Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp)

Chương 205: Ứng thừa ân, hàn diệc dao

Chín người Hoàng Tuyên Phong chật vật mà chạy, ở trước mặt thực lực cường đại, bọn họ tâm sinh oán khí đều không dám!

Không vứt bỏ tính mạng đã đủ may, ai đắc tội một cái cường giả Khai Thiên Cảnh còn có thể toàn thân trở ra? Ách, không tính là toàn thân trở ra, thiếu một đoạn như vậy đã là kết quả tốt nhất.

- Bái kiến đại nhân!

Thường Sư Sư đã mặc quần áo dịu dàng bái về hướng Chu Hằng, gương mặt xinh đẹp ngẩng lên, trên mặt không che giấu sùng bái ngưỡng mộ chút nào.

Nàng chỉ mặc một chiếc áo lưới mỏng tang, cặρ √υ' cao vυ't ngạo nghễ nhô cao, hai núʍ ѵú đỏ ửng cương lên có thể lờ mờ nhìn thấy. Vòng eo trắng nõn thon gọn như vẽ cong xuống, cặp mông căng mịn vểnh lên cao cao, váy ngắn chỉ vừa đủ chen non nửa bờ mông nàng, thân thể bày ra tư thế vô cùng gợi cảm.

Thường Sư Sư rất tự tin vào thân thể và dung mạo của mình, nàng muốn dùng thân thể tuyệt sắc dụ dỗ Chu Hằng quỳ dưới váy.

Chu Hằng âm thầm cười lạnh một tiếng, Thường Sư Sư luôn khinh thường hắn, Chu Hằng còn nhớ rõ, lúc này vừa thấy thực lực hắn cường đại liền quay đầu câu dẫn, làm gì có chuyện đơn giản như vậy?

- Ngươi tưởng ta là loại người không có não sao?

Chu Hằng cười lạnh nói, ánh mắt hắn quét tới quét lui trên người Thường Sư Sư. Không thể không nói, nàng rất gợi cảm, cực kỳ có sức hút với nam nhân, có lẽ không so được với mấy nàng Tiêu Họa Thủy, nhưng cũng cùng cấp với Lục Thần Phù.

Mấy ngày nay Chu Hằng chưa chạm qua nữ nhân, ©ôи ŧɧịt̠ ngứa ngáy, Thường Sư Sư lại tự đưa đến cửa, vừa tiện dùng nàng giải tỏa hỏa khí!

Chu Hằng nghĩ là làm. Thường Sư Sư chỉ cảm thấy toàn thân bỗng nhiên cứng đờ, nàng hoảng sợ phát hiện, thân thể vậy mà không thể di chuyển được nửa tấc.

Chu Hằng đi đến sau lưng nàng, một tay hắn móc ©ôи ŧɧịt̠ ra, một tay xoa bóp cặp mông mềm mại căng mọng của nàng nói:

- Da^ʍ nữ, ngươi mà cũng muốn câu dẫn ta? Hôm nay ta phải thay cha mẹ ngươi dạy ngươi một bài học!

Chu Hằng dùng sức hào nặn cặp mông Thường Sư Sư, thịt mềm đàn hồi lọt qua kẽ ngón tay hắn, có lẽ quá vội vàng, nàng không kịp mặc qυầи ɭóŧ, khiến Chu Hằng vô cùng dễ dàng tìm đến khe l*и hồng nhuận. Ngón cái hắn tách hai mép l*и ra, ngón tay vuốt ve bên ngoài âʍ đa͙σ, rất nhanh, dâʍ ŧᏂủy̠ đã rỉ ra từng chút một.

- Đừng, đứng làm vậy, cầu xin ngươi, ta, ta còn chưa lấy chồng!

Thường Sư Sư khóc không ra nước mắt cầu xin, nàng chỉ muốn dụ dỗ Chu Hằng tìm chỗ tốt, còn chưa tính tới mức lên giường với hắn. Nhưng mặc kệ nàng giãy giụa thế nào cũng không cử động được, Chu Hằng c hính là cường giả Khai Thiên Cảnh, Thường Sư Sư hoàn toàn không có sức chống cự nào đáng nói.

Bốp!

Chu Hằng tét lên mông Thường Sư Sư một cái, da thịt trắng nõn, bóng loáng lập tức hiện lên một mảnh đỏ ửng kiều diễm. Thường Sư Sư hoảng loạn muốn thoát ra, nhưng thân thể nàng vẫn cứng đờ, hoàn toàn không nghe theo chủ nhân.

Khóe mắt Thường Sư Sư chảy ra hai hàng nước mắt, thân thể nàng từ nhỏ đến lớn còn chưa có nam nhân nào chạm qua, lúc này lại bị Chu Hằng tét mông, để nàng cảm nhận được vô cùng nhục nhã.

- Hừ! Có gan dám câu dẫn ta thì nên nghĩ đến kết quả mới đúng, vừa lúc ta đang cần phát tiết, liền chọn ngươi vậy!

Chu Hằng kê đầu khấc vào khe l*и Thường Sư Sư nói. Ngón tay hắn banh khe l*и đã hơi ẩm ướt ra, ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ từ từ tiến vào âʍ đa͙σ trinh nguyên chật hẹp.

- A! A… a… Ư… lớn… lớn quá! A… ư… ư… Ưm… hư… a… hức hức… ưm… đừng… tha… tha cho ta… ưm… a… ta… Ta biết sai rồi… ư… a… đừng… đừng đút thứ kia vào bên trong ta! A! Đừng…! Ư… hức… hức… hức…

Thường Sư Sư khóc lóc cầu khẩn, nhưng Chu Hằng làm sao sẽ quan tâm đến nàng? Côи ŧɧịt̠ bá đạo thúc vào, đầu khấc hung hãn đâm thẳng đến tử ©υиɠ nàng!

Thường Sư Sư ngừng bặt cầu xin, hai mắt nàng trợn to, nước mắt nước miếng chảy ra. Âʍ đa͙σ Thường Sư Sư phút chốc mất cảm giác, nàng chỉ cảm thấy trong l*и bị xẻ đôi, ©ôи ŧɧịt̠ thô to như nắm đấm người lớn một hơi xông thẳng, nện vào từ cung nàng.

