Chương 252: động phủ của cường giả Kết Thai Cảnh.
- Con lừa đê tiện, ngươi chạy tới làm cái gì, ngứa da nên muốn bị đánh sao? Vẫn là sống không nhẫn nại, tính toán kính dâng một thân thịt lừa đi ra ngoài để cho ta có bữa ăn ngon sao?
Một người một con lừa chẳng qua là sau mấy chiêu đã ngừng lại.
Con lừa đen dùng một chân vỗ tới đây:
- Lư đại gia phát hiện một cái địa phương tốt, cố ý cho ngươi một cơ hội, dẫn ngươi cùng đi phát tài, ngươi đừng có hảo tâm không biết lại còn lòng lang dạ thú như vậy?
- Không có hứng thú!
Chu Hằng từ chối như đinh chém sắt, một quyền đánh chân của con lừa đen trở về.
- Tiểu tử thúi!
Con lừa đen giận đến oa oa kêu to, há mồm cắn tới Chu Hằng.
- Thật là kỳ quái, ngươi thích cắn người như vậy, là đầu thai sai chỗ sao, không có thành chó a?
Thân hình Chu Hằng chợt lóe tránh ra, cười lên ha hả.
Con lừa đen cũng không có đuổi theo, nó cũng biết tốc độ của Chu Hằng ở trên nó, trừ phi nó đột nhiên tập kích, nếu không Chu Hằng chỉ cần có đề phòng thì nó là không thể nào đắc thủ. Con ngươi của con lừa đê tiện đảo một vòng, nói:
- Chu tiểu tử, tiết lộ một chút bí mật cho ngươi biết, chỗ kia chính là động phủ của một gã cường giả Kết Thai Cảnh lưu lại!
- Ừm?
Chu Hằng lộ ra vẻ mặt cảm giác hứng thú.
- Thật?
- Thiên chân vạn xác!
Con lừa đen vỗ ngực thình thịch.
- Nếu là giả dối, con lừa đê tiện ngươi sẽ tự thiến?
Chu Hằng nửa tin nửa ngờ.
- Phi phi phi, Lư đại gia cả đời quang minh lỗi lạc, ngược gặp người tin, hoa gặp hoa si, quân tử nhất ngon, chính danh thiên cổ, còn cần lừa loại tiểu tử miệng sữa như ngươi sao!
Con lừa đen đầy mặt tức giận, nhếch miệng nhìn chằm chằm Chu Hằng, lại là bộ dáng muốn cắn người.
Chu Hằng sờ sờ cằm, nói:
- Lấy lòng tham hẹp hòi của con lừa đê tiện ngươi, nếu biết động phủ của cường giả Kết Thai Cảnh ở đâu, sớm chỉ có một người, không, một con lừa gϊếŧ qua, sẽ hảo tâm tìm ta như vậy sao?
- Hừ, nếu không phải bổn tọa muốn mượn Cửu Huyền Thí Luyện Tháp của ngươi để vượt qua một quan tạp, chắc chắn sẽ không chọn tên tiểu tử thúi ngươi để phát tài!
Lòng con lừa đen cũng tràn đầy khó chịu, nói.
Nó vừa nói như thế, thì ngược lại Chu Hằng tin. Hắn cười cười, nói:
- Vậy chờ ta ba ngày, ta còn có chuyện phải làm!
- Đợi không được!
Con lừa đen bộ dáng tức giận, nói:
- Mấy ngày qua là lúc cấm chế ở ngoài động phủ yếu nhất, bỏ qua cơ hội này, ngay cả bổn tọa cũng không có nắm chắc sẽ tới gần cửa động!
Quả nhiên, con lừa đê tiện này vẫn tham lam hẹp hòi!
Nó khẳng định một mình thử qua rất nhiều lần, cho đến khi vạn phần khẳng định không cách nào dựa vào lực lượng của mình thông qua, lúc này mới tìm đến Chu Hằng.
Con lừa đê tiện này chính là thuộc về loại hẹp hòi có tiện nghi toàn bộ chính mình chiếm, có thể phân cho người khác hay không cũng chẳng phân biệt được!
