Chớp mắt một cái, hơn mười võ đạo tông sư tập hợp lại, vây Tần Vũ Phong lại.
“Thiên Vũ, lão phu đã đợi để đón tiếp cậu từ lâu rồi”.
“Tuổi còn trẻ mà đã luyện tới cảnh giới cao như vậy, nếu như Thiên Vũ không làm việc cho Tứ hoàng tử thì sau này chắc chắn sẽ là một tai họa lớn!”
“Tần Vũ Phong, cho dù trình độ võ đạo của anh cao thâm tới đâu thì một người cũng khó đánh nổi số đông, nhân lúc vẫn còn kịp thì cúi lạy nhận sai đi”
“Không hợp tác với Tứ hoàng tử, bây giờ chúng tôi chưa ra tay thì anh vẫn còn cơ hội đổi ý”
Mấy người này đều làm việc cho Tứ hoàng tử, ai cũng có thực lực mạnh mẽ.
Nếu như một võ giả bình thường đối mặt với tình cảnh này thì e rằng đã quỳ xuống cầu xin tha thứ từ lâu rồi.
Nhưng Tần Vũ Phong là ai chứ?
Chiến thần Thần Vũ của Đại Ninh!
Trong mắt anh, những võ đạo tông sư này cũng chỉ thường thôi!
“Hợp tác? Hợp tác với Tứ hoàng tử cướp ngôi sao? Mấy người nhận bổng lộc, hưởng ơn vua mà không trung thành với hoàng thượng, còn dám có ý đồ xấu xa như thế này!”.
Từng lời hoa mỹ của Tần Vũ Phong cất lên, chỉ với một câu “nhận bổng lộc, hưởng ơn vua” đã khiến đám võ đạo tông sư này á khẩu không trả lời được.
Lúc này, một tên võ đạo tông sư lặng lẽ đi tới phía sau lưng Tần Vũ Phong, tay phải đặt lên thanh đao bên hông, đứng thể chờ đợi.
Tứ hoàng tử liếc hắn ta một cái bằng ánh mắt ác liệt, ra hiệu cho hắn ta ra tay.
Trong nháy mắt, ánh sáng sắc bén lóe lên, dường như không khí đã bị lưỡi đao chém rách.
“Cư Hợp... Trảm!”
Tên võ đạo tông sư quát ầm lên, vung đao bổ thẳng về phía Tân Vũ Phong.
Ai cũng nở một nụ cười chiến thắng trên mặt, không gian ở đây chật hẹp, Tần Vũ Phong không thể tránh thoát được.
Chỉ trong nháy mắt, tiếng răng rắc giòn giã vang lên, Tần Vũ Phong chặn lưỡi đao bằng tay không!
Nếu không tránh được thì hung hăng đỡ đòn!
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt lên, vị tông sư này là người mạnh nhất trong nhóm bọn họ.
Chỉ kém một chút xíu nữa là leo lên được Long Bảng!
Chiêu thức nổi danh của hắn ta là Cư Hợp Trảm, đao vung là có máu chảy, không có ngoại lệ. Nhưng hôm nay lại bị Tần Vũ Phong phá được.
Hơn nữa, tay Tần Vũ Phong cứng rắn như hợp kim vậy, tiếng vang giòn giã vừa nãy từ đây mà ra.
Nhân lúc mọi người vẫn còn đang há hốc mồm đứng đấy, tiếng ken két chói tại lại vang lên, lưỡi đao theo tiếng mà gãy.
Tần Vũ Phong hừ nhẹ một tiếng, vùng lưỡi kiếm không khí, không phẫn nộ mà lại tự có hại nghiệm: “Điện hạ, chỉ với đám ô hợp này thì không ngăn cản tôi được đâu.”
Anh nói xong thì máu tươi bắn tung tóe, nửa thanh đạo cắm lên cổ vị tông sư kia, hai mắt hắn ta không có ý thức, uỳnh một tiếng, hắn ta ngã trên mặt đất không còn hơi thở.
Tất cả mọi người đều không nhịn được hít sâu một hơi, hai chân không tự chủ lùi về phía sau.
Gϊếŧ kẻ địch trong vô hình!
Chỉ mở miệng một cái đã giải quyết được một võ đạo tông sư, quá là khủng bố!
Tất thảy võ đạo tông sư ở đó đều thấy lúng túng, Tứ hoàng tử tức giận không chỗ phát tiết.
“Các người sợ gì chứ? Tần Thiên Vũ chỉ có một mình mà thôi! Ai lấy được đầu của anh ta, tôi sẽ thưởng hàng tỷ tiền vàng!”.
Giây phút này, Tần Vũ Phong vẫn bước đi liên tục, toát ra khí thế vô địch không gì sánh được của bản thân, tất cả mọi người đều cảm thấy gió dữ đang kéo tới.
Đồng thời, ánh mắt anh sắc như dao, anh quét mắt nhìn những cường giả kia, những tông sư có cảnh giới thấp hơn mồ hôi ướt đẫm sau lưng.
“Quỳ xuống!”
Tần Vũ Phong gầm lên một tiếng, rung chuyển trời đất.
- ------------------