Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp)

Chương 249: Tiểu kim thần kỳ

Ánh mắt Chu Hằng không khỏi nghiêm lại, lập tức sáng ngời, chiến ý toàn thân bùng lên hừng hực.

- Mọi người đều nói ta cùng Ứng Thừa Ân là hai đại tuyệt thế thiên kiều, là kẻ địch cả đời! Hắc hắc!

Triệu Đoạt Thiên lắc đầu.

- Ta chưa từng coi kẻ yếu hơn ta là đối thủ, người ta muốn đánh ngã, là Kết Thai Cảnh Ứng gia Ứng Thiên Ấn!

Hắn bỗng nhiên xoay người lại, bóng sáng hình người sau đầu giơ hai nắm đấm, cũng phát tán ra chiến ý mạnh mẽ kinh thế hãi tục.

Tâm tình Chu Hằng như chiếc hồ bị ném vào tảng đá, dập dờn không ngừng.

Đây mới đúng là đàn ông!

Hắn cũng không coi võ giả cùng cấp là đối thủ, trong mắt hắn chỉ nhắm vào võ giả mạnh mẽ hơn mình, đây mới là đối tượng mà hắn cần phải vượt qua!

Giống như Triệu Hoành Thành coi các đối thủ cạnh tranh là đối tượng phải vượt qua, không phải nói bọn họ không có chí khí, chỉ có thể nói kết cấu quá nhỏ, tầm mắt quá hạn hẹp.

Mục tiêu của Triệu Đoạt Thiên rất rõ ràng, hắn muốn vượt qua lão tổ Ứng gia, đây mới là mục tiêu phấn đấu của hắn! Ứng Thừa Ân... căn bản không nằm trong mắt hắn!

Cũng không phải nói là Ứng Thừa Ân không chịu nổi một đòn, mà là căn bản không đáng làm đối tượng mà hắn đạp lên!

Bá khí!

Chu Hằng cười ha hả, trong lòng trào dâng chiến ý, nói:

- Trong vòng ba năm ta có thể vượt qua Ứng Thừa Ân?

- Thiên phú của ngươi, cộng thêm bồi dưỡng của ta, nhất định có thể!

Triệu Đoạt Thiên chắc như đinh đóng cột nói:

- Ứng Thừa Ân, cũng chỉ là có vận số tốt một chút! Tuy nhiên, chỉ có ba năm, ba năm sau, hắn nhất định có thể đột phá Kết Thai Cảnh!

Kết Thai Cảnh!

Đó chính là kết thành Thần chích, nhảy ra khỏi giới hạn người phàm, mỗi một hành động, trời sụp đất lở, làm được điều mà con người không làm được!

- Nếu không có gì bất ngờ, ta cũng cần ba năm mới đột phá Kết Thai Cảnh, đến lúc đó nhất định sẽ có một trận đại chiến với Ứng gia!

Triệu Đoạt Thiên nói tiếp.

- Nếu khi đó Ứng Thừa Ân cũng đột phá, ta hai tay khó địch lại bốn quyền!

- Cho nên, ta muốn ngươi trong vòng ba năm cũng đột phá Kết Thai Cảnh!

Đúng là kỳ vọng thật lớn mà!

Hiện tại Chu Hằng chỉ mới Khai Thiên nhị trọng thiên, người bình thường một chút thì có tính toán cường điệu cỡ nào, cùng lắm chỉ định ra mục tiệu cho hắn là đột phá Khai Thiên tam trọng thiên, mà không phải vượt qua Sơn Hà, Linh Hải, phá thẳng Kết Thai!

Đây chính là chênh lệch ba đại cảnh giới!

Võ đạo càng đi lên trên, chỉ riêng tích lũy linh lực đã là một quá trình dài dòng, ba năm có thể hoàn thành tích lũy tu vi một tiểu cảnh giới đã coi như không tệ, còn muốn liên tiếp phá ba đại cảnh giới?

Nếu không phải lời này là do Triệu Đoạt Thiên nói ra, mặc kệ là ai cũng sẽ chỉ cười nhát

Chu Hằng nghiêm mặt, lúc trước Triệu Đoạt Thiên nói ra muốn hắn ở lại Triệu gia ba năm, thì ra là đã sớm có tính toán này.

- Ngươi không cần phải lo Ứng gia!

Triệu Đoạt Thiên tràn đầy uy thế khoát tay:

- Ứng Thiên Ấn tuyệt đối sẽ không tự mình ra tay, mà hắn cũng sẽ không để Ứng Thừa Ân ra tay, sợ thiên tài gia tộc này phá hủy trong tay ta!

- Tuy nhiên, những người khác sẽ không bị giới hạn này, dưới sự kiềm chế lẫn nhau, ta cũng sẽ không tự tay giúp ngươi!

- Thân pháp của ngươi rất nhanh, chỉ cần đừng gặp Linh Hải Cảnh nắm giữ Vực, tự bảo vệ mình tuyệt đối không có vấn đề! Hắc hắc, Vực... Toàn bộ Lãng Nguyệt, ngoài ta cùng Ứng Thừa Ân ra, cũng chỉ có ba lão già Kết Thai Cảnh nắm giữ cảnh giới này, ngươi không cần phải lo, bọn họ cũng sẽ không ra tay với ngươi!