Chu Hằng lộ ra một tia do dự. Ba ngày sau đó chính là thời gian Thượng Thiên Võ Các chọn lựa đệ tử, nếu là hắn bỏ qua, sẽ phải đợi thêm ba năm nữa mới có cơ hội cầu giáo vị cường giả Thần Anh Cảnh kia.
Nhưng nghĩ lại, hắn không khỏi lộ ra nụ cười, hắn đi Thượng Thiên Võ Các có thể học được cái gì?
Vực? Hắn đã mò tới cánh cửa, nhắm phương hướng, sắp nắm chắc, cho dù là có cường giả Thần Anh Cảnh chỉ điểm, hắn cũng không thể tăng tốc độ nhanh hơn bao nhiêu.
Đột phá đại cảnh giới?
Sơn Hà, Linh Hải tự nhiên không nói chơi, nhưng Kết Thai Cảnh có thể có chút phiền toái, dù sao cũng phải tạo thành Thần chích ở trong người, đây là một loại biến hóa nghiêng trời lệch đất, hắn chưa từng trải qua, không biết sẽ làm hắn dừng lại bao lâu.
Nhưng Triệu Đoạt Thiên đã nhảy vào Kết Thai Cảnh một chân, Thần chích dần dần thành, hắn quan sát lợi ích có được từ đối phương, sẽ vượt qua chuyện lắng nghe giảng thuật của bất kỳ một cường giả nào.
Dù sao một cái chẳng qua là ngôn truyền, nhưng một cái khác cũng là có thể dùng thần ý của mình để quan sát, thể hội.
Đặc biệt là động phủ của một gã cường giả Kết Thai Cảnh lưu lại!
Chu Hằng lập tức quyết định, nói:
- Tốt, chúng ta liền xuất phát!
Hắn mới vừa trở lại đã muốn ra ngoài, dù sao cũng phải nói với mẫu thân. Tiêu Họa Thủy bên kia cũng dặn dò một chút, dù sao nữ nô này hắn vẫn là rất ưa thích, Lan Phi cùng Nam Cung Nguyệt Dung có thể không nhìn.
Trong gian phòng, Triệu Khả Hân ngồi trên đùi Chu Hằng, biết được ái tử lại muốn rời đi, nàng không khỏi vạn phần không nỡ, nàng cùng Chu Hằng chia lìa hai mươi năm, thật vất vả mới gặp lại, hết lần này tới lần khác Chu Hằng lại là cả ngày chạy ngược chạy xuôi, làm hại nàng không có quá nhiều thời gian nhìn con.
- Hằng nhi, con lại sắp phải đi rồi, phải cẩn thận đấy. Mẹ sẽ nhớ con lắm.
Triệu Khả Hân ôn nhu sờ lên má Chu Hằng, nàng tiến lại gần hôn lên môi hắn. Chu Hằng cũng biết hắn mới chỉ chăm sóc mẫu thân không lâu, nàng còn chưa được thỏa mãn, ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố của Chu Hằng, chỉ cần bị ȶᏂασ qua là nghiện!
- Không sao đâu mẹ, đợi sau khi trở về, con sẽ ȶᏂασ người thật thỏa thích!
Chu Hằng mυ'ŧ lưỡi Triệu Khả Hân một cái, mang theo một sợi nước mỏng rời khỏi miệng nàng nói. Bàn tay hắn đã mò xuống cặρ √υ' mềm mại.
Chu Hằng thuần thục kéo vạt áo Triệu Khả Hân xuống, đưa tay xoa bóp bầu vυ' mịn màng. Mùi hương nữ nhân thành thục như mật ngọt được hắn tham lam hít vào.
Dam thịt trắng nõn nhẵn nhụi vô cùng đàn hồi, bầu vυ' căng tròn nổi lên núʍ ѵú đỏ ửng, bị bàn tay Chu Hằng nhào nặn, dần dần cương lên, chọc chọc vào lòng bàn tay hắn. Triệu Khả Hân nhắm mắt hưởng thụ ái tử xoa bóp, nàng lại ngẩng đầu mυ'ŧ lấy miệng Chu Hằng, lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau.
