“Công ty này là tâm huyết cả đời của ba, ba hy vọng con có thể phát triển tốt......”
“Tâm nguyện của con không lớn, sự nghiệp thuận lợi, có một gia đình mỹ mãn, như vậy là đủ rồi.” Dạ Bác Vũ ngắt lời ông, ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ba ba.
“Con mới mấy tuổi, cuộc đời còn chưa đi đến đỉnh cao đã thiếu ý chí chiến đấu......” Dạ Quốc Duy đẩy đẩy kính mắt, không khách khí quát.
“Ba nhìn xem doanh thu công ty sau khi con tiến vào làm đi! Làm sao con lại khuyết thiếu ý chí chiến đấu ?” Dạ Bác Vũ phát hỏa, thô thanh phản bác nói.
“Sớm biết thế lúc trước ba sẽ không để cô ta vào......”
“Tôi khuyên ông tốt nhất không nên nói những lời khiến ông phải hối hận!” Dạ Bác Vũ vỗ bàn, toàn bộ cơn giận đều nổi lên.
“Con dùng thái độ này nói chuyện với ba con sao?” trên trán Dạ Quốc Duy nổi gân xanh, giận đến cánh tay chỉ vào con này cũng phát run.
“Chú Dạ, thực xin lỗi.” Hạ Đậu Khấu đứng dậy che trước mặt Chú Dạ, khom người chào.
“Em giải thích với ông ta làm gì!” Dạ Bác Vũ kéo cô ngồi xuống.
Hạ Đậu Khấu cau mày, đẩy tay Dạ Bác Vũ ra.
“Anh ngồi xong.” Hạ Đậu Khấu ra lệnh.
Dạ Bác Vũ không tình nguyện ngồi xuống, hai tay giao trước ngực, xoay đầu, ngay cả nhìn cũng không nhìn ba ba một cái.
“Chú Dạ, cháu biết chúng cháu yêu nhau không phải là kết quả chú muốn, lúc trước cháu vì không muốn người khác nói cháu trèo cao, cho nên vẫn thực cố gắng xem nhẹ anh ấy. Nhưng mà, tình cảm là ngăn cản không được.” Hạ Đậu Khấu nhìn Chú Dạ, giọng điệu hòa hoãn nói:“Cháu biết chú rất kỳ vọng nơi Bác Vũ, cảm thấy anh ấy thông minh có tiền đồ, là nhân tài hiếm có, cho nên mới hy vọng anh ấy có thể đi đến vị trí rất cao......”
Ba ba thật sự nghĩ như vậy? Dạ Bác Vũ liếc ba ba một cái, thấy ba ba nhẹ nhàng gật đầu.
Biểu cảm tức giận trên mặt Dạ Bác Vũ nhạt đi chút ít, chậm rãi quay đầu lại nhìn ba ba -- anh nghĩ ba ba luôn cảm thấy anh làm không tốt, cho nên mới bắt anh đi Hongkong xem mắt thiên kim nhà họ Lưu.
Hạ Đậu Khấu nhìn sắc mặt hai cha con đều có khuynh hướng hòa hoãn, lúc này mới tiếp tục dịu dàng nói:“Chú Dạ, chú cũng biết cá tính Bác Vũ đấy, anh ấy có vài phần ngạo khí . Mặc dù anh ấy cảm thấy chú một tay tạo dựng nên công ty này đã rất thành công, nhưng anh ấy không hy vọng nhờ ánh quang của chú mà luôn muốn dựa vào sức của mình tạo dựng cơ nghiệp, để chú có thể tự hào vì anh ấy. Người như anh ấy thật sự không thích hợp việc dựa vào mối quan hệ giữa các gia tộc để thành công. Bởi vì với anh, đó luôn là thành tựu của người khác.”
Dạ Quốc Duy liếc con mình một cái, tức giận trên mặt đã dần dần bằng phẳng.
“Nếu có người nói tôi bám váy phụ nữ mới đạt được thành tựu, tôi muốn tìm gã đấu một
trận......” Dạ Bác Vũ không khách khí nói.
Hạ Đậu Khấu bất đắc dĩ liếc Dạ Bác Vũ một cái.
Dạ Bác Vũ nhìn ra cô muốn anh bớt tranh cãi, anh liền mím môi, tiện đà cầm tay Hạ Đậu Khấu, nhìn về phía ba ba, rất nhanh nói: “Ba, con cam đoan với ba, con và Đậu Khấu kết hôn rồi, sự nghiệp sẽ chỉ có thể đi theo hướng tốt. Xin ba tin tưởng con.”
Dạ Quốc Duy nhìn ánh mắt kiên định của con, biết nếu không phải vì Hạ Đậu Khấu, cha con bọn họ sẽ đi vào cục diện bế tắc không biết đến khi nào mới có thể đánh vỡ.
Tuy rằng, vấn đề giữa cha con bọn họ là vì Hạ Đậu Khấu, nhưng mà......
Dạ Quốc Duy nhìn Hạ Đậu Khấu ngồi bên Dạ Bác Vũ, nhìn ra khẩn trương nơi đáy mắt cô, nhưng cô lại bình tĩnh trấn an Dạ Bác Vũ. Ông nhớ vừa rồi cô không nhanh không chậm hóa giải xung đột, lại nhìn con mình che chở cô như vậy, ông phát hiện tâm mình đã có đáp án.
“Đứa nhỏ đã lớn rồi, cánh cứng rắn, tùy các người.” Dạ Quốc Duy đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
“Tùy chúng tôi là ý gì? Là quyết định để tôi ra ngoài tự lập......” Dạ Bác Vũ đứng lên theo, giọng cũng phóng lớn.