Chu Hằng thoải mái hưởng thụ cái lột trinh trắng vừa mới khai phá được, ©ôи ŧɧịt̠ nằm trong vô số thịt mềm bao bọc, da^ʍ thỉu trơn ướt co dãn, sung sướиɠ không tài nào tả được.

Hai tay Chu Hằng xoa bóp cặp mông Thường Sư Sư, hông bắt đầu ưỡn lén nhấp vào. Côи ŧɧịt̠ to lớn rút ra khỏi l*и nàng một nửa, sau đó hung hãn đâm vào, qυყ đầυ một lần nữa chẻ đôi âʍ đa͙σ nhỏ nhắn, nện thẳng vào tử ©υиɠ nàng, ©ôи ŧɧịt̠ lún sâu hết cán vào l*и Thường Sư Sư, chỉ còn bùi dái đập vào nhúm lông tơ trên mu l*и nàng.

- A! Á! Ư… hư… Ư… ưm… Ư… ứ… Ư… đau… đau… A… a… ư… hưm… Ư…

Thường Sư Sư khóc lóc rêи ɾỉ, ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng quá mạnh mẽ, cái l*и non tơ của nàng mới chỉ bị nện hai phát mà đã co rút đến đỉnh. Một luồng âm tinh từ tử ©υиɠ Thường Sư Sư bắn ra, tưới lên đầu khấc Chu Hằng.

- Mới như vậy mà đã bắn, đúng là da^ʍ nữ!

Chu Hằng cảm nhận được nàng xuất ra lần đầu, không khỏi nói. Mới đút vào hai lần đã ra, đây không phải da^ʍ nữ thì là gì?

Chu Hằng giải trừ linh lực trên người Thường Sư Sư, ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc nhấp vào l*и nàng. Hai tay hắn giữ eo nàng, ©ôи ŧɧịt̠ như cái máy nện liên tục.

- A… A… A… a… A… a… ha… Ư… hư… Ư… ư… Ưm… a… A… ưm… ư… Ứ…

Thường Sư Sư trợn mắt đê mê, thân thể nàng càng lúc càng nhạy cảm, trong l*и giống như bị một cái cọc nham thạch nóng rực thúc vào liên tục. Thường Sư Sư không chống nổi gập người xuống, nhưng hai tay nàng lập tức bị Chu Hằng kéo ra sau, lưng eo nàng tạo thành một góc 90° với mông, cặρ √υ' trong áo lưới rung lắc dữ dội.

Chu Hằng mấy ngày mới được phát tiết một lần, có thể nhẹ nhàng đi đâu? Hắn càng nện càng mạnh, dâʍ ŧᏂủy̠ trong l*и Thường Sư Sư giúp ©ôи ŧɧịt̠ di chuyển dễ dàng, dịch nhờn dinh dính liên tục bị thân ©ôи ŧɧịt̠ kéo ra khỏi l*и nàng.

Chu Hằng ȶᏂασ chưa đã ghiền, hắn bỏ tay nàng ra, tay trái nhấc đùi Thường Sư Sư lên thật cao, ©ôи ŧɧịt̠ dùng sức nắc vào thật sâu trong l*и nàng. Hai bắp chân mở rộng, khiến ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ càng dễ dàng tiến vào sâu hơn.

- Ư… nha… Ư… a… Chết… Ta chết mất… a… ưm… l*и ta… a… nơi đó… Ư… ư… Ư… đau… a… a… Ư… chết… ư… ưm… sướиɠ…. sướиɠ… Ư… a… Đừng… a… ta… Ta lại… ư… lại ra… A… ư… ư… A…

Thường Sư Sư khóc lớn rêи ɾỉ, thân thể run rẩy mãnh liệt, trong l*и liên tục co giật, thắt chặt ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng. Chu Hằng ȶᏂασ đến hăng say, ©ôи ŧɧịt̠ cứng như sắt thép nhấp nhanh, vang lên thanh âm "bạch… bạch… bạch…" liên tục, dâʍ ŧᏂủy̠ bắn tung tóe.

Ánh mắt hắn nhìn sang Triệu Hàn Vũ, tiện miệng nói:

- Ngươi tham gia không?

Triệu Hàn Vũ nghe vậy, thân thể nhông khỏi run lên, nhưng đối phương là cường giả Khai Thiên Cảnh, nàng không dam chạy trốn.

- Ta, ta… có… được thôi.

Nàng miễn cưỡng nói.

Chu Hằng nghe vậy không khỏi ngoài ý muốn, hắn chỉ tiện miệng hỏi mà thôi, không nghĩ nàng thật sự đạp ứng. Triệu Hàn Vũ đối tốt với hắn, Chu Hằng sẽ không cưỡng ép nàng, nhưng nếu nàng đã yêu cầu, hắn cũng rất nguyện ý nếm thử l*и nàng.

Triệu Hàn Vũ nhìn Chu Hằng ȶᏂασ Thường Sư Sư như vũ bão, đang không biết phải làm sao, nhưng một phân thân lập tức hiện ra bên cạnh Chu Hằng. Phân thân giống hệt như hắn, không khác chút nào, ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố ngóc cao đầu chỉ lên trời.

- Đây cũng là ta, không cần phải sợ.

Chu Hằng cười nói, hông vẫn không ngừng nhấp nhanh, ©ôи ŧɧịt̠ giống như máy nện ȶᏂασ l*и Thường Sư Sư tê dại, khiến nàng nước mắt đầm đìa rêи ɾỉ.

Phân thân Chu Hằng đi đến trước mặt Triệu Hàn Vũ, hắn hôn lên môi nàng, miệng hắn chiếm giữ cặp mội chín mọng, lưỡi Chu Hằng tiến vào khoang miệng Triệu Hàn Vũ, quấn lấy lưỡi nàng.

Triệu Hàn Vũ chỉ cảm thấy thân thể tê dại, đầu óc một mảnh trống rỗng, trong người nóng rực, âʍ đa͙σ sớm đã chảy ra đâm thủy không hiểu ngứa ngáy. Chu Hằng thấy nàng hứng lên, liền kéo hai vạt áo nàng xuống, đệ lộ cặρ √υ' quấn vải.

Hai mắt Chu Hằng không khỏi sáng ngời, ngực Triệu Hàn Vũ vốn dĩ rất lớn, nhưng bị nàng dùng văng vải quấn chặt, lúc này mới khiến cho vừa nhìn qua có vẻ không lớn lắm. Hắn tiện tay kéo băng vải xuống, cặρ √υ' đồ sộ nhất thời được giải phóng, lập tức bung ra, núʍ ѵú đỏ tươi nhô cao.