Côи ŧɧịt̠ to lớn nóng hổi của Chu Hằng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cương cứng, chọc vào mông Triệu Khả Hân. Khí tức nam nhân vừa nóng hổi vừa bá đạo truyền đến, khiến toàn thân Triệu Khả Hân nhũn ra, nàng bắt đầu thở dốc, hai tay ôn lấy cổ Chu Hằng.
Miệng Chu Hằng chuyển từ bờ môi Triệu Khả Hân xuống bầu vυ' nàng, hắn liếʍ một đường từ cổ xuống vυ', đầu lưỡi Chu Hằng quấn lấy núʍ ѵú, há miệng ngậm vào. Hàm răng hắn cắn nhẹ lên núʍ ѵú ửng hồng, một bên khác được bàn tay cứng rắn nhào nặn.
- Ừm… Ưm… Hằng nhi… ưm… Đúng rồi… ưm… như thế… đúng… ư… Ưm…
Triệu Khả Hân khẽ rêи ɾỉ, từ khi Chu Hằng còn nhỏ nàng đã không được ở bên cạnh hắn, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng có lỗi với ái tử, thậm chí còn hơn cả trượng phu. Lúc này Chu Hằng đã lớn, nàng không thể chăm sóc cho hắn khi còn bé, vì vậy chỉ có thể tận tình chăm sóc hắn khi có thể.
Bị chính con trai ȶᏂασ, khiến Triệu Khả Hân cảm thấy có lỗi với Chu Định Hải, nhưng một phương diện khác, nhìn Chu Hằng vui vẻ ȶᏂασ nàng, khiến Triệu Khả Hân cảm giác giống như đang bù đắp những năm qua thiếu hụt tình mẹ với Chu Hằng. Nếu dùng l*и nàng có thể lấp đầy khoảng trống tình mẹ trong lòng hắn, Triệu Khả Hân cũng nguyện ý mỗi ngày chổng mông lên cho Chu Hằng ȶᏂασ mọi lúc mọi nơi.
- A! Hằng nhi, từ lúc nào con… ưm…
Triệu Khả Hân mải mê suy nghĩ, không để ý đến Chu Hằng đã cởi sạch nàng từ lúc nào. Thân thân thể thành thục mê người hiện ra trước mặt hắn, cặp mông đầy đặn co dãn bị ©ôи ŧɧịt̠ cứng rắn chọc chọc vào, khiến Triệu Khả Hân trong lòng rạo rực.
- Khà khà… mẹ, người đang thất thần gì vậy? Nếu người còn suy nghĩ lung tung nữa, con sẽ không đút vào đâu.
Chu Hằng vừa xoa nắn bờ mông căng mịn, vừa liếʍ vành tai Triệu Khả Hân nói.
- A… không có gì, chỉ là mẹ nghĩ đến, nhưng năm này không được ở bên chăm sóc cho con… Hằng nhi, con chịu khổ nhiều rồi.
Triệu Khả Hân hai má ửng hồng, vừa nhu tình vừa dịu dàng vuốt ve đầu Chu Hằng, đè đầu hắn vào giữa đôi bầu vυ' vun cao màu mỡ của nàng.
Mùi hương quyến rũ quen thuộc bay vào khoang mũi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh Chu Hằng vô cùng thư thái. Hương vị nữ nhân đã sinh ra hắn, khiến Chu Hằng dấy lên lòng chiếm hữu mãnh liệt.
Hắn ôm nhu ôm lấy Triệu Khả Hân, vùi mặt thật sâu vào bầu vυ' nàng, ©ôи ŧɧịt̠ giống như chịu đựng tất cả tâm tình dồn nén trước đây của Chu Hằng, càng thêm cương cứng nóng nảy, thân ©ôи ŧɧịt̠ nằm giữa hai mép l*и ẩm ướt của nàng không ngừng giật giật.
