Chương 236: rời đi.
- Cô cô ta vì bảo vệ mình, không để cho gia tộc ép nàng lập gia đình, thậm chí phá hủy dung nhan của mình!
Hàn Diệc Dao tiếp tục nói, nàng bất giác càng tựa vào lòng Chu Hằng, thân thể mềm mại như không xương dán lên người hắn, eo nhỏ hơi lung lay, khiến ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и Hàn Diệc Dao ngọ nguậy. Nhất thời sắc mặt nàng trở nên đỏ bừng, thân thể lập tức cảm thấy khô nóng.
Chu Hằng nghe được không khỏi giật mình, trong lòng bỗng hiện lên một tia kính nể đối với vị nữ tử kia.
Hắn mặc dù không có gặp qua cô cô của Hàn Diệc Dao, nhưng từ vẻ thanh lệ tuyệt mỹ của Hàn Diệc Dao là có thể biết, vị kia tất nhiên cũng là tuyệt thế mỹ nữ có thể điên đảo nhân gian. Đối với một mỹ nữ mà nói, dung mạo quả thực còn trọng yếu hơn so sánh với tánh mạng.
Tự hủy dung nhan, điều này cần dũng khí to lớn!
Vừa đáng kính vừa đáng thương, bởi vì đây là một thế giới do người đàn ông chủ đạo, một người đàn ông nếu là muốn cả đời không lập gia đình, cần bị buộc đến trình độ tự hủy dung mạo sao?
Chu Hằng âm thầm quyết định, nếu có cơ hội nhất định sẽ cứu cô cô Hàn Diệc Dao, để hai nàng cùng một giường hầu hạ chắc chắn rất không tệ.
Vừa nghĩ đến đây, ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng lập tức phản ứng lại, đầu khấc cứng rắn liền chọc chọc vào tử ©υиɠ nàng.
- Ưm… Đừng động! Ngươi nghĩ gì vậy!
Hàn Diệc Dao mặt đỏ như trái táo, tức giận nhéo hông Chu Hằng một cái, nàng vừa nhắc đến cô cô hắn liền phản ứng lại, đây chẳng phải là muốn hai nàng cùng một giường hầu hạ sao?
- Ta không có dũng khí lớn như vậy, mà sau khi bị hứa hôn, lại không dám! Bởi vì lửa giận của người kia sẽ hủy cả Hàn gia, ta không thể hại cha mẹ của mình!
Hàn Diệc Dao ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, môi hồng hôn lấy Chu Hằng, bàn tay mềm mịn vuốt ve gò má hắn, trong ánh mắt tràn đầy ý nghĩ yêu thương.
Thật ra thì nữ nhân này rất dũng cảm, biết mình sẽ chết, vẫn là đi ra, muốn truyền lại một thân tu vi cho hắn!
Đúng rồi, nàng là sợ mình bị lửa giận của Ứng gia diệt, mới có thể không tiếc bản thân mà hy sinh! Bởi vì quan hệ Đồng Tâm Kết, nàng và mình phải ở chung một chỗ, chắc chắn Ứng gia sẽ cho rằng quả thực chính là vô cùng nhục nhã!
Đối với nữ nhân không tuân thủ nữ tắc, thế giới này có trừng phạt vô cùng tàn khốc, trừ phi có lực lượng áp đảo mới có thể may mắn thoát khỏi.
Nói tóm lại, đây là một nữ nhân ngốc!
Chu Hằng càng nghĩ càng giận, hắn là quả trứng mềm cần nữ nhân tới giúp hắn sao?
- A… ưm… ưm… ư…
Hàn Diệc Dao khẽ rên một tiếng, Chu Hằng lừa giận thêm lử dục, bất ngờ tấn công nàng, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn nhấp vào l*и nàng từ bên dưới. Một cảm giác vô cùng sung sướиɠ như tiên truyền đến, Hàn Diệc Dao muốn thoát khỏi Chu Hằng, nhưng sức không bằng hắn, chỉ có thể bất lực chịu đựng ©ôи ŧɧịt̠ to lớn nện vào l*и.