Chu Hằng dùng tay xoa nắn bầu vυ', xúc cảm mềm mại như lụa, vô cùng tuyệt với. Ngón tay hắn xe xe núʍ ѵú, Triệu Hàn Vũ không khỏi rên khẽ một tiếng "ưʍ."

Hai tay Triệu Hàn Vũ cũng không ở yên, nàng không tự chủ được nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng. Thân ©ôи ŧɧịt̠ to lớn truyền ra nhiệt lượng nóng hổi, khiến nàng bất nắm chặt.

Triệu Hàn Vũ lần đầu tiên thấy một ©ôи ŧɧịt̠ hùng vĩ như vậy, nhìn còn không cảm nhận được hết, chỉ có sờ vào mới thật sự biết được ©ôи ŧɧịt̠ nàng vĩ đại thế nào! Hơi thở Triệu Hàn Vũ dần dần gấp rút, lỗ mủi thở ra từng hơi nóng rực.

Hai tay nàng không tự chủ được tuốt ©ôи ŧɧịt̠, xúc cảm nóng rực như ma pháp kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể nàng. Âʍ đa͙σ Triệu Hàn Vũ càng lúc càng ngứa ngáy, dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra như suối, ướt đẫm qυầи ɭóŧ.

Chu Hằng hôn nàng thật sâu, sau đó một đường liếʍ xuống hai bầu vυ', miệng hắn ngậm một núʍ ѵú cắn nhẹ. Một tay Chu Hằng thò vào quần nàng, ngón tay vừa chạm đến qυầи ɭóŧ đã là một mảnh ướt nhẹp.

- Ưm… ha… a… thoải… thoái mái lắm… Ưm… huynh cắn chút nữa… ưm… sâu… sâu một chút… ưm…

Triệu Hàn Vũ khẽ rêи ɾỉ, khuôn mặt đỏ hồng mê người, hai mắt nàng nửa khép nửa mở, đê mê hưởng thụ. Chu Hằng nghe vậy, không khỏi hưng phấn lên, ngón tay tiến sâu vào l*и Triệu Hàn Vũ.

Miệng hắn lại không đình chỉ bú ʍúŧ núʍ ѵú nàng, hàm răng Chu Hằng cắn nhẹ lên đầṳ ѵú, ngón tay thì móc ngoáy trong l*и nàng, ngón cái day day hộŧ ɭε nổi lên.

- Không được… ta không… ưm… ta không chịu nổi nữa… ưm… ha… ha… Ưm… a… mau… mau chơi ta đi… huynh mau ȶᏂασ ta đi… ư… a…

Triệu Hàn Vũ thở gấp nói, hai tay nàng nắm chặt ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, âʍ đa͙σ ẩm ướt xiết chặt ngón tay hắn, tử ©υиɠ co giật một chút, bắn ra một dòng âm tinh. Dâʍ ŧᏂủy̠ thơm ngọt bắn ra ngoài, bao bọc ngón tay Chu Hằng.

Chu Hằng tăng tốc ngón tay, không ngừng rút ra đút vào l*и nàng. Thân thể Triệu Hàn Vũ run rẩy liên tục, trong l*и xiết chặt ngón tay, cao trào liên tục không dứt được.

- Ưm…

Triệu Hàn Vũ mềm nhũn gục trên người Chu Hằng, đầu nàng gác lên vai hắn, không ngừng thở dốc. Hơi thở bóng hổi phả vào tai Chu Hằng, khiến hắn ngứa ngáy khắp người.

Chu Hằng rốt cục không nhịn được, hắn tụt quần Triệu Hàn Vũ xuống, một tay xé qυầи ɭóŧ nàng sang bên, ©ôи ŧɧịt̠ kê vào âʍ đa͙σ, lập tức đẩy lên!

- Ưm! Ư… ưm… a… thật… ưm… tốt… A… lớn… lớn… ưm… a… ư… ư… a… chơi… nhanh… sâu… sâu… a… ưm…

Triệu Hàn Vũ tiếp nhận ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ của Chu Hằng tiến vào thân thể, hai mắt lim dim rêи ɾỉ. Thân thể nàng gục hân trong lòng hắn, hai tay bấu lấy lưng Chu Hằng.

Chu Hằng một tau giữ eo Triệu Hàn Vũ, hông bắt đầu nhấp vào l*и nàng, không gian khít rịt bên trong để hắn đạt được kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ. Nhịp độ nhấp hồng dần dần tăng lên, ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng chẳng mấy chốc đã nện từng cú lút cán vào l*и Triệu Hàn Vũ.

Chu Hằng há miệng liếʍ mυ'ŧ ngón tay trái, dâʍ ŧᏂủy̠ thơm ngọt từ l*и Triệu Hàn Vũ bị hắn mυ'ŧ hết vào miệng. Chu Hằng quay đầu sang hôn lên miệng Triệu Hàn Vũ, đầu lưỡi hắn mang theo dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng quần quýt lấy lưỡi nàng.

Triệu Hàn Vũ toàn thân lửa dục hừng hực, nàng nhiệt tình đáp trả, hai tay nàng vòng qua cổ Chu Hằng, một chân gác lên vai hắn, thuận tiện Chu Hằng ȶᏂασ vào l*и nàng sâu hơn. Vòng eo nhỏ nhắn vặn vẹo liên tục, cặp mông màu mỡ lắc lư phối hợp ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng nện vào.

Chu Hằng càng ȶᏂασ càng hăng, hông tăng tốc nhịp, ©ôи ŧɧịt̠ hắn như cái máy nắc vào l*и Triệu Hàn Vũ. Hai chân Triệu Hàn Vũ quặp lấy hông Chu Hằng, thân thể nàng hoàn toàn được ©ôи ŧɧịt̠ hắn chống lên, đầu khấc cú nào cú nấy thúc vào tử ©υиɠ, khiến nàng tâm thần đê mê.