- Hằng nhi, yên tâm, từ nay con lúc nào cũng ȶᏂασ mẹ được mà, l*и mẹ vẫn luôn chờ con đến ȶᏂασ đây.
Triệu Khả Hân giống như cảm nhận được tâm tình của Chu Hằng, nàng cười âu yếm vỗ vỗ lưng hắn.
- Mẹ, con vào đây!
Chu Hằng chìm đắm trong bầu ngực ôn nhu của Triệu Khả Hân nói.
Dứt lời, hắn liền nhấc mông nàng lên, để đầu khấc to lớn kê vào cửa l*и Triệu Khả Hân. Hắn từ từ để nàng ngồi xuống. Đầu khấc to lớn từng chút một nong rộng khe l*и nhỏ nhắn của Triệu Khả Hân, thân ©ôи ŧɧịt̠ dần dần tiến vào trong.
Dám thủy ướt đẫm làm trơn âʍ đa͙σ nàng, giúp ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng tiến vào dễ dàng hơn. Vô số thịt mềm như vô số giác hút siêu nhỏ, liên tục mυ'ŧ lấy ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, dâʍ ŧᏂủy̠ trơn trượt thấm đầy ©ôи ŧɧịt̠ hắn, chảy cả ra ngoài.
- Ưm… nga… Hằng nhi, con… ư… hôm nay con lớn quá… Ưm… ©ôи ŧɧịt̠… ©ôи ŧɧịt̠ con làm sao vậy? Sao… sao tự nhiên lại lớn vậy?
Triệu Khả Hân thở dốc hỏi. Côи ŧɧịt̠ Chu Hằng hôm nay quả thực lớn đến bất thường, giống như muốn phá tan l*и nàng, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được từng sợi gân guốc trên thân ©ôи ŧɧịt̠.
- Mẹ, vừa nghĩ đến thời gian tới không được ȶᏂασ người, con lại thấy…
Chu Hằng không nói ra hết câu, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng. Hắn cùng mẫu thân đoán tụ chưa lâu, thậm chí ȶᏂασ nàng còn không đến 20 lần. Lúc này liền muốn rời đi, khiến tâm tình hắn rất không tốt.
- Được rồi được rồi. Hằng nhi, con đừng buồn, nếu con muốn, mẹ đi cùng con cũng được.
Triệu Khả Hân mềm lòng, đành phải vỗ vỗ vai Chu Hằng nói.
- Nhưng còn Triệu Đoạt Thiên?
Chu Hằng cũng muốn mang theo Triệu Khả Hân, mỗi ngày ȶᏂασ nàng. Nhưng Triệu Đoạt Thiên chưa chắc đã đồng ý để nàng đi cùng chăm sóc hắn.
- Hừ! Mẹ không được chăm sóc con bao nhiêu năm nay, dù thế nào lần này cũng phải đi cùng con! Hơn nữa cậu con cũng là người biết lý lẽ, mẹ tin rằng hắn không quá phản đối đâu.
Triệu Khả Hân hiếm thấy lộ ra một mặt mạnh mẽ.
Chu Hằng nghe vậy, tâm thần không khỏi phấn chấn. Côи ŧɧịt̠ im ỉm trong l*и Triệu Khả Hân lập tức sinh động lên.
Một cỗ tâm tình hừng hực như lửa dong nén trong ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, hai mắt hắn như lửa nhìn Triệu Khả Hân:
- Mẹ! Thật sự có thể sao?
- Ừm! Nhất định có thể!
Triệu Khả Hân nhìn hai mắt ái tử, trong lòng nhất thời mềm nhũn, thân thể tựa vào l*иg ngực rắn chắc của hắn đáp.
- Hahaha… vậy ta mỗi ngày sẽ ȶᏂασ người!
Chu Hằng cúi đầu hôn lên môi Triệu Khả Hân, lưỡi hắn bá đạo tiến vào khoang miệng nàng, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại kia. Triệu Khả Hân cũng đáp trả mãnh liệt, mυ'ŧ chặt lưỡi Chu Hằng, hai người nuốt lấy từng ngụm nước miếng của nhau.