Chu Hằng nhìn Hàn Diệc Dao, trong lòng vừa giận vừa thương, hắn không khỏi tăng nhanh động tác, ©ôи ŧɧịt̠ mạnh mẽ thúc vào âʍ đa͙σ non mềm của nàng.
Hai tay Chu Hằng mò lên cặρ √υ' ngọc cao ngất, núʍ ѵú đỏ hồng bị hắn cúi đầu bú ʍúŧ. Lưỡi Chu Hằng như con rắn, linh hoạt xoay quanh núʍ ѵú nàng, hàm răng hắn thỉnh thoảng lại cắn lên đầṳ ѵú.
- A… ha… A… A… ưm… ư… Ư… ưm… đừng… A… Chu Hằng… ta… ta sẽ chết… ư… Ư… a… ta sẽ chết mất… ưm… ư… a… A… Ưm… sướиɠ chết mất! An… ư…
Hàn Diệc Dao rêи ɾỉ cầu xin, nhưng hai chân nàng không biết từ lúc nào đã quặp lấy hông Chu Hằng, cặp mông mềm mại liên tục đung đưa, phối hợp ©ôи ŧɧịt̠ hắn nhấp vào khe l*и.
Chu Hằng thấy vậy, không khỏi hưng phấn lên, ©ôи ŧɧịt̠ càng ra sức nhấp động. Hai tay hắn thò xuống xoa bóp cặp mông mềm, ©ôи ŧɧịt̠ điên cuồng ȶᏂασ Hàn Diệc Dao, thân thể hai người ở dưới nước lay động kịch liệt, khiến bọt nước bắn tung tóe.
Chu Hằng nhấp hông càng lúc càng nhanh, hắn đột nhiên đứng lên, xoay người Hàn Diệc Dao lại. Hai tay nàng chống lên thành bể tắm, cặp đùi thon dài dạng rộng, tiếp nhận ©ôи ŧɧịt̠ to lớn nện vào l*и nàng.
Hàn Diệc Dao hai mắt đê mê khép hờ, thân thể không ngừng rung động, Chu Hằng ȶᏂασ nàng dưới mặt nước, khiến nước ấm trong bể tắm chảy vào trong l*и nàng. Hàn Diệc Dao cảm thấy vô cùng kỳ lạ, vừa ướŧ áŧ vừa nóng ấm.
Âʍ đa͙σ vô thức co chặt vào, ép sát thân ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, từng tấc thịt mềm như vô số nam châm hút lấy ©ôи ŧɧịt̠ hắn, xiết thật chặt.
Chu Hằng miệng lưỡi khô khốc, hắn bắp lấy cặp mông màu mỡ, của Hàn Diệc Dao, da thịt nàng mềm mịn như tơ lụa thượng hạng, để Chu Hằng sờ mãi không chán. Hắn dùng sức bóp mông nàng, ©ôи ŧɧịt̠ đánh mạnh vào tử ©υиɠ.
Cặρ √υ' ngọc của Hàn Diệc Dao lúc lắc không ngừng, hai núʍ ѵú đỏ bừng hất văng bọt nước, nhìn vào vô cùng mê người. Tấm lưng kiều diễm ướŧ áŧ lấm tấm giọt nước cong xuống, tạo thành đường cung hoàn hảo với mông nàng.
Chu Hằng chuyển từ mông lên eo nhỏ Hàn Diệc Dao, hắn tận lực cảm nhận từng tấc da thịt tinh tế non mềm của nàng, ©ôи ŧɧịt̠ hùng vĩ chiếm đoạt cái l*и mê người.
Hàn Diệc Dao lúc này nào còn nghĩ được gì nữa, thân thể nàng theo bản năng không ngừng đánh mông, đáp lại từng cú nắc như mưa to vũ bão của tình lang.
