- Ngươi, ngươi dám gϊếŧ ta?
Lục Côn Minh cuối cùng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Hắn vốn tưởng rằng Chu Hằng nhiều nhất chỉ dám tra tấn mình một trận, tuyệt đối không dám hạ tử thủ, hắn là dòng chính Lục gia, gϊếŧ hắn, coi như đắc tội cả Lục gia. Tuy rằng Chu Hằng vẻ mặt bình tĩnh, nhưng mà vẻ mặt bình tĩnh kia lại khiến hắn vô cùng lạnh lẽo.
Tên nam nhân này thật sự dám gϊếŧ mình!
- Chỉ gϊếŧ một con heo thôi, có gì mà dám hay không dám!
Chu Hằng một kiếm chém ra, ông, trên người Lục Côn Minh lập tức chớp động một vầng sáng màu nhạt, tiếp đó tạo thành một màn sáng, một kiếm này không ngờ không chém vỡ nổi!
Lại là cấm khí!
Chu Hằng thở dài, những nhà quyền thế này sao lại đều có cấm khí chứ, lại khiến hắn gϊếŧ tốn thêm chút tay chân!
Tuy nhiên, Sơn Hà Cảnh dù sao cũng là Sơn Hà Cảnh, vòng bảo hộ cấm khí phát ra này không ngờ có thể ngăn cản một kiếm của hắn mà không vỡ, uy lực của nó đúng là không cùng một cấp bậc với cấm khí cường giả Khai Thiên Cảnh làm ra.
Keng! Keng! Keng!
Chu Hằng liên tục xuất kiếm, Lục Côn Minh lại sợ tới mức oa oa gọi bậy, cấm khí có hạn chế số lần sử dụng, mấy lần nữa, hắn sẽ bị Chu Hằng mạnh mẽ đánh chém!
Từng bước thấy mình tiến tới cái chết, tuyệt đối là một chuyện tra tấn kinh khủng, Lục Côn Minh chỉ cảm thấy đũng quần ấm lên, đúng là sợ đến mức không thể khống chế.
Xoẹt!
Một kiếm hoa rơi, lần này không có ngân quang chớp động nữa, Lục Côn Minh bị một kiếm chẻ thành hai đoạn, thình thịch, thình thịch, chia làm hai bộ phận trượt xuống, máu tươi ừng ực tràn ra, tinh khí đã bị hắc kiếm hấp thu sạch sẽ.
- Cha, mẹ, đi thu thập một chút, chúng ta lập tức rời khỏi Tân Lan Quốc!
Lục Thần Phù an bài.
Chuyện tới bây giờ chỉ còn cách này mà thôi. Quái vật khổng lồ Lục gia đế đô bọn họ không thể chống lại được! Nhưng mà bọn họ cũng không thể ngồi chờ chết, tuy rằng phải xa xứ. Nhưng vì sinh tồn chỉ có thể đọ sức đánh một trận.
Gia nghiệp khổng lồ như thế, trong thời gian ngắn hiển nhiên không thể thu thập toàn bộ, thời gian cấp bách, có thể dời được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Được cái Thiên Bảo Các trải rộng toàn bộ đại lục, linh phiếu ở Tân Lan Quốc cũng có thể sử dụng được ở một số quốc gia, tuy rằng lần này tổn thất sẽ rất lớn, nhưng tài sản còn dư lại đủ cho bọn họ bắt đầu một lần nữa.
Mọi người đều vội vàng, hoàn toàn đã gạt ba người Chu Hằng ba ở một bên.
- Chưa quên trả thù lao cho chúng ta chứ?
Chu Hằng thở dài, làm người tốt đi, làm người tốt đi!
Một đại cao thủ như hắn tự nhiên không có ai dám xem nhẹ, không lâu sau Lục Thần Phù mời hắn tới một gian thư phòng ưu nhã.
- Đây là 1 vạn linh thạch trung phẩm!
Lục Thần Phù đưa ra một tấm linh phiếu, sau đó lại đẩy tới 2 tấm linh phiếu nữa:
- Nơi này còn có 2 vạn linh thạch trung phẩm, cám ơn ngươi giúp chúng ta hóa giải tai kiếp một lần.
Chu Hằng không khách khí thu vào, cái này hắn xứng đáng nhận, cho nên rất thoải mái.
- Thần Phù còn muốn nhờ ngươi một chuyện. Muốn mời ngươi hộ tống chúng ta rời khỏi Tân Lan Quốc!
Lục Thần Phù lại lấy ra 3 tấm linh phiếu đặt lên bàn:
- 3 vạn linh thạch trung phẩm!
Nữ nhân này đúng là ra tay rộng lượng!
