Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp)

Chương 244: Đấu thú

Mây tan mưa tạnh, ba nàng Tiêu Họa Thủy đều ngồi tĩnh tọa ở một bên, nguyên dương mạnh mẽ của Chu Hằng chính là vật đại bổ đối với các nàng, bởi vì thực lực chênh lệch lớn, đối với các nàng thậm chí còn được bổ ích hơn cả linh thạch thượng phẩm.

Phong Liên Tình thì lười tu luyện, nàng cho rằng học công pháp song tu này còn không bằng ăn nhiều vài bữa cơm, vì vậy sao khi lêи đỉиɦ, thân thể liền gục trên người Chu Hằng. Cặρ √υ' không lớn lắm nhưng đủ mềm mại đè lên ngực hắn, l*и nhỏ vẫn nuốt lấy ©ôи ŧɧịt̠ to lớn, đâu khắc cứng rắn chọc vào tử ©υиɠ nàng.

Ưm… ừm… Đừng động đậy, ra muốn… Ưm… Đi ngủ.

Phong Liên Tình nhéo hông Chu Hằng một cái, rất bá đạo nói. Thường ngày Chu Hằng luôn mặt nặng mày nhẹ với nàng, lúc này đương nhiên phải tranh thủ!

Chu Hằng tức đến nhe răng trợn mắt, nhưng hắn động không động được, chỉ có thể tận lực ngúc ngắc ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и nàng, khiến nàng khó chịu. Nhưng Phong Liên Tình chỉ ngoáy ngoáy mông vào cái liền ngủ đi, mặc kệ ©ôи ŧɧịt̠ ma sát tử ©υиɠ nàng.

Chu Hằng cũng đành chịu, dứt khoát vận chuyển linh lực điều hòa thân thể.

Theo Chu Hằng ước đoán, thương thế này ít nhất phải nằm trên giường hơn một tháng, nhưng có Thiên Dương Địa m Công song tu hỗ trợ, vậy hắn chỉ cần 10 ngày là khôi phục, không thể so sánh được.

Thương thế như vậy, huyết mạch lực cũng không có tác dụng gì, bởi vì trong cơ thể hắn có linh lực dị chủng của Triệu Đoạt Thiên, không loại bỏ linh lực này, hắn không thể vận chuyển huyết mạch lực để khôi phục thương thế.

Hắn lẳng lặng nằm đó, chìm đắm tâm thần suy tư về Vực.

Chỉ là, còn kém một chút xíu.

Vực là cái gì? Là lòng ta chỉ tới, sinh ra ngàn vạn biến hóa!

Vậy có thể coi là một cái không gian đặc thù, do ý thức của võ giả sinh ra, có thể bao phủ một cái khu vực. Ở trong khu vực này, võ giả chính là thần, là tiên, thống trị tất cả.

Trừ khi luôn bảo trì hành động tốc độ cao tuyệt đối, không cho đối phương có cơ hội phong tỏa thần thức mình, bằng không Vực vừa mở ra là công kích mọi hướng, không phải vấn đề mà tốc độ giải quyết được.

Muốn chống lại Vực, một là có được lực lượng càng mạnh hơn, nói là lực lượng tuyệt đối nghiền ép sẽ không sai, dốc sức phá vạn pháp. Hoặc là có được lực phòng ngự cực mạnh, mặc kệ mưa rền gió dữ, ta vẫn sừng sững không ngã.

Cũng như hiện tại Chu Hằng đang nắm giữ Vực, sau đó đi đấu với lão tổ Kết Thai Cảnh, vậy công kích ngàn vạn thì có thể làm gì được đối phương?

Vực chỉ là một loại hình thức phóng ra lực lượng, xét đến cùng, vẫn phải xem thực lực của bản thân như thế nào!

Cuối cùng, giống như chống lại Thế, cũng có thể dùng Vực chống lại Vực.

Trong lòng Chu Hằng không ngừng lĩnh ngộ, thầm nghĩ nếu có một trận chiến sảng khoái, nói không chừng hắn sẽ có thể một lần đột phá!



Buổi tối, một bóng đen nhẹ nhàng lẻn vào tiệu viện của Chu Hằng.

Bóng người chỉ mặc một chiếc váy sa mỏng trong suốt, bên trong không hề có nội y. Cặρ √υ' mê người rung lắc qua lại, bên dưới vòng eo nhỏ là mu l*и hơi nhô lên, bên trên có một nhúm lông đen.

Dưới ánh trăng, da thịt trắng nõn phản chiếu ánh sáng, vô cùng mê người, cặp mông vểnh cao liên tục lắc lư, hai đùi thon dài thì nhẹ nhàng không gây ra tiếng động nào.

Bóng người này rón rén mở cửa phòng, nàng nhìn quanh, xác định không có người khác, liền đến gần giường Chu Hằng. Hai bàn tay ngọc tụt quần Chu Hằng xuống, da thịt mềm mại nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ hắn.

Một cảm giác ấm nóng cứng rắn truyền đến tay nàng, nữ nhân này do dự một chút, liền cúi đầu xuống, mũi nhỏ hít hít ngửi lấy ©ôи ŧɧịt̠ to lớn. Nàng không nhịn được há miệng liếʍ lên đầy khấc, đầu lưỡi mềm mại ướŧ áŧ dần dần liếʍ khắp thân ©ôи ŧɧịt̠.

Ưm… nhóp nhép… um…

Hơi thở của nữ nhân cành ngày càng gấp gáp, tay nàng không tự chủ được đưa vào váy, ngón tay xoa xoa khe l*и, sau đó chậm rãi tiến vào trong. Vách thịt mịn màng bao bọc ngón tay, một loại kɧoáı ©ảʍ vụиɠ ŧяộʍ nổi lên trong lòng nữ nhân, nàng không khỏi bú ʍúŧ càng nhiệt tình.

Nếu lúc đầu nữ nhân còn sợ khiến Chu Hằng tỉnh lại, như vậy hiện tại nàng đã không thèm quan tâm.