Chu Hằng hưng phấn nhấc mông chân Hàn Diệc Dao lên, để thân thể nàng nghiêng sang một bên, ©ôи ŧɧịt̠ hắn vẫn nắc vào mãnh liệt như trước, dục hỏa táo bạo kí©ɧ ŧɧí©ɧ hung tính của Chu Hằng. Hắn kéo chân nàng thành một đường thẳng, khe l*и nhỏ bé bị nong rộng hết mức, nhưng ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ của Chu Hằng vẫn khít như cũ, giống như một khúc gỗ có máu thịt, không ngừng ȶᏂασ Hàn Diệc Dao.
- A… A… ư… a… A… Ư… ưm… Ư… Ư… Ư… Ưm… A.. A.. Ưm…
Hàn Diệc Dao nói không ra lời, sướиɠ khoái không gì tả được bao phủ tâm trí nàng, thân thể mỹ lệ điên cuồng uốn éo, tiếp nhận ©ôи ŧɧịt̠ mạnh mẽ của Chu Hằng.
…
Bởi vì ngoài ý muốn, Chu Hằng ở Hàn Thương Quốc thêm mười ngày.
Thể chất Huyền Âm cũng không phải nói khoác, mặc dù Chu Hằng không có hút khô Hàn Diệc Dao, nhưng thật thật tại tại chiếm được chỗ tốt vô cùng, hắn đạt đến Khai Thiên nhất trọng thiên đỉnh phong, có thể đột phá.
Hắn múa Lăng Thiên Cửu Thức ở không gian đan điền của mình. Hắc kiếm Khai Thiên Ích Địa, cả không gian đan điền ùng ùng kêu, chỉ có nửa ngày trời sau đã khuếch trương gấp ba, hoàn thành đột phá tiểu cảnh giới.
Thiên địa linh khí gột rửa, hắn đã củng cố cảnh giới rất nhanh.
Không nghĩ tới hắn bước vào Khai Thiên nhị trọng thiên dĩ nhiên là như vậy!
Hàn Diệc Dao không có chết, đây cũng là hiệu quả của Kim Dương Thảo. Chẳng những không có chết, ngược lại đạt được chỗ tốt khi âm dương tuần hoàn, tu vi nàng cũng tinh tiến rất mạnh, trực tiếp vào Sơn Hà nhất trọng thiên đỉnh phong.
Thân là thân thể Huyền Âm, nàng cũng có ưu thế trên tu hành, đột phá tiểu cảnh giới mặc dù không có dễ như trở bàn tay giống Chu Hằng, nhưng thay đổi Thiên cấp thượng phẩm Lạc Tuyết Chân Kinh. Hơn nữa bản thân chính là tương hợp cùng Đạo, cũng sẽ không có quá nhiều khó khăn.
Đại khái cho nàng thời gian hơn tháng, nàng là có thể đột phá Sơn Hà nhị trọng thiên.
Vừa được sung sướиɠ, vừa có thể tăng trưởng tu vi, cớ sao mà không làm a?
Hai người trong mấy ngày kế tiếp ȶᏂασ nhau gần như khắp nơi, làm không biết mệt, từ trên giường đến phòng bếp, ngoài sân, trong bể tắm,... nhưng để cho hai người thất vọng là, tu vi của bọn họ mặc dù mỗi lần đều có tăng trưởng, nhưng tuyệt không có thể so sánh với lần đầu tiên.
- Quả… quả nhiên… ư… Ư… Ư... lần… lần đầu tiên… ư… A… a… luôn… Ưm… ưm… ư... là… trân quý… Ư… ư… ô… nhất…
Hàn Diệc Dao ngồi trên bàn nước rêи ɾỉ nói, nàng toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hai tay chống ra mặt bàn, cặp đùi dài mười dạng rộng 180°, đón nhận ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng tiến vào l*и nàng.
- Không nên tham nhiều, dù chỉ là một lần, nhưng chỗ tốt không ít.
Chu Hằng ở đối diện Hàn Diệc Dao nói, hắn bắt lấy cặρ √υ' mềm mại của nàng, ©ôи ŧɧịt̠ nhấp hùng hục vào âʍ đa͙σ Hàn Diệc Dao. Dù sao nàng đã là Sơn Hà Cảnh, Chu Hằng không sợ chơi hỏng nàng.
