Dưới sự chú ý của mọi người!
Tần Vũ Phong cởi cúc áo sơ mị, trực tiếp cởϊ qυầи áo giống Hạng Hồng Vũ.
Sau đó, trong mắt mọi người hiện lên một cảnh tượng kinh hoàng.
Vết sẹo!
Những vết sẹo dày đặc!
Trên ngực Tần Vũ Phong có hàng trăm vết sẹo, chẳng chịt, nhìn mà ghê người.
Vết thương do kiếm, vết dao, thậm chí còn có cả vết đạn…
Đáng sợ nhất là vết xuyên qua ở nửa trên người của anh, gần như chặt đôi người anh.
Không thể tưởng tượng được anh đã trải qua những cuộc chiến như thế nào mà để lại nhiều vết sẹo như vậy.
Ba vết sẹo của Hạng Hồng Vũ, so với Tân Vũ Phong, lập tức trở thành vài vết xước của trẻ con mà thôi.
Hoàn toàn không cùng đẳng cấp!
“Shl”
Một lúc lâu sau mới có người lấy lại tinh thần, không kìm chế mà được hít một hơi lạnh.
“Chẳng lẽ chủ tịch Phong Vân là người liều chết?”
“Có nhiều vết sẹo như vậy, ngay cả tướng lĩnh trong quân đội cũng không khoa trương như thế!
“Anh ấy đã phải chịu đựng sự dày vò kinh khủng đến thế nào!”
Mọi người đều kinh ngạc hết lần này đến lần khác.
Và ánh mắt của Tạ Đông Chính và Quách Nam Hà lộ rõ sự ngưỡng mộ và kính trọng.
Bọn họ biết thân phận của Tần Vũ Phong, cũng biết đằng sau mỗi vết sẹo đều đại diện cho một trận chiến nguy hiểm.
Chiến công được đổi lại bằng những đau đớn thể xác!
Muốn bước lêи đỉиɦ cao của ngai vàng phải song hành với vô số nguy hiểm và đau đớn.
Vết đạn ở bụng dưới là do một lần làm nhiệm vụ ở nước ngoài, bị kẻ bắn tỉa là vua súng tại châu Âu bắn bị thương. Đạn xuyên giáp được chế tạo đặc biệt đủ sức xuyên thủng xe tăng và cũng có thể xuyên thủng cả cơ thể.
Vết kiếm trên ngực phải của anh ấy là do trận đấu với thần kiếm Tây Dương để lại, nếu chỉ cần lệch lên bên trái vài xăng-ti-mét, nó sẽ đâm trúng tim anh.
Còn vết đâm ở nửa người trên của anh là từ trận chiến đỉnh cao cách đây bốn năm.
Anh đã chiến đấu chống lại các cao thủ của mười tám nước, nhiều lần nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn sống sót, và cuối cùng phải chịu những vết thương nghiêm trọng, bẻ gấy cổ của tất cả kẻ thù, rồi gục đầu trên cột mốc biên giới!
Tần Vũ Phong chính là thân hộ mệnh của Đại Ninh!
Người đời chỉ biết anh là chiến thần trẻ tuổi nhất với tốc độ thăng cấp nhanh như cưỡi tên lửa.
Nhưng họ không biết…mọi chiến công đều đổi lại bằng sự liều mạng, bất chấp nguy hiểm của anh.
Nếu không có sự đóng góp của anh ấy thì làm sao có được hòa bình trên đất nước này?
Nếu không có trận tử chiến của anh, làm sao đất nước hưng thịnh thái bình được?
Vây mà bây giờ, Hạng Hồng Vũ vừa mới gia nhập doanh trại Thần Sách, chỉ có chút thành tích nhỏ thôi, vậy mà dám đến thách thức anh.
Thật là vô lý!
Thật là nực cười!
Lúc này, trong lòng Hạng Hồng Vũ cũng dấy lên một cơn sóng lớn.
Là một thành viên của doanh trại Thần Sách, anh ta hiểu rõ hơn ai hết những vết sẹo đại diện cho điều gì.
Nhưng anh ta vẫn không muốn thừa nhận thất bại, cũng không muốn thừa nhận mình thua kém Tần Vũ Phong.
“Hừi Có nhiều vết sẹo, không có nghĩa là anh mạnh! Chủ tịch Phong Vân, anh dám thách đấu một đấu một với tôi không? Hãy quyết đấu giữa hai người đàn ông đi!” Hạng Hồng Vũ hét lớn.
“Lại đây! Hôm nay cho anh biết trời cao đất dày là như nào!”
Tần Vũ Phong móc ngón tay về phía anh, bộ dáng dửng dưng, dường như không coi anh ta ra gì.
“A!”
Hạng Hồng Vũ tức giận gầm lên, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, sát khí gân như sôi trào.
Những người xung quanh tản ra tứ phía, vì sợ bị ảnh hưởng của trận chiến này.
“Bát cực quyền – Dựa núi!”
Hạng Hồng Vũ nổi giận đùng đùng, vừa bắt đầu đã sử dụng tuyệt chiêu.
Thân người vạm vỡ xông về phía Tần Vũ Phong như một quả đạn đại bác, với một tốc độ kinh ngạc, có vẻ dễ như trở bàn tay.
Trong quân khu biên giới phía Bắc, tất cả binh lính đều có kỹ năng gϊếŧ người!
Mà bát cực quyền cũng nổi tiếng với sự mạnh mẽ của.
Dựa núi là chiêu cuối trong bát cực quyền!
Ở cảnh giới thấp thì có thể bẻ gấy cây to vài người ôm không xuể.
Cảnh giới cao hơn có thể làm rung chuyển các ngọn đồi và đánh bay các xe bọc thép.
Hạng Hồng Vũ là nhà vô địch chiến đấu của toàn quân, anh ta là người có thực lực vô song, hiếm khi gặp đối thủ.