Động tĩnh như vậy, Chu Hằng không tỉnh lại mới là lạ, hắn cúi đầu nhìn xuống.

Mẹ! Người đang làm gì vậy?

Chu Hằng bất ngờ hỏi, nhưng không hề có ý bảo Triệu Khả Hân ngừng lại. Côи ŧɧịt̠ to lớn của hắn vậy mà càng thêm cứng cáp, thân ©ôи ŧɧịt̠ nóng bóng bá đạo, giật giật đánh lên má nàng.

Mẹ, Hằng nhi, mẹ không chịu được nữa rồi!

Triệu Khả Hân hôn lên đầu khấc Chu Hằng nói. Đúng là như vậy, buổi sáng được nếm thử ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố của Chu Hằng, Triệu Khả Hân vẫn luôn ngại ngùng không dám gặp hắn, nhưng càng không muốn nghĩ đến, l*и nàng lại càng khát khao ©ôи ŧɧịt̠ to lớn kia.

Hơn nữa đã bị Chu Hằng ȶᏂασ một lần, ȶᏂασ thêm nữa cũng đâu có sao? Bao nhiêu năm qua cô quạnh không một ©ôи ŧɧịt̠ tiến vào l*и, khiến nàng khao khát một ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố như của hắn hơn bao giờ hết!

Rốt cục, buổi tối nàng không nhịn nổi, liền tìm tới Chu Hằng.

Triển thấy Chu Hằng đã tỉnh lại, nàng liền không kiếm chế nữa, miệng nhỏ há ra, ngậm lấy đầu khấc nuốt vào. Côи ŧɧịt̠ khổng lồ gân guốc bị nàng từng chút một nuốt vào cổ họng.

Đầu khấc hung tợn nong rộng khoang miệng nàng ra, Triệu Khả Hân vừa nuốt lấy ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, vừa xoa nắn cặρ √υ', một tay khác của nàng vẫn đang nhấp trong l*и. Nhưng nàng cảm thấy 1 ngón tay chưa đủ thỏa mãn, liền đút thêm một ngón nữa vào trong.

Mẹ, nhanh lên, mυ'ŧ nhanh nữa lên đi…

Chu Hằng mặc dù tay chân không độn được, nhưng nhìn cảnh người mẹ buổi sang vừa cưỡi trên ©ôи ŧɧịt̠ hắn, tối nay liền bú ©ôи ŧɧịt̠ cho hắn, trong lòng không khỏi hưng phấn kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Nghe được Chu Hằng thúc dục, Triệu Khả Hân liền tăng tốc bú ʍúŧ, miệng nàng liên tục dãn nở, cổ họng nuốt lấy nhả ra ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng. Kɧoáı ©ảʍ đê mê không ngừng trùng kích đại não Triệu Khả Hân, đặc biệt là nàng còn đang vụиɠ ŧяộʍ với con trai, khiến thân thể nàng phản ứng càng mãnh liệt hơn.

Vách l*и Triệu Khả Hân thít chặt lại, ngón tay nhớp nháo dâʍ ŧᏂủy̠ trơn tuột liên tục đút vào rút ra trong l*и nàng.

Ưm! Ư… ừm… ta… ta… Ưm… không được… ư… a…

Triệu Khả Hân rêи ɾỉ một tiếng, ngón tay đút sâu vào trong âʍ đa͙σ, tử ©υиɠ nàng phóng ra một luồng âm hoa trắng nhợt, bao bọc ngón tay. Chu Hằng thấy mẹ đã lêи đỉиɦ, bắn cũng không nhịn nữa, ©ôи ŧɧịt̠ giật giật, bắn hết tϊиɧ ŧяùиɠ vào miệng nàng.

Triệu Khả Hân vội vàng bưng miệng lại, hai má nàng phồng lên, cổ họng chuyển động, nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng.

Hằng nhi, con không biết mẹ đã cô đơn thế nào đâu, may là có con, nếu không không biết phải chờ đến bao giờ mới được cha con ȶᏂασ mẹ!

Triệu Khả Hân nhả ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng ra nói, khóe miệng nàng đinh một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng, bị cái lưỡi hồng phấn liếʍ sạch.

Chu Hằng nghe vậy, không khỏi mềm lòng, Triệu Khả Hân chịu đựng cô quạnh bao nhiêu năm, nếu không phải hôm nay được ©ôи ŧɧịt̠ của hắn chăm sóc, không biết nàng có còn phải kiềm chế bao lâu nữa. Hắn ôn nhu an ủi nàng:

Mẹ, đừng lo, cha nhất thời không thể đến đón mẹ, nhưng có ta ở đây, ta sẽ thay cha ȶᏂασ mẹ!

Hằng nhi!

Triệu Khả Hân chảy hai hàng nước mắt, nàng không nhịn được nhảy lên giường, một tay cầm ©ôи ŧɧịt̠ to lớn dựng thẳng của Chu Hằng, một tay banh hai mép l*и ửng hồng đầy dâʍ ŧᏂủy̠ ra.

Đầu khấc to lớn bị khe l*и nhỏ hẹp của nàng nuốt lấy, Triệu Khả Hân khẽ rên một tiếng, thân thể liền dùng sức ngồi xuống.

Hừ… Ừm…

Hai người cùng hừ một tiếng thỏa mãn, ©ôи ŧɧịt̠ cứng rắn khổng lồ đâm vào sâu trong l*и, mang đến kɧoáı ©ảʍ không gì sánh kịp. Cảm giác đê mê lần nữa quay lại với Triệu Khả Hân, nàng híp mắt tận hưởng ©ôи ŧɧịt̠ to lớn trong l*и.

Chu Hằng thì càng khỏi nói, vốn hắn nghĩ phải hồi phục mới có thể dụ dỗ Triệu Khả Hân lên giường, không nghĩ đến nàng lại dâʍ đãиɠ như vậy, buổi tối liền tự tìm đến banh l*и ra cho hắn ȶᏂασ!

