Chương 15
Vệ Tiếu cẩn thận đổ hết hộp kẹo đi, từ đó cũng để ý đến bà vυ' nhiều hơn. Được mấy hôm, bà ta lấy cớ việc nhà, không thể ở đây nấu nướng nữa, cuối cùng là ra đi không lời từ biệt. Vệ Tiếu nghĩ nên nhân cơ hội này đánh điện hỏi thăm đồng nghiệp làm cùng ở biệt thự nhà chính, tuy không quá thân cận, nhưng nói chung nếu gặp nhau thì vẫn tán dóc được mấy hồi. Cậu cũng không dám hỏi thẳng chuyện về bà Vương, bèn rào trước đón sau chán chê mới dò la xem ai là người thuê bà vυ' ấy. Gã đồng nghiệp tiếp chuyện có phần ấp a ấp úng, có lẽ cũng sợ nói nhiều sinh chuyện.Cuối cùng nghe Vệ Tiếu vào thẳng vấn đề luôn, gã cũng mở lòng nói đôi câu tâm ý: “Vệ Tiếu à, Lưu Kình có nhất thiết phải chăm sóc như thế không? Cậu không tìm cách mà đi đi chứ ở đó làm quái gì? Đất trời rộng lớn, nơi nào mà chẳng kiếm ăn được.”
Vệ Tiếu nghe xong, lòng càng bất an.
Chỉ có điều hiện giờ trời yên sóng lặng, chưa thấy xuất hiện dấu hiệu gì phải lo lắng cả. Lưu Kình chỉ là đứa trẻ, ngày ngày vui đùa, không xem ti vi thì cũng ra vườn đuổi bướm bắt chim, chạy nhảy khắp chốn, nếu nhìn thấy Vệ Tiếu không vui còn biết chạy đến pha trò.
Vệ Tiếu dần dần cũng thôi lo lắng thái quá, tự thấy mình đa nghi. Nhưng đúng lúc cậu an tâm chút đỉnh thì Lưu Kình lại bắt đầu biến đổi.
Thoạt tiên là biểu hiện rất nhỏ, mỗi lúc ăn cơm tay Lưu Kình lại run.
Vệ Tiếu nhìn thấy liền hỏi: “Tay cậu bị làm sao vậy?”
Lưu Kình ngơ ngác, ngồi nhìn tay mình run nhè nhẹ, lắc đầu không hiểu vì sao. Vệ Tiếu hơi lo lắng, biểu hiện này của cậu đã từng thấy ở Lưu Kình trước đây.
Lưu Kình hồi đó nghiện món thuốc lắc, để tăng hưng phấn, có khi cần một lúc nhiều viên, và mỗi lần như vậy đều xuất hiện trạng thái giống thế này. Vệ Tiếu không biết chuyện này có liên quan gì với việc lén lút đêm hôm của bà Vương mấy ngày trước không. Cậu cố gắng trấn tĩnh, hối thúc Lưu Kình tiếp tục ăn cơm.
Vệ Tiếu xem ra vẫn còn ngây thơ lắm, cậu không nghĩ rằng có người sẽ dùng thủ đoạn tàn ác như vậy để hại người, cho nên cậu đã không nghĩ đến tình huống xấu nhất. Xong bữa ăn, cậu đi tìm Lưu Kình hỏi han tình trạng sức khỏe dạo này của anh, Lưu Kình khi nghe hỏi đến sức khỏe liền tỏ ra căng thẳng, mặt đỏ gay, cắn môi không chịu nói.
Nhìn thấy anh mà cậu căng thẳng theo, lắc vai anh giục giã: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu nói đi!”
Lúc này Lưu Kình mới lí nhí: “Chỗ đi tiểu cứ cứng hoài…”
Vệ Tiếu bỗng im bặt, sững sờ nguyên hồi. Lưu Kình luôn cho cậu cảm giác rất trẻ con, cậu quên mất Lưu Kình không những đã trưởng thành mà còn từng là một đứa có lối sống tɧác ɭoạи.
Vệ Tiếu đỏ mặt khi nghe Lưu Kình nói như vậy, nhưng không thể làm ngơ, thế là ngập ngừng đáp bảo: “Ờ thì…cái đó có lúc…cũng như vậy… Cậu đừng nghĩ đến nó thì nó sẽ mềm thôi…”
Chả rõ Lưu Kình có hiểu mô tê gì không, vẫn lầm lũi cúi gằm.
Vệ Tiếu không tiếp tục hỏi, mà nhắc nhở Lưu Kình nếu thấy không khỏe thì phải tức tốc bảo cậu ngay. Nhìn Lưu Kình ngờ ngờ nghệc nghệch bước đi, cậu thở dài não nuột, lòng dạ nhấp nhổm, dường như có điều gì đó đã bị cậu sơ sểnh bỏ qua rồi. Mấy ngày tiếp theo, tay Lưu Kình không còn run nữa, nhưng người thì luôn tay luôn chân, hiếu động đến nỗi Vệ Tiếu phải giáo huấn, bắt giữ im lặng.
Lưu Kình bống nhiên trở chứng không nghe lời, cứ nhảy nhót như con khỉ cụt đuôi, chạy hết chỗ này lại bay qua chỗ khác, mồ hôi nhễ nhại. Vệ Tiếu tiến đến gần thì bắt gặp Lưu Kình đang thở hồng hộc, người trong trạng thái hưng phấn cực độ, thật sự trùng khớp với hình ảnh của chính anh trước đây khi phê thuốc.
