Hoặc là, có thể tìm thần binh lợi khí khác, cũng có lợi vô cùng!
Kết quả thực sự sẽ không làm mọi người thất vọng.
Có người không ngừng phát ra tiếng kêu kinh ngạc, cũng có những người phát hiện ra nguyên liệu của trời, báu vật của đất mới, các loại thần binh lợi khí.
Đương nhiên, sau khi Tần Vũ Phong liếc mắt nhìn vài lần, không quá hiệm lạ hoặc chính mình cũng không cần tới.
Dù sao với sự nhạy bén của Tần Vũ Phong, có rất ít nguyên liệu của trời, báu vật của đất có thể giấu diếm được trước đôi mắt của anh.
Khi đến ngôi mộ này, ở gần lối vào phía trước cơ quan rất rậm rạp, hầu như không có bao nhiêu.
Vì vậy mọi người đều bắt đầu làm càn lên.
Có người không ngừng đem bộ sưu tập của mình đến, hoặc là nhặt được nguyên liệu của trời, báu vật của đất, thần binh lợi khí, đưa cho Tần Vũ Phong xem một cái.
Nếu thực sự là bảo vật, Tần Vũ Phong cũng không quá mức keo kiệt, tùy tiện bình luận hai câu. Cảnh tượng Tần Vũ Phong được mọi người săn đón, ở trong mắt của Nam Tuấn Sái, ít nhiều cảm thấy có chút không vui.
Tuy nhiên, cuối củng Nam Tuấn Sái vẫn không mở miệng nói cái gì.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước, con đường phía trước đột nhiên trở nên sáng rực.
Con đường không có rộng ra, chỉ là trở nên rất sáng súa.
Hướng vào bên trong một chút rồi hai bước đi vào, phát hiện dọc theo hai bên lối đi, trên vách tường đều được khảm dạ minh châu, bất tử ngàn năm, là vô giá.
Mà cái này che kín toàn bộ lối đi, dạ minh châu nghìn năm bất tử, cũng biểu hiện rõ ràng chủ nhân của huyệt mộ này rất tôn quý, của cải ngập trời. Chỉ là không biết, là thần thánh phương nào!
Đúng lúc này, mọi người chợt nghe thấy tiếng đàn, nghe giống như giai điệu của thần tiên.
Dường như ở phía sau màn, thực sự có một người thiếu nữ váy áo bồng bềnh, tay nhỏ đánh đàn, duyên dáng không sao kể xiết.
Trong lối đi của huyệt mộ, truyền đến âm thanh như tiếng nhạc, vốn dĩ là chuyện làm người khác phải sợ hãi.
Nhưng, rất nhanh có không ít võ giả mất đi ý thức, gật gù đắc ý, tay chân đong đưa, dường như đã đắm chìm bên trong tiếng nhạc, thuận theo đó nhảy múa.
Âm thanh thần tiên ở đường lớn, huyền diệu không dứt, như thể có thể khiến con người mọc cánh phi thăng thành tiên.
Mọi thứ xung quanh dường như trở nên mờ mịt, sẽ theo đó mà tan biến. “Hừ!”
Đột nhiên, Tần Vũ Phong nổi giận gầm lên một tiếng, từ l*иg ngực phát ra âm thanh như sư tử đang gào thét, làm chấn động lòng người!
Tần Vũ Phong cũng là đang nhắc nhở chính minh!
Tiếng đàn này thực sự là quá không hợp lí
Ngay khi Tần Vũ Phong vừa mới tỉnh táo lại, lập tức quan sát tình trạng bốn phía xung quanh.
Quan sát một hồi thật không thể tin được!
Tần Vũ Phong lắc mình nép vào vách tường, đem chính mình giấu đi.
Bởi vì tất cả các võ giả ở đây đều đang lâm vào trạng thái điên loạn, bắt đầu gϊếŧ hại lẫn nhau!
Anh một quyền tôi một chân, không hề có kết cấu, chỉ là dựa vào bản năng, lôi kéo cắn xé chém gϊếŧ nhau!
Giống như những dã thủ nguyên thủy nhất, gϊếŧ chết tính mạng của đối phương!
Cái này sao lại là âm thanh của thần thiên? Rõ ràng là muốn lấy mạng của con người.
Là âm thanh quỷ dị của Tu La!
- ------------------