Chu Hằng nghĩ nghĩ, nói thực ra hắn không muốn nhấc lên quan hệ với bất luận kẻ nào, bất quá dù sao hắn cũng muốn rời khỏi Tân Lan Quốc, hơn nữa khoảng cách đột phá Khai Thiên Cảnh còn cần hai, ba tháng khổ tu, ngược lại không gấp.
Như vậy kiếm thêm khoản thu nhập đi!
Chu Hằng gật gật đầu. Tay đưa ra cầm lấy linh phiếu, cũng không thèm nhìn liền thu vào, Lục Thần Phù không có gan lừa gạt hắn.
- Còn chưa thỉnh giáo tên họ các hạ!
Lục Thần Phù vốn còn tưởng rằng Chu Hằng sẽ khiêm tốn một chút, không thu tiền thù lao, không nghĩ tới tên này ngay cả do dự cũng không do dự. Đúng là đáng giận!
- Chu Hằng!
Lục Thần Phù trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì. Đột nhiên trong đầu nàng nảy ra một ý tưởng, Lục Thần Phù nghĩ là làm, nàng dẫn Chu Hằng đến khuê phòng, sau khi đóng cửa tốt liền nói:
- Chu công tử. Thần Phù có một đề nghị, ngươi suy tính một chút!
Chu Hằng không khách khí chút nào nhìn quanh phòng Lục Thần Phù, trong mũi ngửi được mùi thơm thoang thoảng.
- Đề nghị gì?
- Thần Phù muốn mời ngươi diệt Lục gia đế đô!
Lục Thần Phù cắn răng nói.
- Ha ha, ngươi cảm thấy ta có năng lực này sao?
Chu Hằng không trực tiếp trả lời, mà lại hỏi ngược lại.
- Ngươi bây giờ chưa có, nhưng về sau nhất định có!
Lục Thần Phù vô cùng nghiêm nghị nói:
- Thần Phù tin tưởng Chu công tử nhất định sẽ trở thành nhân tài đương thời, ngày sau đứng ở võ đạo đỉnh phong, quan sát nhân gian!
Chu Hằng cười cười, từ lúc Lục Côn Minh bỏ mình, ngày sau cả nhà bọn họ nhất định sẽ bị người trong tộc đuổi gϊếŧ, cho dù chạy trốn tới quốc gia khác cũng khó được yên bình, một gia tộc có cao thủ cấp bậc Sơn Hà Cảnh muốn diệt toàn bộ bọn họ, hoàn toàn có thể phái cao thủ lặng lẽ lẻn vào, sau khi đắc thủ phiêu nhiên rời đi.
Lục Thần Phù là thiên tài buôn bán, nhưng không phải là thiên tài võ đạo, nàng căn bản không đủ sức bảo hộ mình và song thân an toàn, lúc trước bị sơn tặc bắt cóc đã đủ chứng minh rồi.
- Chu công tử nếu như đáp ứng, Thần Phù nguyện ý gả cho Chu công tử, phần gia nghiệp này chính là của hồi môn!
Lục Thần Phù ném ra một con mồi lớn.
Chu Hằng không khỏi cười ha ha, lắc lắc đầu, nói:
- Ngươi tự đánh giá mình quá cao đi!
Nói thật, nàng trí tuệ hơn người, toàn thân lộ ra linh khí, nhất là thần thái ủy khuất khi bị ȶᏂασ khiến Chu Hằng rất thưởng thức.
- Thần Phù không phải tự đề cao mình, cũng không phải loại nữ nhân không biết thẹn!
Lục Thần Phù nghiêm nghị nói:
- Thần Phù có đề nghị như vậy, cũng không phải vọng tưởng làm vợ Chu công tử, mà là vì một danh phận!
- Thần Phù thích việc buôn bán, nếu buôn bán không có lực lượng cường đại ủng hộ, khó tránh khỏi gặp bá vương mua bán, thậm chí an toàn của người thân cũng không thể bảo đảm! Có danh nghĩa Chu công tử chấn nhϊếp, tự nhiên có thể khiến bọn đạo chích thu liễm!
- Chu công tử chỉ cần cung cấp cho Thần Phù một danh phận hư ảo, hàng năm Thần Phù sẽ tặng nửa tiền lời cho Chu công tử! Không cần ra chút lực lượng, hàng năm Chu công tử có thể nhận được 10 vạn linh thạch trung phẩm trở lên, giao dịch như vậy Chu công tử còn không hài lòng sao?
- Thần Phù có thể cam đoan với Chu công tử, về sau tuyệt không tái giá với bất luận kẻ nào khác.
Không thể không thừa nhận, nữ nhân này đúng là có bản lãnh thuyết phục người khác, cái gì cũng không làm lại nhận được chỗ tốt lớn như thế, chuyện tốt như vậy ai lại đẩy ra ngoài chứ?