Hàn Diệc Dao cũng vô cùng hưởng thụ, mấy ngày nay, nàng không chỉ cùng Chu Hằng triền miên, mà còn có cả Tiêu Họa Thủy, Lan Phi, thỉnh thoảng là cả Lục Thần Phù. 5 người ở riêng một trạch viện, đuổi tất cả người hầu đi, ngày đêm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tɧác ɭoạи.
- Ư… ư… ư… a… Chu Hằng, nhanh một chút… ô… nha… ȶᏂασ ta mạnh lên… ư… Ưm… ưm… a… ȶᏂασ ta đi… Ta… ta… Ưm… ư… ư… ô… muốn… a… ta muốn được… được ngươi ȶᏂασ chết! A… ©ôи ŧɧịt̠ ngươi thật to… ư… u… u… hư… a… thật sướиɠ… a… ta sướиɠ chết mất!
Hàn Diệc Dao dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ thật to, thanh âm của nàng phóng túng tục tĩu, hoàn toàn không có một chút lễ giáo nào. Đây chính là thành quả của Chu Hằng mắt ngày nay, hai người cả ngày dính thật chặt, ȶᏂασ nhau mọi lúc mọi nơi, ngay cả đi ngủ, ăn uống cũng vậy.
Hàn Diệc Dao cùng Tiêu Họa Thủy và Lan Phi sớm chiều nhận ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng tẩm bổ, càng lúc càng dâʍ đãиɠ, hơn nữa phong tình chẳng những không giảm, trái lại càng thêm mê người, như trái cây chín mọng ướŧ áŧ.
Chu Hằng bị Hàn Diệc Dao kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn trướng thêm một vòng nhỏ, đầu khấc như máy dập nện vào tử ©υиɠ nàng, thân ©ôи ŧɧịt̠ được thịt mềm bao phủ, để hắn sung sướиɠ vô cùng.
Kɧoáı ©ảʍ như thủy triều liên miên, hai người nện nhau không biết mệt mỏi.
…
Buổi tối.
- A… A… A… ư… TᏂασ chết ta… ô… l*и ta rách rồi… A… a… Ư… Chu Hằng… a… Thật lớn… Côи ŧɧịt̠ ngươi thật to… ô… ư… ȶᏂασ ta đi… TᏂασ cái l*и dâʍ đãиɠ của ta đi!
Hàn Diệc Dao điên cuồng rên la, thân thể như ngọc ngồi trên ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, hai tay nàng chống lên ngực hắn, thân thể không ngừng rung động. Phía sau nàng là một phân thân, hắn dùng ©ôи ŧɧịt̠ không khác gì bản thể cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα Hàn Diệc Dao, ra sức nhấp động.
Hàn Diệc Dao lúc đầu còn cố kiềm chế mình, nhưng sau một hồi liền quên hết đời đất, thân thể hoàn toàn theo bản năng mà hành sự.
Tiêu Họa Thủy, Lan Phi cùng Lục Thần Phù cũng ở xung quanh rêи ɾỉ đê mê.
Chu Hằng phân ra 12 phân thân, không ngừng luân phiên ȶᏂασ các nàng.
Tiêu Họa Thủy nằm gục xuống giường, thân thể đỏ ửng đầy dấu vết làʍ t̠ìиɦ. Cặp mông thịt căng tròn chồng lên thật cao, tiếp nhận một ©ôи ŧɧịt̠ to lớn nện vào khe l*и ướt nhẹp của nàng.
Một phân thân khác ngồi trước mặt Tiêu Họa Thủy, hắn thô bạo sùng ©ôи ŧɧịt̠ đâm đâm vào má nàng. Tiêu Họa Thủy lập tức hiểu ý, nàng há miệng nhỏ mê người ra, cái lưỡi liếʍ láp qυყ đầυ, sau đó dần dần nuốt lấy thân ©ôи ŧɧịt̠.
Lan Phi thì bị 4 phân thân vây lại ȶᏂασ.