Chu Hằng bản thể cũng đến cao trào, hắn lật ngửa Thường Sư Sư lên, hai chân nàng gác trên vai Chu Hằng, ©ôи ŧɧịt̠ điên cuồng nện vào cái l*и sưng đỏ của nàng. Hai tay Thường Sư Sư lại bị một phân thân nhấc lên, phân thân này nút ©ôи ŧɧịt̠ thô dài vào miệng nàng.

Trước sau cùng một lúc bị lấp đầy, khiến Thường Sư Sư đầu óc trống tốn,g hơi thở ngột ngạt. Hai ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố liên tục ȶᏂασ nàng, không ngừng khuấy động trong thân thể nàng.

Thường Sư Sư khóc không ra nước nắt, nàng vô cùng hối hận đánh chủ ý lên Chu Hằng, để lúc này phải chịu trừng phạt sống không bằng chết này. L*и nàng chốc chốc lại co rút, thân thể liên tục bị ȶᏂασ lêи đỉиɦ, kɧoáı ©ảʍ như điện giật toàn thân nàng tê dại.

Thường Sư Sư giống như bị hai ©ôи ŧɧịt̠ khiêng lên, không ngừng đung đưa trước sau.

Đối với kẻ đánh chủ ý lên mình, Chu Hằng hoàn toàn không có khải hiện nương tay, hắn chỉ coi nàng như một cái l*и dùng tạm mà thôi.

Chu Hằng bỗng nhiên ngừng lại, phân thân rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi miệng Thường Sư Sư. Hai chân nàng bị tách sang hai bên vai Chu Hằng, thân thể mềm mại bị ép ngồi thẳng trên ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng.

- Xin tha… ư… xin tha cho… Ta… ư… ư… ta… Ta nguyện làm… ưm… nữ… nữ nô của ngươi…

Thường Sư Sư khóe miệng đầy nước miếng khóc lóc cầu xin, nàng sợ thật rồi, Chu Hằng giống như có tinh lực vô tận, lại còn biết phân thân, khiến nàng điên đảo sung sướиɠ. Hơn nữa đây là lần đầu của nàng, âʍ đa͙σ bị ȶᏂασ liên tục, sớm đã không được.

- Hừ! Ngươi còn chưa xứng làm nữ nô của ta!

Chu Hằng hừ lạnh nói. Phân thân tà phía sau tiến đến, hắn nhổ nước bọt vào tay, ngón tay xoa xoa lên c̠úc̠ Ꮒσα dính dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng, ngón tay dần dần tiến vào bên trong. Thường Sư Sư chỉ cảm thấy hậu môn ngứa ngáy khó chịu, nhưng hàng không thể làm gì được, hai tay nàng bị phân thân khóa ở phía sau, làm thể nào cũng không thể động đậy.

Phân thân của Chu Hằng hiện tại đã có tu vi Sơ Phân Cảnh, không phải nàng có thể thoát được.

Ngón tay phân thân nhấp nhả trong đít Thường Sư Sư, từ đầu là 1 ngón tay, cuối cùng là hai ngón tay, 3 ngón tay. 3 ngón tay Chu Hằng trong đít nàng nong ra bốn phía, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ hoành liên tục co vào.

Chu Hằng cảm thấy gần đủ liền rút tay ra, trong đít trống rỗng để Thường Sư Sư thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó, nàng hoảng sợ phát hiện, một ©ôи ŧɧịt̠ to lớn kề vào c̠úc̠ Ꮒσα nàng. Đầu khấc dần dần tiến vào trong, cảm giác đau đớn không khác gì mới bị phá trinh truyền đến, khiến Thường Sư Sư lại khóc lên, miệng rêи ɾỉ cầu xin:

- Tha mạng… Ư… A… đừng… a… a… đít ta… A… ư… cúc… cúc hoa… Ư… ưm… a… ơ… ta… ta nổ, nổ mất… a… Ư… Ư… Ưm… ư… hư… a…

Chu Hằng nghe nàng rêи ɾỉ xin tha, không những không ngừng lại, mà động tách còn kịch liệt hơn, phân thân dùng sức nhấp hông một cái, ©ôи ŧɧịt̠ mới vào ¼ lập tức thúc mạnh, thân ©ôи ŧɧịt̠ chui một mạch lút cán vài trong!

- Á!

Thường Sư Sư hai mắt trợn ngược, kém chút ngất đi, nước mắt nước miếng chảy dài, cặρ √υ' ngọc bị ép lên hai chân nàng, Chu Hằng bắt đầu nhấp hông. Hai con ©ôи ŧɧịt̠ một trước một sau cùng lúc nện vào thân thể nàng, hai bút cùng múa, mang đến kɧoáı ©ảʍ vô tận.

Thường Sư Sư hai mắt trắng dã, thân thể run run, trong l*и và cúc hoa xiết chặt, tử ©υиɠ mυ'ŧ lấy đầu khấc, phóng ra một luồng âm tinh.

Chu Hằng thì không dễ thỏa mãn như vậy, hắn bắt đầu trước sau đưa đẩu có nhịp điệu, hai ©ôи ŧɧịt̠ hung hăng ȶᏂασ Thường Sư Sư. Cặp mông nàng bị Chu Hằng dùng sức xoa nắn, đùi đẹp ép lên eo nhỏ, thân thể dẻo dai tiếp nhận hai ©ôи ŧɧịt̠ cùng lúc tiến công.

Kɧoáı ©ảʍ vô cùng vô tận liên tụ trùng kích đầu óc nàng, Thường Sư Sư vừa đau vừa sướиɠ, thân thể nàng vô cùng nhạy cảm, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến khắp người đỏ bừng. Hai ©ôи ŧɧịt̠ như trụ trống trời, nện "phạch… phạch… phạch…" vào l*и cùng c̠úc̠ Ꮒσα nàng.

Chu Hằng vừa ȶᏂασ Triệu Hàn Vũ, vừa ȶᏂασ Thường Sư Sư, 3 ©ôи ŧɧịt̠ cùng lúc truyền đến từng trận khoan khoái sung sướиɠ, để hắn mê muội đầu óc. Chu Hằng càng nhấp cang nhanh, tâm thần chìm đắm trong loại trạng thái sung sướиɠ như tiên này.

- A! Hự!

Rốt cuộc, Chu Hằng gầm nhẹ một tiếng, 3 ©ôи ŧɧịt̠ giật giật, bắn tinh vào thân thể hai nàng. Tϊиɧ ŧяùиɠ từ trong hai cái l*и trào ra, rơi xuống mặt đất, nhất là cúc hoa Thường Sư Sư, chảy đầy tϊиɧ ŧяùиɠ.