Tâm tình được hoàn toàn giải phóng, khiến Chu Hằng vô cùng phấn khích. Hắn dùng lực hẩy hông lên, ©ôи ŧɧịt̠ mới vào được một nửa trong l*и Triệu Khả Hân bỗng nhiên mạnh mẽ thúc vào lút cán.
Đầu khấc hung hăng nện vào tử ©υиɠ nàng, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như sóng biển ập tới từng đợt, truyền lên đại não nàng.
Hai mắt Triệu Khả Hân phủ một lớp sương mù đê mê, thân thể nàng run nhẹ một cái, trong l*и lập rức xiết chặt ©ôи ŧɧịt̠ to lớn. Từng múi cơ thịt mịn màng ẩm ướt dâʍ ŧᏂủy̠ mυ'ŧ lấy thân ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, tử ©υиɠ nàng càng giống như hố đen, hút lấy qυყ đầυ nóng hổi.
Trong l*и Triệu Khả Hân biến chuyển, Chu Hằng đương nhiên cảm nhận được vô cùng rõ ràng. Hắn càng hôn nàng sâu hơi, hai tay Chu Hằng lại không rảnh rỗi thò xuống, bắt lấy cặp mông kiều nộn.
Bàn tay cứng rắn của Chu Hằng như ma thủ, xoa nắn bờ mông đàn hồi, hắn biết đây là 1 trong 2 nơi nhạy cảm nhất của Triệu Khả Hân. Đúng nhe dự đoán, thân thể Triệu Khả Hân run lên mãnh liệt, vừa nhận phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong l*и, cùng với điểm yếu thứ 2 bị tập kích, khiến nàng bị kɧoáı ©ảʍ áo ạt nhấn chìm.
Trong l*и Triệu Khả Hân lập tức bó chặt, từng tấc thịt mềm xoắn vặn, bắt gao ép chặt ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, giống như muốn hút khô hắn. Từ sâu trong âʍ đa͙σ Triệu Khả Hân, một dòng âm hoa rỉ ra, theo thân ©ôи ŧɧịt̠ nhấp nhả chảy ra ngoài.
- A… ư… Ư… Hằng nhi, đừng… đừng ở đó… a… ưm… nữa… a… a… không… không được… ư… nha… mẹ… mẹ… ư… ưm…
Triệu Khả Hân gục trên vai Chu Hằng, thở dốc rên không ra tiếng. Cặρ √υ' vun đầy của nàng đập trùng cọ sát ngực Chu Hằng, hai chân thon dài ngọ nguậy trên đùi hắn.
Chu Hằng nhìn thân thể tuyệt mĩ vô lực trong lòng, không khỏi sinh ra một loại cam giác vừa hãnh diện, vừa thỏa mãn. Thử hỏi, ai có thể quang minh chính đại ȶᏂασ mẹ ruột như hắn? Hơn nữa nàng còn cam tâm tình nguyện, vô cùng hưởng thụ ©ôи ŧɧịt̠ hắn chơi nàng.
Giời phút này, Chu Hằng cảm thấy hắn là nam nhân hạnh phúc nhất thế gian!
- Mẹ, đây mới chỉ là bắt đầu thôi!
Chu Hằng bá đạo nói.
Dứt lởi, hắn đứng người lên, ©ôи ŧɧịt̠ cứng rắn như trụ trời cố định Triệu Khả Hân không rơi xuống, khiến toàn bộ trọng lượng thân thể nàng dồn lên thân ©ôи ŧɧịt̠. Nhưng Chu Hằng vẫn giống như nâng một chiếc lá nhẹ nhàng.
Hắn gác một chân Triệu Khả Hân lên vai, để nàng đứng một chân trên ghế. Hai tay Triệu Khả Hân vòng qua cổ Chu Hằng, ôm hắn thật chặt, cặρ √υ' mềm mại rung lắc liên tục.
Chu Hằng vừa giữ đùi thon, vừa nhấp hông, đẩy ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и nàng. Côи ŧɧịt̠ to lớn mạnh mẽ, thúc từng cú lút cán, chạm đến tận tử ©υиɠ Triệu Khả Hân.