Nàng nằm trên một phân thân, bị hắn sùng ©ôи ŧɧịt̠ thúc vào c̠úc̠ Ꮒσα đỏ bừng, khe l*и ướŧ áŧ cũng bị một ©ôи ŧɧịt̠ lấp đầy, cặρ √υ' lớn đầy đặn kẹp lấy một ©ôи ŧɧịt̠ khác, trong miệng ngậm một ©ôи ŧɧịt̠ to lớn nuốt xuống.
Lục Thần Phù lúc này đã hai mắt trợn ngược ngất đi, nhưng thân thể nàng vẫn không ngừng uốn éo theo bản năng. Trong l*и nàng vẫn có một ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ đanh thúc vào, mép l*и hồng phấn xinh đẹp hơi xưng lên, cặρ √υ' không lớn lắm bị nắn bóp đỏ bừng.
Chu Hằng một lần sử dụng 12 phân thân, tinh thần tràn đầy sung sướиɠ.
Hắn đột nhiên dùng sức, hông đẩy một cú thật mạnh vào l*и Hàn Diệc Dao. Đầu khác giật giật, bắn đầy tϊиɧ ŧяùиɠ vào tử ©υиɠ nàng.
Hàn Diệc Dao cũng cùng lúc co rút âʍ đa͙σ, âm tinh hòa lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra từ mép l*и. Hai người vừa mới ra xong, nhưng Chu Hằng vẫn hùng dũng như lúc đầu, ©ôи ŧɧịt̠ sung sức tiếp tục chinh chiến thân thể Hàn Diệc Dao.
Thân thể Hàn Diệc Dao liên tục ra mấy lần liền, lúc này cực kỳ nhạy cảm, ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng liên tục ȶᏂασ nàng, khiến đầu óc Hàn Diệc Dao nhất thời tê dại, ý thức mơ hồ chìm xuống. Nhưng thân thể vẫn theo bản năng lắc lư cặp mông mềm, bên trên dần dần nổi lên từng dấu tay đỏ bừng, phân thân đang tét vào mông nàng.
5 người tɧác ɭoạи một đêm điên cuồng, khắp nơi là dấu vết hoan ái ướŧ áŧ.
…
Sáng ngày thứ hai, Hàn Diệc Dao để lại một tờ giấy mà đi mất.
- Đừng nhớ!
Chỉ có hai chữ này, trên giấy có dấu vết nước mắt ướt nhẹp. Để cho Chu Hằng có thể tưởng tượng ra bộ dáng nàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, khắp thân thể là da thịt trắng hồng kiều nộn, cặρ √υ' rung động theo bờ vai, khe l*и hơi sưng lên, hai hàng nước mắt lăn xuống của nàng khi viết là thư này.
Nữ nhân ngốc này, tự cho là đúng, luôn làm chuyện ngu xuẩn!
Chu Hằng biết, nàng rời đi chính mình chỉ là vì hòa hoãn lửa giận của Ứng gia. Mặc dù hắn làm thịt mấy người của Ứng gia, nhưng người trong võ đạo nào có đạo lý không chết, hơn nữa có Triệu Đoạt Thiên ủng hộ ở sau lưng, nếu không phải Ứng gia lão tổ cùng Ứng Thừa Ân tự mình xuất thủ, ai cũng không dám làm gì Chu Hằng!
Mà nếu là nàng kết bạn ở bên cạnh Chu Hằng, ý nghĩa sẽ hoàn toàn bất đồng, quả thực chính là công khai nhục nhã Ứng gia!
Nàng vốn là nghĩ hi sinh chính mình, vừa tăng tu vi Chu Hằng lên, vừa ít nhất có thể giảm bớt một bộ phận cừu hận. Nhưng hiện tại nàng không chết, lại giải được Đồng Tâm Kết, tự nhiên không thể theo bên cạnh Chu Hằng để hại hắn.
Chu Hằng chỉ là vừa nghĩ liền hiểu được dụng ý của nữ nhân ngốc kia, chẳng qua là ai cho phép nàng làm như vậy!
Ngay cả nữ nhân của mình đều không thể bảo vệ, hắn coi là nam nhân sao? Hơn nữa, muốn trốn thì hắn có thể trốn vào trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp a?