Chu Hằng nghĩ nghĩ, quả thật chuyện này nhiều lời ít vốn, nói thế nào hắn cũng không thấy mình lỗ ở đâu. Nhưng Chu Hằng hắn từ trước đến nay không phải người tùy tiện cho người khác danh phận, nàng muốn mượn danh nghĩa của hắn, vậy thì phải thật sự trở thành nữ nhân của hắn!
- Nữ nhân, nếu ngươi muốn lấy danh nghĩa của ta kiếm tiền, vậy thì phải thật sự làm nữ nhân của ta! Nếu không thì thôi đi.
Chu Hằng nhìn chằm chằm Lục Thần Phù nói. Bị một cường giả Ích Địa Cảnh tập trung vào, Lục Thần Phù lập tức cảm nhận được áp lực.
Trong lòng nàng tranh đấu nội tâm dữ dội. Lúc trước nàng tận mắt nhìn thấy 3 thị nữ bị bạo da^ʍ đến chết, hơn nữa còn bị Chu Hằng ȶᏂασ ngất đi, vì vậy trong lòng sinh ra bóng ma tâm lý.
Nhưng từ lúc đưa ra đề nghị này, Lục Thần Phù cũng đã chuẩn bị tinh thần bị chà đạp rồi. Trong lòng nàng lại nghĩ đến cảm giác lúc trước bị Chu Hằng ȶᏂασ, ©ôи ŧɧịt̠ của hắn vô cùng khủng bố, hơn nhiều so với đám sơn tặc kia.
Nhớ lại cảm xúc tiêu hồn đê mê lúc đó, Lục Thần Phù không khỏi đỏ mặt. Nàng đột nhiên cảm thấy, nếu lên giường với nam nhân ưu tú mày, cũng không phải chuyện gì xấu, thậm chí nàng còn được lợi.
- Ta… ta đáp ứng Chu công tử.
Lục Thần Phù xấu hổ nói.
- Rất tốt, nếu đã đáp ứng, ngươi phải thể hiện lòng thành đi chứ.
Chu Hằng nghe được Lục Thần Phù khuất phục, liền cười nói, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào cặp mông nàng. Lục Thần Phù dáng người hơi gầy, đường cong hiện rõ, nhất là cặp mông tròn vểnh cực kỳ mê người.
Mặc dù mông nàng không tính đầy đặn, nhưng lại thắng ở đường cong mượt mà, nhìn rất đẹp mắt.
Lục Thần Phù thấy ánh mắt Chu Hằng nhìn lên mông nàng, liền biết hắn muốn gì. Nàng cắn răng, trong lòng lại một lần nữa giãy giụa.
Nhưng nghĩ đến nàng đã từng bị Chu Hằng chơi một lần, giống như cũng tính là nữ nhân của hắn rồi. Nếu bị hắn chơi nữa…
Trong lòng Lục Thần Phù quyết định thật nhanh, so với một thân một mình, người nào cũng có thể cưỡi, nàng thà rằng quỳ dưới háng Chu Hằng còn hơn! Suy nghĩ đả thông, Lục Thần Phù lập tức hành động.
Nàng đi đến bàn trang điểm, một tay chống lên mặt bàn, cặp mông đường cong mềm mại vểnh cao, tay trái Lục Thần Phù kéo váy lên, ánh mắt rụt rè nói:
- Chu, Chu công tử, xin… xin chơi ta.
Từ lúc trở về Lục gia đến giờ, Lục Thần Phù vẫn chưa có cơ hội mặc lại qυầи ɭóŧ, vì vậy váy vừa kéo lên, lập tức lộ ra khe l*и khép kín của nàng. Hai mép thịt ửng hồng che đi khe l*и màu hồng phấn.
Cặp mông tròn trịa săn chắc run rẩy e thẹn, hai đùi trắng nõn thon dài dạng ra.
Chu Hằng lập tức bị khơi lên dục hỏa, ©ôи ŧɧịt̠ ngóc đầu dậy trong quần. Chu Hằng làm sao có khả năng chỉ nhìn không? Hắn đi đế sau lưng Lục Thần Phù, ©ôи ŧɧịt̠ được giải phóng bung ra, đầu khấc khổng lồ chọc vào mông nàng.
Lục Thần Phù trợn tròn mắt, nàng không thể tin nối thứ to lớn kia từng nhét vào l*и mình. Trong lòng nàng có chút hối hận rồi, ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố kia mà tiến vào cái l*и nhỏ bé của nàng, Lục Thần Phù sợ mình sẽ đau chết mất.
Chu Hằng thu hết phản ứng của Lục Thần Phù vào mắt, hắn cực kỳ đắc ý. Côи ŧɧịt̠ nổi đầy gân xanh, tản phát ra da^ʍ uy vô thượng.