Trên mặt Triệu Đoạt Thiên tràn đầy tự tin đó là một loại khí thế thần uy vô địch có thể làm người ta cảm hóa.

Tuy rằng Chu Hằng không thích ông cậu này, nhưng phải thừa nhận, ông cậu này đúng là "rồng giữa đám người", bá khí vô song, khó trách toàn bộ Triệu gia đều coi hắn là thần minh, dù có bị dẫn vào hố lửa cũng cam lòng tình nguyện.

Theo lý thuyết, Kết Thai Cảnh đã là cấp bậc nửa bước tiên nhân, muốn trấn áp Linh Hải Cảnh còn không phải chỉ cần một ý niệm, vì cái gì Ứng Thiên Ấn phải ngồi xem Triệu Đoạt Thiên trưởng thành, để hắn uy hϊếp càng lớn hơn?

Hẳn là Triệu Đoạt Thiên nắm giữ pháp khí mạnh mẽ gì đó, có thể sinh ra uy hϊếp rất lớn tới Kết Thai Cảnh, lúc này mới khiến cho Ứng Thiên Ấn sợ ném chuột vỡ đồ, trước sau vẫn không dám ra tay.

Có thể tạo thành uy hϊếp tới Kết Thai Cảnh, vậy chỉ có thể là pháp khí tuyệt thế!

- Ngươi đi đi!

Triệu Đoạt Thiên khoát tay, căn bản không để ý tới suy nghĩ của Chu Hằng.

Chu Hằng xoay bước đi, nhưng đi ra ba bước, hắn ngừng lại, nói:

- Nếu ta đột phá Kết Thai Cảnh, nhất định sẽ đánh bại ngươi!

Nói xong, hắn sải bước đi ra khỏi sân viện.

Triệu Đoạt Thiên sững sốt, trên mặt xẹt qua một tia cười khẽ, tiếp theo sắc mặt liền lạnh lùng trở lại, ánh mắt nhìn thẳng trời cao, như có thể nhìn thấu bóng tối vô biên, nhìn thấy tận cuối vòm trời.

............

- Hằng nhi, có khách đến, sao con về trễ như vậy!

Khi Chu Hằng trở lại sân viện của mình, liền thấy mẫu thân ra đón, nàng nhào vào lòng hắn, bàn tay nhang như chớp mò vào quần Chu Hằng, nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ to lớn, mấy ngày qua nàng đã nghiện ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng rồi, muốn dứt cũng không được. Triệu Khả Hân vuốt ve ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, trên mặt có trách cứ, nhưng cũng có tươi cười cổ quái.

- Tèn ten, đầu gỗ, đã quên bổn công tử rồi?

Chỉ thấy một công tử văn nhã bước ra từ phía sau Triệu Khả Hân, dáng người thướt tha, bộ ngực chỉ hơi nhú lên, nhanh vòng eo tinh tế, bờ mông tròn vểnh mê người, chỉ vừa nhìn qua đã biết là nữ giả nam trang.

Là Mai Di Hương.

Đại tiểu thư thân thể cao quý này dường như đặc biệt thích giả nam nhân, áo dài màu trắng, phối hợp vẻ tuyệt mỹ của nàng, tạo thành một loại mị lực âm nhu, đủ mê chết cả đống nữ nhân không.

- Lâu như vậy mới đến tìm ta! Mau lại đây chịu phạt!

Chu Hằng có chút tức giận nói, hắn lập tức kéo Mai Di Hương vào lòng, bàn tay như thước gỗ quất lên mông nàng. Mấy ngày nay Chu Hằng sớm đã nhớ l*и nàng đến chảy nước miếng, nhưng ngại ở chỗ Mai gia, vì vậy vẫn không đến tìm nàng.

Lúc này Mai Di Hương vừa tìm tới, cộng thêm mẫu thân tuốt ©ôи ŧɧịt̠, lập tức khơi lên dục hỏa bừng bừng của Chu Hằng!

- Ưm… Ưm… nha… á! Đừng… u nha… ta… Ta biết lỗi rồi… ưm…

Mai Di Hương rất nhanh đã thua trận rêи ɾỉ xin tha, nàng cũng muốn phản kháng, nhưng bàn tay Chu Hằng đánh vô cùng điệu nghệ, khiến mông nàng truyền đến từng đợt kɧoáı ©ảʍ đau rát. Mai Di Hương gục trong ngực Chu Hằng hoàn toàn không có sức phản kháng.

Chu Hằng đánh mông nàng một hồi mới coi như có chút hả giận. 3 ngược dắt nhau vào trong nhà, bên trong chỉ có Tiêu Họa Thủy lười biếng nằm lên bàn, toàn thân nàng chỉ mặc một cái váy sa mỏng manh, vô cùng trong suốt.

Nói là mặc váy, nhưng so với không mặc còn gợi cảm hơn. Cặρ √υ' căng mọng gối lên mặt bàn, hai bàn tay nàng khoanh lại, gương mặt xinh đẹp gối lên bầu vυ' nhắm mắt ngủ.