Chu Hằng bóp thật chặc nắm đấm, hắn nhất định sẽ bắt nữ nhân ngốc kia trở lại, hung hăng đánh cái ȶᏂασ cái l*и của nàng, con cặp mông kia cũng phải đánh một trận, làm cho nàng từ đó về sau cũng không dám tự chủ trương nữa.
- Đi, chúng ta lên đường!
Hắn mang theo Tiêu Họa Thủy cùng Lan Phi rời khỏi Hàn Thương Quốc, lao tới Lãng Nguyệt.
Đối với lần này, vui vẻ nhất chính xác là Lan Phi, bởi vì nàng không cần đợi trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, có thể hít thở không khí tự do, thưởng thức được thanh sơn bích thủy. Dĩ nhiên, vì để không bị Chu Hằng nhét trở về bảo tháp, nàng càng biết vâng lời, bởi vì tâm tình mấy ngày qua của Chu Hằng hiển nhiên không phải là rất tốt.
- Làm ra bộ dáng kia làm gì, ta cũng không phải là con cọp ăn thịt người!
Chu Hằng tức giận vỗ một cái lên mông nàng, hắn nhìn làm sao cũng thấy Lan Phi không thuận mắt, nụ cười giả dối kia vừa nhìn đã biết, rõ ràng là đang sợ hắn.
- Ta cũng sẽ không giận chó đánh mèo các ngươi!
Lan Phi đưa tay xoa mông, trên mặt đang cười, trong lòng lại là xuy một tiếng, thầm nghĩ vẫn còn không giận chó đánh mèo, tối hôm qua không những thô bạo đè nàng ra ȶᏂασ ngay giữa rừng, con bóρ ѵú nàng mạnh như vậy, đến hiện tại cũng vẫn đau!
Lời này nàng chết cũng không dám nói.
- Chu Hằng, bây giờ chúng ta đi đâu?
Tiêu Họa Thủy ôn nhu kéo tay Chu Hằng vào giữa cặρ √υ' đồ sộ của nàng hỏi.
Bọn họ là đi Lãng Nguyệt Quốc, nhưng Lãng Nguyệt Quốc to lớn, lãnh thổ quốc gia bát ngát ít nhất phải bằng 100 Hàn Thương Quốc cộng dồn lại, dù sao cũng phải có một mục đích a?
- Phong Khiếu Tông!
Chu Hằng cảm nhận xúc cảm tuyệt diệu tren cánh tay nói.
Trong lòng Lan Phi nhất thời sững sờ, Phong Khiếu Tông này không phải là tông môn chỗ con gái nàng ở sao? Chẳng lẽ chủ nhân háo sắc của nàng thực sự đang đánh chủ ý vào nữ nhi của mình? Nếu là vậy, nàng nên hỗ trợ nữ nhi, hay là núp ở một bên làm bộ như không thấy được?
Nàng không thể không biết, nếu là Chu Hằng muốn động vào Nam Cung Nguyệt Dung, nàng có năng lực ngăn cản sao, vì vậy nàng căn bản không có ý nghĩ này!
Thật ra thì làm nữ nhân của Chu Hằng cũng thật không tệ, nam nhân này ngày sau tất thành bá chủ đại lục, làm nữ nhân của hắn nhiều uy phong a! Mặc dù mẹ con chung một chồng ít nhiều có chút làm trái luân thường, nhưng đạo lý thiên hạ cũng là cường giả chế định, khi Chu Hằng cường đại tới trình độ nhất định, một lời một hành động của hắn chính là chí lý.
Hơn nữa, hiện tại không phải là không có tiền lệ mẹ con chung một chồng, ít nhất nàng biết những đại thần kia của đế đô có rất nhiều người thích như vậy, thậm chí có người biếи ŧɦái, còn tuyên dương ra ngoài để người người đều biết.
Nếu như Chu Hằng thực sự đánh chủ ý như vậy, nàng phải hảo hảo khuyên nhủ nữ nhi!
