Thế nhưng lại vô cùng quan tâm tình trạng bệnh tình, dáng vẻ cũng khiến người ta nghĩ ngợi.
Vậy không lẽ là… Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ tới La Tước từng nói, trước đây ở trong hỗn chiến Liên Tư Thành âm thầm dẫn hơn một trăm người ngựa từ trong thành trốn thoát.
Đến nay nơi ở còn chưa xác định, khắp nơi cũng không tìm thấy tung tích của Liên Tư Thành.
La Tước đã phái người canh gác ở các cửa khẩu đầu ngõ quan trọng, một khi thấy động tĩnh khác lạ của hơn trăm người, sẽ lập tức báo cáo.
Có điều trì trệ không thấy động tĩnh, vì vậy bọn họ cũng đang suy đoán, Liên Tư Thành có phải đang lén lút ẩn náu ở nơi nào đó.
Lần này dịch bệnh bùng phát quá đột ngột, bọn họ cũng không dành ra nhân lực tới kiểm tra cẩn thận.
Nói không chừng thật sự có thể để Liên Tư Thành đυ.c nước béo cò.
Nghĩ tới đây, Mộ Dung Bắc Uyên liền nhìn chăm chú hai người này.
Chỉ thấy bọn họ nhìn dáo dác tứ phía, rõ ràng là từ nơi không xa của làng Phong Lam quanh quẩn một vòng rồi mới xoay người quay về.
Mộ Dung Bắc Uyên trốn ở trong tối, vận dụng khinh công theo dõi dọc đường, cuối cùng lại tới một thị trấn nhỏ cách không xa.
Hắn nhìn hai người đó tiến vào trong một cánh cửa ở phía sau con đường.
Vừa muốn phi thân tới đỉnh tường, trốn ở trong cây cao mà nhìn.
Nhìn về phía sân trước mặt, chỉ có thể nhìn thấy vài người đàn ông đi lại.
Có điều hình dáng của những người đàn ông này tương tự nhau, trang phục cũng giống, hơn nữa không giống như thị vệ của những gia đình giàu có, càng giống như người ở trong quân ngũ.
Mộ Dung Bắc Uyên càng tỉ mỉ nhìn, chỗ sân gần bức tường còn có một hàng bia ngắm.
Nếu như là cung thủ, rất có khả năng ngày ngày luyện tập.
Thời gian hắn ở trong đây, cũng không nhìn thấy bóng dáng của bất cứ người phụ nữ nào.
Một phủ trạch bình thường, đừng nói là phu nhân tiểu thư trong nhà, ngay cả nữ tì cũng hoàn toàn không có.
Mộ Dung Bắc Uyên âm thầm ghi nhớ vị trí, lập tức tìm được một con ngựa ở không xa, quay trở lại đại doanh Thành Vô Tuyết.
La Tước nghe nói Mộ Dung Bắc Uyên đã trở lại doanh trại, lập tức chạy tới gặp hắn.
“Điện hạ, cuối cùng người đã quay về rồi!”
Mộ Dung Bắc Uyên vẫy tay: “Đừng vội vàng chào, có chuyện quan trọng. Bây giờ ngươi lập tức điều năm trăm binh lính đi cùng với bổn vương, ta đã phát hiện ra sơ nơi ẩu náu của Liên Tư Thành rồi.”
Nghe tới đây, La Tước đột ngột ngẩng đầu.
“Làm sao mà ngài biết được?”
“Bổn vương ngẫu nhiên phát hiện hai người trong âm thầm quan sát làng Phong Lam, hơn nữa trang phục của bọn họ hơi giống binh lính, ngựa cưỡi cũng cao lớn dũng mãnh giống như ngựa chiến. Vì vậy bổn vương không yên tâm, đi theo bọn họ, nhìn thấy những người đi lại trong sân đều có dáng vẻ giống đàn ông, còn có bia luyện bắn, hoàn toàn không phải nhà của người bình thường.”
Nghe thấy lời tường thuật của hắn, La Tước cũng nghi ngờ theo.
Để tránh bứt dây động rừng, bọn họ không dám đưa quá nhiều người theo.
Lời của Mộ Dung Bắc Uyên đưa năm trăm binh lính đúng là phù hợp nhất.