Chương 32
Sau này Vệ Tiếu mới phát hiện Lưu Kình có đầu óc kinh doanh hơn mình.Hai người đi dạo phố, Lưu Kình luôn có thể nhận xét về từng quầy bán hàng xung quanh, ví dụ như cửa hàng nào đẹp, cửa hàng nào vị trí chưa tốt, vân vân…nói nghe cũng có lý.
Sau đó Lưu Kình còn chọn được một cửa hàng đang chuyển nhượng ngay tại khu thương mại, liền thương lượng với Vệ Tiếu, muốn mở cửa hàng bán đồ ăn nhanh. Qua phân tích của Lưu Kình, Vệ Tiếu thấy ở đó cũng tốt, lượng người qua lại đông, chủ yếu là nằm gần khu buôn bán thương mại, chỉ cần làm thức ăn sạch sẽ vệ sinh, tốc độ nhanh một chút thì nhất định sẽ làm ăn ổn định, không thua lỗ.
Nhưng nhất thời, Vệ Tiếu rất khó xử, cậu thật sự không có nhiều tiền như vậy. Đầu óc của Lưu Kình linh hoạt hơn nhiều, đề nghị đem căn nhà mà hai người đang ở cho thuê một nửa.
Vệ Tiếu thấy phương án này không thỏa đáng, ngôi nhà dù sao cũng là do Lưu Tuyết Sinh dành cho hai người ở, nếu họ làm như vậy, để người nhà họ Lưu biết được lại sinh chuyện.
Lưu Kình thấy bộ dạng do dự của Vệ Tiếu, mới nói với cậu: “Anh cứ nghĩ trước nghĩ sau như vậy thì tới khi nào mới kiếm ra tiền? Với lại người nhà họ Lưu nửa năm chưa gọi một cuộc điện thoại, anh sợ cái gì?”
Trong khi đợi tin tức, Lưu Kình sợ gian hàng mình nhắm để lâu bị người khác hớt mất, liền vội nói chuyện tiền thuê với người cho thuê, đặt cọc, ký hợp đồng sẵn.
Nhìn cảnh Lưu Kình tỉ mỉ kiểm tra từng ổ điện trong cửa hàng, Vệ Tiếu cảm thấy như chưa từng quen Lưu Kình này bao giờ. Cũng may Lưu Kình vừa ký được hợp đồng thuê cửa hàng, liền vui đến nỗi nhảy cẫng lên ôm chầm Vệ Tiếu, vẫn giống đứa trẻ lúc trước.
Chuẩn bị xong xuôi, không khi nào Lưu Kình nghỉ ngơi, lại chạy khắp nơi xem đồ làm bếp hoặc quan sát những quán ăn nhanh khác làm ăn như thế nào. Vệ Tiếu thật ra muốn bớt việc, cảm thấy nên mở một cửa hàng trong hệ thống chuỗi cửa hàng không phải tốt hơn sao?
Kết quả mới nói ra câu đó, Lưu Kình liền càu nhàu, lắc đầu nguầy nguậy nhìn cậu, bảo: “Chẳng lẽ anh không muốn mở một chuỗi cửa hàng lớn nhất toàn quốc sao?”
Câu này vừa hỏi ra Vệ Tiếu liền giật mình, vội xoa xoa đầu Lưu Kình, nói: “Cậu không sốt mà sao hồ đồ vậy?”
Lưu Kình cong môi, nghĩ lại năm xưa ông ngoại cũng tay trắng khởi nghiệp đó thôi.
Thời đại đó còn không giống bây giờ, rất cực khổ, ông ngoại anh học làm nghề, làm ghế sofa, dần dần buôn may bán đắt, những người hàng xóm xung quanh thấy vậy cũng bắt chước làm ghế theo để kinh doanh.
