Sao có thể thể được?
Thiếu chủ không phạt anh ta?
Đôi tay của Chu Du run rẩy, trong lúc nhất thời không biết phải làm như thế nào cho đúng.
Vẫn là những người khác của Bát Tướng Thiên Môn phải ứng lại được.
“Nào Chu Du, cậu thất thần gì chứ?”
“Đúng vậy, anh thất thần làm gì? Nhanh nói lời cảm ơn với thiếu chủ đi!”
“Đúng vậy, Chu Du còn không mau chóng cảm ơn thiếu chủ đi!”
Chu Du như là mới vừa lấy lại được tinh thần, vội vàng bắt đầu nói lời cảm ơn với Triệu Hào: “Cảm ơn thiếu chủ, cảm ơn thiếu chủ, cảm ơn thiếu chủ đã khai ân….
Triệu Hào cười lạnh một tiếng, thái độ thay đổi nhanh chóng như thời tiết nói: “Mau cút đi!”
Chu Du lập tức lăn đi, đúng thật là dùng từ lăn, nằm trên mặt đất mà lăn đi khỏi tầm mắt của Triệu Hào.
Triệu Hào cắn răng, không nói một tiếng nào. Không phải anh ta không muốn gϊếŧ Chu Du.
Vừa rồi bị kích động liền gϊếŧ Địch Kiệt, đây cũng là một ngoại lệ. Bát Tướng Thiên Môn vốn dĩ chính là của bố ruột anh ta, không phải anh ta nói động là có thể động được. Nếu không phải bởi vì vừa rồi anh ta nhất thời tức giận, Triệu Hào tuyệt đối sẽ không gϊếŧ Địch Kiệt.
Ở trong lòng anh ta, bố vẫn là có chút trọng lượng.
Nhưng mà cũng may tên Địch Kiệt này, vốn dĩ địa vị ở trong Bát Tướng Thiên Môn không lớn, hơn nữa bố vẫn luôn đang suy xét xem có muốn đổi người này đi hay.
Nói cách khác, Triệu Hào mặc dù là trong cơn thịnh nộ, cũng tuyệt đối không dám động đến Địch Kiệt.
Giống như là Chu Du của hiện tại.
Chu Du vẫn luôn là can tướng đắc lực của bố, có được sự trọng dụng của bố. Nếu vừa rồi bản thân mình động vào Chu Du, bố tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình. Nghĩ đến điều này, Triệu Hào liền cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Triệu Hào nhìn chằm chằm vào hình bóng của Chu Du, như là muốn chém Chu Du ngàn lần vạn lần, nhưng bàn tay gắt gao mà nắm chặt lại, rõ ràng là đang nỗ lực khắc chế.
Không được, ít nhất là bây giờ thì không được. Can tướng đắc lực của bố, anh ta còn không thể động.
Đáng tiếc!
Bằng không, hôm nay mỗi một người lên sàn đấu Khôi tinh túc đấu, những người thua cuộc, đều phải chết!
Trong ánh mắt của Triệu Hào, hiện lên một màu đỏ tươi, nhìn về phía người tiếp theo của Bát Tướng Thiên Môn.
Mà cùng lúc đó, Diệp Thanh Đình hít vào một ngụm khí lạnh, cau mày nhìn về phía bụng của mình.
Đây vẫn là hôm nay sau khi Diệp Thanh Đình đi tới nhà xưởng bỏ hoang, xuất hiện cảm xúc đầu tiên.
Không còn cách nào khác, có đầy gai sắt trên lưu tinh chùy, Diệp Thanh Đình bị quật vào làn da, thật sự là cực kì đau đớn, trong một khoảng thời gian ngắn, liền có chút nhịn không được.
Cũng may trước khi tới, Diệp Thanh Đình đã có sự chuẩn bị.
Bởi vì Diệp Thanh Đình, đã sớm đoán trước được hậu quả xấu nhất.
Cũng may chuyện này, so sự tưởng tượng của cô ta dễ xử lí hơn nhiều, Triệu Hào đã cho cô ta một cơ hội.