Chu Hằng tự nhiên không biết một câu Phong Khiếu Tông của mình không ngờ để cho Lan Phi sinh ra nhiều liên tưởng như vậy, mà hắn quả thật muốn thu Nam Cung Nguyệt Dung vào. Mặc dù hắn cũng không thích Nam Cung Nguyệt Dung giống như Lan Phi, nhưng nếu nữ nhân bị hắn chạm qua, tuyệt không thể lại bị nam nhân khác đυ.ng vào.
Ở phương diện này, hắn là tuyệt đối ích kỷ.
Phong Khiếu Tông ở Lãng Nguyệt Quốc được xưng tụng là đại tông môn, trong đó có cường giả Linh Hải Cảnh trấn giữ, hơn nữa cũng không chỉ một, cấp bậc Linh Hải Cảnh ở trong tông môn cũng có thể xếp hàng trung thượng.
Cũng đúng là như thế, bọn họ mới có thể nắm Hàn Thương Quốc trong tay, đạt được một đại bộ phận lợi ích của quốc gia.
Tam đại hào môn có lão tổ Kết Thai Cảnh khống chế Lãng Nguyệt Quốc, bọn họ ăn là thịt, nhưng dù sao cũng phải chừa chút súp cho những người khác.
Phong Khiếu Tông cũng không ở đế đô Lan Lăng Thành, mà là ở Phong Minh Sơn ngoài Thiên Hà Thành!
Thiên Hà Thành là một trong 18 Đại Thành trong Lãng Nguyệt Quốc, Phong Khiếu Tông chính là người thống trị tòa thành lớn này, mặc dù tông môn không có thiết lập tại bên trong thành, nhưng lực ảnh hưởng cũng là không gì sánh kịp. Rất nhiều người trong thành có thể không biết tam đại hào môn của Lãng Nguyệt Quốc là ai, nhưng tuyệt đối biết tông chủ Phong Khiếu Tông là Kỳ Thanh Hòa.
Trải qua thời gian hơn một tháng, ba người Chu Hằng mới tới tòa cổ thành này.
Một gạch một ngói, không có cái nào không để lộ ra phong cách cổ xưa, tràn đầy khí tức hồng hoang, làm cho người ta không nhịn được đắm chìm ở trong dòng sông lịch sử, sinh ra một loại cảm giác hỗn tạp trong nháy mắt xuyên qua muôn đời.
Tòa cổ thành này so sánh với bất kỳ một tòa thành thị nào ở Hàn Thương Quốc cũng cổ xưa hơn!
Trên thực tế, ở thời kỳ thượng cổ, vô luận là Hàn Thương Quốc hay là Lãng Nguyệt Quốc cũng là không có khu vực hoang dã khai hoá, cho đến khi Thiên triều do Vạn Cổ Đại Đế khai sáng ầm ầm sụp đổ, Thiên Long Đế triều tạo dựng lên, vì để khuếch trương nhân khẩu, mới có thể phân phong ra những đất hoang này, đầu tiên là tạo thành tứ đại Hoàng triều của Lãng Nguyệt Quốc, tiếp theo sau đó khuếch trương ra các Vương triều của Hàn Thương Quốc.
Vì vậy từ trong lịch sử mà nói, Hàn Thương Quốc ít nhất trẻ hơn mấy vạn tuổi nếu so với Lãng Nguyệt Quốc.
Cụ thể bao nhiêu, không người nào có thể biết, đã mai một ở trong lịch sử.
Ba người bước chậm trên đường cái, người đến người đi, Ích Địa Cảnh, thậm chí võ giả Khai Thiên Cảnh cũng là thỉnh thoảng có thể thấy được, cho thấy nội tình thâm hậu của tòa cổ thành này.
Tiêu Họa Thủy mặc một bộ sườn xám xẻ tà đến tận eo, để lộ một phần cặp mông trắng mịn của nàng ra ngoài, qυầи ɭóŧ mỏng dính không khác gì một sợi dây buộc bên eo, làm người khác không tự chủ được nhìn chằm chằm vào, hận không thể tiến lên hung hăng chà đạp nàng một phen.