Chu Hằng thấy vậy, cũng không đánh thức Tiêu Họa Thủy. Hân đặt Mai Di Hương lên giường, hai tay tà ác kéo nát hết quần áo trên người nàng, lộ ra thân thể trắng nõn mê người, cặρ √υ' không lớn lắm được băng vải quấn lấy, mu l*и nhỏ nhô lên trong qυầи ɭóŧ.

- Hừ! Hôm nay ta phải trừng phạt cô! Để cô nhớ kỹ ©ôи ŧɧịt̠ này!

Chu Hằng bá đạo nói.

Triệu Khả Hân lập tức hiểu ý, liền quỳ xuống cởϊ qυầи cho hắn, bàn tay nàng nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ to lớn, há miệng ngậm vào. Chiếc lưỡi nhỏ mềm mại liếʍ quanh đầu khấc, hai bàn tay tuốt tuốt thân ©ôи ŧɧịt̠.

Nước miếng từ khóe miệng chảy xuống làm ©ôи ŧɧịt̠ dần dàn trở nên nhầy nhụa.

Mai Di Hương trợn mắt nhìn mẫu thân Chu Hằng bú ©ôи ŧɧịt̠ cho hắn. Nàng thế nào cũng không thể tưởng tượng ra Chu Hằng ngay cả mẹ ruột cũng ȶᏂασ!

- Bất ngờ gì chứ? Sẽ đến lượt cô ngay thôi.

Chu Hằng vừa xoa xoa đầu tóc Triệu Khả Hân, vừa cười da^ʍ nhìn Mai Di Hương.

Nữ nhân này chính là ngôi sao gây họa, nếu để nàng gặp được Phong Liên Tình, hai nữ nhân cộng thêm một con gấu nói không chừng sẽ lộn ngược cả đế đô, lúc này cần phải giáo huấn nàng một hồi!

Trong lòng Mai Di Hương muốn chạy đi, nhưng vừa tưởng tượng đến cảm giác ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ kia tiến vào l*и nàng, lập tức toàn thân liền không có sức lực. Nhìn Triệu Khả Hân dâʍ đãиɠ bú ©ôи ŧɧịt̠ cho Chu Hằng, Mai Di Hương bắt đầu ướt.

Dâʍ ŧᏂủy̠ trong l*и nàng thấm ướt qυầи ɭóŧ màu trắng, hai núʍ ѵú nhỏ cương cứng, khiến băng vải nổi lên hai điểm nhọn. Bàn tay Mai Di Hương không nhịn được tụt qυầи ɭóŧ xuống, một tay nàng xoa xoa hộŧ ɭε, một tay vạch khe l*и ướŧ áŧ ra, ngón tay tiến vào trong khe thịt mọng nước.

- Ư… Ưm… ưm… a… ưm… Chu Hằng… Ư… Ư… mau… mau ȶᏂασ ta!

Mai Di Hương thèm ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng rêи ɾỉ nói. 2 ngón tay đã không thỏa mãn được nàng, ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng cho nàng khoảng trống quá lớn, dù có dùng bao nhiêu ©ôи ŧɧịt̠ giả cũng không thể thay thế.

Chu Hằng nghe vậy, trong người càng nóng hừng hực, ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố giật giật, bắn tϊиɧ ŧяùиɠ vào miệng Triệu Khả Hân. Triệu Khả Hân lập tức ngậm chặt miệng, má nàng phồng lên, cổ họng chuyển động, nuốt từng đợt tϊиɧ ŧяùиɠ xuống.

Đến khi Chu Hằng rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi miệng, nàng, có một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhỏ chảy ra khóe miệng theo đầu khấc.

Triệu Khả Hân liếʍ liếʍ môi nằm bò lên giường, nàng kéo váy lên eo, lộ ra cặp mông kiều nộn căng mịn, da thịt trắng hồng kiều diễm. Ở giữa là c̠úc̠ Ꮒσα ửng đỏ như nụ hoa, cùng khe l*и ẩm ướt khe khép mở.

- Hằng nhi, mẹ cũng không nhịn được rồi, mau ȶᏂασ mẹ đi!

Triệu Khả Hân quay đầu, dâʍ đãиɠ nhìn Chu Hằng nói, trong miệng nàng vẫn có thể thấy được tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng.

Chu Hằng nào còn chịu nổi, hắn phân ra 2 phân thân, 1 phân thân tiến đến phía sau Triệu Khả Hân, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn kê vào giữa hai mép l*и nàng, dùng lực thúc đến. Đầu khấc to lớn tách đôi mép l*и mềm mại, tiến vào âʍ đa͙σ ướŧ áŧ dâʍ ŧᏂủy̠.

