Người được phái đến mặc áo giáp sắt nhẹ, chất liệu đặc thù, nhìn như nhẹ nhàng linh hoạt, kỳ thực nặng tới cả trăm cân.
Theo động tác của anh ta, trên thiết giáp lóe lên hàn quang nhàn nhạt, toàn thân anh ta khoác một chiếc áo choàng màu đỏ dài đến bắp chân, anh ta nghênh đón gió mạnh mà đứng lên, mái tóc ngắn đen như mực, phản chiếu trong mắt hắn chút lạnh lẽo.
Anh ta cầm một con dao hoàng gia có tên gọi là Đao Bắc Thần. Ánh mắt lạnh lẽo, lưỡi đao sắc bén cũng mang theo ý nghiêm túc sát phạt.
Một đôi giày sắt rơi trên mặt đất, tiếng bước chân vang lên đầy mạnh mẽ, thân hình cao lớn, áo khoác ngoài tung bay theo chiều gió, khí phách ùn ùn kéo đến!
Ánh sáng của mặt trời dường như đều hội tụ trên người anh ta.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Toàn bộ hơn một ngàn ánh mắt đều tụ tập ở người anh ta.
Người dẫn đầu tổ chức năm tổ chức nhìn anh ta chằm chằm.
Ngang ngược như vậy!
Tung hoành khắp nơi, vang danh khắp thiên hạ, không phải là chiến thần Thiên Vũ thì còn có thể là ai nữa?
“Chiến thần Thiên Vũ đang đến!”
Caesar lẩm bẩm trong miệng, bày ra tự thể giống như đại địch ở trước mặt, nghiêm túc chờ đợi.
Vừa rồi lúc không nhìn thấy người, dĩ nhiên là không biết đối phương thực lực thật sự như thế nào, còn dám luôn mồm lấy trên đầu bậc bề trên Thiên Vũ.
Nhưng khi Tần Vũ Phong chân chính xuất hiện, loại uy áp này, loại khí phách trên người này vẫn làm cho người ta áp lực gấp bội!
Đó không phải là người khác!
Không phải lúc trước thuận miệng mỉa mai Chiến Thần là con thỏ nhỏ gì đó, cái gì mà ranh con làm loạn sao.
Đó là chiến thần Thiên Vũ thực sự, chiến trường biên giới phía Bắc một người quát lui trăm van binh, nổi giận vì người đẹp, chiến thần Thiên Vũ một mình ổn định bốn bề!
Mọi người ở đây đều giống như lâm vào đại địch!
Tần Vũ Phong một mình đứng yên, ánh mắt thản nhiên đảo qua toàn trường.
“Cuối cùng tôi cho các người một cơ hội, tự cắt đứt cánh tay của mình rồi ngay lập tức cút ra khỏi Đông Hải!”
“Nếu không thì lò than đá bỏ hoang này chính là phần mộ nhỏ của Phiên Bang Man Di các người!”
Lời nói của Tân Vũ Phong vang vọng khắp lò than bị bỏ hoang.
Sự khinh thường trong lời nói thực sự quá rõ ràng.
Tất cả các thành viên của năm tổ chức nghe Tần Vũ Phong nói chuyện xong, trong lúc nhất thời đều cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
“Anh ta là cái thá gì vậy! Lại còn coi thường chúng ta như thế!”
“Đúng vậy, cái chết ngay trước mắt vẫn còn không biết trời cao đất dày như vậy, còn dám ở chỗ này dọa dẫm chúng ta sao!”
“Một mình anh ta làm sao có thể chống cự được hai ngàn năm trăm tinh nhuệ của chúng ta chứ!”
“Chúng ta cũng không ăn chay! Việc gì phải tự cắt đứt một tay chứ, thật sự cho rằng Đông Hải là địa bàn của anh ta sao?!”.
“Các anh em, hãy để anh ta nếm thử sự tàn nhẫn của chúng ta đi!”
“Chỉ là người của Đại Hạ cũng dám kêu gào ở trước mặt chúng ta! Gϊếŧ anh ta đi!”
“Phải, gϊếŧ anh ta đi!”
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu gào kɧıêυ ҡɧí©ɧ vang lên không dứt bên tai, trong lòng mọi người đều căm phẫn.
Dù sao lời của Tần Vũ Phong nói cũng thật sự quá ngông cuồng, luôn miệng nói muốn khiến cho toàn bộ hơn hai ngàn năm trăm người bọn họ phải tự cắt đứt một cánh tay, lăn ra khỏi Đông Hải.
Đùa gì thế?
Dựa vào cái gì cơ chứ?
Nói trắng ra, đám người ở đây trong chiến dịch này, tuy rằng đại đa số đều là chiến lực bổ sung thêm cho đầy đủ.
Nhưng chỉ cần lấy ra một người cũng đều là cao thủ thực lực cường hãn, không thể coi thường.
Bọn họ từ trước đến giờ đánh giá bản thân rất cao, làm sao có thể chịu đựng được sự khinh thường của Tần Vũ Phong như vậy?
Chưa kể đến thủ lĩnh của năm tổ chức nữa!
Trong số hai mươi thế lực hàng đầu của năm tổ chức, đó đã là người nổi bật nhất, chỉ cần xuất hiện thì tự nhiên cũng là một phe cường giả được người ta kính ngưỡng và chú ý.
Bây giờ bọn họ tụ tập cùng một phe, nói trắng ra cũng có ý tứ dựa vào thực lực cao siêu của quân bạn tiếp thêm can đảm.
Bọn họ cũng không phải rất sợ hãi Tần Vũ Phong.
- ------------------