A… Hằng nhi, con thật lớn! A… a ưm… a… ư… Ư… thật sướиɠ… A… mẹ sướиɠ chết mất… ư… ưm… Ưm…

Triệu Khả Hân rêи ɾỉ đê mê nói. Hai tay nàng chống ra sau, thân thể ngửa về sau, mu l*и nhô lên thật cao, âʍ đa͙σ ẩm ướt bao bọc đến gốc ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng.

Eo Triệu Khả Hân đung đưa lên xuống, cặp mông mềm lúc lặc nhấp nhô, khe l*и phóng đãng nhấp nhả lấy ©ôи ŧɧịt̠ nóng hổi. Từng luồng kɧoáı ©ảʍ vô tận mang lại cho nàng sung sướиɠ chưa từng có, khiến nàng mê mẩn ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng.

A… A… Hằng nhi… mẹ… mẹ… không được… ư… Ư… Rồi… ưm… a...

Triệu Khả Hân thở dốc nói, thân thể nàng chảy đầy mồ hôi thơm, cặρ √υ' ướŧ áŧ không ngừng nảy lên, bắn ra từng giọt mồ hôi rơi vào mặt Chu Hằng. Váy sa mỏng của nàng không biết đã khô g cánh mà bay từ lúc nào, thân thể thành thục, phòng tình mê người, tỏa ra sức hấp dẫn vô tận.

Được! Mẹ, người bắn đi, con vãn còn được.

Chu Hằng cười nói, ©ôи ŧɧịt̠ hắn vẫn mạnh mẽ hùng dũng như cũ, không hề có dấu hiệu xuất ra.

Triệu Khả Hân nghe vậy, tâm thần buông lỏng, hoàn toàn để dục vong chi phối, da^ʍ tính của nàng được đẩy lên trước, thân thể nhấp nhô càng thêm kịch liệt.

Trong l*и Triệu Khả Hân xiết chặt ©ôи ŧɧịt̠ to lớn lại, thân ©ôи ŧɧịt̠ bị nàng xiết chặt, âʍ đa͙σ mềm mại như vô số giác hút nhỏ mυ'ŧ lấy ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, tử ©υиɠ nàng nút chặt qυყ đầυ. Một luồng âm tinh ấm nóng tuôn trào, bao bọc khắp thân ©ôи ŧɧịt̠, chảy ra mép l*и.

Hằng… Hằng nhi, con… hô hô… hô… Thật mạnh… ưm… A… mẹ… mẹ sướиɠ lắm…

Triệu Khả Hân thở dốc vuốt ve một bên má Chu Hằng nói. Chu Hằng nghe được, không khỏi nổi tính trẻ con hỏi:

So với cha thì sao? Con ȶᏂασ sướиɠ hơn hay cha ȶᏂασ sướиɠ hơn?

Triệu Khả Hân đỏ mặt lên, nàng nhớ lại lúc Chu Định Hải ȶᏂασ nàng. Côи ŧɧịt̠ hắn cũng khá to, hơn nữa ȶᏂασ vô cùng mạnh bạo nhiệt tình, chẳng qua là ra quá sớm, không giống như Chu Hằng, dù nàng có ra bao nhiêu lần, ©ôи ŧɧịt̠ hắn vẫn hùng dũng không ngã.

Con… Con sướиɠ hơn.

Triệu Khả Hân lí nhí đáp. Chu Hằng rõ ràng nghe được, nhưng nhìn biểu cảm của nàng, hắn nổi lên tâm chơi đùa:

Sao? Mẹ, người nói gì vậy, ta không nghe được.

Triệu Khả Hân không khỏi càng thêm đỏ mặt, da thịt hồng hào kiều diễm ửng đỏ vô cùng mê người gợϊ ɖụ©. Tưởng tượng đến chính mình đang cưỡi lên ©ôи ŧɧịt̠ con trai, sau đó nói hắn ȶᏂασ mình sướиɠ hơn cha hắn, Triệu Khả Hân đã mặt đỏ tía tai, xấu hổ không chịu được.

Nhưng không biết vì sao, nàng vẫn nói ra:

Hằng nhi, con, con ȶᏂασ mẹ sướиɠ hơn.

Chu Hằng cười ha hả, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn ngóc đầu dậy cọ cọ vào tử ©υиɠ Triệu Khả Hân.

Triệu Khả Hân vội vành nhéo lên hông hắn một cái:

Không được, mẹ không làm nổi nữa!

Chu Hằng nghe vậy liền bất đắc dĩ, hắn không thể động thân, liền chỉ có thể để nàng tự đến tự đi.

Đang lúc hai người cảm nhân dư vị giao hoan, cửa phòng bỗng nhiên mở ra.

Triệu Khả Hân nghe được tiếng động phía sau, thân thể giật mình run lên một cái, muốn nhảy xuống ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, nhưng nàng vừa động l*и, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn bên trong liền thọc vào âʍ đa͙σ nàng. Thân thể Triệu Khả Hân lập tức mềm nhũn không đứng lên nổi.

Nàng vừa xấu hổ vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhìn về phía cửa ra vào. Chu Hằng mặc dù không thèm để ý, nhưng bị người khác bắt gặp đang ȶᏂασ mẹ ruột, hắn cũng hưng phấn lên, ©ôи ŧɧịt̠ nhận kí©ɧ ŧɧí©ɧ, liền lớn lên một vòng nhỏ, chen chúc trong âʍ đa͙σ chật hẹp, khiến sắc mặt Triệu Khả Hân đỏ như trái táo.

Cửa phòng hoàn toàn mở ra, một nữ nhân xinh đẹp bước vào, không phải ai khác, mà chính là Tiêu Họa Thủy.

Ta… ta… không phải…

Triệu Khả Hân lắp bắt giải thích, nhưng vì quá hoảng loạn, nên nàng không nói được một câu hẳn hoi, cũng không biết nên giải thích thế nào. Chỉ cần nhìn vào cái l*и nuốt tận gốc ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng là đủ hiểu hai người đang làm gì.

Tiêu Họa Thủy che miệng cười nói:

Mẹ chồng, người không cần gấp, ta biết hai người làm gì từ lâu rồi.