- Ưm… ư… Côи ŧɧịt̠… ©ôи ŧɧịt̠ con thật sướиɠ… ư… ưm… a… nha… lớn… Ưʍ.. Thật to… ư… Ư… Ưm… ȶᏂασ mạnh lên… ưm… a… ȶᏂασ sướиɠ hơn cha con đi! Ưm… ư… Ư… a…

Triệu Khả Hân vừa lắc mông phối hợp Chu Hằng, vừa phóng túng rêи ɾỉ. Mấy ngày nay được ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng chăm sóc, khiến nàng chỉ cần bị ©ôи ŧɧịt̠ hắn ȶᏂασ là đầu óc trống rỗng, chỉ biết nghĩ gì rên nấy.

Mai Di Hương nhìn ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc dữ tợn ȶᏂασ Triệu Khả Hân, trong l*и càng ngứa ngáy hơn. Kể từ lần trước nàng đã rất lâu không được ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng chăm sóc rồi, vì vậy vẫn luôn nhớ nhung ©ôи ŧɧịt̠ hắn.

Nhưng đợi đến khi thật sự sắp đút vào, nàng lại có chút sợ.

Mai Di Hương rụt rè, Chu Hằng thì nào quan tâm nàng nghĩ gì? Đã là trừng phạt liền cần phải ra dáng trừng phạt! Hắn hung hăng kéo hai chân Mai Di Hương lên thật cao, đầu gối nàng chạm đến cặρ √υ' quấn tỏ g băng vải.

Côи ŧɧịt̠ Chu Hằng thì chuẩn xác nhắm thẳng khe l*и nàng tiến vào.

- Ưm… ư… a! Ưm… ưm… a… Nha… a…

Mai Di Hương lập tức rêи ɾỉ sung sướиɠ. Đầu óc nàng lập tức một mảnh trống rỗng, hai tay không tự chủ được kéo băng vải xuống, lộ ra hai bầu vυ' vừa tay trắng tuyết, như hau cái bánh bao trắng.

- Tự giữ lấy đi.

Chu Hằng bá đạo ra lệnh, để Mai Di Hương tự giữ hai chân nàng. Con hắn thì nắm lấy cặρ √υ' mềm xoa nắn, da thịt tinh tế truyền đến từng đợt xúc cảm vô cùng mềm mại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh da^ʍ tính của Chu Hằng.

Côи ŧɧịt̠ khổng lồ trong l*и Mai Di Hương càng nện hăng hơn, qυყ đầυ dữ tợn thúc vào tử ©υиɠ nàng, thân ©ôи ŧɧịt̠ liên tục lút cán, toang bộ ©ôи ŧɧịt̠ tiến vào sâu trong l*и Mai Di Hương. Thịt mềm ướt dâʍ ŧᏂủy̠ nhận phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không ngừng co rút, gắt gao bám lấy thân ©ôи ŧɧịt̠.

- Nha… ô… ưm… ô… sướиɠ… a… ta sướиɠ… Ư… ư… Ư… a… ©ôи ŧɧịt̠… Ưm… ư… ȶᏂασ… a… sướиɠ… ư… ư… ư…

Mai Di Hương lâu ngày không được ȶᏂασ, nhất thời vẫn chưa thích ứng với ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, vì vậy lúc này thật trí đã có chút mơ hồ, chỉ có thể theo bản năng rêи ɾỉ. Nhưng thân thể nàng vẫn rất thành thật, hai đùi thon dài không ngừng rung rung, cặρ √υ' bánh bao mềm mại nóng hổi, núʍ ѵú cương lên chọc chọc vào bàn tay Chu Hằng.

Lâu ngày được đổi khẩu vị, Chu Hằng lập tức dùng hết công suất ȶᏂασ Mai Di Hương.

Phân thân còn lại thì đi đến phía sau Tiêu Họa Thủy, định bụng khiến bằng bất ngờ, ȶᏂασ nàng không kịp trở tay.

Nhưng độn tĩnh phía sau lớn như vậy, Tiêu Họa Thủy làm sao có thể không biết? Chu Hằng vừa định vén váy nàng lên, Tiêu Họa Thủy đã chủ động chổng mông về phía hắn, khuôn mặt ửng hồng khát tình da^ʍ mị nói:

- Đại sắc lang, lén lén lút lút! Còn không phải muốn ȶᏂασ nô sao? Chủ nhân mau ȶᏂασ cái l*и dâʍ đãиɠ của nô đi!

Chu Hằng vốn còn vì Tiêu Họa Thủy phát hiện có chút không vui, nhưng vừa nhờn đến l*и nàng, lập tức liền cười lên.

L*и Tiêu Họa Thủy có một ©ôи ŧɧịt̠ giả cắm vào đó, đuôi ©ôи ŧɧịt̠ không ngừng rung rung, dâʍ ŧᏂủy̠ rỉ ra khe l*и nàng, chảy xuống hai bắp đùi mịn màng. Nàng vậy mà đút một ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и ngủ cả ngày, hơn nữa còn ăn mặc vô cùng hở hang!

- Da^ʍ nữ! Đẻ xem ta trừng phạt nàng thế nào!

Chu Hằng khí thế hừng hực nói, hắn đưa tay rút con ©ôи ŧɧịt̠ giả trong l*и Tiêu Họa Thủy ra, kéo theo một dòng chất lòng màu trắng, giống như một sợi tơ.

