Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1877

Nha hoàn lườm một cái: “Mấy cái thứ này mà cũng không biết xấu hổ đòi lấy ba trăm lượng bạc hả?”

Nhóc mập và Triệu An Linh đưa mắt nhìn nhau, cười khúc khích: “Ba trăm lượng hả? Còn chưa đủ tiền công của chúng ta nữa.”

Vẻ mặt quận chúa Minh Châu thay đổi: “Thứ đồ chơi này mà muốn lấy ba ngàn lượng thì có hơi đắt rồi đó. Làm sao bổn quận chúa biết được các ngươi sẽ không lấy đồ kém chất lượng đến lừa gạt ta?”

Triệu An Linh chậc chậc hai tiếng: “Quận chúa, người thật là thú vị đó. Trước đó ta cũng đã nói rồi, đây là bảo vật trấn tiệm, nếu thật sự chỉ bán giá ba ngàn lượng, vậy còn đáng để chúng tôi phí thời gian lấy ra đây cho người xem sao?”

Nàng ấy lập tức kéo cao giọng phun ra một con số: “Thực không dám giấu giếm, một hộp trang sức này, không nhiều không ít, vừa đúng ba mươi ngàn lượng!”

“Cái gì?”

Quận chúa Minh Châu và nha hoàn cùng lúc lên tiếng hỏi lại, đều cảm thấy khó mà tin nổi.

“Các ngươi chắc chắn là đang lừa gạt, mấy thứ hàng rởm! Thứ mà bổn quận chúa còn chưa từng nghe nói đến, các ngươi lại mở miệng đòi ba vạn lượng bạc, thực sự là cực kỳ hoang đường. Lừa người ta cũng phải có mức độ, bổn quận chúa mới không tin trong trời đất này lại có cục đá đắt đến thế.”

Triệu An Linh đóng hộp trả lại cho nhóc mập: “Đi, khách mua không nổi, vẫn cứ cất vào cho cẩn thận đi.

Có điều có mấy người nhà mua không nổi thì thôi, lại còn mở miệng gieo tiếng ác nói người ta bán hàng rởm. Rõ ràng là bản thân mình không có mắt nhìn lại giội nước bẩn lên người người ta.”

“Ai mua không nổi, ngươi là đồ rác rưởi ở đâu ra cũng xứng nói chuyện với quận chúa nhà chúng tôi như thế chứ? Quận chúa của chúng tôi từ nhỏ có thứ gì tốt mà chưa từng thấy qua, nào phải loại dân thường như ngươi có thể coi rẻ.”

Triệu An Linh thuận miệng nói thêm tên của vài loại đá quý hiếm khác rồi hỏi ngược lại quận chúa: “Những loại ta vừa mới nói kia, quận chúa có từng nghe tới chưa? Xem dáng vẻ mờ mịt này hẳn là cái gì cũng chưa từng nghe tới đi, vậy mà cũng dám nói mình biết nhiều hiểu rộng, sắp làm ta chết cười rồi.”

Quận chúa Minh Châu tức đến mặt mũi trắng bệch: “Ngươi bớt bịa chuyện lừa gạt ta đi.”

Nhóc mập ở bên cạnh tiếp lời: “Vị tiểu thư cũng không có lừa gạt người đâu. Những thứ nàng ấy nói tiểu nhân cũng đều đã nhìn thấy tận mắt, hơn nữa nha hoàn này của người mắng người khác là rác rưởi thì cũng thôi đi, dám mắng vị trước mắt ngài đây, chuyện này thật là tùy tiện mắng lên đầu hoàng thượng, bị truyền ra ngoài là sẽ bị rơi đầu.”

Mí mắt quận chúa Minh Châu giật giật, còn đang gắng gượng.

“Không thể, ngươi sẽ không nói cho bổn quận chúa biết nàng ấy là vị hoàng thân quốc thích nào đó chứ.”

Triệu An Linh lúc này mới không nhanh không chậm kéo kéo ống tay áo lên lộ ra một chiếc vòng tay trên cổ tay tinh tế.

Vòng tay trên tay nàng ấy không phải làm từ thứ gì khác mà chính là được làm từ đá Sắc Sắc.

Nha hoàn tinh mắt bấy giờ hô lên: “Ta đã nói các ngươi lừa gạt người khác mà. Thứ mà ai cũng có thể đeo lại còn dám không ngượng miệng nói là cống phẩm, mấy thứ tào lao này căn bản không xứng với quận chúa nhà ta!”

Triệu An Linh giơ cánh tay lên, huơ huơ trước mặt quận chúa, sau đó nhìn về phía nha hoàn vừa hô lên: “Trợn to mắt của ngươi lên mà xem, xem cho kĩ vòng tay này được làm từ đâu.”

Nha hoàn khinh thường đọc dòng chữ nhỏ trên kim bài treo bên dưới vòng tay: “Ty trân cục, chỗ này là cái chỗ quỷ quái nào?”

Quận chúa Minh Châu nghe thế bỗng hết hồn, cũng không thèm quan tâm những thứ khác, một tay bắt lấy tay của Triệu An Linh nhìn kỹ.