Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1947

Triệu Khương Lan bị giam trong ngực của Mộ Dung Bắc Uyên, sự bi thương to lớn bao trùm lấy nàng.

Hôm qua che giấu không bộc phát cảm xúc, bây giờ cuối cùng cũng được được bộc lộ trong cơn mưa lớn này.

Nàng đau đớn khóc rống lên, cơ thể rung mạnh ở trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên.

Mộ Dung Bắc Uyên lo nàng bị cảm lạnh, chờ tâm trạng của nàng hồi phục được chút thì dứt khoát thoáng cái bế ngang người nàng lên, trực tiếp đi về Tịch Chiếu Các.

“Tịnh Sở, Mai Hương, chuẩn bị nước ấm cho vương phi tắm. Bổn vương phải đi thượng triều rồi, các ngươi hầu hạ nàng ấy nghỉ ngơi, bất luận như thế nào cũng không để cho nàng ấy mệt mỏi.”

Hai người không ngớt lời đồng ý, Mộ Dung Bắc Uyên hôn lêи đỉиɦ đầu Triệu Khương Lan một cái, thay y phục lại rồi tiến cung.

Ngoại trừ nhớ mong Triệu Khương Lan, hắn vẫn còn nhớ đến độc tố trong thân thế của Chiêu Vũ đế.

Chuyện Chiêu Vũ đế trúng độc Ly Hận đã bị Tần Khâm chặn lại, nên tin tức vẫn chưa bị truyền ra bên ngoài.

Chỉ là cuối cùng Chiêu Vũ đế như thế nào, hắn vẫn chưa biết.

Chớp mắt đã đến lúc thượng triều, Mộ Dung Bắc Uyên tìm đến Tần Khâm trước một bước.

“Tần đại nhân, ngươi lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ phụ hoàng, vậy tình hình của người tối hôm qua chắc ngươi cũng rõ. Phụ hoàng cuối cùng là như thế nào?”

Tần Khâm ngưng lại lắc đầu: “Bẩm điện hạ, hoàng thượng bắt đầu từ giờ tý đã đau đớn không thôi, một lần đau đến hôn mê, thái vi cũng hết cách. Cho nên sáng nay, tình trạng của hoàng thượng không thể thượng triều sớm được.”

Mộ Dung Bắc Uyên hít một hơi thật sâu: “Cái gì?”

Nếu không phải Mộ Dung Bắc Uyên để hắn ta gặp nữ nhân kia lần cuối thì mọi chuyện cũng sẽ không phát triển đến nước này.

Hắn cảm thấy tự trách sâu sắc, một đêm này là chuyện nhỏ, nhưng hiển nhiên sau này đêm nào cũng sẽ như thế.

Thiên tử thân thể lâm bệnh, giang sơn làm sao có thể vũng chắc được?

Tần Khâm móc từ trong tay áo ra một đao thánh chỉ: “Điện hạ, thực không giám dấu diếm, đây là thánh chỉ mà hoàng thượng đã lệnh cho hạ quan phải đọc ở buổi thượng triều sớm. Hoàng thượng muốn sắc phong người làm thái tử, ở tại Đông Cung, từ nay về sau sẽ lấy thân phận người kế vị để giám sát việc nước.”

Mộ Dung Bắc Uyên nhanh chóng xem qua nội dung của thánh chỉ, ngón tay của hắn cầm thật chặt mép vải, trong lòng không yên.

“Thái tử”, “Người kế vị”, “Giám sát việc nước”…

Đây là những chữ mà trước đây hắn tránh còn không kịp, trong thời khắc này lại như một tảng đá nặng trịch đặt ở trên vai hắn.

Hắn không muốn, nhưng đưa mắt nhìn xung quanh, trong triều đều không có ai.

Thân là hoàng tử, phần trách nhiệm này rơi xuống đầu hắn, sau lưng hắn là vô số bách tính và muôn dân trăm họ.

Hắn không thể lại chỉ lo cho bản thân mình, chắc chắn phải cứu giúp thiên hạ.

Mộ Dung Bắc Uyên khép thánh chỉ lại: “Bổn vương có thể giám sát quốc gia, nhưng bổn vương, không làm thái tử.”

Vẻ mặt Tần Khâm khẽ biến đổi: “Điện hạ, bây giờ không phải là lúc bốc đồng. Nếu như người không tuân theo ý chỉ, trong lòng hoàng thượng khó mà yên tâm được, càng không có lợi cho việc hồi phục. Hạ quan biết người không thích tranh chấp quyền thế, nhưng ngay lúc này người là lựa chọn tốt nhất, không ai có thể thích hợp hơn người được nữa.”

Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu: “Đợi đến lúc tuyên chỉ, ngươi chỉ cần lướt qua thái tử và ý chỉ người kế vị là được rồi. Bổn vương sẽ dùng thân phận của Thần Vương để giám sát quốc gia, Tần Khâm, dù sao thì cũng chỉ là giám sát quốc gia, đâu chắc chắn phải trở thành người kế vị. Điều mà Thịnh Khang đang phải đối mặt là hết sức khẩn cấp. Nhưng bổn vương không tin Sơn vương sẽ mãi mãi không thể khỏe mạnh lại được, bổn vương chắc chắn rồi huynh ấy sẽ về lại Đông Cung một lần nữa. Nếu thay đổi vị trí của thái tử nhiều lần sẽ không có lợi đối với tình hình chung của triều đình, chắc ngươi cũng đã rõ.”

Tần Khâm đương nhiên hiểu nỗi khổ của Mộ Dung Bắc Uyên.

Vị trí của thái tử giữa chừng lại bị thay đổi, lúc Mộ Dung Bắc Quý ở Đông Cung, mặc dù hắn cũng tính là đã tận tâm tận lực, nhưng cũng vì vậy mà các thế lực trong triều lại chia cắt nhau.

Tần Khâm không rõ tâm ý của người bề trên, chỉ biết người cố tình leo lên vị trí đó.