- Ưm… ừm…

Tiêu Họa Thủy rên khẽ, Chu Hằng thô bạo khiến nàng ra mấy rồi.

Chu Hằng nhìn cặp mông không ngừng đung đưa kia, c̠úc̠ Ꮒσα ửng hồng bị hắn chú ý đến trước tiên. Chu Hằng cười dám một tiếng, một tay giữ mông Tiêu Họa Thủy, một tay kê ©ôи ŧɧịt̠ giả lên cúc hoa nàng, dùng lực đâm vài trong!

- Á! Ưm… a… a… a… không… Ư… không được… Ư… Ư… A… nha… ta… ưm… Ta vừa ra… Ư… ư… A…

Tiêu Họa Thủy kiều mị rêи ɾỉ, thân trước nàng hoàn toàn gục trên mặt bàn, hai chân bủn rủn không còn khí lực.

Chu Hằng nghe được nàng vậy mà không rêи ɾỉ xin tha, càng thêm hưng phấn. Hắn đút hết ©ôи ŧɧịt̠ giả vào đít nàng, bật nút rung, khiến ©ôи ŧɧịt̠ giả rung lắc bên trong.

Côи ŧɧịt̠ Chu Hằng cũng không đợi nổi kê vào khe l*и Tiêu Họa Thủy, dùng sức đẩy. Đầu khấc to lớn dữ tợn, mang theo thân ©ôи ŧɧịt̠ hùng vĩ gân guốc tiến vài khe l*и nhỏ bé, âʍ đa͙σ ướŧ áŧ phải nong rộng hết cỡ mới có thể tiếp nhận được ©ôи ŧɧịt̠ to lớn này.

Cũng may tước đó trong l*и Tiêu Họa Thủy vừa mới rút một ©ôи ŧɧịt̠ ra, gì vậy tiến vào không khó lắm. Chu Hằng hung hăng tét lên cặp mông màu mỡ, hông thúc ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и Tiêu Họa Thủy.

- Ưm… Ưm… ơ… ưm… ư… ư… A… ư… ưm… ưm… ư…

Tiêu Họa Thủy trợn tròn mắt rên không ra lời, miệng nàng há rộng, lưỡi hồng thè ra, một bộ sống chết được ȶᏂασ, không còn gì luyến tiếc. Trong đít bị một ©ôи ŧɧịt̠ giả ngúc nguẩy, trong l*и thì bị ©ôи ŧɧịt̠ thật của Chu Hằng khuấy đảo, cộng với trên mông truyền đến từng làn kɧoáı ©ảʍ nóng hừng hực, khiến tâm thần nàng mê muội không rõ.

Nhìn Triệu Khả Hân thần sắc đê mê, Chu Hằng cũng hưng phấn không kém, hắn có thể cảm nhận được ©ôи ŧɧịt̠ giả đang giãy giụa trong cúc hoa thỉnh thoảng chọc xuống vách l*и. Âʍ đa͙σ nàng liên tục co thít, vô số thịt mềm như giác hút mυ'ŧ lấy ©ôи ŧɧịt̠ hắn, nhất là tử ©υиɠ giống như hố đen hút lấy qυყ đầυ, khiến Chu Hằng sướиɠ không tả nổi.

Một lúc ȶᏂασ ba nữ nhân cực phẩm, khiến Chu Hằng vừa hưng phấn vừa sung sướиɠ, nhưng hắn đã không phải thiếu niên non nớt lúc trước, hiện tại trừ phi một lúc ȶᏂασ mười mấy nàng, nếu không Chu Hằng sẽ không mất khống chế.

4 người đang đến thời điểm hưng phấn, bên ngoài liền đi vào 2 người xách giỏ thức ăn vào phòng.

Chính là mẹ con Lan Phi. Hai nàng nhìn tình cảnh trong phòng, không khỏi trợn mắt.

Lan Phi còn tốt, khi ở trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp nàng cũng không mặc quần áo, cảnh tượng dâʍ đãиɠ hơn cũng đã từng trải qua. Nhưng Nam Cung Nguyệt Dung đi theo Chu Hằng chưa lâu, ít khi gặp được cảnh tượng này, hơn nữa Mai Di Hương còn xinh đơn hơn nàng một đoạn, không khỏi khiến Nam Cung Nguyệt Dung nổi lên tự ti.

Nàng đột nhiên phát hiện, trừ cái l*и dám đãng rất khít ra, nàng không còn thứ gì có thể hấp dẫn Chu Hằng. Nàng đi theo Chu Hằng là vì địa vị, nếu không được Chu Hằng chú ý đến, thì làm sao có thể có được thứ nàng muốn.

Tròng lòng Nam Cung Nguyệt Dung lập tức gấp lên, ý niệm kháng cự trong nàng bị cưỡng ép đè xuống.

Lan Phi thấy con gái ngẩn người, liền chủ động tụt váy nàng xuống, lộ ra cặp mông săn chắc vểnh cao của Nam Cung Nguyệt Dung. Qυầи ɭóŧ ren dâʍ ɖu͙© bao bọc non nửa mông nàng, hai đùi trắng tuyết mặc tất đùi nửa trong suốt màu đen.