Ngay từ buổi sáng, Tiêu Họa Thủy ngửi thấy mùi l*и lạ trên ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, nàng liền biết hắn cùng Triệu Khả Hân đã làm gì. Nhưng nàng không nói ra, mà rình xem Triệu Khả Hân tìm đến Chu Hằng.

Mà nhìn thấy người đến là Tiêu Họa Thủy, Chu Hằng liền yên tâm.

Không sao cả, cùng là người nhà, chia sẻ với nhau một con là chuyện bình thường mà, mẹ chồng không cần phải ngại ngùng đâu.

Tiêu Họa Thủy cười hì hì thắp đèn lên, nàng vậy mà hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, thân thể khêu gợi không một mảnh vải, cặρ √υ' lớn ngạo nghễ nhô cao, eo nhỏ đùi thon, mông mềm vểnh lên. Hơn nữa, trong l*и nàng vậy mà có một ©ôи ŧɧịt̠ giả treo lủng lẳng.

Chu Hằng thấy vậy, liền có thể tưởng tượng ra được bộ dáng nàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đừng ngoài phòng nhìn trộm Triệu Khả Hân nhấp nhả trên ©ôи ŧɧịt̠ hắn, còn chính nàng lại dùng tay nhấp ©ôи ŧɧịt̠ giả trong l*и. Nữ nhân này đúng là dâʍ đãиɠ, nàng liền không sợ có người nhìn thấy sao!

Ta vốn chỉ định đứng ngoài nhìn, nhưng rốt cục không nhịn được rồi.

Tiêu Họa Thủy vừa nói vừa bước lên giường. Hai chân nàng dạng sang hai bên, tay nhỏ rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi l*и, tiện tay ném ra chỗ khác.

Nàng ngồi xổm xuống, cái l*и nhoe nhoét dâʍ ŧᏂủy̠ dí sát vào miệng Chu Hằng. Chu Hằng có chút tức giận Tiêu Họa Thủy lợi dụng lúc hắn không động được chiếm tiện nghi, nhưng cái l*и thơm ngọt kia qua mê người, hắn liền không thèm đẻ ý tiểu tiết, há miệng ngoạm lấy l*и nàng.

Lưỡi Chu Hằng linh hoạt tiến vào âʍ đa͙σ Tiêu Họa Thủy, lưỡi hắn biến thành thô dài, đầu lưỡi chà sát vách thịt mềm trong l*и, cuối cùng liếʍ vào tử ©υиɠ. Lưỡi Chu Hằng không ngừng cuộn sóng, vừa ma sát âʍ đa͙σ nhỏ nhắn, vừa mυ'ŧ lấy dám thủy chảy ra.

A… A… ha… ưm… nha… Sướиɠ… a… nữa đi! A… chủ nhân… ư… mạnh lên chút… A… Ư… Ư… A… mẹ… mẹ chồng… người tự nhiên đi… A… a… Ư… con… ©ôи ŧɧịt̠ con trai… người… Ư… ư… ô nha… hôm… tối nay… ư… nhường cho người… a… ư… Ư… Ưm…

Tiêu Họa Thủy da^ʍ mị cười với Triệu Khả Hân, thân thể nàng không ngừng uốn éo, cặρ √υ' trắng mềm rung lắc liên tục. Mông mềm đè lên mặt Chu Hằng liên tục uốn éo trên mặt hắn.

Triệu Khả Hân đang lúc da^ʍ tính chủ đạo, nghe được lời nói dâʍ đãиɠ của Tiêu Họa Thủy, liền không thèm cố kỵ gì nữa, eo nàng bắt đầu nhấp động nảy lên nảy xuống, hai tay bắt lấy bầu vυ' lớn trắng mịn của Tiêu Họa Thủy.

Tiêu Họa Thủy thấy vậy, liền không khách khí đưng tay xoa bóp cặρ √υ' Triệu Khả Hân, mặc dù không lớn như của nàng, nhưng cũng vô cùng mềm mại. Hai nàng càng lúc càng hăng say, hai cặp môi mυ'ŧ lấy nhau, lược hai nàng quấn quýt trong miệng.

Chu Hằng ở dưới càng là sung sướиɠ không gì nói hết. Vừa ȶᏂασ mẹ mình, vừa bú l*и nữ nô, hắn cảm giác sung sướиɠ chưa từng có, mặc dù tay chân không thể động, nhưng ©ôи ŧɧịt̠ và lưỡi Chu Hằng vẫn sung sức chăm sóc l*и hai nàng.



Một ngày lại một ngày, thân thể hắn đang nhanh chóng tốt lên, còn lý giải về Vực cũng ngày càng sâu sắc, có một loại hiểu ra như kén sắp hóa bướm.

Hắn có bốn nữ nhân cùng mẫu thân dốc l*и chiếu cố, mỗi ngày đều tu luyện Thiên Dương Địa m Công từ sáng đến tối, bất kể ăn ngủ nghỉ, ©ôи ŧɧịt̠ không lúc nào rời khỏi l*и các nàng, thấm thoát 11 ngày trôi qua, cuối cùng hắn có thể đi lại, mỗi một hành động đều như như rồng ngâm hổ gầm, tự có một cỗ uy thế lớn.

Lần bị thương này, tuy rằng hắn nằm dài 10 ngày, nhưng thu hoạch rất lớn, ngay cả tích lũy linh lực cũng tăng lên một bậc nhỏ, sắp đạt đến Khai Thiên nhị trọng thiên trung kỳ.

Lại 2 ngày sau, Chu Hằng rốt cục khôi phục như cũ!

5 nàng Triệu Khả Hân, Tiêu Họa Thủy bị hắn đè ra ȶᏂασ không thương tiếc!

Triệu Khả Hân tứ chi quỳ trên giường, cặp mông nhểnh lên thật cao, đón nhận ©ôи ŧɧịt̠ to lớn của Chu Hằng nện vào l*и, khe l*и nàng mấy ngày qua luôn luôn ướŧ áŧ dâʍ ŧᏂủy̠. Thời thời khắc khắc thèm khát ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng.

