vì sao nàng mất tích mười mấy năm lại không ai có thể biết rõ tung tích. Bị nhốt ở chỗ này, cho dù là người của Ứng gia lại há dám đến điều tra? Không phải dám hay không, căn bản không thể nghĩ đến!
Vì sao Ứng Thừa Ân không xuống tay? Bởi vì nàng là Ứng Mộng Phạm, chị ruột của hắn!
Không, không chỉ là như thế, Ứng Thừa Ân ngay cả phu nhân gia chủ đều dám hϊếp da^ʍ, hiển nhiên cũng không đem luân thường đạo lý để ở trong lòng. Hắn sở dĩ không có xuống tay là bởi vì Ứng Mộng Phạm là thân thể Huyền Âm, động vào sẽ chết! Vì thế hắn chỉ có thể thỏa mãn với đít nàng!
Không sai, nam nhân mặt ngoài nhìn như Thần minh này, lại là một tên biếи ŧɦái yêu chị!
Khẳng định bởi vì như thế, Ứng Mộng Phạm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật lớn, tâm linh khóa lại bên trong, mới tạo thành nhân cách thứ hai trí lực chỉ bốn năm tuổi!
- Ngươi... không phải người xấu!
Ứng Mộng Phạm chớp đôi mắt đẹp, ngẩng đầu nhìn vào mắt Chu Hằng, lộ ra vẻ như trút gánh nặng, nhưng lập tức lại trở nên khẩn trương hỏi:
- Ngươi có đánh ta hay không?
- Không, ta sẽ không đánh ngươi đâu, yên tâm đi.
Chu Hằng thò tay vào áo xoa xoa bầy vυ' Ứng Mộng Phạm đáp.
Ứng Mộng Phạm nghe được hắn khẳng định, lập tức mỉm cười xinh đẹp.
Chu Hằng lập tức rục rịch, Ứng Mộng Phạm là nữ nhân đẹp nhất hắn từng gặp, hơn nữa thân thể gợi cảm của Ứng Mộng Phạm nằm trong lòng lâu như thế, sớm đã gợi lên da^ʍ tính của hắn, lúc này lại kết hợp với nụ cười tuyệt trần của nàng, lập tức khiến ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng ngóc đầu dậy, đầu khấc chọc chọc vào bên ngoài mép l*и nàng.
Nhưng Chu Hằng mạnh mẽ nhịn lại, lúc này Ứng Mộng Phạm chỉ có trí tuệ của một đứa trẻ 5 - 6 tuổi, hắn đã coi nàng là nữ nhân của mình, sẽ không lợi dụng lúc này chiếm hữu nàng.
Chu Hằng cười lạnh, Ứng Thừa Ân ơi Ứng Thừa Ân, ngươi đã muốn chiếm lấy chị ngươi, vậy thì ta liền cướp đi nàng!
Nếu nàng đã là chị Ứng Thừa Ân, Chu Hằng chắc chắn phải cướp đi! Không những cướp vợ hắn, còn cướp luôn cả chị gái hắn vẫn luôn không dám động vào!
Nhất thời trong lòng Chu Hằng vô cùng sảng khoái.