“Dạ Bác Vũ!” Hạ Đậu Khấu giữ chặt cánh tay anh.
Dạ Bác Vũ trừng mắt với cô, ánh mắt mang theo hơi nước, nhưng anh cắn răng, bắt buộc mình ngậm miệng.
Dạ Quốc Duy nhìn mà chậc chậc lấy làm kỳ, cảm thấy Hạ Đậu Khấu quả thực giống như là thuần thú sư, quản đứa con ngỗ nghịch của ông đến khắc khe.
Ánh mắt Dạ Quốc Duy giao nhau với Hạ Đậu Khấu trong vài dây ngắn ngủi, ông nhìn cô tỏ vẻ ông đồng ý.
Bên môi Hạ Đậu Khấu hiện lên một nụ cười, ngầm hiểu .
“Cám ơn Chú Dạ.” Cô nói.
Dạ Quốc Duy xoay người rời văn phòng.
“Em cảm ơn ông ta làm cái gì?” Dạ Bác Vũ hừ hừ hỏi.
“Chú Dạ đồng ý để chúng ta cùng một chỗ .” Cô mở hai tay ôm lấy anh, cười híp mắt.
Dạ Bác Vũ nhăn mày, khó hiểu hỏi:“Ông ấy đồng ý khi nào?”
“Ông ấy không phản đối, còn nói ‘Tùy các người’, không phải sao?”
“Ông ấy không tán thành, rõ ràng còn chưa tha thứ.” Dạ Bác Vũ không tin ba ba dễ nói chuyện như vậy.
“Trước đó Chú Dạ nói quyết liệt như vậy là muốn gác thang cho anh xuống nha.” Hạ Đậu Khấu thở dài, nhịn không được vỗ vỗ hai má anh.“Dạ tiên sinh, tôi thật không biết anh làm biện pháp gì để đem sinh ý làm lớn nha.”
“Âu mỹ nhân làm việc nói một là một, nói hai chính là hai, đâu giống như các người quanh
co lòng vòng, rõ ràng đồng ý lại không chịu nói.” Dạ Bác Vũ nhìn vẻ mặt cô vui mừng, gánh nặng trong lòng mới dần dần buông.
Anh thở ra một hơi, lúc này mới phát hiện thì ra chính mình không phải không cần ý kiến của ba ba như mình nghĩ, chính vì không muốn bị thương, cho nên anh đã quen xem nhẹ......
Thân mình Dạ Bác Vũ cứng đờ, đột nhiên cảm thấy mình hơi hiểu ý nghĩ của Đậu Đậu sáu năm qua.
“Cho nên bây giờ không có việc gì ?” Dạ Bác Vũ quyết định hỏi lại một lần.
“Không có việc gì . Bởi vậy, anh không cần lấy chuyện công ty kɧıêυ ҡɧí©ɧ Chú Dạ nữa, lo mà làm tốt mọi chuyện......”
“Anh sẽ được cưới vợ?” Dạ Bác Vũ ngắt lời cô, nhíu mày hỏi.
“Ừ.” Hạ Đậu Khấu ngóng nhìn anh, cười.
“Được, vậy mọi chuyện dễ bàn.” Dạ Bác Vũ cười lớn cúi người hôn cô.
“Thật sự đều dễ bàn sao?” Cô trợn to mắt, cố ý dùng ánh mắt vô tội nhìn anh.
“Đương nhiên.” Anh vỗ ngực cam đoan.
“Công ty của Tĩnh Du sắp ra mắt sản phẩm mới, gần đây muốn mở một cuộc họp báo, cô ấy hy vọng sẽ có nhiều nhà truyền thông, danh nhân đến dự. Nếu anh có thể tham dự duy trì, em sẽ thực cảm tạ anh.” Cô ngon ngọt nói.
“Sao anh lại có cảm giác lên nhầm thuyền giặc vậy nhỉ?” Dạ Bác Vũ xem thường, nhưng ý cười trên mặt cũng chưa giảm.
“Chuyện này Chú Dạ cũng đã đồng ý, anh hối hận cũng không kịp lâu.” Hạ Đậu Khấu cười nói.
Dạ Bác Vũ nhìn cô khó được nghịch ngợm tươi cười, anh mở vòng tay, ôm người làm cho anh lo lắng suốt sáu năm, nhưng cũng cho anh biết cuộc sống không phải chỉ có sự nghiệp cùng công tác, cũng khiến cho sinh mệnh của anh trở nên viên mãn này.
Tất cả đều đáng giá!
Kết thúc
Một tuần sau --
Công ty đồng hồ kim cương của Dương Tĩnh Du giới thiệu sản phẩm mới chọn tổ chức ở một nhà hàng Italy nổi danh.
Cổng vòm kiểu la mã, ngọn đèn ôn hòa, bầu không khí trang nhã. Trong sân trưng bày nhiều pho tượng thần thoại la mã, hoa tươi, nhạc cụ chuyên nghiệp càng có vẻ lãng mạn.
Hội trường, các thợ chụp ảnh các phóng viên không ngừng chụp cảnh, các siêu sao đến dự không thể chụp ít, các xí nghiệp, nhân vật nổi tiếng đương nhiên cũng không thể quên.
Vì thế, Dạ Bác Vũ vừa xuất hiện ở cửa hội trường, tuổi trẻ, anh tuấn sự nghiệp lại có thành tựu, đương nhiên hấp dẫn nhiều ánh mắt.
Nhưng mà, Dạ Bác Vũ thực buồn bực, bởi vì mới vừa rồi đình hảo xe sau, Hạ Đậu Khấu đã nói anh đi trước, nói cái gì mà truyền thông sẽ chú ý tới anh, cô không muốn ra mặt.