Chu Hằng dùng tay tách mép l*и Lục Thần Phù, ngón tay tiến vào âʍ đa͙σ nhỏ nhắn của nàng. Khe l*и Lục Thần Phù cực kỳ nhỏ hẹp, ngón tay Chu Hằng vừa tiến vào đã bị vách thịt mềm mại xung quanh ép chặt.
Ngón tay Chu Hằng tiến vào hết mức, dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra liên tục trong âʍ đa͙σ Lục Thần Phù. Hai tay nàng chống lên bàn trang điểm, cặp mắt mê ly nhắm lại, miệng nhỏ rêи ɾỉ mê người.
- Ưm… ưm… sâu… a… sâu… Ưm… ta… ta… Ưm… a… vào… vào… ưm…
Chu Hằng nghe được kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thôi. Ngón tay hắn càng tiến vào sâu hơn, ngón tay Chu Hằng chọc vào vách l*и Lục Thần Phù.
Lục Thần Phù càng thêm đê mê, trong mồm xiết chặt, âm ting không giữ được xuất ra. Ngón tay Chu Hằng lập tức cảm nhận được dòng nước nóng ấm bao phủ, hắn lập tức rút tay ra, trên ngón ray Chu Hằng bị một lớp âm tinh trong suốt dính vào.
Chu Hằng đưa tay đến tước miệng Lục Thần Phù, ngó tay hắn tách cặp môi đỏ hồng của nàng ra. Lục Thần Phù vừa mới lêи đỉиɦ, đầu óc một trận trống rỗng, lưỡi nàng vô thức quấn lấy ngón tay Chu Hằng, liếʍ mυ'ŧ dâʍ ŧᏂủy̠ của chính mình.
Ngón tay được cái lưới mềm mại ướŧ áŧ của Lục Thần Phù mυ'ŧ lấy, khiến Chu Hằng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Hắn không đợi được nữa, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn kê lên l*и nàng, đầu khấc theo nhịp hông đâm mạnh vào trong.
- Ưm… ứ… ưm… Ưm… ưm…
Lục Thần Phù vừa liếʍ mυ'ŧ ngón tay Chu Hằng vừa rêи ɾỉ. Âʍ đa͙σ nàng cảm giác đau sót giống như bị xé rách, từng tấc thịt mềm cảm nhận được rõ ràng ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ của Chu Hằng.
Chu Hằng sung sướиɠ hừ một tiếng, ©ôи ŧɧịt̠ nắc sâu vào l*и Lục Thần Phù, đầu khấc ép chặt tử ©υиɠ nàng, thân ©ôи ŧɧịt̠ cố gắng nút vào hết cỡ.
- Ưm… ann… ư… ưm… nha… ưmm… đau… Ư… lớn… ư… ư… A… ta… Ta… a… ư… chết… chết mất… ưm… a…
Lục Thần Phù thở dốc rêи ɾỉ, miệng nàng phả da từng hơi nóng bỏng. Chu Hằng thu tý từ miệng nàng, hai tay hắn bóp lấy cặp mông săn chắc đầy sức sống, ©ôи ŧɧịt̠ bắt đầu nhấp vào l*и nàng.
Thân ©ôи ŧɧịt̠ to dài khổng lồ, cưỡng ép nong rộng âʍ đa͙σ Lục Thần Phù ra. Chu Hằng không nhịn được nhấp nhanh hơn, hai tay hắn truyền đến xúc cảm mềm mại săn chắc.
Nhìn cặp mông nhỏ đung đưa, Chu Hằng liền vung tay tét một cái.
Bép!
- Ưm! A… A… ưm… ư… hư… a… ư… ư… hư… ưm…
Thân thể Lục Thần Phù run lên một cái, trong l*и xiết vào. Côи ŧɧịt̠ Chu Hằng đột ngột nhận đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên, kém chút bắn ra.
Hắn hứng thú xoa xoa bờ mông ửng đỏ của nàng. Hông tăng tốc nhấp nhả nói:
- Không nghĩ đến ngươi lại thích tét mông, đúng là nhìn bề ngoài không thể biết được bên trong.
Chu Hằng cười khà khà, hai tay vung mạnh, tét lên cặp mông vểnh vao của Lục Thần Phù. Mông đẹp run rẩy dữ dội, cơ thịt trong l*и nàng càng thít chặt hơn.
- Á! Đừng… A… đừng… ưm… đau… ư… ư… ta… ta… ưm… đau… a… Ưm… a… sướиɠ.. Sướиɠ… ư… ȶᏂασ… A… ȶᏂασ ta… ư… a… chơi… chết…. Ư… A… .a… Ta đi!