A… a… A… Ư… Hằng nhi! A… ȶᏂασ… ȶᏂασ mẹ đi… a… ȶᏂασ cái l*и dẫm đãng của mẹ đi! A… Ư… ư… a… mạnh lên… Ư… A… nha… nhanh quá! Ư… Ưm… Ưm…

Triệu Khả Hân cong thân thể rêи ɾỉ phóng đãng, cặp mông lúc lắc phối hợp với ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng.

Tiêu Họa Thủy nằm song song với nàng, thân thể khêu gợi nằm ngửa trên người phân thân, một ©ôи ŧɧịt̠ to lớn thô bạo thúc vào c̠úc̠ Ꮒσα ửng hồng của nàng, một ©ôи ŧɧịt̠ khác thì ȶᏂασ cái l*и sưng đỏ. Miệng Tiêu Họa Thủy há lớn, khóe miệng có một vệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng, nàng đã đe mê trợn mắt, toàn thân tràn đầy kɧoáı ©ảʍ.

Hai ©ôи ŧɧịt̠ không ngừng dập vào thân thể, để nàng nhận được kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô tận, kɧoáı ©ảʍ liên miên không dứt tràn vào đại não nàng.

Triệu Khả Hân không nhị được nhìn sang, Tiêu Họa Thủy và nàng quay đầu ngược với nhau, vì vậy nàng có thể nhìn thấy hai ©ôи ŧɧịt̠ to lớn nện vào l*и cùng c̠úc̠ Ꮒσα Tiêu Họa Thủy. Ánh mắt Triệu Khả Hân không tự chủ khóa vào ©ôи ŧɧịt̠ nhấp liên hồi vào c̠úc̠ Ꮒσα ửng hồng kia, nàng tưởng tượng nếu Chu Hằng cũng nhét ©ôи ŧɧịt̠ hắn vào đít nàng thì thế nào?

Triệu Khả Hân vừa có động tĩnh, Chu Hằng liền để ý đến. Hắn cười khà khà, nhồm người lên đè trên lưng nàng, ©ôи ŧɧịt̠ giữ yên trong khe l*и mềm mại trơn trượt, ghé vào tai nàng thổi một hơi nói:

Me, người cũng muốn ȶᏂασ c̠úc̠ Ꮒσα sao? Vậy hãy để con trai giúp người khai thông c̠úc̠ Ꮒσα!

Triệu Khả Hân nghe được Chu Hằng thì thầm, toàn thân lập từ run lên, nàng tưởng tượng thì tưởng tượng, nhưng không hề muốn có một ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ tiến vào đít mình! Nàng không biết Tiêu Họa Thủy làm sao cho ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng đút vừa, nhưng nàng không nghĩ đít nàng có thể tiếp nhận ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng!

Đừng! Hằng nhi! Không, không cần… A! Ứ!

Nhưng Chu Hằng làm gì quan tâm đến nàng? Hắn tự nói tự làm, ©ôи ŧɧịt̠ lập tức rút ra khỏi l*и Triệu Khả Hân, mang theo dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớp nháp thúc mạnh vào cúc hoa nàng!

Triệu Khả Hân trợn mắt không nói nên lời, miệng nàng há rộng, trong đít truyền đến giãn nở mãnh liệt. Chu Hằng không chút thương tiếc nào tiến vào, ©ôи ŧɧịt̠ hắn phủ đầy dám thủy và tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng dù vậy, cũng chỉ có thể tiến vào hơn nửa.

Chu Hằng nhìn ©ôи ŧɧịt̠ vẫn còn hơn 1 phần 3 ở ngoài c̠úc̠ Ꮒσα Triệu Khả Hân, hắn cười một tiếng, hông lại dùng sức thúc một cái, ©ôи ŧɧịt̠ rốt cục ọt một tiếng lút ván vào cúc hoa nàng!

Đầu tiên là đau rát truyền đến từ c̠úc̠ Ꮒσα, nhưng rất nhanh, Triệu Khả Hân đã cảm nhận được một loại kɧoáı ©ảʍ kỳ dị mà l*и nàng không thềm mang lại. Côи ŧɧịt̠ Chu Hằng mạnh mẽ mà nóng hổi, một cảm giác ấm áp nhét đầy tròn hậu môn Triệu Khả Hân.

U… Hằng nhi… mẹ… đít mẹ lạ quá… Ư… Ưm… lần, lần đầu tiên c̠úc̠ Ꮒσα của mẹ bị con cướp đi rồi!

Chu Hằng nghe vậy, liền hưng phấn xoa nắn cặp mông đàn hồi mềm mịn của Triệu Khả Hân, cười tà nói:

Sung sướиɠ còn ở sau! Hahaha…

Dứt lời, hắn liền bắt đầu nhấp nhả từ từ. Côи ŧɧịt̠ to lớn không ngừng ngon rộng trực tràng, dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ khiến bên trong trơn trượt ẩm ướt.

Triệu Khả Hân há miệng trợn mắt, thán thể gục hẳn xuống giường, nàng không nghĩ tới bị ȶᏂασ vào đít lại sướиɠ như vậy!

Ui… nữa đi… nhanh… nhanh chút… a… Hằng nhi… TᏂασ… TᏂασ c̠úc̠ Ꮒσα mẹ đi! Ưm… Ưm… Ư…

Triệu Khả Hân thở hổn hển, da^ʍ mỹ rêи ɾỉ.

Chu Hằng đương nhiên rất sẵn lòng, hắn dùng sức nhấp vào đít nàng, trong tay giống như ảo thuật lấy ra một ©ôи ŧɧịt̠ giả đút vào cái l*и chảy nước dâʍ ɖu͙© của Triệu Khả Hân.

Mà một bên khác, Lan phi đứng một chân, một chân khác gác trên vai phân thân, phân thân vừa thúc vào l*и nàng, vừa xoa nắn bầu vυ' trắng nõn. Hắn se se núʍ ѵú đỏ hồng, một tay khác thì lại thỏa sức tét vào cặp mông đầy dấu bàn tay.