- Đây là cơ hội tốt, mau hầu hạ chủ nhân.

Lan Phi thì thầm vào tai Nam Cung Nguyệt Dung. Dứt lời, nàng liền chủ động cởi sạch, thân thể trắng mịn gợϊ ȶìиᏂ bò lên giường, như con cɧó ©áϊ thèm ©ôи ŧɧịt̠ chổng mông lên nói:

- Chủ nhân, xin hay ȶᏂασ cái l*и dâʍ đãиɠ của nô!

Chu Hằng ai đến cũng không từ chối, huống chi dù Lan Phi không chủ động hắn cũng đè nàng ra ȶᏂασ. Lúc này kiền phân ra một phân thân.

Phân thân cầm ©ôи ŧɧịt̠ dí vào l*и Lan Phi, lập tức dùng sức tiến vào. Nữ nhân của Chu Hằng đã được hắn huấn luyện vô cùng tốt, các nàng cả ngày trong l*и ẩm ướt, chỉ cần đút ©ôи ŧɧịt̠ vào là ȶᏂασ được.

Nam Cung Nguyệt Dung thấy vậy, cũng vội vàng dặt giỏ thức ăn sang một bên, quỳ trên giường song song với Lan Phi. Cặp mông mê người chổng thật cao, một tay nành vạch qυầи ɭóŧ sang bên, một tay tách hai mép l*и ẩm ướt ra.

Tư thế mời gọi này làm sao thoát khỏi da^ʍ nhãn của Chu Hằng? Mặc dù không biết tại sao nàng đột nhiên lại ngoan ngoãn như vậy, nhưng Chu Hằng cũng nhông quan tâm. Một phán thân nữa hiện ra, dùng ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố tiến vào l*и Nam Cung Nguyệt Dung, bắt đầu nhấp.

5 cái l*и vừa bót vừa khít, lại mỗi người mỗi vị riêng, mang lại cho Chu Hằng kɧoáı ©ảʍ vô tận.

6 người tɧác ɭoạи một hồi, cuối cùng ngồi lại quanh bàn ăn, ăn cơm mẹ con Lan Phi mang về. Nhưng ai cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không một mảnh vải.

Lúc này, Chu Hằng mới nhớ đến cọp con Tiểu Kim.

Rống! Tiếng gầm khẽ vang lên, từ ngoài phòng nhảy vào một con mèo đáng yêu, nhưng bốn chân to khỏe, hoàn toàn không nhỏ nhắn như mèo, toàn thân lông vàng, thân thể nho nhỏ nhưng rất có khí phách.

- Tiểu Kim!

Chu Hằng giang tay ra, con mèo đáng yêu kia liền vội chạy tới, nhào vào lòng hắn, lấy cái đầu lông xù cọ cọ, đầy vẻ nịnh nọt.

Đã nhiều ngày qua, con hổ đáng yêu này không thấy lớn ra thêm.

Chu Hằng không khỏi cười, nói:

- Có phải cô ngược đãi nó đúng không, sao mà vẫn nhỏ gầy như vậy?

- Bậy bậy bậy, bổn tiểu thư cho nó ăn rồi ngủ, làm sao ngược đãi nó?

Mai Di Hương hừ một tiếng, khiến bộ ngực bánh bao của nàng hơi rung lên, chỉ vào Tiểu Kim nói:

- Tiểu tử không có lương tâm, còn không qua đây cho ta!

Con hổ đáng yêu đổi tư thế ở trong lòng Chu Hằng, không thèm để ý tới.

- A! Tức chết ta! Tức chết ta!

Mai Di Hương tức đến thở phì phò, cặρ √υ' lên xuống liên tục, núʍ ѵú phần hồng lúc lắc trái phải. Tên nhóc này đúng là không có lương tâm mà, sớm biết thế nên bắt nó làm hổ sữa nướng cho xong!

- Oa, có cơm ăn chưa!

Tiếng nói lung linh vang lên, Phong Liên Tình cưỡi Đại Hôi Hùng đi vào cửa, trên tách xách một cái giò heo, miệng đầy dầu mỡ, nhìn thấy người trong phòng không một mảnh vải ngồi quanh bàn ăn cơm, cũng không bất ngờ. Nàng liền quen thuộc kéo hai băng vải bó ngực và mông xuống, khiến chính mình cũng trần như nhộng.

Sau đó rất tự nhiên cầm ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng kê vào khe l*и, cái l*и nhỏ banh rộng, nuốt hết ©ôи ŧɧịt̠ to lớn. Phong Liên Tình mυ'ŧ mυ'ŧ ngón tay, vừa ngọ nguậy tìm tư thế thoải mái, vừ tò mò nhìn Tiểu Kim.

- Hả, sao ta lại không khống chế được nó!

Phong Liên Tình toát ra vẻ kinh ngạc.

Chu Hằng cũng không khỏi giật mình, dã nha đầu này trời sinh dị bẩm, ngay cả yêu thú cao hơn một đại cảnh giới cũng có thể kết nối, khống chế. Tiểu Kim chỉ mới vừa bước qua Tụ Linh Cảnh, nhưng lại không bị nàng khống chế, đúng là chuyện kỳ lạ mà.