Lục Thần Phù lắc đầu liên tục, trong miệng phóng túng rêи ɾỉ. Âʍ đa͙σ nàng càng lúc càng xiết chặt, cặp mông đau rát móng bỏng làm tám trí nàng đê mê không thôi.
Chu Hằng càng nện càng hăng, ©ôи ŧɧịt̠ trướng lớn hết mức đâm sâu vao l*и Lục Thần Phù. Đầu khấc liên tục va chạm với tử ©υиɠ, tử ©υиɠ nàng gần như bị đâm xuyên qua, vách thịt mềm mại trong âʍ đa͙σ co giật liên tục
Côи ŧɧịt̠ Chu Hằng giống như bị âʍ đa͙σ Lục Thần Phù hút lấy, l*и nàng cực bót lại trơn trượt, dâʍ ŧᏂủy̠ theo từng cú nhấp của hắn bắn tung tóe.
Bàn tay Chu Hằng liên tục tét vào mông Lục Thần Phù, hai bờ mông mịn màng trắng tuyết của nàng đã đỏ bừng đầy dấu tay. Chu Hằng không muốn đánh hỏng mông nàng, chỉ có thể bất đắc dĩ ngừng lại.
Bàn tay bấn xoa nắn da thịt mềm mại nóng hổi, ngón trỏ Chu Hằng quệt một chút dâʍ ŧᏂủy̠, sau đó từ từ tiến vào cúc hoa hồng nhạt của nàng. Ngón tay giống như có ma lực, chen vào c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ nhắn, khiến thân thể Lục Thần Phù cảng run rẩy dữ dội.
Nàng rốt cuộc không trụ được, thân trước gục xuống bàn trang điểm.
Chu Hằng cảm nhận được âʍ đa͙σ cùng c̠úc̠ Ꮒσα Lục Thần Phù đồng thời xiết vào, hắn hứng thú bừng bừng đút ngón tay sâu hơn. Ngón tay Chu Hằng đút vào đến gốc, đầu ngón tay uốn éo ngoe nguẩy trong đít nàng, khiến Lục Thần Phù trợn mắt đê mê.
- Rút… A… ưm… ưm… a… rút… rút ra… ưm… đi… a… xin… xin ngươi… a… Ưm… ưm… Ư… Đừng… đừng… A… ưm… ư… rút… ra… a… chết… a… ư… chết mất!
Lục Thần Phù ứa nước mắt rêи ɾỉ cầu xin Chu Hằng. Nhưng thanh âm bất lực của nàng chẳng những không làm hắn buông tha c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ bé, ngược lại còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Chu Hằng.
Ngón trỏ còn lại của hắn cũng từ từ tiến vào c̠úc̠ Ꮒσα nàng. Cúc hoa phân hồng bị tách ra, trực tràng Lục Thần Phù co thắt dữ dội, trong l*и đã xuất ra 2 lần liên tục.
Côи ŧɧịt̠ to lớn bị bóp chặt khiến Chu Hằng càng hăng hơn. Ngón tay hắn cong vào, đầu ngón tay móc xuống.
Côи ŧɧịt̠ khổng lồ trong l*и Lục Thần Phù chèn ép vách thịt dãn ra. Chu Hằng có thể cảm nhận được rõ ràng hai ngón tay đang móc ngoáy trong đít nàng.
Lục Thần Phù bị chơi đến sắp ngất. Thân thể nàng vô lực gục xuống, trong miệng rêи ɾỉ không thành lời, chỉ có thể mặc kệ Chu Hằng chơi đùa phía sau.
Lục Thần Phù bại trận, nhưng Chu Hằng làm sao có thể thỏa mãn nhanh như vậy? Hắn rút tay ra khỏi đít nàng. Hai tay Chu Hằng nâng đùi nàng lên, ©ôи ŧɧịt̠ nhấp nhanh như chạy nước rút vào l*и nàng.
Lục Thần Phù bị treo trên không, hai chân nàng bị kéo ra phía sau, ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и biến thành điểm trụ khiến thán thể nàng không rơi xuống. Tư thế này để ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng nắc sâu nhất có thể vào l*и Lục Thần Phù, thân ©ôи ŧɧịt̠ chẻ đôi âʍ đa͙σ ướt nhẹp dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng, đánh lên tử ©υиɠ từng cú mạng mẽ.
Lục Thần Phù hoàn toàn chỉ có thể cam chịu Chu Hằng ȶᏂασ nàng. Thân thể vô lực khiến nàng không thể phản kháng được chút nào, công thêm trong l*и bị ©ôи ŧɧịt̠ hung hãn của Chu Hằng chiếm giữ, làm nàng vừa sướиɠ vừa thốn.
Lục Thần Phù lần thứ hai cảm nhận được dục tiên dục tử là thế nào.
