Dãy núi Côn Luân, dưới đỉnh Ngọc Hư.
Bây giờ mẹ đang ở nơi này sao?
Tần Vũ Phong nghe được tám chữ này, toàn thân run rẩy càng dữ dội hơn.
Dãy núi Côn Luân, nơi này đương nhiên anh biết, đó là núi Thần của Đại Hạ, cũng là thánh địa của Đạo giáo!
Từ xưa tới nay, từ bên trong dãy núi Côn Luân này, không biết lưu truyền bao nhiêu câu chuyện thần thoại, địa thế cũng vô cùng hiểm trở, người bình thường thật sự là không có cách nào tới được.
Mà ngọn núi Ngọc Hư ở trong dãy núi Côn Luân này, chính là lấy dãy núi này làm chỗ đệm, hết mình vươn lên tầng mây, dường như là toàn bộ lãnh thổ Đại Hạ, thậm chí là trên thế giới, thì đây chính là nơi có địa thế gần trời nhất!
Núi Ngọc Hà lập tức được ca tụng là "danh lam thắng cảnh của Đạo giáo", "Núi Thần số một", không biết ra đời biết bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ. 7
Mà trong truyền thuyết, càng là môn phái lánh đời vô cùng thần bí, dùng núi Ngọc Hà làm đạo tràng của mình.
Cho dù Tần Vũ Phong có là chiến thần Thiên Vũ, cũng không có cách nào biết rõ các tin tức về môn phái lánh đời kia, anh chỉ biết được lúc môn phái kia rời núi là khi thiên hạ đại loạn, Đại Hạ còn chưa thành lập.
Tần Vũ Phong tuyệt đối không ngờ rằng, vậy mà mẹ của mình, lại ở núi Ngọc Hư!
Trước đó, Tần Thiên Vương từng chắc chắn rằng, ông ta biết chỗ mẹ mình đang ở, Tần Vũ Phong cũng tin tưởng chuyện Thượng Quan Uyển Nhi vẫn còn sống, anh cũng đang suy đoán thử xem bà ấy đang sống ở đâu.
Chỉ có duy nhất một điều anh không nghĩ tới, đó chính là núi Ngọc Hư này!
Chính là núi Ngọc Hà thần bí, một khu vực dường như là cấm địa của Đại Hạ!
Lão già Tần Thiên Vương kia có phải đang lừa anh hay không đây?
Chỉ là suy nghĩ cẩn thận một chút, cũng rất hợp lý.
Dù sao, dựa theo lời của Tần Thiên Vương, năm đó mẹ mình dường như là sống lại lần nữa.
Có thể làm ra chuyện cho người chết sống lại như vậy, cũng chỉ có kỳ nhân dị sĩ của núi Ngọc Hư, thuộc dãy núi Côn Luân này, mới có năng lực làm được điều này!
Con gái nhà Thượng Quan, cũng được coi là người có thân phận cực kỳ cao, nhưng nhiều năm như vậy lại không có chút tin tức nào truyền ra, núi Ngọc Hư hoàn toàn có năng lực như thế.
Đôi mắt của Tân Vũ Phong sáng lên, dường như bắt được cái gì đó, tiếp tục hỏi: "Vậy ông nói thử xem, mẹ tôi ở núi Ngọc Hư này, vậy vị trí cụ thể là ở đâu?"
"Trừ cái đó ra, còn có tin tức nào khác không?"
"Ví dụ như những năm này, bà ấy sống thế nào..."
Tần Thiên Vương lại không kiên nhẫn, lạnh lùng trả lời: "Không biết! Tôi chỉ biết có bấy nhiêu thôi đó!"
"Ông!" Tần Vũ Phong tức giận nhìn Tần Thiên Vương, anh thật sự không nắm chắc được là có phải Tân Thiên Vương không biết thật hay là cố ý không nói.
Cho dù Tần Thiên Vương cố ý không nói, anh cũng không có cách gì khác khui ra.
Dù sao bây giờ, Tần Vũ Phong cũng đã không còn thực lực của tông sự cấp cao, không có cách nào cưỡng ép Tần Thiên Vương mở miệng!
Nhưng đúng vào lúc này, Tần Thiên Lâm từ trên giường ngồi bật dậy.
Trong mắt trái mang theo một tia mừng rỡ.
"Thiên Lâm, bây giờ con cảm thấy thế nào rồi?"
Tần Thiên Vương vội vã không nhịn được mà hỏi thăm, Tần Thiên Lâm lại giống như không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào hai tay nắm chặt của mình, mặt mũi tràn đầy mừng rõ khôn nguôi.
"Ha ha ha!"
Đột nhiên, Tần Thiên Lâm bật lên một tràng cười điên cuồng và ngạo mạn.
Anh ta cảm nhận được rất rõ ràng, không riêng gì vết thương của anh ta đã khỏi, mà anh ta cũng không cần phải lo lắng tính mạng của mình, lúc nào cũng ở trong trạng thái nghìn cân treo sợi tóc nữa.
Càng khiến cho anh ta vui sướиɠ tột cùng, nên không hề để ý tình huống xung quanh mà cười càng thêm điên cuồng, anh ta có thể cảm giác được thực lực của mình đã tăng cao lên!
Bây giờ, ít nhất cũng đã là cảnh giới tông sư, thực lực hạng cao thủ Hổ bảng!
Mà tất cả những điều này, cũng vì anh ta nhận được cốt tủy của Tần Vũ Phong!
Tần Thiên Lâm nhìn xung quanh mình một vòng, phát hiện cái giường bên cạnh mình, vốn dĩ ban đầu thuộc về giường phẫu thuật của Tần Vũ Phong, nhưng bây giờ lại không có ai, nên vội vàng xoay người xuống giường, không để ý tới Tần Thiên Vương đang quan tâm, anh ta trực tiếp hỏi:
"Bố! Tần Vũ Phong đâu?"
- ------------------