Lúc này, Diệp Thanh Đình cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Triệu Hào muốn gϊếŧ cô ta…
Đòn đó, chắc chắn bản thân mình không thể né tránh được.
Nhất thời, trong lòng Diệp Thanh Đình tràn đầy bất an, tuyệt vọng.
Xong đời rồi!
Nó sắp đến, trận đấu sắp kết thúc rồi!
9 trận đánh Khôi tinh túc đấu, cô ta đã luôn kiên trì.
Thậm chí cô ta đã giành được chiến thẳng trong 8 trận đầu.
Nhưng đây là lúc quan trọng của trận đấu cuối cùng.
Đến trận cuối này, cô ta thực sự cảm thấy bất lực?
Bản thân sẽ thua sao?
Và cứ thế mà bị Triệu Hào gϊếŧ sao?
Trong lòng Diệp Thanh Đình đầy não nề, tuyệt vọng trước tình cảnh này.
Một đôi mắt đẹp mở to, nhìn chăm chú vào Triệu Hào trước mắt.
Không cam tâm.
Không cam tâm.
Nếu cô ta sớm biết điều này, cô ta sẽ không coi thường đối thủ sau đòn kết thúc đó.
Thật đáng tiếc, thật là đáng tiếc mà.
Gô ta đã không thể thực hiện được lời hứa của mình, không thể đưa Diệp Kính Dương ra ngoài được rồi.
Lần này, người thất tín lại là cô ta.
May mà, may mà có Tân Vũ Phong.
Có lẽ Tân Vũ Phong có thể, anh nhất định có thể đưa Diệp Kính Dương rời khỏi nơi đây…
Diệp Thanh Đình tuyệt vọng, nhầm mắt lại.
Trước mặt cô ta dường như xuất hiện một hình ảnh giống như một chiếc đèn l*иg xoay.
Về cuộc sống của cô ta, hết cảnh này đến cảnh khác.
Lần đầu tiên từ bên ngoài phòng đẻ của bệnh viện, cô ta nhìn thấy.
Diệp Kính Dương nhãn nhó như một con khi nhỏ.
Ngay lần đầu, cô ta đã thấy rằng Diệp Kính Dương chắc chẩn là một đứa trẻ nghịch ngợm.
Mọi chuyện bắt đầu kể từ khi cô ta nhận ra gánh nặng của việc làm chị.
Bắt đầu hiểu rằng thế giới có bao nhiêu thành kiến và bất công đối với phụ nữ, và đấu tranh để phá bỏ định kiến và bất công này.
Từ ngày ông nội tạm thời gánh vác Long Môn.
Từ ngày Kính Dương có thể lớn lên, và có chống đỡ được toàn bộ Long Môn.
Và tất cả chuyện này, lại kết thúc như vậy sao…
Diệp Thanh Đình kiệt sức, bộ dáng cô ta chấn động, cuối cùng nặng nề ngã xuống đất.