Chu Hằng chơi không đã ghiền, hắn thả một chân Lục Thần Phù xuống, một chân nàng bị chu hắn dựng lên vai. Hai chân Lục Thần Phù bị kéo thành một đường thẳng, l*и nàng bị kéo dãn hết mức.
Côи ŧɧịt̠ kinh khủng kia lại bắt đầu chinh phạt âʍ đa͙σ đáng thương của nàng. Lục Thần Phù rốt cuộc không chịu nổi ngất đi, nhưng thân thể thi thoảng run lên chứng minh nàng vẫn cảm nhận được sung sướиɠ.
...
Chu Hằng chơi Lục Thần Phù xong liền đi tới Thiên Bảo Các đổi 1 vạn linh thạch trung phẩm.
Tuy nhiên Lục Doanh Thành dù sao chỉ là một thành thị Vương triều, Thiên Bảo Các nơi này chỉ có 2000 linh thạch trung phẩm, trừ phi Chu Hằng nguyện ý chờ thêm mười ngày, nếu không thì tới đế đô để đổi.
Chu Hằng nghĩ nghĩ. 2000 linh thạch trung phẩm này cũng tuyệt đối đủ dùng, liền bảo Thiên Bảo Các đem phần còn dư lại đổi thành linh phiếu.
Lục gia làm việc rất nhanh. Vẻn vẹn ba ngày đã đem của cải đáng tiền bán lấy tiền mặt, cũng đòi được phần lớn tiền nợ, nhưng thời gian không nhiều, tôi tớ Lục Thần Phù phân tán, đưa cho số lớn tài vật, về phần người nhà người hầu chết trận ở Mao Oa Sơn cũng được được một phong thư tiền.
Ngày thứ tư, một nhà ba người Lục Côn Ngô cộng thêm ba người Chu Hằng xuất phát ra đi, 6 người chia ra ngồi hai chiếc xe ngựa.
Kéo xe ngựa là yêu thú, nhưng so với chiếc xe của Mai Di Hương ngồi thì còn kém xa, hơn nữa không có trận pháp phòng chấn động, đi đườngbxóc nảy. Cũng may mọi người đều là võ giả, không để chút xóc nảy đó ở trong lòng, Mai Di Hương thuần túy là ham hưởng thụ.
Chu Hằng ngồi trong xe ngựa, toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không mặc quần áo. Thân thể mềm mại, lồi lõm mê ngược của Tiêu Họa Thủy nhún nhảy trên ©ôи ŧɧịt̠ hắn.
Một tay Tiêu Họa Thủy xoa bóp bầu vυ' đồ sộ, một tay day dau hộŧ ɭε như hạt đậu nhô lên. Vòng eo uốn éo liên tục, bầu vυ' còn lại nhảy lên hạ xuống trông vô cùng vui mắt.
Hai mép l*и hồng hào của nàng liên tục nuốt vào nhả ra thân ©ôи ŧɧịt̠ to lớn, đầu khấc thọc sâu vào tận tử ©υиɠ. Kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ đánh vào đại não, mang đến cho nàng cảm giác đê mê bay bổng.
Vốn thân xe xóc nảy rung lắc, cộng thêm Tiêu Họa Thủy cuồng nhiệt tự nhấp, nên Chu Hằng không tốn sức gì cả. Hắn còn rảnh rỗi lấy một viên linh thạch ra tu luyện.
Chu Hằng đã thành thói quen, mỗi khi rảnh rỗi sẽ vừa ȶᏂασ vừa tu luyện.
Lan Phi thì chống hai tay lên vách xe, cặp mông lớn tròn lẳn chổng lên thân cao, phía sau nàng có một phân thân ra sức nắc ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố của hắn vào âʍ đa͙σ. Hai tay phân thân thò ra trước xoa bóp cặρ √υ' màu mỡ của nàng, núʍ ѵú bị Chu Hằng gắn 4 cái khuyên nhỏ lên, không ngừng va chạm kêu linh king vui tai.
- A… hư… hưm… a… ư… Ư… a… ư…
Ngón tay Chu Hằng phân thân kéo khuyên nhỏ xuống, núʍ ѵú Lan Phi bị kéo dãn hết mức, khiến bầu vυ' nàng vừa đau vừa ngứa. Trong l*и Lan Phi vậy mà càng xiết chặt hơn, dâʍ ŧᏂủy̠ rỉ ra càng nhiều, giúp ©ôи ŧɧịt̠ bên trong di chuyển dễ dàng.
Kɧoáı ©ảʍ không ngừng lan tràn.
Lục Thần Phù cũng không thể thoát được số phận. Nàng quỳ dưới háng một phân thân, miệng nhỏ há ra bú ʍúŧ đầu khấc, lưỡi mềm thỉnh thoảng lại liếʍ dọc thân ©ôи ŧɧịt̠.