- Ư… Ư… nha… ưm… Hằng nhi… Ư… A… nhanh… nữa… A… ȶᏂασ… ȶᏂασ nữa đi… Ưm… nha… mẹ… mẹ muốn ©ôи ŧɧịt̠ lớn của con… Ư… A… mạnh lên… Ư… Ưm… Ư…
Triệu Khả Hân cuồng nhiệt rêи ɾỉ, nàng chủ động lắc mông phối hợp với Chu Hằng. Kɧoáı ©ảʍ lσạи ɭυâи ào ạt liên tục trùng kích tâm thần nàng, nhưng lại giống như thuốc phiện, nghiện không dứt ra được.
Chu Hằng nghe được mẫu thân rêи ɾỉ đương nhiên càng hưng phấn hơn, ©ôи ŧɧịt̠ hắn giống như được tiếp thêm tự tin, hung hăng banh rộng âʍ đa͙σ Triệu Khả Hân. Mỗi cú nhấp đều khiến dâʍ ŧᏂủy̠ bắn tung tóe, trong phòng vang lên thanh âm "bạch... bạch… bạch… phạch..m phạch… phạch…" vô cùng ám muội, giống như tiên ân liên miên bất tận.
Cũng may nơi này là biệt viện, nên không có người nghe được thanh âm ám nuôi này.
...
Nghe được Triệu Khả Hân muốn đi cùng Chu Hằng, mới đầu Triệu Đoạt Thiên không đồng ý, nhưng nghĩ đến nàng bao nhiêu năm phải cách xa ái tử, lúc này trùng phùng chưa được bao lâu đã phải tách ra, thực sự là rất không công bằng. Triệu Đoạt Thiên nghĩ đến thực lực Chu Hằng, cảm thấy hắn hẳn là có thể bảo vệ được Triệu Khả Hân, cuối cùng cũng đồng ý.
Chu Hằng ở lại một ngày, sáng hôm sau xuất phát sớm.
Buổi tối, Tiêu Họa Thủy, Lan Phi, Nam Cung Nguyệt Dung, Phong Liên Tình, Mai Di Hương đi tới sân của hắn, các nàng đều rất thích ăn món ăn mà Triệu Khả Hân làm. Mà Triệu Khả Hân cũng hết sức vui vẻ nấu cơm cho mọi người ăn, toàn gia vô cùng hoà thuận vui vẻ, đây là ước mơ của nàng, cuối cùng cũng được thực hiện. Nàng đã sớm coi tất cả là con dâu đối đãi.
- Di, làm sao lại có con lừa thối?
Phong Liên Tình liếc mắt liền phát hiện ra con lừa đen, nhất thời hai mắt sáng lên, nàng cũng là cảm thấy hết sức hứng thú đối với hết thảy yêu thú, lúc này liền phát động năng lực của nàng câu thông với con lừa đen.
Nàng lập tức lộ ra vẻ mặt vừa sợ vừa giận, chạy đến phòng bếp đi lấy thái đao, bổ tới con lừa đen.
- Con lừa thối này lại dám mắng chửi người ta!
- Di, yêu thú còn có thể mắng chửi người?
Mai Di Hương cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nàng biết Phong Liên Tình có thể câu thông cùng yêu thú, nhưng yêu thú lại là làm sao học được cách mắng chửi người, truyền đi thông qua thần thức?
- Bổn tọa là thần thú trời giáng, thiên địa thần thú, sinh ra đã là người… phi phi, lừa chiến thắng, mắng chửi người có cái gì kỳ quái?
Con lừa đen ưỡn ngực, ngẩng cái đầu lừa lên thật cao, một bộ mau mau quỳ bái ta, nhưng hai con mắt loạn chuyển bán đứng thần thái của nó.
- Tiểu nha đầu dám nghĩ sẽ nô dịch bổn tọa, Lư đại gia mắng nàng vẫn là chuyện nhỏ, nếu không đã đạp cho nàng đầu đầy pháo!
