Một lát sau, tên ria mép kia cuối cùng đã kêu dùng trận cực hình tàn ác vô nhân đạo này. Nhưng là Tần Vũ Phong biết, toàn bộ còn chưa kết thúc.
Ria mép đi đến trước mặt Bạch Hứa Trạch: "Này, người Đại Hạ!" Bạch Hứa Trạch hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới. Ria mép tiếp tục mở miệng nói: "Có đau hay không?" Bạch Hứa Trạch vẫn như cũ không nói. Hiện tại cả người anh ấy tựa như là được vớt ra từ trong mồ hôi và máu. Tóc đã bị mồ hôi thấm ướt, dán tại trên trán.
Khóe miệng bị răng nghiến đến chảy ra máu tươi, cả nửa người cũng là máu me đầm đìa.
Ria mép nói ra: "Người Đại Hạ, chỉ cần mày thừa nhận Đại Họ không bằng Đông Hoàng của chúng tao, tao có thể tha cho mày một mạng, cứ thể để mày rời đi!"
Bạch Hứa Trạch lúc này lại có hồi âm, hai mắt nhắm chặt cuối cùng đã mở ra, âm u lạnh lẽo. "Ồ? Nói cái gì?"
"Ha ha, xem ra miệng của mày cũng không cứng rắn như vậy!"
Ria mép vừa cười vừa nói: "Tất nhiên là muốn nói, người Đại Hạ là rác rưởi! Người Đông Hoàng là thần! Rác rưởi, chỉ xứng quỳ bò dưới chân thần!"
"Được..." Bạch Hứa Trạch cười lạnh một tiếng: "Người Đại Hạ chúng tạo là cha của mày! Phi!" Bạch Hứa Trạch nói, phun một ngụm nước bọt máu bay về phía trên mặt của tên ria mép! Tên ria mép tránh không kịp, ngụm nước bọt kia trực tiếp vướng trên râu của tên ria mép. "A."
Tên ria mép nháy mắt tức giận giơ chân lên. "Gϊếŧ mày, tao muốn gϊếŧ mày! Người Đại Hạ bẩn thỉu! Người Đại Họ đều là rác rưởi!" "Thằng nhãi người Đông Hoàng cũng dám nói lời ngông cuồng!" Bạch Hứa Trạch lạnh lùng mắng nhiếc!
Khí thế của Bạch Hứa Trạch điên cuồng bạo phát, cho dù là cách qua cái màn hình cũng có thể cảm nhận được.
Giờ phút này, Bạch Hửa Trạch dường như không giống như là tù nhân bị xiềng xích trói buộc, mà là nhà sư chính nghĩa lên án mạnh mẽ bọn trộm cắp không biết xấu hổ!
Bạch Hứa Trạch tiếp tục nói: "Người ngoại quốc nhiều lần trà trộn vào để tập kích, ý đồ dò xét sức mạnh chiến đấu ở biên cương phía bắc của chúng ta. Thật sự cho là người Đại Hạ chúng tạo mắt bị mù hay sao? Chẳng qua là mở một con mắt, nhắm một con mắt, nhìn tiểu bối bọn mày tiếp tục nôn nóng và tức giận mà thôi!"
"Bây giờ chỉ là chút đau đớn da thịt đã khiến tạo cúi đầu xưng thần với hạng tiểu bối người Đông Hoàng như chúng mày sao? Đúng là giấc mộng Thiên Thu!"
Bạch Hứa Trạch nói, sắc sảo trong mắt hiện rõ! Thực lực của Tông Sư Nhất Trong Thiên bạo phát toàn diện!
Bạch Hứa Trạch đã vận dụng bí pháp, thực lực liên tục tăng lên, lấy thiêu đốt sinh mệnh làm đại giá đã vột | thẳng đến Tông Sư Nhị Trọng Thiên!
Khí thể kinh người!
Sát ý và lửa giận toàn thân gần như muốn hóa thành thực chất, cuộn trào mãnh liệt!
"Hôm nay sẽ để bọn mày nhìn xem ý chí của người Đại Hạ chúng tao!" “Gϊếŧ bọn người Đông Hoàng chúng mày, tạo không thiệt, gϊếŧ hai tên, trên đường Hoàng Tuyền cũng sẽ không bỏ qua cho chúng mày!”
"Ầm ầm ầm!”
"Bọn khốn kiếp như chúng mày dám can đảm vũ nhục quốc uy của Đại Hạ tạo, tạo liều mạng với chúng mày!"
Bạch Hứa Trạch đang nói, đột nhiên hung bạo lên, xiềng xích đặc thù kia có thể trói buộc thực lực có tu vi Tông Sư Nhị Trọng Thiên trở xuống, trong nháy mắt bị Bạch Hứa Trạch dùng sức thoát khỏi.
Bạch Hứa Trạch tàn bạo vọt về phía tên ria mép đó! Không quan tâm đến hết thảy giá phải trả! Cho dù là một kích sắp chết!
Phải biết, chỉ dựa vào trạng thái hiện tại của Bạch Hứa Trạch, vết thương chồng chất, hơi thở thoi thóp, vẫn mạnh mẽ tiến hành bí pháp lấy thiêu đốt sinh mệnh làm đại giá!
Không chết không thôi! Nhưng biết rõ phải chết, Bạch Hứa Trạch vẫn xông tới trước mặt võ sĩ Đông Hoàng như cũ!
"Soạt!"
Phản ứng của tên ria mép cũng không chậm, lúc này rút thanh kiếm Tachi bên hông ra!
Dựa vào những gì hiện ra trong video trước mắt, trình độ tu vi của tên ria mép sẽ không dưới mức Tông Sư Nhị Trọng Thiên phía!
Mũi kiếm lóe lên đối kháng với khí tức Tông Sư Nhị Trọng Thiên của Bạch Hứa Trạch!
- ------------------