Ông anh không tức giận mà ngược lại còn giúp những người đó mở rộng thị trường, kết giao bạn bè với họ, trong lúc bà ngoại anh không hiểu gì thì ông ngoại đã mua được máy làm sofa bộ. Như vậy, từng bộ từng bộ sofa ra đời, dần dần những người trong dãy phố đó đều dùng sofa ông ngoại làm.
Thế là ông ngoại anh kiếm được thùng vàng thứ nhất trong đời ông.
Lưu Kình nghĩ, mình bây giờ mạnh hơn ông ngoại lúc xưa nhiều, cũng hăng hái hơn nữa. Chỉ là Lưu Kình làm nhanh và gấp quá, Vệ Tiếu thích ứng không kịp.
Lúc này bất luận là năng lực nói chuyện làm ăn, hay khả năng thương lượng giá của Lưu Kình, đã không còn là của một cậu bé nữa.
Cùng mua một hàng hóa, Vệ Tiếu nói dông dài hồi lâu chưa xong, Lưu Kình chỉ cần nói vài câu đã ngã giá. Tuy nhiên sau khi xong việc, Lưu Kình có nói với cậu: “Những cửa hàng này làm ăn hợp tác lâu dài, em muốn để họ biết chúng ta mở chuỗi cửa hàng, rồi tự họ sẽ giúp việc làm ăn buôn bán khởi đầu của mình thuận lợi.”
Vệ Tiếu nhíu mày: “Nhưng cửa hàng của chúng ta có thể mở rộng hay không là cả vấn đề.”
Lưu Kình cười nói: “làm ăn tất phải có kế của làm ăn, vả lại đây là việc đôi bên cùng có lợi.”
Nhìn Lưu Kình ngày càng trưởng thành chín chắn, Vệ Tiếu nhiều lần muốn hỏi anh, có phải cậu nhớ ra gì rồi không? Nhưng lời mới ngang miệng mà Vệ Tiếu sờ sợ, một nỗi sợ đến chính cậu cũng không hiểu, cuối cùng không dám hỏi nữa.
Đến khi hai người ngủ chung, Vệ Tiếu thấy vô cùng xấu hổ. Bị Lưu Kình ôm chặt bằng khuôn mặt ngày càng chín chắn, cảnh tượng này càng nghĩ càng cảm thấy lạ lẫm.
Cậu thật sự không cách nào xem Lưu Kình là trẻ con nữa rồi.
Cho nên Vệ Tiếu rất mâu thuẫn trước việc ngủ cùng với anh. Lưu Kình cảm giác được điều đó, nhưng chỉ giả ngu không biết mà thôi.
Phải nhìn Vệ Tiếu ôm gôi định đi chỗ khác ngủ, Lưu Kình hoảng sợ, muốn giả bộ nũng nịu giống con nít, nhưng với tình hình đó, chưa kịp giả bộ thì anh đã chạy đến ôm chầm lấy cậu.
Vệ Tiếu sợ giật mình, Lưu Kình cũng loạn, muốn nói câu anh đừng đi thì ngược lại nói thành: “Em thích anh…”
Lời vừa dứt, Lưu Kình cũng hốt hoảng.
Vệ Tiếu như thể gặp ma, mặt giống hệt vừa mới nuốt sống con gián vào miệng. Lưu Kình cố đuổi theo để giải thích, Vệ Tiếu đã bày vẻ cậu đừng lại gần tôi nữa.
Lưu Kình trân trối nhìn Vệ Tiếu.
Tâm trí Vệ tiếu rất hoảng loạn, rối thành mớ bòng bong.
Lưu Kình cũng không ép Vệ Tiếu. Anh biết việc này phải từ từ giải quyết mới được.
Nhưng sau đó, Lưu Kình mất ngủ, trong đầu toàn hình ảnh của Vệ Tiếu. Lưu Kình tự an ủi mình, bất kể Vệ Tiếu đã bị hoảng sợ thế nào, chỉ cần cậu không ghét Lưu Kình thì anh vẫn còn cơ hội. Hôm sau khi tỉnh dậy, cả hai không tránh khỏi một phen xấu hổ.