Chu Hằng thỏa mãn thu hồi hai phân thân, hắn rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi l*и Thường Sư Sư, để mặc nàng nằm trên đất. L*и và c̠úc̠ Ꮒσα Thường Sư Sư nhất thời còn chưa khép lại được, không ngừng chảy ra tϊиɧ ŧяùиɠ.

Triệu Hàn Vũ cũng thân thể bủn rủn ngồi trên mặt đất, l*и nàng cũng chảy ra từng dòng tϊиɧ ŧяùиɠ trắng bạch.

Chu Hằng đi đến gần Triệu Hàn Vũ, đưa cho nàng một viên Cửu Nguyệt Phong Quả cho Triệu Hàn Vũ, nói:

- Cầm!

Triệu Hàn Vũ không thể tin nhìn Chu Hằng, đây chính là Cửu Nguyệt Phong Quả đấy! Hắn vậy mà chia cho nàng một quả!

Triệu Hàn Vũ tiếp nhận Cửu Nguyệt Phong Quả, lại trong nhất thời không biết nói gì. Ánh mắt nàng nhìn ©ôи ŧɧịt̠ đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ của Chu Hằng, Triệu Hàn Vũ không chút do dự quỳ xuống ngậm lấy.

Lưỡi nhỏ của nàng liếʍ quanh đầu khấc, sau đó liếʍ khắp thân ©ôи ŧɧịt̠, cuối cùng nàng há miệng, nuốt hẳn ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng xuống cổ họng. Triệu Hàn Vũ tận tâm bú ʍúŧ bằng sạch mới thôi.

- Bình thủy tương phùng, coi như là duyên phận!

Chu Hằng kéo quần lên mỉm cười, không đợi đối phương trả lời liền bốc thân hình lên, triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, trong nháy mắt đi xa vô tung.

Thường Sư Sư nằm nhoài trên mặt đất, hâm mộ nhìn linh quả trong tay Triệu Hàn Vũ, nhưng cho nàng 100 lá gan cũng không dám lại đánh chủ ý đến đồ của Chu Hằng, vạn nhất bị hắn biết, sẽ đừng mong sống khá giả! Trong lúc suy tư, l*и cùng c̠úc̠ Ꮒσα nàng lại truyền đến từng đợt tê rát.

...

Một chỗ đầm lầy Dã Hỏa, một đôi thanh niên nam nữ đang bước chậm mà đi, tuy rằng đây là hiểm địa tuyệt đối, nhưng bọn họ lại như là lững thững đi dạo trong sân nhà, có vẻ vô cùng ung dung.

Đây không chỉ là tâm tính nhẹ nhàng, mà là bọn hắn quả thật có được thực lực như vậy, nhất là thanh niên kia, tuy rằng nhìn qua trẻ tuổi đến đáng sợ. Nhưng khí thế lại vô cùng khủng bố, ngay cả yêu thú Linh Hải Cảnh đều nhượng bộ lui binh!

Dường như nam nhân trẻ tuổi này là một pho tượng thần, ngay cả tới gần đều là một loại khinh nhờn.

Khiến người ta đố kỵ chính là, nam tử này còn vô cùng anh tuấn, mang trên mặt nụ cười ấm áp. Cao lớn, anh tuấn, thực lực sâu không lường được, có được hết thảy điều kiện khiến mỹ nữ ái mộ.

Mà ở bên người của hắn, nàng kia cũng đồng dạng xuất sắc, gương mặt xinh đẹp tươi đẹp như ánh trăng, dáng người thon dài, vô cùng ngạo nhân, cổ trắng cao cao, bầu ngực màu mỡ nhô lên, eo nhỏ như vẽ, đùi đẹp thon dài, cặp mông vểnh lên, tóc đen như mây bóng bẩy.

Luận dung mạo, nàng còn hơn Tiêu Họa Thủy, An Ngọc Mị một đoạn, giống như cửu thiên tiên tử hạ phàm, khí chất tươi đẹp giống như diễm dương, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Dường như thế sẽ tiết độc nàng.

Thực lực của hai người đều vô cùng cường đại, một cái cất bước chính là khoảng cách trên trăm trượng, tốc độ như vậy cho dù cường giả Khai Thiên Cảnh chỉ có thể trố mắt nhìn theo.

Nếu Chu Hằng biết thân phận của hai người, đặc biệt nam tử giống như Thái Dương Thần, khẳng định sẽ rất giật mình.

Bởi vì, nam tử này chính là thiên tài nghịch thiên Ứng gia Ứng Thừa Ân, sủng nhi của trời. Xuất môn có thể nhặt được tuyệt thế công pháp, pháp khí.

Linh Hải tam trọng thiên đỉnh phong, khoảng cách Kết Thai Cảnh chỉ có một bước xa, chỉ cần hình thành Thần chích ở trong người có thể một bước lên trời, trở thành nửa bước tiên nhân chân chính ngự trị trên chúng sinh!

Nữ nhân đẹp như Thiên Tiên là hôn thê, tên là Hàn Diệc Dao, tuy rằng xuất thân không thể đánh đồng cùng Ứng Thừa Ân, nhưng đồng dạng không đơn giản, hơn nữa tư chất bản thân cũng vô cùng xuất sắc, tu vi Sơn Hà nhất trọng thiên đủ để ngạo thị thế hệ trẻ!

Không sánh bằng Ứng Thừa Ân rất bình thường, đó là thiên tài ngàn vạn năm mới có thể ra một cái. Thiên tài chân chính!

- Diệc Dao, tiểu huynh có một loại trực giác, món pháp khí tuyệt thế đó ở trong vòng phương viên trăm dặm!

Ứng Thừa Ân lên tiếng nói, thanh âm trong sáng, nhưng đều có một cỗ khí thế khiến người ta cảm phục.

Lời này nếu để cho người khác nghe được. Tuyệt đối sẽ hộc máu!

Người nào a, dựa trực giác có thể cảm ứng được bảo vật, để cho người khác sống thế nào?

- Ân!

Hàn Diệc Dao nhẹ nhàng gật đầu, áo trắng thanh lịch, không dính một tia bụi bậm, thanh lệ cao quý.