Con lừa, con lừa nói chuyện!
Chúng nữ đồng thời lộ ra vẻ mặt chấn động vô cùng, này này này này, đây không phải là mình nằm mơ không có tỉnh chứ?
Mai Di Hương véo má ngọc, đau! Phong Liên Tình đánh Tiểu Hôi một quyền, lại bị một quyền nặng hơn của đối phương đánh cho bay ra ngoài, đau hơn! Tiêu Họa Thủy theo bản năng kéo váy lên, ngón tay sờ vào l*и. Một ©ôи ŧɧịt̠ giả mềm mềm được nành chạm vào, có chút dâʍ ŧᏂủy̠ thấm ra. Không phải ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng. . . vậy là không có nằm mơ!
- Ha ha ha ha, còn không mau quỳ bái bổn tọa, bổn tọa tâm tình tốt, nói không chừng sẽ chúc phúc cho các ngươi! Đảm bảo thiên địa chứng giám, vạn vật công nhận!
Con lừa đen ngồi ở trong ghế, hai chân sau dẫm ở trên mặt đất, vó trước lại ôm ở trước ngực, bộ dáng vô cùng lớn lối.
- Di?
Nó đột nhiên dừng lại, đem ánh mắt chăm chú vào trên người của Tiểu Kim.
- Con lừa đê tiện, sao vậy?
Chu Hằng biết con lừa đê tiện này kiến thức rộng rãi, nếu là lộ ra vẻ kinh ngạc, vậy khẳng định là có phát hiện khó có được.
- Chu tiểu tử, Tiểu Miêu này là sủng vật của ngươi sao? Đưa cho bổn tọa, bổn tọa nhất định nuôi nó mập!
Hai mắt con lừa đen sáng lên, quay đầu lại nói với Chu Hằng.
- Mơ tưởng!
Phong Liên Tình chúng nữ trăm miệng một lời, nói.
Xem ra miệng đê tiện của con lừa đen vừa mở miệng là có năng lực có thể để mọi người chán ghét, Phong Liên Tình các nàng vốn là thích Tiểu Kim vô cùng, tự nhiên không thể nào đẩy nó vào hố lửa.
Chu Hằng lại kéo con lừa đen sang một bên, nói:
- Con lừa đê tiện, con hổ kia đến tột cùng là giống gì?
- Bổn tọa làm sao biết!
Con ngươi con lừa đen không ngừng chuyển.
Con lừa đê tiện này vừa nhìn đã biết là nói láo!
Nhưng nếu nó không chịu nói, vậy ép làm sao cũng là vô dụng, con lừa đê tiện này miệng kín như bưng. Bất quá, chỉ cần biết rằng Tiểu Kim quả thật rất có địa vị là được, có thể trực tiếp lấy Nguyệt Châu làm thức ăn, tự nhiên không thể nào là vật phàm.
Ngày hôm sau, Chu Hằng cùng con lừa đen lên đường. Hắn không mang theo chúng nữ và mẫu thân, lần này là đi khám phá động phủ, nguy hiểm khó mà đoán trước, vì vậy hắn không muốn các nàng gặp nguy hiểm. Dù sao cũng không thể thực sự để các nàng sống luôn trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
- Con lừa đê tiện, cường giả Kết Thai Cảnh kia là thân phận gì?
Một người một lừa cũng là thân pháp cực nhanh, một ngày là có thể tung hoành mấy vạn dặm.
- Tiện phôi kia tên là Cổ Hà Càn, vô cùng xấu xa!
Con lừa đen đằng đằng sát khí nói, cái đuôi cũng dựng lên.
Chu Hằng trong lòng vừa động, nói:
- Ngươi gặp qua người này?
- Phi, tên khốn kiếp kia chính là hóa thành tro bổn tọa cũng có thể nhận ra được!
Con lừa đen cười quái dị nói:
- Ai bảo hắn đắc tội bổn tọa, bổn tọa sẽ tịch thu hang ổ của hắn!
Chu Hằng kéo con lừa đen lại, nghiêm nét mặt nói:
- Con lừa đê tiện, ngươi đến tột cùng là người thời đại nào?