Lưu Kình chào Vệ Tiếu, Vệ Tiếu không dám trả lời.
Bình thường ăn cơm xong, Vệ Tiếu thường dẫn Lưu Kình ra ngoài đi dạo.
Mà hôm nay, Lưu Kình ăn cơm xong, giành lấy việc thu dọn, có hỏi Vệ Tiếu có ra ngoài đi dạo không, Vệ Tiếu từ chối.
Lưu Kình cô đơn bước ra ngoài một mình.
Không biết làm sao, nhìn thấy bộ dạng Lưu Kình như vậy, Vệ Tiếu cảm thấy có chút ăn năn khó xử, do dự một lúc muốn chạy theo. Lời dù sao đã nói ra rồi, còn gì là to tát chứ?
Lưu Kình chắc là vì luôn được cậu chăm sóc nên xem cậu như người thân, nhưng trí nhớ hỗn loạn, mới có cách thổ lộ không bình thường như vậy.
Vệ Tiếu nghĩ thế, liền cất bước chạy theo.
Nhìn thấy Lưu Kình đi xa xa phía trước.
Nhà nằm nơi hẻo lánh, đường đi cũng chẳng có lấy một bóng người, chỉ có một chiếc xe minibus màu trắng đang chạy cách Lưu Kình không xa. Vệ Tiếu ban đầu không chú ý, cho đến khi chiếc xe đột nhiên tăng tốc lái đến bên cạnh Lưu Kình, xe dừng lại, cửa mở bung, từ trên xe có hai kẻ bước xuống.
Hai kẻ đó bịt mặt, vừa bước xuống thì một trái một phải chụp lấy Lưu Kình kéo lên xe.
Vệ Tiếu đang còn ở đằng xa, lập tức la lớn: “Các người làm gì vậy?”
Vừa la cậu vừa chạy tới, nhưng khoảng cách quá xa, khi tới nơi xe đã chạy rồi.
Vệ Tiếu hốt hoảng, gọi điện thoại đến cho nhà họ Lưu không dám chậm trễ nửa giây.
Sau đó cậu không yên lòng, sợ rằng chỉ báo cho mình Lưu Tuyết Sinh biết thì cũng lỡ việc, liền báo cho cảnh sát nữa. Đúng là cảnh sát đến trước Lưu Tuyết Sinh, đứng tại nơi có vết bánh xe, hỏi Vệ Tiếu tình hình cụ thể.
Vệ Tiếu lúc này đầu óc bấn loạn, cũng không biết mấy người đó từ đâu đến, là đối thủ làm ăn của Lưu Tuyết Sinh hay là người mà Lưu Kình lỡ làm gì đắc tội, nhất thời cậu càng hoảng hốt như kiến bò trên chảo lửa.
Trong lúc chống cự đám người đó, Lưu Kình có nhìn thấy hình xăm đầu con báo trên một cánh tay.
Tim đập thình thịch, anh mơ hồ nhớ ra mình đã thấy hình xăm đó ở đâu rồi, nhưng tình hình cấp bách nhất thời chưa nhớ.
Vả lại anh đang một mình chống lại bốn tên, nhanh chóng bị trói chặt, mắt bịt kín. Những kẻ đó coi anh như người đã chết, nói chuyện không thèm giấu giếm. Một người trong số chúng gọi điện thoại: “Người đã bắt được rồi,làm thế nào đây?”
Lưu Kình hồi hộp lo lắng.
Lúc đầu anh đoán những kẻ này là bọn bắt cóc tống tiền, nhưng rồi chúng lại nói chuyện không một chút e ngại hay giấu giếm gì anh, xem ra là đang cố ý hại chết anh.
Cố vùng vẫy, nhưng anh vừa cử động, tức thời bị chúng bóp cổ, một kẻ khác rút dao đâm anh một nhát, cú đâm làm anh đau đến nỗi ngất lịm đi.