Chu Hằng phân thân tận hưởng khoang miệng nhỏ nhắn phục vụ. Lục Thần Phù lần đầu bú ©ôи ŧɧịt̠, nàng lóng ngóng chỉ biết dùng lưỡi liếʍ.
Chu Hằng dần dần không thấy thỏa mãn, hắn ghì đầu nàng xuống, ©ôи ŧɧịt̠ thu nhỏ một chút, liền thô bạo thọc vào cổ họng Lục Thần Phù. Đầu khấc mạnh mẽ nong cổ nàng ra, khiến Lục Thần Phù chảy nước mắt, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại.
Chu Hằng làm gì biết thương hương tiếc ngọc? Hắn thô bạo nhấp vào miệng nàng, ©ôи ŧɧịt̠ tiến vào lút cán.
Lục Thần Phù dần dần không chịu nổi, nàng sắp ngất mất. Chu Hằng thấy vậy, liền hự một tiếng, xuất ra vào miệng nàng.
Tϊиɧ ŧяùиɠ quá nhiều, làm hai má Lục Thần Phù căng lên. Chu Hằng vừa rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, nàng lập tức không giữ nổi, há miệng nôn ra từng ngụm tϊиɧ ŧяùиɠ.
- Khục… khục… khục…
Lục Thần Phù vừa vỗ vỗ bộ ngực vừa ho khan, cặρ √υ' nàng không tính lớn, nhưng rất vừa tay. Chu Hằng nhìn thấy, liền nhịn không được đưa tay bắt lấy, bầu vυ' mềm mại bị hắn xoa bóp nhịp nhàng.
Lục Thần Phù ngừng ho khan, nàng cảm nhận được trên mông có một vật vừa dài vừa nóng kẹp vào. Chu Hằng phân thân không biết đã vòng ra sau lưng nàng từ lúc nào, ©ôи ŧɧịt̠ nóng hổi như nham thạch kẹp giữa rãnh mông nàng.
- Á! Ta chưa… ư… ưm… a… không… ưm… ư… Ư… hưm… a…
Lục Thần Phù hoảng hốt rêи ɾỉ, nàng còn chưa sẵn sàng. Nhưng ©ôи ŧɧịt̠ kia sớm đã không nhịn nổi, Chu Hằng phân thân đẩy Lục Thần Phù bò ra sàn, hai tay hắn kéo mông nàng lên, ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc nổi đầy tiến vào thân thể nàng.
Âʍ đa͙σ Lục Thần Phù sớm đã ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn của Chu Hằng không tốn bao nhiêu sức lực liền đút vào trong. Qυყ đầυ phá mở vách thị khép chặt, chạm đến tử ©υиɠ.
Hai mắt Lục Thần Phù trợn tròn, gò má ửng hồng kiều diễm, da thịt trong trắng lộ hồng, vô cùng mê người. Chu Hằng phân thân hung hăng chà đạp âʍ đa͙σ nhỏ bé củ nàng, hai tay hắn thò ra trước, nhéo lên núʍ ѵú đỏ hồng.
Tiêu Họa Thủy lúc này đã kiệt sức ngã vào lòng Chu Hằng, thân thể nàng chảy đầy mồ hôi thơm, khe l*и mở rộng nuốt lấy thân ©ôи ŧɧịt̠ to lớn. Chu Hằng nào còn tám trí đi tu luyện nữa, hắn vừa xoa bóp bầu vυ' nàng, vừa bóp bóp hộŧ ɭε nhô cao.
Tiêu Họa Thủy trợn mắt ngây ngất, thanh âm rêи ɾỉ đê mê từ miệng nàng phát ra, nước miếng chảy xuống bầu ngực màu mỡ. Chu Hằng không nhịn được bắt đầu hẩy hông lên, ©ôи ŧɧịt̠ hắn đánh vào cái l*и bót chặt của nàng.
- Ư… Ư… Ư… ơ… hơ… Ư… ưm… ơ… nha… ưm… sắc… Sắc lang… a… ưm… ngươi… ngươi làm… Ưmm… a… ưm… ta… chết… ưm… Chết… mất… a… ư… ư.. TᏂασ ta… Ư… ©ôи ŧɧịt̠ ngươi… a… a… hơ… lớn… Thật lớn… a… A… a… ưm… ơ…
Tiêu Họa Thủy rêи ɾỉ thật lớn, cần cổ ửng hồng của nàng bị Chu Hằng liếʍ láp. Lưỡi hắn kéo dài như lưỡi rắn liếʍ mồ hồi thơm ngọt của nàng.
