Hoa Vũ Chiến Thần

Chương 467: Cô ấy là người hạnh phúc nhất trên đời rồi!

Vậy mà anh lại chính là chiến thần Thiên Vũ!

Người dùng sức mạnh của mình bảo vệ non sông tổ quốc, chấn động khắp bốn biển năm châu.

Trở thành huyền thoại bất khả chiến bại, huyền thoại của những huyền thoại.

Chẳng trách thống lĩnh của tám trăm nghìn cấm quân phải quỳ xuống đất dập đầu xưng thần.

Chẳng trách lão đại Cửu Môn đề độc quyền to chức trọng như vậy cũng lại đây chào hỏi.

Ngay sau đó Tần Vũ Phong nâng cao giọng lạnh lùng nói: “Khương Cửu Đỉnh, trước đây ông từng nói Khương phiệt một tay che trời, vận mệnh của tôi đều nằm trong tay các ông! Nay tôi đến nói cho ông biết thế nào mới là một tay che trời!”

“Quỳ xuống!”.

Hai chữ vô cùng đơn giản, lại như gông cườm sắt đá, không cho người ta cơ hội phản kháng.

“Ầm!”

Mọi người ở đây đều cảm nhận được một nguồn sức mạnh khổng lồ vô hình đánh ập tới, như bị núi Thái Sơn đè xuống.

Mỗi một tấc da tấc thịt, mỗi một khối cơ bắp, mỗi một cái xương cốt đều giống như đang chịu đựng áp lực cực lớn, gần như là bị xé rách.

“Rầm!”

“Rầm!”

Hai bố con Khương Cửu Đỉnh và Khương Thiên Tử đứng mũi chịu sào, cơ bản là không chống lại được luồng sức mạnh này, cả hai quỳ xuống đất, vẻ mặt tràn đầy khuất nhục.

Giống như tôn nghiêm bị người ta hung hăng giẫm đạp.

Uy danh suốt nghìn năm qua của Khương Phiệt đều bị người ta phá hủy trong chốc lát.

Khương Thiên Tử thì không nói nhưng Khương Cửu Đỉnh là nhân vật ở cấp bậc nào chứ?

Đường đường là người đứng đầu Khương phiệt, quyền thế bậc nhất, cho dù đến đầu người ta cũng đều coi là khách quý mà đối đãi.

Vậy mà hôm nay ông ta bị Tần Vũ Phong làm cho bất lực hết lần này đến lần khác.

Tuy Tần vũ Phong vẫn chưa phải là “Vua” nhưng lại mặc áo bào thêu mãng xà tương đương với một vị vua cai trị một mảnh non sông đất nước.

“Bịch! Bịch! Bịch."

Tiếng quỳ gối nhanh chóng vang lên liên tục vang lên bên trong yến tiệc.

Tất cả khách mời và Huyền Giáp vệ đều sợ hãi quỳ xuống, bọn họ run lẩy bẩy, cảm giác sợ hãi ở trong lòng thi nhau lan ra ngoài.

Ngay cả Cửu Môn Đề Đốc, Đại tướng trụ quốc, chiến thần Trung Châu quyền quý cũng đều đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

Bởi vì Tần Vũ Phong không chỉ là chiến thần Thiên Vũ, anh còn là người đứng tất cả binh tướng, thủ lĩnh của bọn họ.

Hơn nữa những chiến công hiển hách của Tần Vũ Phong cũng đủ làm bọn họ nể phục mà quỳ lạy.

Giờ phút này, bên trong yến tiệc im lặng như tờ, linh hồn của tất cả mọi người đều lo lắng sợ hãi.

Không nghi ngờ gì nữa!

Qua đêm nay thôi, mọi chuyện xảy ra đêm nay sẽ làm kinh động cả để đồ.

Uy danh của Tân Vũ Phong cũng vang rộng khắp bốn phương tám hướng.

Đứa con bị bỏ rơi năm đó của Tần Phiệt, không những bình an trở về, mà còn biến thành chiến thần Thiên Vũ.

Oai phong của chiến thần, không người nào có thể địch lại được!

“Em trai, em.”

Vân Tú Anh nhìn Tần Vũ Phong, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ phức tạp.

Có kinh ngạc, có kích động, có mừng rỡ như điên.

Những năm gần đây, cô ấy luôn mong ước Tân Vũ Phong có được cuộc sống sung túc, trở thành người tài giỏi giúp ích cho đất nước.

Nhưng cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến, Tần Vũ Phong lại còn hơn như vậy, trở thành một đại nhân vật lớn giống như rồng bay lượn trên bầu trời.

Hai đầu gối Vân Tú Anh mềm nhũn, làm bộ quỳ xuống hành lễ.

Tần Vũ Phong thấy vậy vội đưa tay ra đỡ, mỉm cười nói: “Chị Tú Anh, dù em có mạnh mẽ oai phong thế nào, chiến công có nhiều ra sao, thì em vẫn là em trai của chị! Tất cả dan chúng trong thiên hạ này đều phải quỳ lạy em, nhưng chỉ có duy nhất chỉ là ngoại lệ!”.

Nghe nói như thế, thân thể mềm mại của Vân Tú Anh chợt run lên, cảm động đến mức nước mắt tràn bờ mi.

Em trai của cô ấy, thật sự trở về rồi!

Ở thời điểm cô ấy tuyệt vọng và bất lực nhất, anh mặc chiếc áo giáp vàng kim, đi trên đám mây bảy màu, vượt qua ngàn con sông ngọn núi, đến đây cứu cô ấy.

Trên đời này, chuyện lãng mạn nhất cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi!

Vân Tú Anh bỗng nhiên cảm thấy những đắng cay mà cô ấy đã chịu đựng trong suốt mười tám năm qua giờ chẳng là gì cả.

Vì lúc này đây, cô ấy là người hạnh phúc nhất trên đời rồi!

- ------------------