Đúng vậy!”
Lâm Hoàng Quân gật đầu: “Anh Hồng Vũ và chị mới là trời sinh một cặp!
Đáng tiếc thay, anh Hồng Vũ đã di lính, mới để cho con cóc Tần Vũ Phong ăn được thịt thiên nga!”
Khi nghe thấy cuộc nói chuyện này, trên khuôn mặt của Lâm Yến Vân bỗng lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Hạng Hồng Vũ!
Đây là người thanh mai trúc mã với cô ta, là mối tình đầu.
Tuy nhiên, vào năm Hạng Hồng Vũ 18 tuổi, thì anh ta đã bị gia đình gửi đi lính, và đã gia nhập vào một chiến đội | đặc biệt bí ẩn nào đó, kể từ đó đã cắt đứt mọi liên kết với thế giới bên ngoài.
Nếu không, Lâm Yến Vân cho dù có như thế nào cũng sẽ không nghe theo mệnh lệnh của ông nội mà gả cho Tần Vũ Phong.
“Đã đến nước này rồi, còn nhắc đến Hồng Vũ thì có lợi ích gì chứ?” Lâm Yến Vân bất lực.
“Chị, em nghe nói, anh Hồng Vũ gần đây muốn quay về Dương Hải!”
Lâm Hoàng Quân bí ẩn nói.
“Thật không?”
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Yến Vân sáng lên, sau đó lộ ra vẻ mặt khó xử: “Cho dù Hồng Vũ có trở lại thì có ích gì chứ? Kẻ thù bây giờ của chúng ta là chủ tịch Phong Vân đấy…Cho dù Hồng Vũ có biểu hiện tốt trong quân đội, cũng khó có thể chống lại chủ tịch Phong Vân đúng không?”
“Bất kể như thế nào, đây cũng là một cơ hội! Chỉ cần có một tia hi vọng, cũng không thể từ bỏ! Chị, không lẽ chị cam tâm…để cho đồ cặn bã Tần Vũ Phong đó, tác oai tác oái cưỡi trên đầu của chúng ta sao?” Lâm Hoàng Quân nghiến răng nói.
Lâm Yến Vân bị cậu ta thuyết phục bèn gật đầu: “Được, gần đây chị sẽ tìm thời gian, đến nhà họ Hạng một chuyến, thử vận may cũng được!”
Mặt khác.
Sau khi cảnh cáo xong nhà họ Lâm, Tần Vũ Phong không có trở về biệt thự số 66, mà là đến toà nhà tập đoàn Phong Vân.
Đêm qua, ông Kiều Bát dẫn theo Huyết Lang, xông vào toà nhà tập đoàn Phong Vân, gây nên không ít sự náo động.
Tuy nhiên, đích thân Tần Vũ Phong ra tay, không chỉ giải quyết Huyết Lang, mà còn ném ông Kiều Bát từ trên tầng cao xuống, đập tan thành thịt bằm.
“Đùng!”
Đột nhiên, Tiêu Mặc Chiến đẩy cửa đi vào, nhanh chân bước đến cung kính báo cáo: “Chiến thần đại nhân, chỉ còn lại nửa tháng thì đến lễ trao quân hàm rồi ạ! Ngài đã ở ẩn ba năm rồi, biên giới phía bắc như rắn không đầu, có nhiều người trong trại Thần Sách đã nghỉ hưu, nhưng cũng gia nhập theo nhiều người mới! Lần này, tôi đã phái người anh em mới gia nhập đến gặp ngài!”
“Làm tốt lắm!”
Tần Vũ Phong gật đầu.
Sau khi nghe thấy ba từ “trại Thần Sách”, anh lại nghĩ đến ngày tháng chót vót lẫm liệt lúc trước.
Không ai không biết được, chiến thần Thiên Vũ, độc nhất vô nhị, nuốt trọn như hổi Và dưới trướng của chiến thần Thiên Vũ, tinh nhuệ nhất dũng mãnh nhất chính là “trại Thần Sách”!
Mỗi một chiến binh, đều là lựa chọn cặn kẽ, xuống núi như hổ, xuống biển như thuồng luồng.
Dưới sự chỉ huy của Tần Vũ Phong, trại Thần Sách đã đạt được vô số chiến công!
Vì vậy, trong quân đội cũng lưu truyền một câu nói như vậy…
Trại Thần Sách không quá mười ngàn, quá mười ngàn bất khả chiến bại!
Tất cả các chiến binh, đều có thể tham gia trại Thần Sách, là một vinh quang cao nhất trong cuộc đời họ.
Còn Tần Vũ Phong chính là thủ lĩnh tinh thần tối cao của họ, nói sao làm vậy.
“Đúng rồi, đại nhân, lần này còn có một vài giống tốt, đều là những vị tướng lĩnh, xứng đáng để huấn luyện!”
“Nhất là người tên là Hạng Hồng Vũ, trong cuộc thi quân sự năm ngoái, đã giành được chức vô địch trong ba hạng mục chiến đấu; bắn súng và mai phục, được xem là một nhân tài hiếm có!”
Tiêu Mặc Chiến nói.
“ồ?”
Tần Vũ Phong nhướng mày.
Phải biết rằng, cuộc thi toàn quân, là một cuộc thi hàm lượng vàng cao nhất, hàng chục triệu binh lính của nước Đại Ninh đều đăng ký tham gia.
Có thể nổi bật giữa rất nhiều người như vậy, có nghĩa là Hạng Hồng Vũ này quả thực có bản lĩnh!
Tất nhiên, Tân Vũ Phong cũng không quá ngạc nhiên.
Suy cho cùng thì trước đây, anh đánh bại tất cả mọi anh hùng, vượt qua tất cả các cuộc thi, giành được chiến thắng lớn, tạo nên một huyền thoại không ai sánh bằng.
Tiêu Mặc Chiến đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lại lên tiếng: “Tuy nhiên, tính tình của Hạng Hồng Vũ quá nóng nảy, không chịu sự quản lý, thích gây chuyện, cần phải rèn luyện tính tình!”
“Không sao, tôi thích nhất đâm chọt!”
Tần Vũ Phong lộ vẻ tự tin, cười và nói rằng: “Dẫn binh giống như con đại bàng chịu khổ, phải khai quật tất cả tính hung dữ, máu lạnh, tính gϊếŧ người, | nghiền nát mọi phương diện của anh ta, từ đó về sau, anh ta mới cúi đầu nghe lệnh, làm theo lời khuyên của cậu!”