“Ít nhất công tử Tân Vũ Phong cũng có tư cách lấy được một nửa số bảo vật này! Mọi người thấy tôi nói có đúng không?”
“Đúng! Nói rất đúng!”
Giọng nói của Mộc Dung Chi nhanh chóng được hưởng ứng, khiến tất cả mọi người đều hùa nhau nói rằng Tân Vũ Phong đã giúp đỡ rất nhiều cho Tây Nam Miêu Cương, giúp bọn họ đánh đuổi Tân Thiên Lâm.
‘Vốn dĩ, nếu để Tân Thiên Lâm phân phát những bảo vật này, bọn họ có lẽ sẽ không có được thứ gì!
Thậm chí bọn họ còn không biết tiếp theo Tân Thiên Lâm sẽ gϊếŧ thêm bao nhiêu người nữa!
Dù sao thì dựa theo những gì Tân Thiên Lâm đã làm trước đây, không phải là anh ta không làm được loại chuyện này!
Chưa kể lúc đầu Tân Vũ Phong đã cho bọn họ hai phần ba. Cho dù bây giờ bọn họ chủ động đưa cho Tân Vũ Phong một nửa, hoặc thậm chí chỉ để lại một phần ba cho Tây Nam Miêu Cương bên này thì bọn họ cũng cam tâm tình nguyện làm như vậy!
Bởi vì không còn cách nào khác để bày tỏ lòng biết ơn của họ với anh.
“Tên khốn Tân Thiên Lâm đó đã gϊếŧ chết bố tôi. Tôi xin cảm ơn công tử Tân Vũ Phong! Tôi sẵn lòng dành phần của mình cho công tử Tân Vũ Phong!”
“Vợ tôi đã chết dưới tay của Tân Thiên Lâm. Tôi cũng sẵn sàng hiến dâng tất cả phần của mình cho công tử Tân Vũ Phong!”
“Tôi cũng sẵn lòng!”
“Tôi cũng sẵn lòng…”
Tiếng ồn ào của đám đông càng lúc càng lớn.
Nam Tuấn Sái cảm thấy não mình đột ngột nhảy dựng lên, nhanh chóng đưa tay ra chấm dứt tuyên bố của mọi người muốn hiến dâng bảo bối cho Tân Vũ Phong.
Dù sao thì Nam Tuấn Sái đã là trại chủ của Tây Nam Miêu Cương nhiều năm như vậy. Nói về uy danh, cho dù bây giờ Tân Vũ Phong có thể tự mình đánh đuổi Tân Thiên Lâm đi chăng nữa, có được người của Tây Nam Miêu Cương kính trọng thì anh cũng không thể nhất thời chiếm mất địa vị của Nam Tuấn Sái.
Nam Tuấn Sái liếc nhìn đám đông đang im lặng, vẻ mặt có chút bất lực.
Tuy rằng mọi người đều đã ngừng nói, nhưng rõ ràng là bọn họ đều muốn gói ghém hết tất cả những đồ tốt đưa cho.
Tân Vũ Phong Lại để cho một cô gái nhỏ bé như Mộc Dung Chỉ điều khiển bầu không khí giữa mọi người. Chỉ sợ trong thời gian ngẩn, tất cả mọi người sẽ đều muốn đem toàn bộ bảo vật giao cho Tân Vũ Phong…
Đây không phải là cảnh mà Nam Tuấn Sái muốn nhìn thấy!
“Haizz …” Nam Tuấn Sái thở dài: “Tâm tư của mọi người cũng giống của tôi! Thậm chí tôi còn cảm kích công tử Tân Vũ Phong hơn mọi người rất nhiều!”
“Thế này đi! Sẽ không ai phải đem phần được chia của mình đem dâng cho công tử Tân Vũ Phong. Mà công tử Tân Vũ Phong cũng không nói sẽ lấy một phần ba.”
“Những bảo vật này chia đều cho Tây Nam Miêu Cương và công tử Tân Vũ Phong, mỗi bên một nửa!”
Nam Tuấn Sái vừa dứt lời, đám người Tây Nam Miêu Cương lập tức như bùng cháy.
“Được!”
Mọi người đều vỗ tay tán thưởng, không một ai lên tiếng phản đối.
Ngay cả khi nó đi từ hai phần ba biến thành một nửa, phần đáng lẽ thuộc về cá nhân bọn họ đều sẽ ít hơn một chút.
Nhưng không ai là không biết ơn Tân Vũ Phong!
Nếu không có Tân Vũ Phong!
Bọn họ sẽ không thể chiếm được thứ gì hết!
Thằng nhóc Tân Thiên Lâm tính tình tàn bạo, vô cùng kiêu căng Nếu để Tân Thiên Lâm độc chiếm những bảo vật bí mật này, không biết anh ta sẽ đưa ra thêm biết bao nhiêu yêu cầu vô lý hơn nữa đối với người của Tây Nam Miêu Cương này nữa!
Mộc Dung Chỉ là người phụ nữ đẹp nhất Tây Nam Miêu Cương. Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra dã tâm muốn nhanh chóng tranh giành quyền lợi của Tân Thiên Lâm Tuy nhiên, Mộc Dung Chỉ là người phụ nữ đẹp nhất Tây Nam Miêu Cương, chẳng lẽ không còn người phụ đẹp nào khác ở Tây Nam Miêu Cương?
Ai có thể đảm bảo rằng người phụ nữ của mình, vợ của mình sẽ không phải là người tiếp theo phải chịu những thủ đoạn thâm độc như Mộc Dung Chỉ đã phải chịu đựng chứ?
Không ai có thể đảm bảo điều đó!
Nhưng bây giờ, Tân Vũ Phong đã đuổi Tân Thiên Lâm đi Càng nhẹ nhõm hơn là đám người nối giáo cho giặc chính là đám kiếm sĩ Thiết Ưng giúp Tân Thiên Lâm trông coi bọn họ.
Bây giờ, Tân Vũ Phong mới nói vài câu, đã biến đám người đó thành đám cu li của bọn họ!
Đám kiếm sĩ Thiết Ưng cũng không dám có bất kỳ lời phản nàn nào!
Dù sao, vẫn còn rất nhiều người ở Tây Nam Miêu Cương!