Á! Ư! Ư! A…. Chủ nhân… Ư… Ư… ȶᏂασ… TᏂασ chết nô… ư… A… đừng… đừng đánh mông nô nữa… Ư… ô… ô… A… ưm… a… l*и… l*и nô không chịu nổi nữa… Ư…

Lan Phi kêu rên cầu xin, nhưng Chu Hằng làm sao quan tâm đến nàng? Ray phải vẫn dùng sức tét vào cặp mông đầy đặn, gợi ra sóng thịt mê người, ©ôи ŧɧịt̠ hắn thì như sắt đát ȶᏂασ cái l*и nhỏ nhắn ửng đỏ.

Lan Phi nước mắt nước miếng chảy đầy mặt, toàn thân phủ một lớp mồ hôi thơm. Thân thể vô lực, chỉ có thể mặc cho Chu Hằng ȶᏂασ nàng.

Phong Liên Tình thì như con mèo nhỏ ngồi trên ©ôи ŧɧịt̠ phân thân Chu Hằng, vừa nhấp hông trên ©ôи ŧɧịt̠ hắn, vừa ăn uống ngon lành. Thân thể mới lớn của nàng mặc dù không thành thục phong vận như của Tiêu Họa Thủy, Lan Phi, nhưng có một cỗ sức sống thanh xuân.

Phong Liên Tình cảm thấy ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng rất tốt, vì vậy có dịp là lại vừa cho hắn ȶᏂασ vừa ăn uống. Nàng cảm thấy như vậy ăn ngon hơn nhiều.

Cuối cùng là Nam Cung Nguyệt Dung. Nữ nhân này càng ngày càng không biết nghe lời, bị hắn trói hai tay lên xà nhà.

Thân thể nàng treo lơ lửng trên không, hai chân cũng bị tách rộng thành đường thẳng, lộ ra khe l*и mở rộng hết mức, mép l*и hồng hào khép mở ướŧ áŧ. Cặp mông kiều nộn mịn màng vẫn nhếch lên thật cao, hai bầu vυ' ngạo nghễ cao phong, núʍ ѵú cương cứng đứng thẳng.

Chỉ là thần sắc nàng không được tự nhiên, nàng không vừa lòng, nhưng lại không dám phản kháng Chu Hằng, vì vậy trên mặt vừa ửng hồng vừa trầm như nước.

Chu Hằng phân ra một phân thân, hứng thú nhìn Nam Cung Nguyệt Dung.

Tiện nô, ngươi đã là nữ nhân của ta, liền phải nghe lời ta, nếu không nghe lời, vậy ta liền phải dùng gia pháp giáo huấn ngươi!

Chu Hằng cười lạnh nói, hắn đi đến trước mặt Nam Cung Nguyệt Dung, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn chỉ thẳng vào l*и nàng. Đầu khấc dữ tợn chọc chọc vào bụng nàng.

Nam Cung Nguyệt không nói một lời, nhưng thân thể giãy giụa đã phản ánh nội tâm của nàng. Chu Hằng thấy vậy, hắn liền nhấc mông Nam Cung Nguyệt Dung lên ©ôи ŧɧịt̠ to lớn kê vào l*и nàng, sau đó thả hai tay ra, khiến mông nàng rơi xuống, khe l*и theo quán tính tự nuốt hết ©ôи ŧɧịt̠ hắn.

A! Ư… Ư… Ưm… ưm…

Nam Cung Nguyệt Dung cắn răng rêи ɾỉ, thân thể giãy giụa kịch liệt, nhưng linh lực của nàng bị phong bế, lúc này không mạnh hơn người thường bao nhiêu, làm sao có thể chống lại Chu Hằng?

Ngươi chống cự đi! Nữ nhân của Chu Hằng ta phải nghe lời ta, ngươi càng như vậy ta càng phải ȶᏂασ ngươi một trận nhớ mãi không quên!

Chu Hằng cười lạnh, eo hắn dùng sức đung đưa, ©ôи ŧɧịt̠ mạnh mẽ nện vào l*и Nam Cung Nguyệt Dung. Thân ©ôи ŧɧịt̠ to lớn gần guốc, vô cùng dữ tợn, nện vào cái l*и hồng hào mê người chả nàng, nhìn qua vô cùng dáng thương.

Ư… ư… Ư… Ưm… a… ô… ô.. Ư…

Nam Cung Nguyệt Dung nhịn không được rêи ɾỉ, nàng thở dốc không ngừng, hai mắt dần dần mờ mịt, phủ một lớp sương mù.

Chu Hằng thì càng hung hăng nện vào l*и nàng, ©ôи ŧɧịt̠ hắn nong rộng khe l*и nhỏ hẹp ướŧ áŧ.

Nam Cung Nguyệt Dung bị treo giữa không trung, thân thể không có chỗ dựa, chỉ có thể tiếp nhận toàn bộ ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng thúc rừng cú một lút cán, đầu khấc hắn mạnh mẽ thúc vào tận tử ©υиɠ nàng, mạnh mẽ bá đạo chiếm đoạt âʍ đa͙σ ẩm ướt. Toàn thân Nam Cung Nguyệt Dung tê dại không còn sức lực, cặρ √υ' trắng ngọc của nàng rung động lên xuống, bị Chu Hằng ngậm lấy một bên, một bên thì xoa nắn.

Từng cú thúc ©ôи ŧɧịt̠ của Chu Hằng như trời giáng nện mạnh vào l*и Nam Cung Nguyệt Dung, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt trập trùng như sóng biến. m đạo nàng không tự chủ được thịt chặt, tử ©υиɠ mυ'ŧ lấy đầu khấc.

A… A… ta… A… Ra… Ưm… ư… Ra rồi… Ư…

Nam Cung Nguyệt Dung nhắm mắt rêи ɾỉ, âm hoa từ trong tử ©υиɠ trào ra, bao phủ ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng. Nhưng hắn không hề có ý dừng lại, ©ôи ŧɧịt̠ vẫn nhấp như cái máy vào l*и nàng.

