Hoa Vũ Chiến Thần

Chương 636

Chẳng qua nếu muốn tiến dần từng bước, thi triển tự nhiên còn cần thời gian và thực chiến tôi luyện nhiều hơn.

Tân Vũ Phong nhìn thành quả nửa ngày học của Lâm Kiều Như, trong lòng anh vô cùng hài lòng. Vài năm về sau, nói không chừng Lâm Kiều Như sẽ trở thành một nữ hiệp tiếng tăm lẫy lừng trên giang hồ cũng nên!

Theo từng hồi âm thanh tập luyện của Lâm Kiều Như, sắc trời cũng dần dần tối xuống.

Tần Vũ Phong khuyên can Lâm Kiều Như, chuyện tập võ không phải là chuyện gấp gáp và hiệu quả nhất thời được, Lâm Kiều Như cũng quyết định nghe theo ý kiến của Tân Vũ Phong, trước hết luyện tập cái này rồi thôi.

Tần Vũ Phong đi theo Lâm Kiều Như và Triệu Như Lan ăn xong bữa cơm tối, rồi lại lên đường đi tới bệnh viện lần nữa, để thăm hỏi Tiêu Mặc Chiến và tướng sĩ của các phân đội nhỏ khác.

Thần Y Tiết cố ý sắp xếp cho những người này ở cùng một chỗ.

Đổi một phòng bệnh VIP cỡ lớn thành chỗ dương thương cho các tướng sĩ ở cùng nhau, bỏ bớt đi những bày biện ban đầu, chỉ giữ lại một chiếc TV, rồi chuyển những cái giường khác tới, mặc dù nhìn qua khá chật chội nhưng vẫn gọn gàng.

Bây giờ Tần Vũ Phong vừa tới, các tướng sĩ lập tức rối rít đứng lên chào hỏi:

"Xin chào Thiên Vũ đại nhân!"

Tần Vũ Phong nhìn mọi người, mặc dù vết thương của Tiêu Mặc Chiến là nặng nhất, nhưng tinh thần vẫn tốt nhất, nghĩ đến chắc có liên quan tới việc Tiêu Mặc Chiến dùng linh đan để kéo dài tính mạng.

Tần Vũ Phong nhìn các tướng sĩ sau khi được Thần Y Tiết cứu chữa, tất cả đều thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tới tính mạng, vẻ mặt và tinh thần đều là sáng láng, anh cảm thấy vô cùng vui mừng, gật nhẹ đầu:

"Mau đứng dậy đi!"

Mọi người cùng nhau đứng dậy, sau đó mồm năm miệng mười vây quanh Tân Vũ Phong, nói tới nói lui.

Dù sao ở đây cũng không phải quân đội, mặc dù trong lòng vẫn có kỷ luật nghiêm minh, nhưng có được khi ở khoảng cách gần chiến thần Thiên Vũ như vậy, họ vẫn khó tránh khỏi cảm thấy vô cùng vui sướиɠ.

Đầu tiên Tần Vũ Phong quan tâm hỏi tăm mọi người một hồi, sau đó hỏi chút vết thương của họ thế nào.

Sau khi hỏi một hồi thì mọi người đều nói là khôi phục rất tốt, Thần Y Tiết dùng chút ít nước tuyệt Thiên Sơn pha loãng ra, rồi chế thành thuốc trị thương cho họ, nên dù ít nhưng hiệu quả lại rất lớn.

Tần Vũ Phong gật đầu, anh đang định nói tiếp cái gì đó để động viên họ, thì Tiêu Mặc Chiến lại đứng lên, mặt mũi tràn đầy vẻ áy náy.

"Đại nhân Thiên Vũ, đều tại chúng tôi không cẩn thận, mới bị đánh lén bởi đội quân tinh nhuệ dưới trướng Tân Thiên Lâm, cũng không thể bảo vệ thật tốt cho cô Lâm Kiều Như, thật sự là hổ thẹn trong lòng!"

"Hơn nữa là còn không kịp thời báo tin cho đại nhân Thiên Vũ, nếu không phải đại nhân Thiên Vũ phát hiện kịp thời, rồi trở lại Đông Hải đúng lúc."

"Thuộc hạ có tội, xin đại nhân Thiên Vũ trách phạt!" Sau khi Tiêu Mặc Chiến nói xong thì lập tức quỳ xuống, mà các tướng sĩ theo động tác của Tiêu Mặc Chiến cũng vội vàng quỳ xuống trước người Tần Vũ Phong, tự xin trách phạt.

Tần Vũ Phong thở dài một hơi.

"Tân Thiên Lâm chính là tên bỉ ổi, xảo trá và hung tàn nhất, việc âm thầm đánh lén thì các người muốn cũng không địch lại, việc bị thua trong tay cậu ta."

"Sẽ phạt các người nửa tháng tiền lương!"

Tần Vũ Phong vừa nói xong lời này, lúc đầu mọi người cũng định sẽ tiếp nhận sự trừng phạt thật tốt, nhưng khi nghe lời này đều là sự chấn động và kinh ngạc tràn đầy trên mặt.

Phạt nửa tháng tiền lương, cái này mà coi là trách phạt gì đây?

Tân Vũ Phong nói tiếp: "Chỉ là sau khi các người rơi vào tay kẻ thủ, dù có bị nghiêm hình tra tấn thể nào, nhưng vẫn thề sống thề chết không nghe theo họ, cũng chưa từng nói ra mục tiêu bảo vệ ở chỗ nào, cũng chưa từng bày ra dáng vẻ đầu hàng quân thù. Tâm tính cứng cỏi, chính xác là chưa từng làm nhục danh tiếng của binh sĩ biên giới phía Bắc chúng ta, chính vì vậy xứng đáng được thưởng!"

Tân Vũ Phong dìm trước tung hô sau một hồi, mặc dù có phạt nửa tháng tiền lương, nhưng so với việc ban thưởng sau thì nửa tháng tiền lương kia, chính xác chỉ như muối bỏ bể!

Các vị tướng sĩ vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, gọi thẳng đại nhân Thiên Vũ biết thông cảm cho tướng sĩ, thưởng phạt công bằng, thậm chí có người còn cảm động tới rơi nước mắt.

Bên trong phòng bệnh, bầu không khí tràn đầy vui vẻ hòa thuận, nhận thấy được điều này nên Tần Vũ Phong cũng nở một nụ cười.

Chỉ là, Tần Vũ Phong cũng không ở đây bao lâu, rất nhanh anh đã rời khỏi phòng bệnh.

Chân trước vừa rời khỏi phòng bệnh, chân sau đã thấy Thanh Long của mười hai trung vệ thiết huyết đi theo, hình như anh ta đã đợi ở đây đã lâu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Sao vậy?" Tần Vũ Phong không hiểu sao nên hỏi.

"Đại nhân Thiên Vũ.."

Hai hàng lông mày của Thanh Long nhăn lại thật sâu: "Chúng ta tìm một chỗ dễ nói chuyện đi."

- ------------------