Ứng Thừa Ân đang muốn tiếp tục nói chuyện, lại ngẩn mặt ra, lấy ra một khối ngọc thạch từ trong lòng, làm tai nghe.

Đây là Truyền Âm Thạch, bên trong có bố trí trận pháp, có thể kết nối với mẫu trận ngoài vạn lý mà truyền tống. Loại vật này vô cùng trân quý, ít nhất thế lực phải có lão tổ Kết Thai Cảnh mới có thể có được.

Hắn nghỉ chân mà đứng, Hàn Diệc Dao cũng ngừng lại, im lặng, gió nhẹ nhộn nhạo, cuốn lên tay áo của nàng, để cho nàng có vẻ thánh khiết xinh đẹp.

Một lát sau, Ứng Thừa Ân thu hồi Truyền Âm Thạch, lộ ra vẻ áy náy với Hàn Diệc Dao, nói:

- Gia tộc xảy ra chút ngoài ý muốn, tiểu huynh nhất thiết phải tự mình về xử lý! Diệc Dao, hay là ngươi theo ta trở về đi!

- Pháp khí tuyệt thế đang ở trước mắt, Diệc Dao muốn thử thời vận, Ứng huynh đi không sao, Diệc Dao có năng lực tự vệ!

Hàn Diệc Dao trong sáng nói.

Võ giả muốn đặt lêи đỉиɦ phong, nhất định phải có chính kiến của mình, nhận định không thể buông tha, nếu không cứ dao động làm sao có thể dũng cảm tiến tới, đột phá cảnh giới khi tâm ma tầng tầng lớp lớp, đã sớm hỏng mất!

- Được rồi!

Ứng Thừa Ân gật gật đầu, dịu dàng nói:

- Diệc Dao cẩn thận một chút!

- Diệc Dao sẽ!

Ứng Thừa Ân lại áy náy cười, sau đó chân bắn ra, rồi đột nhiên phát lực, thân hình vừa mới bắn lên đã xuất hiện ở ngoài vài dặm, tốc độ thật nhanh!

Nếu Chu Hằng thấy một màn như vậy tất nhiên sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì lúc này tốc độ Ứng Thừa Ân đã đạt đến trình độ hắn toàn lực thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, mà hắn chỉ có thể vận chuyển ngắn ngủi 10 phút mà thôi!

Ứng Thừa Ân cao hơn hắn hai cái đại cảnh giới là đúng, nhưng Linh Hải Cảnh thông thường tuyệt đối không thể đạt tới tốc độ như vậy, nhất định là hắn tu luyện một môn thân pháp thượng thừa, lúc này mới có thể như thế!

Được trời cưng, Ứng Thừa Ân tuyệt không thiếu bất kỳ công pháp, võ kỹ, thân pháp cao minh!

Hàn Diệc Dao nhìn Ứng Thừa Ân rời đi, khe khẽ thở dài.

Nàng cũng không hài lòng hôn sự cùng Ứng Thừa Ân, ngược lại không phải nói Ứng Thừa Ân không xứng với nàng, mà là nàng có chút bí mật, tuyệt không muốn kết làm quyến lữ cùng bất luận kẻ nào, cũng không phải nhằm vào Ứng Thừa Ân.

Nhưng nàng không cãi được ý chí của gia tộc, bởi vậy lần này nàng phải đến tìm pháp khí tuyệt thế, nếu có thể nhận được cái pháp khí này nhận chủ, nàng có được tư cách nói Không đối với gia tộc!

Nàng tuyệt không gả cho bất kỳ nam nhân nào, vậy coi như là chết!

- Ngay tại trong vòng phương viên trăm dặm!

Hàn Diệc Dao nói ở trong lòng. Nàng tuyệt đối tin tưởng trực giác Ứng Thừa Ân, người này được trời xanh cưng chiều, dù đang ngồi không nhúc nhích còn có bảo vật đưa tới cửa, nếu hắn khẳng định có bảo vật ở trong vòng phương viên trăm dặm vậy nhất định có!

Tuy nhiên, khoảng cách trăm dặm đối với cường giả Sơn Hà Cảnh mà nói tuy rằng không bao lâu có thể qua lại, nhưng phải tìm tòi một tấc đất vẫn là một cái khu vực cực kỳ lớn, cũng không phải có thể hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn.

Từ từ sẽ đến!

...

Sau khi Chu Hằng rời khỏi Triệu Hàn Vũ, vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp một chuyến, đưa một quả Cửu Nguyệt Phong Quả cho Tiêu Họa Thủy, về phần một quả khác hắn phải lưu cho phụ thân, Lan Phi? Nhìn đã thấy phiền!

Lan Phi nào dám tức giận, chỉ có thể dùng ánh mắt tràn ngập hâm mộ nhìn Tiêu Họa Thủy, sau đó thầm mắng thổ phỉ nặng bên này nhẹ bên kia.

Tiêu Họa Thủy đã sớm đạt tới Sơ Phân tam trọng thiên đỉnh phong, chỉ là thiếu thiên địa lĩnh ngộ mới chậm chạp không đột phá. Nếu dựa vào nàng tự thân cố gắng, nàng có thể cần một vài trăm năm mới có thể đột phá, hoặc là thẳng đến hồng nhan lão thệ cũng vẫn như cũ dừng lại ở Sơ Phân Cảnh.

Hiện tại có Cửu Nguyệt Phong Quả, nàng đột phá có khả năng gia tăng rồi một mảng lớn!

Ích Địa cùng Sơ Phân, đây là bất đồng hoàn toàn!

Trước không nói chiến lực chênh lệch, chỉ là Ích Địa Cảnh có thể có thêm thọ nguyên 300 năm cũng đủ để cho bất luận kẻ nào không tiếc giá phải trả theo đuổi!

Tiêu Họa Thủy vừa đạt được Cửu Nguyệt Phong Quả, nội tâm lập tức dâng lên một cỗ cảm giác cảm động sướt mướt. Nàng không nhịn được, thân thể nhảy lên người Chu Hằng.

- Tiểu nam nhân, ta yêu ngươi chết mất!

Tiêu Họa Thủy không khắc chế nổi, mà nàng cũng không muốn khắc chế, hai chân quặp vào hông Chu Hằng, hai tay vòng qua cổ hắn, l*и nàng cực kỳ quen thuộc nuốt chửng ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ. Eo nhỏ của Tiêu Họa Thủy nhấp nhổm, âʍ đa͙σ nàng tự động nhấp lên ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng.