Ư… ô… đừng… ô ô… dừng lại đi… Ư… ưm… ư… a… ư… ta… ta không dám nữa… ưm… ô… ưm… Ưm… nha… ư… xin ngươi… A…

Nam Cung Nguyệt Dung không chịu nổi khóc lóc cầu xin. Chu Hằng lại như khúc gỗ biết ȶᏂασ, hai tay vòng qua sau lưng xoa bóp cặp mông nàng, hoàn toàn không thèm quan tâm đến nàng cầu xin.



Sáng sớm, Chu Hằng dạo bước trong hoa viên.

Từ khi có nhận thức đại khái về Vực, hắn liền đặc biệt thích thân cận thiên địa tự nhiên, tuy rằng Lăng Thiên Cửu Thức mạnh mẽ, nhưng cũng vì quá mạnh mẽ, lại khiến hắn không thể lĩnh ngộ những chi tiết nhỏ, cần phải chân chính tiếp xúc với tự nhiên.

Chim hót, hương hoa, cỏ xanh biếc, nhiều loài hoa nở, trong lòng Chu Hằng không ngừng trào ra minh ngộ, trong đan điền sinh ra một gốc sen đạo, cánh hoa tám màu, mùi sen tươi mát phát ra từ người hắn, xa mười dặm cũng ngửi được.

Hả, sao lại có mùi lạ?

Linh lực của ta tự nhiên chuyện động, chỉ một chút liền có hiệu quả bằng một ngày khổ tu!

Đầu óc của ta bỗng nhiên thông thoáng, ha ha, thì ra "Câu Minh Thiên Dược" là hiểu như thế!

Tiếng ồn chấn động vang lên, chỉ thấy tám thiếu niên đi tới, mỗi người đều có khí thế như rồng như hổ, có thấy nội tình phi phàm.

Triệu gia không hổ là Triệu gia, dạy dỗ con cháu thật là không bình thường!

Trong lòng Chu Hằng thì thầm, trong tám người kia có một thiếu niên gầy yếu bước ra, liếc nhìn hắn, vẻ mặt toát ra ngạo khí, nói:

Thì ra là ngươi, hả, trên người ngươi cất giấu thứ tốt gì?

Bọn họ đều có thể ngửi được mùi sen phát ra từ trên người Chu Hằng, còn tưởng là thiên tài địa bảo gì?

Tuy rằng tám người này đều toát ra ngạo khí, nhưng không có một chút tham lam dòm ngó. Thế giới võ giả tràn đầy cướp bóc, bọn họ không phải là không tham, mà là bởi Chu Hằng là người Triệu gia, vậy làm sao mà động tâm được?

Sau khi trải qua đại tai nạn 20 năm trước, từ trên xuống dưới Triệu gia đồng lòng đoàn kết, coi trọng nhất là người thân.

Chu Hằng không khỏi buồn cười, hỏi:

Các ngươi biết ta?

Ngươi là cháu trai của gia chủ đại nhân!

Thiếu niên gầy yếu giơ tay phải, nhếch ngón cái chỉ vào mình.

Ta là Triệu Hoành Thành, về sau ngươi gọi ta là Thành ca!

Ý cười trên mặt Chu Hằng càng mở rộng, nói:

Ta lớn tuổi hơn ngươi, hẳn là ngươi phải gọi ta là ca mới phải!

Hừ! Chúng ta bối phận giống nhau, vậy không xem tuổi, mà dùng nắm đấm quyết định ai mới làm lão đại!

Triệu Hoành Thành lại chỉ ngón cái vào mình.

Thực lực của ta mạnh nhất, đương nhiên là ca của các ngươi, có đúng không?

Phải, Thành ca!

Bảy thiếu niên khác cũng lớn tiếng hô.

Chu Hằng lắc đầu, nói:

Ngươi không phải là đối thủ của ta!

Thiếu niên này quả thật bất phàm, đã đạt đến Ích Địa tam trọng thiên đỉnh phong, nhưng đừng nói còn cách khoảng cách Khai Thiên một đoạn đường rất dài, ngay cả đạt tới Khai Thiên cũng còn xa mới là đối thủ với hắn.

Vậy mà còn cuồng hơn ta!

Triệu Hoành Thành hừ một tiếng.

Nhưng mà, thực lực là đánh ra, không phải khoác lác mà thành! Chu Hằng, đừng tưởng rằng ngươi có thể chịu được một chỉ tay của gia chủ đại nhân mà không chết liền tự cho rằng mình lợi hại, nên biết đó là gia chủ đại nhân hạ thủ lưu tình!

Chu Hằng lại có cảm tình với những thiếu niên này, làm hắn cảm nhận được thân tình hiếm thấy ở đại gia tộc, hắn cười khẽ, nói:

Vậy ta phải chứng minh thế mới mới lợi hại hơn các ngươi?

Ngươi có thể đỡ được 10 quyền của ta, tính là ngươi có chút bản lĩnh!

Triệu Hoành Thành hét lớn, đột nhiên vung quyền đánh ra.

Bắt đầu!

Ầm!

Một quyền của hắn đánh ra, lực quyền cắt qua không khí, tiếng nổ vang bên tai không ngớt.

Chu Hằng giơ tay chụp lấy, vững vàng nắm chặt tay của Triệu Hoành Thành, nấm đấm chỉ cách mặt Chu Hằng một tấc.

Đột Chỉ Kích!

Triệu Hoành Thành quát lên, nắm ngón mở ra bắn về phía mặt Chu Hằng.

A!

Hắn lập tức hét thảm, da mặt nhăn nhúm.

Đau đau đau! Buông tay! Hằng ca, buông tay!

Lực lượng cơ bắp của Chu Hằng đáng sợ cỡ nào, năm ngón kẹp lại cũng đủ cho Triệu Hoành Thành chịu khổ, đau đến rớt cả nước mắt.

Thành ca, sao ngươi một chiêu liền thua?

Đánh lại đi!