Tiêu Họa Thủy dần dần rên không ra tiếng, trong l*и truyền đến từng luồng cảm giác ê ẩm tê tê. Chu Hằng một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại, ©ôи ŧɧịt̠ hắn càng nhấp càng nhanh, đánh sâu vào âʍ đa͙σ khít rịt của nàng.
Nhúm lông đen trên mu l*и Tiêu Họa Thủy dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ nhớp nháp, Chu Hằng dùng ngón tay giật giật lông l*и. Tiêu Họa Thủy lập tức bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cặp mông lắc qua lắc lại, cọ xát lên đùi Chu Hằng.
Chu Hằng bị cặp mông màu mỡ căng tròn của nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngứa ngáy, hắn liền xoay người lại, để Tiêu Họa Thủy chống tay lên ghế, ©ôи ŧɧịt̠ xoáy sâu vào l*и nàng. Cặp mông trắng mịn của Tiêu Họa Thủy phơi ra trước mặt Chu Hằng, hai tay hắn vung lên, tét vào hai bờ mông tròn trịa.
- Á… ưm… ưm… ư… ưm… ư… hứ… ưm…
Tiêu Họa Thủy gối đầu lên ghế rêи ɾỉ, thân thể nàng mềm nhũn vô lực, hai chân buông thõng ra, cặp mông hoàn toàn bị ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng nâng lên.
Lan Phi bên này sớm đã bị ȶᏂασ đê mê. Hai tay nàng khua khoắng loạn xạ, cặρ √υ' rung lắc dữ dội, thân thể nằm ngửa trên người Chu Hằng phân thân.
Phân thân kéo hai chân Lan Phi lên, ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ từ dưới nhấp vào l*и nàng như cái máy. Từng tấc thịt trong âʍ đa͙σ nàng bấu víu lấy thân ©ôи ŧɧịt̠, mông lớn của nàng ngoáy qua ngoáy lại, kẹp chặt ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и.
Phân thân Chu Hằng tăng tốc nhấp nhanh, ©ôи ŧɧịt̠ biến thành tàn ảnh ra vào khe l*и. Lan Phi chỉ cảm thấy trong l*и từng trận tê dại, hai mắt nàng trợn ngược đê mê, nước miệng chảy xuống khóe miệng bị Chu Hằng phân thân liếʍ sạch.
Phân thân nhấp vào như điên, cuối cùng đầu khấc giật giật, đóng vào tử ©υиɠ Lan Phi. Qυყ đầυ phun đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tử ©υиɠ nàng.
Chu Hằng phân thân ngừng lại một chút, ©ôи ŧɧịt̠ dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ rút ra khỏi l*и Lan Phi. Sau đó hắn kê đầu khấc vào c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ nhắn của nàng, ©ôи ŧɧịt̠ mạnh mẽ tách cúc hoa đỏ hồng ra.
Dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ trơn nhớt giúp ©ôи ŧɧịt̠ to lớn tiến vào c̠úc̠ Ꮒσα Lan Phi dễ dàng hơn.
Lục Thần Phù ở đối diện há miệng thật lớn, hai mắt tròn xoe, một mặt không thể tin nổi nhìn ©ôи ŧɧịt̠ hùng dũng củ Chu Hằng dần dần lút cán trong c̠úc̠ Ꮒσα Lan Phi. Thứ khủng bố kia vậy mà thật sự có thể đút vào cúc hoa xinh xắn kia!
Đột nhiên, Lục Thần Phù cảm nhận được trong l*и trống không. Nhưng không đợi nàng phả ứng lại, hai ©ôи ŧɧịt̠ nóng hổi đã dí vào cả c̠úc̠ Ꮒσα lẫn khe l*и hồng phấn của nàng.
Chu Hằng phân thân tách đôi ©ôи ŧɧịt̠ hắn ra, một trên một dưới tiến công thân thể Lục Thần Phù.
- Á! không! Không… không được… Ư… a… a… đít… đít ta… Ưm… không vừa… Đâu… á! Ưm… ư… ưm… ưm… a… đừng… ư… rút… rút… ra… ra… A… A… ư… hức… hức… Ư… u… ư… hức… hư...
Hai mắt Lục Thần Phù ứa nước cầu xin, thanh âm nàng ngây ngất mê ly. Cổ họng vang lên từng tiếng như tiếng khóc.
Chu Hằng phân thân thấy vây càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, hai ©ôи ŧɧịt̠ lút cán trong l*и và c̠úc̠ Ꮒσα nàng nhấp nhanh.
Lập tức lại là một tràng rêи ɾỉ tê dại.
Động tĩnh 4 người làm ra không nhỏ, người bên ngoài có thể nghe thấy rõ ràng. Mấy gã mã phu bên ngoài nghe mà toàn thân nóng bừng, nhưng cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể vừa nghe cho đỡ thèm vừa đánh xe.