“Đây là lỗi của tôi, muốn tôi đền bù cho em như thế nào cũng được.” Dạ Bác Vũ nói gấp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
“Vỡ, đã vỡ……” Hạ Đậu Khấu thì thào lẩm bẩm, bất ngờ một giọt nước từ hốc mắt chảy ra.
“Kỷ niệm đương nhiên là vô giá, nhưng chúng cần phải hướng tới tương lai. Nếu em muốn sang Anh học, tôi nguyện ý chi trả học phí cùng chi phí ở Anh của em xem như đền bù .” Dạ Bác Vũ bật thốt lên nói.
Hạ Đậu Khấu ngửa đầu nhìn khuôn mặt áy náy cùng lo lắng của anh, mày liễu nhíu lại, tâm lại hơi hơi rung động một chút.
“Tôi đầu tư buôn bán ở công ty kiếm được không ít tiền lời, học phí của em với tôi mà nói là không đáng kể, đây là cách duy nhất cũng là tốt nhất tôi có thể bồi thường cho em. Tôi nghĩ, nếu em có thể học ngành em có hứng thú, về sau có thể gắn bó với công việc đó, cha em ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy thật vui mừng.” Dạ Bác Vũ dùng khẩu khí khi làm việc để nói chuyện, dấu diếm một chút ít chột dạ trong lòng.
Anh thừa nhận anh có tư tâm, đề nghị này với anh mà nói, vẫn là chiếm tiện nghi.
Hạ Đậu Khấu cúi đầu nhìn chiếc cốc vỡ, cắn cắn môi, trong đầu không ngừng đấu tranh.
Ba ba từng nói nếu anh có năng lực, anh sẽ dùng hết mọi cách giúp cô xuất ngoại. Với ba ba mà nói, con gái có thể xuất ngoại, cũng là một vinh quang. Bởi vậy, cô biết ba ba sẽ hy vọng cô sang Anh học đại học ……
“Một cái cốc có thể đổi một chuyến xuất ngoại du học, tôi không thể lợi dụng chiếm tiện nghi được.” Cô lắc đầu nói.
“Đó không phải một cái cốc bình thường, nếu có thể dùng tiền bù lại, tôi cũng sẽ an tâm. Cho nên, em đừng để tâm làm gì. Tuy rằng ngày mai tôi sẽ xuất ngoại, nhưng tôi có thể sắp xếp cho em trong một tháng tới cũng sẽ sang Anh cùng tôi.” Dạ Bác Vũ bình tĩnh nhìn vào mắt cô, trấn định như thể anh vừa mời cô ăn một bữa cơm vậy.
Hạ Đậu Khấu nhìn anh, tuy rằng đề nghị của anh có chút không ổn, dễ khiến người khác cảm thấy khó chịu, nhưng kỳ thật lòng cô đã dao động. Huống hồ, cùng anh đi nước ngoài, cô sẽ không phải sợ điều gì……
“Anh đi hỏi mẹ tôi, mẹ đồng ý tôi liền đồng ý.” Hạ Đậu Khấu nói.
“Tôi biết rồi.” Dạ Bác Vũ gật đầu, cố gắng không biểu lộ quá nhiều vui sướиɠ lên mặt.
Dì Chương nhất định sẽ đồng ý, bời vì Dạ Bác Vũ anh đã muốn làm chuyện gì, nhất định sẽ làm được.
Anh khom người thay cô nhặt những mảnh cốc vỡ, lại đi vào phòng tắm của cô, lấy khăn lau sàn. Sau đó, anh cầm cánh tay cô, muốn cô ngồi vào ghế dựa.
“Anh muốn làm gì!” Hạ Đậu Khấu bỗng dưng cả kinh, trực giác đẩy anh ra, lùi ra sau cách xa anh.
Dạ Bác Vũ nhìn khuôn mặt phòng bị của cô, cảm thấy thật thất vọng đau khổ, chỉ ảo não tự trách mình vừa rồi xúc động hủy đi tín nhiệm của cô với anh trước đây.
“Thật xin lỗi, vừa rồi uống hơi quá chén, không cẩn thận hôn em, tôi cam đoan về sau sẽ không uống rượu loạn tính nữa.” giọng anh khàn khàn nói.
Hạ Đậu Khấu muốn hỏi anh vì sao lại hôn cô, nhưng cô tự ép mình cúi mặt nhìn sàn nhà.
Cô phát hiện chính mình không muốn biết đáp án, nhất là tại thời điểm này, anh nói chuyện với mẹ về việc muốn gánh toàn bộ học phí của cô tại Anh. Nếu cô không động tâm với anh, cô có thể không thẹn với lương tâm khi đứng trước mặt mẹ.
“Tôi nhận lời giải thích của anh, cũng hy vọng anh tuân thủ lời hứa đó, sau này không được uống rượu loạn tính nữa.” Hạ Đậu Khấu thấp giọng nói.
Dạ Bác Vũ nhìn khuôn mặt cô cúi xuống, lòng vì ánh mắt cô mà nát thành từng mảnh vụn. Bởi vì ngay cả hỏi cô cũng không hỏi anh vì sao lại hôn cô, điều đó có nghĩa rằng –
Cô không hề quyến luyến anh ……
***
Ba năm sau, nước Anh–
“Hạ Đậu Khấu, rời giường!”
Dạ Bác Vũ ngồi bên mép giường, nhìn khuôn mặt cô ngủ say vừa đáng yêu vừa tao nhã.