Chu Hằng khí huyết phương cương, hơn nữa tinh lực tràn trề, làm sao có thể nhịn được? Hắn lập tức bắt lấy mông nàng, hông hẩy lên phản công. Tiêu Họa Thủy không những không ngừng mà còn cố gắng phối hợp, eo nhỏ uốn éo tiếp nhận ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng.

- Ưm… ưm… ưm… đại da^ʍ ma… mau… mau… A… Ưm… ȶᏂασ ta… ưn… ȶᏂασ chết ta… ư… ư… A… mau ȶᏂασ cái l*и dâʍ đãиɠ của ta đi! Ư… ư… ưm… A… Ư… ứ… ưm… Ưm… a… ta muốn… ta muốn bị ngươi ȶᏂασ chết… A… Ư… chơi ta… hung hăng chơi ta!

Tiêu Họa Thủy cuồng nhiệt như lửa da^ʍ mỹ kêu rên, môi hồng của nàng không ngừng phát ra thanh âm rêи ɾỉ tục tĩu phóng đãng. Thân thể kiều mị trời trinh quấn lấy Chu Hằng không buông.

Chu Hằng cảm khái hưu vật chính là cự vật, từng tấc thân thể nàng đều mang theo mị hoặc đến tận xương tủy. Hắn không nhịn được véo lên mông Tiêu Họa Thủy một cái.

- Ưm… ư…

Tiêu Họa Thủy lập tức phát ra thanh âm như mèo kêu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Chu Hằng dục hỏa tăng vọt. Hắn vừa hẩy hông ȶᏂασ nàng, vừa véo mông mềm của nàng.

Tiêu Họa Thủy rêи ɾỉ kiều mĩ, hai tay nàng vùi đầu Chu Hằng vào giữa bầu ngực mềm mại. Chu Hằng cũng khối hợp tận hưởng bộ ngực thơm ngát ngon lành.

Lan Phi nhìn hai người ȶᏂασ nhau mãnh liệt như lửa, cho dù nhìn nhiều thành quen, nàng cũng không nhịn được nằm ngửa ra giường, một tay xoa vυ', một tay đưa xuống l*и day day hộŧ ɭε. Từng trận khoải cảm thoải mái như điện giật truyền đến, Lan Phi lập tức phát ra thanh âm rêи ɾỉ thoải mái.

Nàng ngừng bóρ ѵú, đưa tay xuống l*и, ngón tay Lan Phi từ từ tiến vào âʍ đa͙σ nhỏ hẹp mọng nước, dâʍ ŧᏂủy̠ ướŧ áŧ làm trơn l*и nàng, Lan Phi vừa xoa hột ke, vừa dùng ngón tay ngúng nguẩy trong l*и.

- Ưm… ha… ha… a… ư… Ư… Ưm…

Lan Phi ngửa đầu nhắm hai mắt rêи ɾỉ, nàng theo bản năng tưởng tượng đến ©ôи ŧɧịt̠ to lớn của Chu Hằng. Côи ŧɧịt̠ gân guốc, dũng mãnh nện vào l*и nàng, chiếm đóng thân thể nàng…

- Ưm… ưm… ư… To… Ưm… to quá… Ư… a…

Lan Phi cắn môi rêи ɾỉ, trong l*и xiết chặt, tử ©υиɠ co vào, sau đó bắn ra một dòng âm tinh ngọt ngào. Thân thể nàng nhất thời thả lỏng sung sướиɠ.

Chu Hằng ȶᏂασ đến đỏ mắt, com ©ôи ŧɧịt̠ như máy nện nhấp vào l*и Tiêu Họa Thủy như điên, nhúm lông tơ trên mu l*и nàng sớm đã ướt đẫm nhơm nhớp dâʍ ŧᏂủy̠. Tiêu Họa Thủy mới đầu còn mãnh liệt như lửa, nhưng qua một hồi đã bất lực mềm nhũn, toàn thân vô lực bị Chu Hằng ȶᏂασ cho rêи ɾỉ.

Nhưng nàng vẫn không hề xin tha, khắp khuôn mặt là biểu cảm hưởng thụ đê mê, trong l*и bị ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng chiếm cứ từng tấc thịt mềm. L*и nàng giống như có vô số giác hút, mυ'ŧ lấy ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, tử ©υиɠ càng là không ngừng mơn trớn đầu khấc.

Chu Hằng sướиɠ không tả nổi, kɧoáı ©ảʍ như thủy triều dâng trào, ©ôи ŧɧịt̠ hắn càng lúc càng cứng rắn hơn.

Hắn đột nhiên xoay người Tiêu Họa Thủy lại, thả nàng nằm sấp trên người Lan Phi. Hai thân thể thành thục mê người bất giác quấn lấy nhau, hai cặρ √υ' đè ép lên nhau, hai nàng theo thói quen hôn ngấu nghiến đối phương, hình ảnh vô cùng mê người.

Chu Hằng hưng phấn không chịu nổi, ©ôи ŧɧịt̠ trướng ra một vòng, hông tăng tốc đưa đẩy, nhấp như điên vào âʍ đa͙σ Tiêu Họa Thủy. Côи ŧɧịt̠ dũng mãnh nện từng cú lút cán vào l*и nàng.

Tiêu Họa Thủy rốt cuộc không chịu nổi, thân thể gục xuống mềm nhũn, da thịt ửng hồng phủ một lớp mồ hôi thơm ngát. Âʍ đa͙σ nàng co rút một trận, tử ©υиɠ liền xuất ra.

Chu Hằng thích nhanh mấy cái, sau đó rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, manh theo dâʍ ŧᏂủy̠ cắm vào l*и Lan Phi. Côи ŧɧịt̠ hắn lại hóa thành côn ŧᏂịŧ nóng hổi, nện vào l*и nàng như cái máy, khiến thân thể Lan Phi lạo truyền đến từng đợt rung động.

Hai nàng Tiêu Họa Thủy cùng Lan Phi càng hôn càng sâu, lưỡi các nàng quấn lấy nhau, hai tay vòng qua đầu đối phương, mãnh liệt xoa lấy tóc người kia. L*и các nàng ép cùng một chỗ, một cái l*и bị ȶᏂασ, thì cái còn lại không ngừng ma sát với thân ©ôи ŧɧịt̠.

