*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Máy bay ở giữa không trung, chậm rãi xoay quanh cuối cùng rốt cục ổn định hạ xuống, đôi chân của Tân Vũ Phong, cuối cùng cũng đặt xuống trên mảnh đất Vân Ninh.
Tân Vũ Phong có cảm giác bàn chân thực sự đã đạp xuống đất, mới hậu tri hậu giác phát hiện…
Chính là mảnh đất này, khiến đồng đội chiến hữu của anh, khiến bạn tốt như anh như em của anh Bạch Hứa Trạch, vùi thân nơi này!
Lửa giận của Tân Vũ Phong, cũng hậu tri hậu giác quét đến Tức giận gần như hóa thành thực thể, bỗng chốc thổi quét quanh người Tân Vũ Phong, và phạm vi đất đai mấy chục mét xung quanh.
Nháy mắt đó, cuồng phong che lấp ánh mặt trời, mây đen giăng kín trời “Dám gϊếŧ Bạch Hứa Trạch, hôm nay, Tân Vũ Phong tôi nhất định phải khiến các người, trả giá bãng máu!”
Tân Vũ Phong đứng ở tại chỗ, gắn từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi!
Kế răng, gần như cũng bị Tân Vũ Phong cần đến chảy máu!
Trong Vân Ninh này, tổng cộng có tám cứ điểm của người Đông Hoàng, lại thêm một cái sào huyệt ờ việc Tân Vũ Phong phải làm, chính là tiêu diệt từng người Đông Hoàng ở đây!
Tân Vũ Phong lòng đã định, ngẩng đầu sải bước, đi ra khỏi sân bay!
Quanh người Tân Vũ Phong, tràn đầy khí thế chấn nhϊếp người ta!
Tân Vũ Phong đi rồi, trong sân bay còn có người đang lau mồ hôi “Trời ạ, người đó lai lịch thế nào, cũng quá dọa người rồi “Đúng vậy, chỉ là đi ở bên cạnh anh ta, liền cảm thấy cả người lạnh buốt, cảm giác giống như chọc tới anh ta, thì sẽ chết!”
“Người này có phải là tội phạm truy nã, quỷ sát nhân gì đó chứ?”
“Cậu ngốc à, tội phạm truy nã quỷ sát nhân, có thể ngồi máy bay công khai như vậy sao? Nói không chừng là người của tổ chức thần bí gì đó đấy!”
“Cậu nói cũng đúng…”
Mọi người nghị luận sôi nổi như thế nào, Tân Vũ Phong đã mặc kệ.
Sau khi Tân Vũ Phong rời khỏi sân bay, lấy di động ra chuyện đầu tiên chính là đọc tin nhắn Huyền Vũ gửi đến trong điện thoại, các chỉ nhánh cứ điểm lớn của Đông Hoàng ở Vân Ninh.
Trạm thứ nhất.
Tân Vũ Phong tùy tiện chặn môt xe taxi, nói với tài xế: “Đi trung tâm thương mại Khải Việt!”
Tài xế dừng một chút, sau khi nhìn thấy nửa khuôn mặt của Tần Vũ Phong ở trong gương nói: “Nhóc con, cậu … cậu đi trung tâm thương mại Khải Việt làm gì?”
Trung tâm thương mại Khải Việt, chính là cứ điểm đóng quân thứ nhất của người Đông Hoàng.
Tần Vũ Phong nhướng mày: ‘Sao thế, bây giờ không đi trung tâm thương mại Khải Việt được sao?”
Tài xế nuốt nước miếng, nói: “Không phải, cũng không phải không đi được … Nhóc con, cậu là người bên ngoài đến phải không? Trung tâm thương mại Khải Việt đó, có một đám người Đông Hoàng, rất lợi hại khó mà dây vào, một lời không hợp sẽ thì tùy tiện ra tay đánh người, báo cảnh sát cũng vô dụng, báo cảnh sát thì ngồi không hai ngày ở đồn cảnh sát, lập tức được thả ra…
“Hiện tại người địa phương, nếu không cần thiết, kiên quyết không đi trung tâm thương mại Khải Việt, nhóc con, nếu cậu thật sự muốn đi cũng không phải không được, nhưng mà, nghe tôi khuyên một câu, nhất định đừng lên tầng cao nhất của trung tâm thương mại Khải Việt.”
Tân Vũ Phong nhíu nhíu mày, mở miệng nói: “Bác tài, bác.
cứ lái đi trước, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Tài xế ừ một tiếng, giống như là mở máy hát: “Nhóc con, là như vậy, đám người Đông Hoàng đó, một tháng trước, đột nhiên xuất hiện.”
“Lúc đầu, đều tưởng là người Đông Hoàng bình thường, điều này không phải do trăm năm trước có chút thù cũ sao?
Người Đại Hạ chúng ta, đa phần vẫn không thích người Đông Hoàng”