Trong lúc ngẩn ngơ, bỗng nhiên Tiểu Kim nhảy ra khỏi lòng hắn, bịch bịch, chỉ mấy bước liền đến trước mặt Tiểu Hôi, vung chân trước với con gấu lớn này.

Ngao! Con gấu lớn há miệng lớn rít gào, thần thái hung dữ.

Chu Hằng lập tức ôm eo Phong Liên Tình, Tấn Vân Lưu Quang Bộ đã chuẩn bị sẵn, có thể ra tay cứu viện bất cứ lúc nào --- Yêu thú càng coi trọng cấp bậc hơn loài người, con hổ nhỏ chỉ là Tụ Linh Cảnh, nhưng lại dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ con gấu lớn Sơn Hà Cảnh!

- Rống!

Tiểu Kim cũng gầm lên, tiếng hổ gầm như xuyên đá phá kim loại, mang theo lực uy hϊếp to lớn.

- Ô....

Đại Hôi Hùng lập tức héo rũ, thân thể nằm xuống, rất là ngoan ngoãn.

Tiểu Kim nhảy lên, ngồi lên trên đầu gấu, nhìn trái ngó phải, quả thật có vài phần bá đạo vua của muôn thú.

Hả!

Mấy người Chu Hằng thấy mà ngạc nhiên, không nhịn được chép miệng.

Nếu thành yêu thú, vậy đã thoát khỏi phạm trù dã thú, quy luật tự nhiên mạnh được yếu thua đã không còn được áp dụng nữa! Một con thỏ yêu Tụ Linh Cảnh sẽ sợ một con hổ dữ hay sao? Đạp một cái là đá chết tươi!

Hơn nữa, ngay cả hổ và gấu bình thường cũng sẽ kiêng kỵ lẫn nhau, rất khó nói bên nào mạnh hơn, cơ bản không có khả năng chém gϊếŧ nhau. Vì sao một con yêu thú cấp bậc Sơn Hà Cảnh lại lộ ra vẻ thần phục trước Tiểu Kim Tụ Linh Cảnh?

Phong Liên Tình có được năng lực trời sinh, có thể kết nối, khống chế yêu thú, chẳng lẽ Tiểu Kim cũng có năng lực như thế?

Nếu là như vậy, nhóc con này sẽ lợi hại hơn, từ Tụ Linh đến Sơn Hà, đây là nhảy qua bốn đại cảnh giới đấy!

- Hay quá!

Phong Liên Tình hai mắt tóe sao, lập tức dùng linh lực kéo Tiểu Kim vào lòng ôm lấy nó.

- Người ta tuyên bố, từ hôm nay trở đi, nó là sủng vật của ta!

Nàng lúc lắc cái mông, khiến ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng tiến sâu vào trong l*и, đầu khấc chọc vào tử ©υиɠ, nhưng vẫn như thường nói.

- Nói bậy, nó là của bổn công tử!

Mai Di Hương bất mãn.

- Của ta!

- Của ta!

- Ta có ©ôи ŧɧịt̠ lớn ȶᏂασ! Ngươi không có! Vì vậy nó là của ta!

Phong Liên Tình tìm một lý do rất vớ vẩn nói.

Nhưng Mai Di Hương nghe xong, không khỏi ngẩn người, không biết nàng suy nghĩ thế nào, đột nhiên nói:

- Vậy thì chơi oẳn tù tì, ai thắng thì Tiểu Kim là của người đó, hơn nữa còn được dùng ©ôи ŧɧịt̠ đại đầu gỗ!

- Được thôi!

Phong Liên Tình không chút yếu thế đáp lại.

Nhìn hai nàng thật sự định chơi oẳn tù tì để xem ai dành được ©ôи ŧɧịt̠ hắn, Chu Hằng lấp tức đen mặt. Hai nha đầu này, coi hắn là gì chứ!

Chu Hằng bỗng nhiên dùng sức thúc lên, đầu khấc dữ tợn nện vào tử ©υиɠ Phong Liên Tình. Hai tay hắn giữ eo nàng, ©ôи ŧɧịt̠ bắt đầu nhấp như máy khâu từ dưới lên.

- A… a… A… ha… ư… ngươi… ngươi chơi… Ưm… xấu… Ưm… ư… Đã… Đã nói… Ư… lúc ăn… ư… không… không ȶᏂασ cơ mà… Ưm… a… nha… nha… ư…

Phong Liên Tình bị bất ngờ, vừa cầm giò heo vừa ôm Tiểu Kim rên lên.

Chu Hằng chỉ cười lạnh không nói, hai tay thò lên bắt lấy cặρ √υ' nàng xoa bóp. Ngực Phong Liên Tình không lớn như Tiêu Họa Thủy, như to hơn Mai Di Hương một chút, xoa bóp cũng rất vừa tay.

Mai Di Hương thấy Phong Liên Tình đột nhiên bị Chu Hằng ȶᏂασ, trong lòng dâng lên dự cảm xấu. Quả nhiên, 2 phân thân lập tức kéo nàng xuống ghế.