Vệ Tiếu giật nảy, vội cầm tay Lưu Kình: “Cậu vừa ăn thứ gì mà không nói cho tôi biết hả?”
Lưu Kình vẫn không có dấu hiệu dừng lại, hai mắt không ngừng mở to, tim đập rất nhanh, người chẳng khác gì đang lơ lửng trong không trung, bị Vệ Tiếu giữ chặt cũng không có phản ứng gì, lại còn cố vùng vẫy thoát khỏi tay cậu.
Rốt cuộc Vệ Tiếu không chịu được nữa, lôi Lưu Kình đến thẳng phòng tắm, chẳng buồn quan tâm trên người anh đang mặc gì, mở ngay vòi nước, muốn mượn dòng nước lạnh giội trôi hưng phấn trong anh.
Vệ Tiếu chỉnh nước ở vị trí mạnh nhất, nước xối xả từ đầu đến chân Lưu Kình, đã mấy lần anh muốn né tránh nhưng đều không thoát được sức mạnh từ đôi bàn tay của cậu. Nước bắn tung tóe khiến Vệ Tiếu ướt nhẹp hết người, lúc nàu cậu mới sực nhớ ra mình vẫn đi giày da.
Cho dù Vệ Tiếu có muốn thừa nhận hay không, lúc này đây mọi việc đã quá minh bạch, rõ ràng mụ Vương ấy đã cho Lưu Kình cắn thuốc, nhưng ở mức độ nào thì cậu chưa biết. Cứ nghĩ đến việc đứa trẻ Lưu Kình lại vô tình nghiện ngập, thật bi đát quá chừng.
Lúc đó, một Lưu Kình lưu manh sẽ lại trở về, chơi thuốc lắc đến mụ mịóc, đàng điếm trác táng. Trước đây cậu ước Lưu Kình lên cơn thì chết quách cho xong, giờ kể cả nằm mơ, cậu cũng không nghĩ được có ngày mình lại lo lắng cho Lưu Kình.
Rồi, Lưu Kình cuối cùng không còn quậy tưng lên nữa.
Sợ Lưu Kình cảm lạnh, Vệ Tiếu vội kéo anh vào phòng ngủ thay đồ. Anh như xác không hồn, tay chân uể oải.
Vệ Tiếu đành giúp anh thay quần áo. Việc này trước đây cậu cũng đã từng làm, bất kể là cho Lưu Kình lưu manh của ngày trước hay là cho Lưu Kình bé con của hiện nay.
Vì vậy cậu tuyệt nhiên không cảm thấy phiền toái, chỉ đến lúc cởϊ qυầи cho Lưu Kình thì sự việc mới trở nên phức tạp. Cái ấy của Lưu Kình sừng sững như một túp lều vừa được dựng lên. Vệ Tiếu có phần khó xử. Cậu xả nước mạnh quá, áo quần Lưu Kình có lẽ phải thay từ trên xuống dưới, đồng nghĩa với việc phải thay luôn quần chíp cho anh.
Nhưng với trạng thái hiện giờ của Lưu Kình, Vệ Tiếu cảm thấy áy náy không nói nên lời. Cái đó của đàn ông ai mà chả giống nhau, Vệ Tiếu không sợ, cơ mà cái này không nhất thiết phải để cậu chiêm ngưỡng thế này chứ nhỉ?
Cậu cố không để những thứ ấy ám ảnh mình, nhanh chóng cởϊ áσ quần của Lưu Kình ra. Lớp quần bên ngoài không có vấn đề gì, đến khi cởϊ qυầи chíp, Vệ Tiếu thoáng do dự, động tác tự dưng chậm lại.
Đúng lúc này Lưu Kình lại bất ngờ mở mắt, hơi hơi cử động. Theo đà động đậy, cái ấy cũng đung đưa theo.
Vệ Tiếu giống như vừa xem thấy cái gì ghê gớm lắm, vội quay phắt mặt đi, cầm quần chíp nhét vào tay Lưu Kình: “Tự mặc!”
Lưu Kình đứng tại chỗ, người ngợm đờ đẫn. Suốt bao lâu vẫn cứ trạng thái đó, cậu lấy làm lạ liền sờ tay lên trán anh, phát giác nó nóng hầm hập.
Vệ Tiếu hốt hoảng không biết đây là một trong nhiều trạng thái khi nghiện thuốc, nghĩ rằng do mình dầm Lưu Kình trong nước lạnh quá lâu mà ra, vội vớ lấy chăn, thảm hay đại loại thứ gì đó quấn Lưu Kình lại, cố giúp anh toát mồ hôi. Lưu Kình thấy khó chịu, rúm ró người như con mèo hen, để mặc Vệ Tiếu làm gì thì làm.
Mãi đến lúc Vệ Tiếu đi lấy thuốc, Lưu Kình mới đưa tay rụt rè nắm mép áo cậu. Vệ Tiếu dừng lại, bất đắc dĩ nhìn Lưu Kình, cố gắng thốt lời nhẹ nhàng ấm áp nhất có thể: “Ngoan, đợi một lát tôi đi lấy thuốc rồi về ngay.”
Khi nói, cậu chợt nhận ra tim mình đau lạ lùng.