Đến nước Anh, bởi vì vách tường không cách âm tốt như trước kia nên ba cái đồng hồ báo thức trong phòng cô luôn làm ầm ỹ đến anh, từ đó anh mới phát hiện cô có một vấn đề nhỏ, buổi sáng mỗi ngày dù có vài cái đồng hồ báo thức kêu inh ỏi cũng không gọi cô tỉnh được.
Sau đó, anh liền nhận nhiệm vụ gọi cô dậy mỗi buổi sáng..
Ba năm trôi qua, Hạ Đậu Khấu dường như cao lên, dáng người cũng càng ngày càng giống một cô gái cuốn hút.
Tất cả mọi người cho rằng cô là bạn gái của anh, chỉ có Hạ Đậu Khấu cô chậm hiểu không biết chuyện, cứ cùng anh đồng tiến đồng ra, tiếp tục gọi anh lag “Dạ tiên sinh”.
Mỗi lần chỉ cần anh có ý nghĩ định tiến thêm một bước, ánh mắt nhìn thẳng cô, cô sẽ bỏ chạy còn nhanh hơn cả người khác.
Anh cảm giác được sự kháng cự của cô, cũng sợ sẽ bị cô cự tuyệt thẳng, ngay cả cơ hội ở bên cạnh cô cũng không có. Vì thế, quan hệ của anh với cô cứ không đến nới đến chốn như vậy.
“Hạ Đậu Khấu, rời giường!” đầu ngón tay Dạ Bác Vũ lướt qua khóe miệng, mơn trớn khuôn mặt cô, dáng vẻ yên bình, thần sắc bình tĩnh.
Mặt cô nhíu lại, nhưng vẫn không chịu dậy.
Anh bật cười thành tiếng, thật thích bộ dạng khờ dại của cô khi ngủ, không lanh lợi như bình thường, cũng chỉ có anh mới thấy được diện mạo này.
Dạ Bác Vũ đang cười, muốn cô rời giường sao? Hạ Đậu Khấu miễn cưỡng giơ tay lên, nhu nhu mắt, cố gắng mở một bên mắt.
“Nếu không tỉnh lại, em sẽ không kịp ăn bữa sáng. Đừng nói em quên rồi chứ, buổi sáng này giáo sư nghệ thuật sẽ trao đồi về lịch sử Phương Đông với em đấy.” Dạ Bác Vũ trực tiếp nhắc nhỏ cô lý do cô nên rời khỏi giường.
“A……” Ý thức bắt đầu tụ lại trong đầu Hạ Đậu Khấu, cô chậm rãi mở mắt.
“Sớm.” Cô khàn giọng nói.
“Sớm.” Dạ Bác Vũ đến đầu giường nơi đựng sô cô la làm thủ công, lấy một viên nhét vào miệng cô.
Sôcôla hòa tan, vị ngọt đắng lan tỏa trong miệng, ý thức của cô cũng nhanh chóng hồi phục.
“Tỉnh?”
“Ừm.” Cô chậm rãi gật đầu.
Dạ Bác Vũ ở bên cạnh ôm lấy cô, Hạ Đậu Khấu nằm trong lòng anh, đầu óc tuy rằng thanh tỉnh, nhưng tứ chi vẫn là mơ mơ hồ hồ.
Nhớ lại, anh đã quen ôm cô như thế này bao lâu rồi nhỉ.
Hình như bắt đầu từ mùa đông lúc cô vừa tới nước Anh năm ấy, có một thời gian cô sinh bệnh nặng, bệnh nặng nên thể lực cô hoàn toàn suy giảm, vì không muốn thiếu khóa học, nên không còn cách nào khác quyết định ở lại đây ba năm cho đến khi nhận bằng tốt nghiệp.
Bởi vậy, bắt đầu từ đó, mỗi ngày anh đều ôm cô rời giường như vậy, cho đến khi cô thanh tỉnh mới thôi.
Hạ Đậu Khấu nhớ rõ lần đầu tiên cô không được tự nhiên muốn đào một cái lỗ chui xuống đất, không giống như anh thần thái bình thản, xem cô là sủng vật của anh, ngoài ngạc nhiên, trong lòng cô còn có tạp niệm.
Cô tự nói với chính mình, hành động của Dạ Bác Vũ chính là vì không muốn cô thiếu khóa, dù sao cũng là anh trả học phí cho cô, mà cô tuy rằng cố gắng hoàn thành chương trình học trong ba năm. Nhưng nước Anh giá cả đắt đỏ, vẫn làm cho cô run như cầy sấy. Ở nơi này, một phần ăn ở Mc Donalds cũng đã hơn hai trăm tệ*, cô ăn thật sự đau lòng a.
[1 tệ = 3.477 VNĐ =>> 200 tệ gần bằng 700k, tỷ giá năm 2014 nha, còn năm tác giả viết chắc rẻ hơn, cỡ 450k ==”]
Cho dù Dạ Bác Vũ có năng lực sửa dở thành hay, đầu tư buôn bán trong tương lai kiếm được nhiều lời, mua nhà sản xuất phân phối cũng không là vấn đề, nhưng cô không muốn nợ anh nhiều như vậy.
Hạ Đậu Khấu hoảng hốt, Dạ Bác Vũ đã mang cô vào phòng tắm.
“Mười phút sau, hẹn gặp ngoài kia.” Dạ Bác Vũ rời khỏi phòng tắm.
Hạ Đậu Khấu nháy mắt mấy cái, lúc này mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Cô rửa mặt chải đầu đơn giản, cột tóc dài thành đuôi ngựa, đánh một ít phấn, tô thêm một lớp son mỏng.