Lời nói của Tần Vũ Phong như sấm dậy, vang lên từng câu từng chữ.
Đến cuối câu nói, càng giống như một lời cảnh cáo, lớn tiếng cảnh cáo tất cả mọi người.
Tuy nhiên, sau cú sốc ngắn ngủi ấy, thay vì sợ hãi, mọi người trong phòng lại phá lên cười sảng khoái.
“Hahaha...tên nhóc này uống nhầm thuốc rồi sao? Thật là muốn hỏi tội ông Dương ư?”.
“Anh ta cho rằng mình là ai, quan lớn hay quan nhất phẩm?”
“Tôi sống cả một đời, nhưng đây là lần đầu tiên được nghe tới một câu chuyện buồn cười đến như vậy!”.
Theo quan điểm của họ thì việc Dương Thiên Hải dùng quyền để điều động đội điều tra là chuyện vô cùng hiển nhiên, không có gì bàn cãi.
Được cống hiến sức lực cho Dương Thiên Hải ngược lại chính là vinh hạnh của La Cường Kiệt, ông ta làm sao có thể ý kiến được chứ?
Vui mừng còn không kịp nữa là!
Đối mặt với lời buộc tội này, sắc mặt Dương Thiên Hải trở nên u ám, giống như đã bị chọc đến tức chết.
Ông ta nhìn thẳng Tần Vũ Phong, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cậu thanh niên, rốt cuộc cậu dựa vào đâu mà dám nói như thế? Hãy nói thật với tôi, thực ra kẻ chống lưng cho cậu là vị tướng lớn nào ở phương Bắc hả?"
Theo tin tình báo của nhà họ Lăng, Tần Vũ Phong là người đến từ biên giới phía Bắc, ít nhất người chống lưng cho anh phải là một vị tướng tam phẩm trở lên.
Nguyên nhân chính là như vậy nên Dương Thiên Hải mới chịu mất mặt để biết rõ kẻ đó là ai.
“Tôi không có ai chống lưng hết!”
Tần Vũ Phong lắc đầu, tiếp tục nói: “Vì bản thân tôi...là người chống lưng!”.
Những lời nói này không giống nói dối, dường như là để giải thích một sự thật gì đó.
Tuy nhiên, khi đến tai người khác thì lại biến thành quá kiêu căng, ngạo mạn.
Dương Thiên Hải càng tức giận cười: “Cậu tuổi còn trẻ mà giọng điệu cũng lớn quá! Tôi hỏi cậu, cậu có địa vị gì, quyền lực còn cao hơn cả tôi.
sao?”
“Cấp bậc của tôi, sợ nói ra sẽ hù chết ông đó!”
Tần Vũ Phong ngạo nghễ nói, trong lời anh vừa nói tràn đầy khí phách không ai bì nổi.
Anh vốn là chiến thần Thiên Vũ, là võ tướng võ nghệ cao nhất, không có ai sánh bằng, là độc nhất vô nhị.
Cách đây không lâu, anh thậm chí còn được mệnh danh là “người đứng đầu trong một trăm vị tướng”.
Dưới một người, trên triệu người!
Cho dù là gia chủ của tám dòng tộc tài phiệt lớn, khi gặp anh cũng phải thấp hơn một bậc chứ đừng nói đến chỉ là phó thống đốc.
"Hahahaha..
Đột nhiên, Dương Thiên Hải bật cười một tiếng: “Tôi xem cậu cũng có chút thân phận, nói từ nãy tới giờ, hóa ra cũng chỉ là tên nhóc miệng còn hôi sữa với suy nghĩ hão huyền”.
“Cậu cho rằng tôi sẽ tin những lời nói viển vông đó sao? Trong toàn bộ Đại Ninh này, chỉ có một số ít tướng lĩnh cấp cao dưới ba mươi tuổi. Tôi chưa từng nghe nói về cậu!”.
“Bây giờ xem ra tám mươi phần trăm thông tin từ nhà họ Lăng là sai! Làm sao có thể có bất kỳ ông lớn phương Bắc nào làm hậu thuẫn, rõ ràng là dối trá!”.
“Các người đến đây, lập tức bắn tên hỗn xược này ngay tại đây cho tôi!”
“Cạch! Cạch! Cạch!”
Ngay sau đó, đội lính điều tra phía xa đã giơ súng nhắm vào Tần Vũ Phong.
“Ông Dương, e rằng việc này không thích hợp!” La Cường Kiệt lập tức đứng lên với vẻ mặt do dự: “Tên nhóc này tuy rằng đã xúc phạm ngài, nhưng nếu cậu ta bị bắn chết khi chưa được xét xử thì cũng khó có lời giải thích với chính phủ!”
“Không cần nhiều lời! Nếu có chuyện gì, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm mọi chuyện!”
Dương Thiên Hải tức đến phát hỏa, bị lửa giận làm cho hồ đồ, mất lý trí, chỉ mong nhanh chóng tiêu diệt Tần Vũ Phong để hả giận.
Với quyền lực trong tay ông ta, việc gϊếŧ chết một người nhỏ bé tầm thường có thể dễ dàng giải quyết..
Thạch Trì lớn như vậy, chỉ có duy nhất một người có quyền hơn ông ta, vậy mà lại có kẻ đòi định tội ông ta sao?
“Vâng, tôi hiểu rồi!”
Nghe thấy ông ta nói ra lời này, La Cường Kiệt tự nhiên không dám chống lại mệnh lệnh, lập tức lui về phía sau vài bước.
Đúng lúc này, mấy chục nòng súng đen đều nhằm vào Tần Vũ Phong. Sát khí tỏa ra bốn phía! Không khí căng thẳng tột độ!
Tuy nhiên, Tần Vũ Phong vẫn điềm nhiên bình tĩnh, không hề lộ ra một chút sợ hãi, thậm chí anh còn nhìn Dương Thiên Hải một cách thích thú và chế nhạo.
“Hừ! Xem ra còn phải thêm một tội nữa cho ông đó là coi thường mạng người, gϊếŧ người như rạ! Một kẻ sâu mọt như ông không xứng làm phó tổng đốc Thạch Trì!”.
“Tên nhóc, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Dương Thiên Hải tức giận đến mức l*иg ngực muốn nổ tung, phất tay: “Mau bắn đi! Lập tức gϊếŧ cậu ta!”.
Nghe lệnh, đội lính điều tra đó đã mở chốt bảo hiểm trên sóng và chuẩn bị bắn.
Tình thể ngàn cân treo sợi tóc! “Thưa ông, xảy ra chuyện lớn rồi!”