Những thiếu niên khác đều hô lên, dù bọn họ coi Chu Hằng là người trong nhà, nhưng người trong nhà cũng chia rất nhiều bè cánh, ít nhất bây giờ Chu Hằng còn chưa dung nhập vào vòng của bọn họ, bọn họ tự nhiên không muốn thấy lão đại của mình bị thua.

Đánh cái gì!

Triệu Hoành Thành trừng mắt quét một vòng.

Hằng ca là Khai Thiên Cảnh, chúng ta gộp lại cũng không đủ đánh lại một ngón tay của Hằng ca nữa là!

Tiểu tử này cũng lưu manh, biết không đánh lại liền luôn miệng kêu "Hằng ca" không ngừng, là quỷ lanh trí, sẽ không vì xuất thân đại gia tộc liền ngông cuồng đến quên mất mình có bao nhiêu phân lượng.

Tuổi của Chu Hằng xấp xỉ bọn họ, nhanh chóng nói chuyện rôm rả.

Triệu gia trải qua 20 năm trước liền tắm lửa tái sinh, hiện tại là một cái hào môn mới sinh, mà mỗi một hào môn lúc mới hình thành luôn tràn đầy sức sống, vô cùng đoàn kết. Chỉ là sau khi truyền thừa nhiều đời mới sẽ bị quyền lực, ích lợi ăn mòn, cuối cùng nội đấu nặng nề.

Có một số cũng vì nội đấu mà sụp đổ.

Bây giờ Triệu gia đang trong thời gian phồn vinh tốt nhất, cũng làm Chu Hằng vui vẻ hòa nhập vào hoàn cảnh này. Hắn thua trận, phải ở lại Triệu gia ba năm.

Mấy ngày tiếp theo, Chu Hằng thường thưởng chỉ điểm tám người Triệu Hoành Thành tu luyện một chút, dù hắn không tu luyện công pháp võ kỹ Triệu gia, nhưng hắn tu luyện Lăng Thiên Cửu Thức tạo thành đại trí tuệ, thế mạnh ở tầng cao, mỗi một lĩnh ngộ đều vô cùng quý giá đối với mấy người Triệu Hoành Thành.

Bọn họ cũng vui vẻ tiếp nhận vị "Hằng ca" này, vô cùng tôn kính hắn.

Lại mấy ngày sau, Triệu Hoành Thành rầu rĩ không vui một mình đến tìm Chu Hằng, hỏi:

Hằng ca, ngươi có linh thạch không?

Ngươi cần bao nhiêu?

Chu Hằng hỏi.

Càng nhiều càng tốt!

Hắn tràn đầy mong chờ nhìn Chu Hằng.

Linh thạch vừa là tài nguyên tu luyện, cũng là tiền thông dung của võ giả. Triệu gia khống chế chi tiêu của tộc nhân rất nghiêm, tiêu tốn để tu luyện thì không keo kiệt, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép tộc nhân hình thành thói quen tiêu tiền phung phí.

Đây là hào môn mới nổi phải tiết kiệm, bằng không truyền thừa mấy đời, làn sóng hưởng thụ sẽ ăn mòn mỗi tộc nhân. Dù sao, võ giả tu luyện có được thực lực chỉ là một quá trình, mục đích còn không phải là vì hưởng thụ?

Chu Hằng nhìn hắn, hỏi tiếp:

Ngươi cần linh thạch làm gì?

Mua đấu thú!

Triệu Hoành Thành cũng dứt khoát.

Đấu thú?

À, Hằng ca vừa tới đế đô, còn không biết đấu thú là cái gì!

Triệu Hoành Thành gật đầu, giải thích.

Đấu thú, chính là dã thú, yêu thú chuyên môn chiến đấu! Đương nhiên, ta muốn mua khẳng định là yêu thú, hơn nữa ít nhất phải là yêu thú Sơ Phân Cảnh!

Lãng Nguyệt Quốc đã trải qua không biết mấy vạn năm vinh quang, đế quốc đã sớm không còn ý tiến tới, chỉ còn làn sóng hưởng thụ thối rữa. Đấu thú này không giống Đấu Thú Trường ở Hàn Thương Quốc, ấy con yêu thú chém gϊếŧ, ở trong này, đấu thú tạo thành sản nghiệp, cực kỳ được ủng hộ.

Đấu thú có người chuyên nuôi dưỡng, đấu thú của ai có thể quét ngang vô địch, chủ nhân cũng sẽ được tán tụng nồng nhiệt.

Mọi người từ trên xuống dưới đế đô đều thích đấu thú, phần lớn người đều có đấu thú của mình, ngay cả hào môn mới nổi như Triệu gia cũng không ngoại lệ, rất nhiều tộc nhân đều có nuôi riêng đấu thú này.

Bởi vì đấu thú thắng lợi sẽ được nhận tiền thưởng, loại chuyện có thể thỏa mãn thú vui, có thể kiếm được thu nhập thêm, tự nhiên ai mà không thích.

Triệu Hoành Thànhvốn có một con đấu thú lợi hại, nhưng mấy ngày trước thua to, bị đấu thú của đối phương cắn chết tươi, cho nên hắn muốn đi mua một con khác, báo lại thù này!

Ứng Sơ Thần?

Trong mắt Chu Hằng lóe lên ý lạnh.

Người mà ngươi muốn đánh bại, là con cháu Ứng gia?

Phải!

Triệu Hoành Thành gật đầu.

Hơn nữa, hơn nữa...

Hắn ê a cả nửa ngày, mới bị Chu Hằng ép hỏi ra, thì ra trong này còn dính dáng đến người thứ ba - Bạch Phỉ Phỉ.

Bạch Phỉ Phỉ là tiểu công chúa Bạch gia trong ba đại hào môn Lãng Nguyệt, năm nay chỉ mới 17 tuổi, là hậu bối xuất sắc Bạch gia, dung mạo xinh đẹp, được vô số thiếu niên đế đô ngưỡng mộ.

Triệu Hoành Thành cùng Ứng Sơ Thần cùng đang đeo đuổi Bạch Phỉ Phỉ, đấu thú chính làm loại thủ đoạn đả kích nhau cùng lấy lòng Bạch Phỉ Phỉ.