Liền nghe mấy kẻ kia nói: “Chết mẹ, không phải nói đến nơi rồi mới xử hay sao? Tao phải kè kè cạnh cái xác ớn quá đi.”
Sau đó hình như xe dừng lại, Lưu Kình bị chúng lôi xềnh xệch xuống xe như lôi xác chết.
Chúng mở cốp xe và hất anh vào trong đó.
Lưu Kình biết mình không thể chạy thoát được.
Anh chỉ có thể giả chết để đánh lừa đối phương.
Chỉ cần chúng bồi anh thêm một dao nữa thì anh cũng xong đời. Lưu Kình cứ thế chờ đợi, lắng nghe chúng nói gì, anh nghe được tiếng nước chảy.
Lưu Kình không biết những kẻ đó mang anh đi đâu.
Ngoằn ngoèo mãi mới đến một xó xỉnh nào đó, anh ngược lại bình tĩnh một cách lạ thường, sự tiếc nuối còn lại duy nhất là thời gian anh được ở cùng Vệ Tiếu ngắn quá. Rõ ràng hai người quen nhau đã ba bốn năm, nhưng đến tận bây giờ Lưu Kình mới hiểu rõ thì ra anh thích Vệ Tiếu, thích đến nỗi toàn bộ sự tiếc nuối đều dành trọn cho cậu.
Sau khi dừng lại vào phút, anh bị những kẻ kia vứt ra khỏi xe.
Nước ngấm vào người, hai tay anh bị trói chặt.
Lưu Kình biết những kẻ đó vẫn đang nhìn anh bị làn nước nuốt chửng.
Anh dần dần chìm xuống.
Bản năng sinh tồn mà chính anh cũng không hiểu đột ngột trỗi lên, trong đầu Lưu Kình chỉ có một ý niệm, anh phải sống!
Nếu không Vệ Tiếu sẽ buồn.
Cuối cùng anh không thể kiên trì được nữa, cũng không biết những kẻ đó đã đi hay chưa, Lưu Kình không trông thấy gì, chỉ có thể dựa vào bản năng của mình để chống chọi với dòng nước, đầu óc anh rất tỉnh táo, cố ngẩng đẩu lên để nổi trên mặt nước.
Chân không ngừng đạp nước, cố gắng đưa người cập bờ, đồng thời giãy giụa hai tay đang bị buộc chặt ở phía sau lưng. Sau khi liên tục vùng vẫy, sợi dây cuối cùng cũng lỏng ra, ý chí ngoan cường giành lại sự sống của Lưu Kình đã giúp anh cởi trói được đôi tay, rồi cố bơi vào bờ. Vừa bò được vào bờ, Lưu Kình kéo tấm che mặt xuống, lúc này toàn thân anh đều bị thương, trên đường bị dao đâm, vết thương trên ngực còn ngấm nước, thể lực suy giảm trầm trọng.
Lúc này đang ở một nơi hẻo lánh, Lưu Kình cuối cùng cũng hiểu những kẻ đó tại sao không dừng lại lâu mà đi ngay.
Tình hình anh như vậy, đừng nói là vứt xuống sông mà chỉ cần vứt ven đường cũng đủ chết rồi. Ở một nơi hoang vắng lạnh lẽo như vậy, Lưu Kình quả thật tuyệt vọng.
Nhưng anh vẫn hít sâu một hơi, không ngừng động viên bản thân. Anh biết Vệ Tiếu nhất định đang lo lắng đi tìm.
Ôm theo niềm tin vững vàng, Lưu Kình mới có thể vực dậy được mình, cố gắng men theo hướng đường lớn để đi, vừa đi vừa bò vì không còn đủ sức để nâng người lên nữa, vết thương của anh nhiều lần cọ cả vào sỏi đá. Vật vã đấu tranh với nỗi đau xá© ŧᏂịŧ, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ độc nhất: Anh phải trở về bên Vệ Tiếu.