Kɧoáı ©ảʍ tầng tầng lớp lớp vô tận. 3 người thỏa thích phát tiết mấy ngày nay trống vắng.

Chu Hằng dần dần đến giới hạn, hắn rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi l*и Lan Phi, ©ôи ŧɧịt̠ kẹp giữa hai cái l*и dâʍ đãиɠ, nhúm lông tơ trên mu l*и Tiêu Họa Thủy liên tục cọ sát thân ©ôи ŧɧịt̠, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Chu Hằng tăng nhanh tốc độ.

Hắn vung tay tét lên cặp mông đầy đặn của Tiêu Họa Thủy, vang lên từng thanh âm thanh thúy êm tai, sóng mông lớp lớp sôi trào. Chu Hằng càng hưng phấn hơn, hai tay không ngừng hạ xuống mông nàng, khiến cặp mông Tiêu Họa Thủy sưng đỏ lên, nàng không chịu nổi uốn éo bờ mông.

Chu Hằng hơi thở gấp gáp, rốt cuộc đến giới hạn, hắn giữ chặt mông Tiêu Họa Thủy, ©ôи ŧɧịt̠ tăng tốc nện vào bụng nhỏ hai nàng. Đầu khắc co giật, bắn đầy tϊиɧ ŧяùиɠ lên bụng hai nàng, tϊиɧ ŧяùиɠ chảy xuống eo nhỏ của Lan Phi.

Chu Hằng ngồi trên giường, thỏa mãn nhìn hai nàng quỳ dưới háng liếʍ mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ mình. Hai cái miệng nhỏ tranh nhau liếʍ láp thân ©ôи ŧɧịt̠, dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ŧяùиɠ bị các nàng nuốt xuống ngon lành, hai thân thể thành thục phong tình bú ©ôи ŧɧịt̠, thỏa mãn du͙© vọиɠ chinh phục trong người Chu Hằng.



Đầm lầy Dã Hỏa lớn đến thái quá, tìm loạn căn bản không có tiền đồ!

Chu Hằng nghĩ nghĩ, bắt đầu dẫn động hắc kiếm trong đan điền, muốn tìm bảo, đương nhiên phải dựa vào Nhân sĩ chuyên nghiệp!

Hắc kiếm xa cách, tính tình thanh thần kiếm này quá lớn, không chút giác ngộ thái độ pháp khí nào. Chu Hằng kiên trì bền bỉ, hắn và hắc kiếm trước kia hao mười năm, hiện tại chút thời gian này coi là cái gì?

Hắn không ngừng mà gây ý chí của mình, cuối cùng, hắc kiếm rốt cục run lên, sau khi động chuyển chỉ hướng một vị trí.

Xuất phát!

Chu Hằng lập tức triển khai thân hình, vù vù vù, hắn nhanh như lưu quang thạch hỏa, vẻn vẹn chỉ sau nửa giờ hắn đi tới trước một cái hồ nước, hồ này không lớn, giữa hồ có một tòa tiểu đảo, trên đảo có một núi nhỏ.

Hắn đạp sóng mà đi, đi tới trên đảo, vòng quanh núi nhỏ được một vòng, lại cũng không phát hiện có sơn động linh tinh, chỉ là một hòn đảo tầm thường.

Tuy nhiên, hắc kiếm chỉ là vị trí này.

Chu Hằng nhìn về phía mặt nước đen nhánh bẩn thỉu, trong lòng vừa động, có phải dưới nước có huyền diệu hay không?

Hắn hít vào một hơi, phát động huyết mạch thanh long, cả người lập tức có một đạo nước sạch vây quanh, hắn đạp bước vào hồ, nước dơ lập tức đẩy ra bốn phía, dường như trên người có một đạo cái chắn vô hình.

Đầm lầy Dã Hỏa chính là một nơi kịch độc, hồ nước này tự nhiên có độc, chẳng những mùi khó ngửi, còn có tính hủ thực cường đại, không ngừng ăn mòn cái chắn Chu Hằng bày ra. Tuy nhiên linh lực Chu Hằng kéo dài, sinh sôi không thôi, dễ dàng có thể bổ sung tiêu hao. như vậy

Nơi này thị lực không nhìn ra, ngay cả thần thức đều bị hạn chế cực lớn, Chu Hằng đạp sóng mà đi, vòng quanh tiểu đảo một vòng, rốt cục có phát hiện, đi vào một cái hang động dưới nước.

Môi trường đen như mực cũng không thể ảnh hưởng hắn mảy may, thần thức của hắn đủ để Xem hết thảy. Huyệt động này hướng về phía trước, sau khi bơi không lâu, Chu Hằng nổi lên mặt nước, đi lại trong huyệt trên mặt đất.

Địa huyệt đầu tiên là dọc theo một đoạn hướng về phía trước, nhưng rất nhanh chỉ xéo xuống phía dưới, lần này đã không có nước dơ, môi trường tốt hơn nhiều.

Mấy phút sau, Chu Hằng dừng ở trước một tòa cửa đá.

Hắn lập tức nhíu mày lại, thầm nghĩ phương diện này có bảo vật, nhưng tuyệt không thể nào là món pháp khí tuyệt thế theo như đồn đãi xé hư không bay đi, bởi vì hắn cũng không nhận ra pháp khí còn có thể mở ra cửa đá!

Tuy nhiên nếu đến đây, vậy đi vào tìm tòi, dù sao có thể làm cho hắc kiếm phản ứng cũng nhất định không đơn giản.

Hắn bắt đầu nghiên cứu phá mở cửa đá như thế nào, nhưng còn chưa làm đã đột nhiên xoay người, chỉ thấy một nữ nhân áo trắng đang dịu dàng đi tới, thời điểm nhìn thấy Chu Hằng, nàng cũng không lộ ra cái ngạc nhiên gì, dường như sớm biết Chu Hằng đang ở phía trước nàng.

Áo trắng nữ nhìn chằm chằm Chu Hằng một hồi, lạnh nhạt nói:

- Thúc thủ chịu trói, ta sẽ không đả thương ngươi, sau khi lấy bảo vật tự nhiên thả ngươi rời đi!

Đúng là Hàn Diệc Dao!