Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều xôn xao.
“Làm sao có thể chứ?”
“Đứa con gái riêng Lâm Kiều Như kia, có quan hệ gì với chủ tịch của Phong Vân?”
“Đúng vậy đó… Yến Vân, không phải cháu nhầm lẫn gì đó chứ?”
Phần lớn người nhà họ Lâm đều thảo luận, tất cả đều đưa ra nghỉ vấn, vốn dĩ không thể tin được.
“Các chú các bác, trong giai đoạn quan trọng như thế này, sao cháu có thể lừa mọi người được chứ?”
Lâm Yến Vân cũng lo lắng: “Lời nói này, là chính miệng chủ tịch của Phong Vân nói! Theo cháu thấy, có thể là anh ta đã nhìn trúng khuôn mặt của con khốn đó, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, ra mặt thay nó!”
Nghe nói như thế, mọi người nhà họ Lâm đều im lặng.
Không thể không thừa nhận!
Nhan sắc trên khuôn mặt của Lâm Kiều Như, nghiêng nước nghiêng thành, là người con gái có nhan sắc tuyệt trần.
Cho dù là ngành giải trí Đại Ninh, cũng không tìm ra bao nhiêu người có thể so sánh với cô, đặc biệt là trên người cô có khí chất điềm đạm đáng yêu, làm cho người khác sinh ra ý muốn bảo vệ.
“Trưởng họ, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Lập tức có người hỏi.
“Chẳng lẽ lại… Thực sự đi cầu xin con nhóc kia?”
“Lúc trước mới vạch mặt, buộc cô †a phải chấp nhận nguyện vọng kia, bây giờ lại đi cầu xin, chỉ sợ cô ta không có dễ nói chuyện như vậy!”
Lâm Đông Hải chau mày, im lặng một lúc lâu, ông ta quay người nhìn về phía con trai của mình Lâm Tử Hiên.
“Tử Hiên, con là cậu lớn nhà họ Lâm, vậy con đại diện, đến chỗ Lâm Kiều Như xin tha đi! Cho dù như thế nào, cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì vận mệnh của nhà họ Lâm, đều nằm trong tay cô ta!”
“Vâng, giờ con đi ngay!”
Lâm Tử Hiên gật đầu, không dám chậm trễ, nhanh chóng lái xe đi ra ngoài.
Một lát sau, ở trong khu nhà nghèo.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Một loạt tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, đánh thức Lâm Kiều Như đang ngủ say.
“Ai đó?”
Cô rụt rè hỏi.
“Là tôi, Lâm Tử Hiên!”
Nghe nói như thế, Lâm Kiều Như sợ tới mức lạnh run, cuộn tròn cơ thể của mình.
Không lâu trước, Lâm Tử Hiên mang theo một đám lưu manh tới đây, may mắn có Tần Vũ Phong ở đây, mạnh mẽ ra uy, nếu không hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.
Bây giờ Lâm Tử Hiên đột nhiên xuất hiện, cô cho rằng đối phương đến báo thù!
“Kiều Như, đừng sợ, có anh ở đây!”
Tần Vũ Phong nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó đi ra mở cửa.
“Ồ? Thằng nhãi này, đã trễ vậy rồi, sao mày vẫn còn ở đây? Chẳng lẽ bọn mày sống chung với nhau?” Lâm Tử Hiên nhìn thấy Tần Vũ Phong, sững SỜ.
“Liên quan gì đến anh?” Tần Vũ Phong hỏi lại.
Lâm Tử Hiên bị sặc đến sắc mặt khó coi, nhưng chỉ có thể chịu đựng, quay người nhìn về phía Lâm Kiều Như, bày ra một khuôn mặt tươi cười.
“Kiều Như, lần này tôi tới đây, là đại diện cho dòng họ, tới xin lỗi cô!
Những năm gần đây, nhà họ Lâm chúng ta đã mắc nợ cô quá nhiều, thực sự xin lỗi!”
Nói xong, hắn ta trực tiếp cúi người, cúi thật sâu.
Góc 90 độ!
Nhìn thấy một màn bất ngờ này, Lâm Kiều Như chẳng những không vui mừng, ngược lại còn lo lắng hơn.
Lâm Tử Hiên từ trước đến nay ngang ngược, hôm nay đột nhiên tới đây xin lỗi, thật sự vô cùng đáng sợi “Không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm! Lâm Tử Hiên, anh đây là đang chơi trò gì thế?” Cô nhịn không được “Chuyện này…” Lâm Tử Hiên do dự một lát, vẫn giải thích: “Vừa rồi, chủ tịch của Phong Vân đưa ra điều kiện… chỉ cần nhà họ Lâm xin cô tha thứ, nhận được sự tha thứ của cô, anh ta sẽ lập tức chịu giơ cao đánh khết”
“Cái gì?”
Lâm Kiều Như kinh ngạc: “Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô và chủ tịch của Phong Vân vốn dĩ không quen không biết, thậm chí còn chưa từng gặp mặt, đối phương sao có thể thay cô ra mặt được?
“Kiều Như, theo như tôi thấy, chủ tịch của Phong Vân chính là vừa ý khuôn mặt xinh đẹp của côi Ai… Cô thật sự là gặp may, bay lên đầu cành liền biến thành phượng hoàng! Còn ngơ ra đấy làm gì vậy, mau gọi điện thoại cho chủ tịch của Phong Vân đi, để cho anh ta giải trừ lệnh phong sát!” Lâm Tử Hiên nhịn không được thúc giục.
“Khoan đã”
- ------------------