Cặp đùi thon săn chắc được tất đùi màu đen bao bọc lồ lộ, qυầи ɭóŧ màu đen thỉnh thoảng lại thấp thoáng giữa hai chân nàng, chỉ cần một cơn gió thổi qua, là có thể phơi bày hết phần dưới của Tiêu Họa Thủy. Phía tên cổ ảo càng là khoét thật sâu, lộ ra non nửa cặρ √υ' đầy đặn, hai điểm nhọn nhô lên, cho thấy nàng không hề mặc áσ ɭóŧ.
Lan Phi cũng không kém phần gợi cảm, nàng mặc một bộ đồ bó thật chặt, quần tất màu đen bao trọn bờ mông vểnh lên kiều nộn, bên trong không mặc qυầи ɭóŧ, khiến hai mép l*и múp míp in lên đũng quần.
Cặρ √υ' Lan Phi lúc lắc qua lại theo từng bước chân của nàng, hai bầu vυ' bao bọ trong lớp vải áo bó sát màu đỏ. Chiếc váy đỏ chỉ vừa đủ che khuất hơn nửa bờ mông nàng, vô cùng gợi cảm.
Thỉnh thoảng người đi đường còn có thể nhìn thấy khe l*и khêu gợi của nàng dưới tà váy.
Chu Hằng thì ung dung được hai nàng khoác tay, hai cánh tay trắng nõn như ngó sen quấn lấy tay hắn, hai thân thể mềm mại áp sát người hắn, để người xung quanh nhìn muốn nổ mắt! Tên này cũng quá biết hưởng thụ đi!
Đột nhiên, phía trước truyền đến một trận kinh hô, chỉ thấy đám người chật chội tách ra giống như nước chảy, người đi trên đường rối rít trốn về hẻm nhỏ hai bên, có ít người lại lui về phía sau, bộ dáng như thấy quỷ. Mấy nam nhân đang dán mắt vào hai nàng Tiêu Họa Thủy bị người sau xô đẩy ngã chổng vó.
- Chẳng lẽ là con nhà giàu nào cưỡng đoạt mỹ nữ bên đường?
Tiêu Họa Thủy suy đoán nói.
Chu Hằng nghe vậy, không những không che giấu hai nàng, ngược lại còn đưa tay nắm lấy cặp mông hai nàng xao nắn.
Tiêu Họa Thủy nhéo hông Chu Hằng một cái, nhưng không gạt tay hắn ra, Lan Phi thì nào dám làm gì, chỉ có thể một bộ rụt rè mặc kệ Chu Hằng xoa bóp mông nàng.
- A!
Tiếng kinh hô càng ngày càng gần, Chu Hằng giương mắt nhìn lên, không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
Cũng không phải là con nhà giàu đùa bỡn lưu manh bên đường, mà là trên đường cái xuất hiện một đầu gấu ngựa to lớn, cao chừng một trượng, dài hơn hai trượng, không kém một phòng ốc là bao nhiêu, đang lười biếng đi bên đường.
Nếu như chẳng qua là lớn, còn không đến mức làm cho võ giả Ích Địa Cảnh, Khai Thiên Cảnh cũng bị làm cho sợ đến tè ra quần, đầu gấu ngựa này rõ ràng là yêu thú cấp bậc Sơn Hà Cảnh!
Mà ở trên người đầu Yêu Hùng này, lại còn có một cô nương hoang dã đang ngồi đó!
Tại sao lại nói là hoang dã?
Bởi vì cô nương này chính là mặc một trang phục kiểu dã nhân, trên người dùng vải trắng quấn bộ ngực, một tầng lại một tầng, cũng nhìn không ra kích thước bộ ngực như thế nào, hạ thân cũng chỉ dùng vải trắng quấn quanh, miễn cưỡng giống như mộ cái quần đùi. Nhưng lại vô cùng bó sát, phác họa rõ ràng khe l*и khép chặt của nàng, hai cẳng chân trắng nõn buông xuống.
Đầu nàng đầy tóc đen dài đến cái mông, không có một tia trói buộc, một tia điểm xuyết, cả người tản mát ra vẻ tươi mát, phong tình dã tính nguyên thủy.