Một phân thân ngồi trên ghế, hắn dùng tay nhấn đầu nàng vào ©ôи ŧɧịt̠ to lớn, khiến Mai Di Hương không còn cách nào khác, chỉ có thể ngậm mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠. 1 phân thân khác thì kéo hai tay nàng ra phía sau, ghì xuống trên mông, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn ngựa quen đường cũ đâm vào l*и nàng, bắt đầu nhấp.

- Um… um… u… ưm…

Mai Di Hương trợn mắt vừa bú ©ôи ŧɧịt̠ vừa bị ȶᏂασ từ phía sau, thân thể nàng bắt đầu nóng bừng, dục hỏa lần nữa cháy lên.

Phân thân số 1 thấy Mai Di Hương đã tự động bú ʍúŧ, liền thò tay xuống xoa bóρ ѵú nàng. 2 phân thân liên tục ȶᏂασ Mai Di Hương cả l*и lẫn miệng, khiến nàng trợn mắt sung sướиɠ.

Phong Liên Tình bên này cũng không hơn gì. Tiểu Kim thấy có biến, lập tức nhảy ra khỏi tay nàng, leo lên đầu Tiểu Hôi, một gấu một hổ mau mau chạy ra khỏi phòng.

Con người thật đáng sợ, một lời không hợp liền bị đánh cho kêu rên không ngớt!

Nghĩ đến Phong Liên Tình hồi sáng nhõng nhẽo rắc rối, Chu Hằng càng thêm thô bạo. Hắn bế nàng lên giường, ©ôи ŧɧịt̠ từ trong l*и rút ra, hơi thu nhỏ một chút, liền chuyển xuống c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ nhắn.

2 phân thân hiện ra, một người kê ©ôи ŧɧịt̠ vào cái l*и vẫn ướt nhẹp dâʍ ŧᏂủy̠ của Phong Liên Tình mà nhấp, một người thì lấp đầy cái miệng có chút dầu mỡ của nàng bằng ©ôи ŧɧịt̠ to lớn. Chẳng mấy chốc, toàn thân Phong Liên Tình đã tràn đầy khí tức ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng.

....................

Chu Hằng ȶᏂασ hai nàng Mai Di Hương, Phong Liên Tình đến chết đi sống lại, khiến hai nàng kiệt sức nằm sấp trên giường, trong l*и và c̠úc̠ Ꮒσα liên tục rỉ ra tϊиɧ ŧяùиɠ, mới tạm tha.

Hắn lấy ra Nguyệt Châu đút cho Tiểu Kim, Triệu Khả Hân quỳ dưới đất bú ʍúŧ ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng. Triệu Khả Hân đều tỏ ra rất thích hai nàng, một người hồn nhiên không hạt bụi, một người tuyệt đẹp động lòng người, đều là lựa chọn làm con dâu thật tốt.

Nàng đã rời đi khi Chu Hằng còn nhỏ, không có cơ hội tận mắt nhìn quá trình đứa bé này lớn lên, lòng mẹ tràn đầy, hận không thể lập tức sinh cho Chu Hằng mấy đứa con.

Lúc này để con dâu sinh mấy đứa cháu cũng không tệ.

Vì vậy trên vấn đề con dâu, nàng tự nhiên vội vàng đến không vội hơn được.

Mai Di Hương cùng Phong Liên Tình bị Chu Hằng cũng ȶᏂασ cho kiệt sức nằm trên giường, không ngờ lại thành bạn tốt. Sau khi hồi phục liền mặc quần áo, cùng nhau cưỡi Đại Hôi Hùng, ôm Tiểu Kim đi ra, thật không biết sẽ gây ra họa lớn gì.

Dù sao lão cha của Mai Di Hương chính là lão tổ Kết Thai Cảnh, nàng có chọc trời ra cái lỗ thủng cũng không cần sợ.

Trong người trẻ tuổi đế đô, chỉ có hậu đài của nàng là cứng nhất.

Triệu Đoạt Thiên không nói khoác, tuy rằng Ứng gia bị nhục lớn như thế, nhưng không đánh tới Triệu gia đòi bọn họ giao ra Chu Hằng, ngược lại không có một chút tiếng nào, giống như chuyện này chưa từng xảy ra.

Nhưng Chu Hằng biết, đây chỉ là yên lặng trước bão táp.

Triệu Đoạt Thiên, Ứng Thừa Ân, Ứng Thiên Ấn kiềm chế lẫn nhau, sẽ không ra tay với hắn, nhưng những người khác thì không nằm trong đó.

Cường giả Linh Hải Cảnh vẫn đủ tạo thành uy hϊếp chí mạng tới hắn!

Tuy rằng ở lại Triệu gia sẽ rất an toàn, nhưng muốn leo lên võ đạo, đặc biệt là trong vòng ba năm phải theo kịp Ứng Thừa Ân, co đầu trong Triệu gia thì làm sao được?

Tuy nhiên, chỗ đầu tiên Chu Hằng đi lại là Hàn gia.