Cái vấn đề này, hôm nay hắn nhất định muốn biết rõ ràng!
Con ngươi con lừa đen đổi tới đổi lui, tựa hồ lại muốn nhìn trái phải mà nói hắn, hoặc là đi tiểu chạy trốn để thoát khỏi vấn đề này. Nhưng thấy vẻ mặt tuyệt không bỏ qua kia của Chu Hằng, nó thử nhe răng, nói:
- Bổn tọa ngủ lâu như vậy, không nhớ được rõ ràng, đại khái, có lẽ, có thể là mấy vạn năm trước!
Chu Hằng nhướng mày, nói:
- Con lừa đê tiện, ngươi thật sự sống lâu như vậy?
Cho dù là cường giả Hóa Thần Cảnh cũng chỉ có thọ nguyên không tới năm ngàn năm, con lừa đê tiện này lại nói mình là nhân vật mấy vạn năm trước, bảo người ta tin tưởng như thế nào?
- Chu tiểu tử, thế giới này có vô số bí mật ngươi không biết, chẳng qua là bây giờ tầng thứ của ngươi quá thấp, không có tư cách đυ.ng vào!
Con lừa đen nghiêm nghị nói, thái độ nghiêm túc khó được.
- Cần cảnh giới gì mới đủ tư cách?
Chu Hằng đối với cái điểm này cũng là không có hoài nghi.
- Ít nhất Kết Thai Cảnh!
Yêu cầu này thật đúng là không thấp a, bất quá chỉ có Kết Thai Cảnh mới có thể kết thành Thần chích, thẳng vào địa tâm, thăm dò toàn bộ đại lục, từ điểm đó mà nói, yêu cầu Kết Thai Cảnh không cao.
- Chu tiểu tử, không bao lâu nữa cả thế gian sẽ xuất hiện hỗn loạn lớn, không có đủ thực lực sẽ hôi phi yên diệt!
Lời nói của con lừa đen có chút sâu xa.
- Chỉ có đạt tới Kết Thai Cảnh, ngươi mới có một đường sinh cơ, thậm chí lấy hạt thóc trong lửa, mưu đoạt cơ duyên nghịch thiên.
- Con lừa đê tiện, bộ dáng này của ngươi thật đúng là làm cho người ta không quen!
- Phi, bổn tọa coi ngươi là bằng hữu, nên có ý nhắc nhở ngươi, thật là không biết người tốt!
- Đúng rồi, nơi ở trước kia của ngươi chính là cách niên đại của Vạn Cổ Đại Đế rất xa sao?
- Hắc hắc, bổn tọa chính là tận mắt nhìn thấy Vạn Cổ Đại Đế!
- Con lừa khoác lác!
- Không tin thì quên đi, bổn tọa là thiên địa tường thụy, vạn dân kính ngưỡng, cần một tên tiểu tử thúi như ngươi để chứng minh sao?
- . . . Da mặt ngươi thật là dày tới mức thái quá!
- Phi, bổn tọa chính là nói thật!
Năm ngày sau đó, bọn họ đi tới phía trước một vách đá.
- Con lừa, ngươi sẽ không nói chúng ta phải từ nơi này nhảy xuống chứ?
Chu Hằng quay đầu, hỏi.
Hắn mặc dù là tu vi linh lực Khai Thiên Cảnh, còn có khí lực của pháp khí Sơn Hà Cảnh, nhưng là từ địa phương cao như vậy té xuống, chết có thể sẽ không, nhưng tuyệt đối sẽ bị thương nặng!
- Phải có lòng tin với chính mình!
Con lừa đen nhếch miệng cười một tiếng, bốn vó bước ra, bay ra khỏi vách đá, một đầu rơi xuống.
Sức hút của nơi này vô cùng lớn, thân thể con lừa đen trong nháy mắt hóa thành một đạo sao rơi rồi biến mất.
Chu Hằng bất chấp, một cước bước ra, hưu, thân hình của hắn gia tốc trong nháy mắt.