Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1803

Sau khi lính canh nhìn thấy hắn liền bị dọa ngốc rồi, làm gì dám chặn lại nữa.

Đợi sau khi hắn ta cưỡi ngựa đi vào, người bên cạnh mới dậm chân.

“Ai da, sao bọn ta lại để Thần Vương điện hạ đến nơi nguy hiểm như vậy chứ, nếu ngài ấy xảy ra chuyện gì, chúng ta không biết ăn nói với tướng quân thế nào.”

Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên đã đến nơi đông người, hắn nhảy xuống ngựa, tìm đến một người có vẻ là y nữ, hỏi: “Triệu Minh ở đâu?”

Y nữ nhìn hắn ta: “Ngài là người bên ngoài vào đây sao? Lẽ nào ngài tìm Triệu công tử? Nhưng bây giờ không thể. Triệu công tử vẫn chưa xác định được là huynh ấy có bị nhiễm bệnh hay không. Bây giờ huynh ấy không gặp ai, đến người mang cơm như chúng ta cũng chỉ có thể để ở bên ngoài cửa.”

“Nói cho ta biết, hắn đang ở đâu?”

Nhìn vẻ mặt gấp gáp của hắn, y nữ chỉ về một khu vườn ở phía Đông.

“Căn phòng ở cuối góc Đông Nam kia chính là nơi ở của huynh ấy.”

Mộ Dung Bắc Uyên nhanh chóng bước về phía đó, đến bên ngoài căn phòng, hắn nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc. Mãi cho tới khi nhận thức dần mờ mịt mới nhẹ nhàng gõ cửa.

Triệu Khương Lan vừa uống thuốc xong, lúc này vẫn còn chút ho.

Nghe thấy tiếng động, nàng ta không khỏi nhăn mày.

Không phải đã dặn bọn họ tạm thời không được đến gần đây sao.

Bây giờ lại không phải lúc đưa cơm hay đưa thuốc, sao lại có người tới?

“Ai vậy?”

Triệu Khương Lam ở trong phòng cái giọng hỏi, âm thanh có chút khản đặc.

Mộ Dung Bắc Uyên gần như nghẹn lời nói ra: “Khương Lan, là ta.”

Đoàng!

Triệu Khương Lan lập tức đặt bát thuốc trong tay xuống, không dám tin bước về phía cửa.

Nàng căng thẳng hỏi: “Uyên Nhi, là Uyên Nhi sao?”

“Là ta.”

Nghe thấy câu trả lời chắc chắn, Triệu Khương Lan lập tức cuống cuồng.

“Sao chàng lại tới đây, tại sao chàng lại tới làng Phong Lam rồi! Không phải ta đã nói với chàng ngàn vạn lần không được tùy ý tới gần sao, ở đây khắp nơi đều là người điên chàng biết không, nếu như chàng xảy ra chuyện gì chẳng phải là muốn ta lo lắng chết sao?”

Mộ Dung Bắc Uyên trầm mặc một lát, Triệu Khương Lan không thấy hắn trả lời lại, liền ghé tai vào cửa.

Ngăn cách một lúc, lại nghe thấy hắn hỏi bất thình lình: “Không phải là nàng sinh bệnh rồi sao?”

Khóe mắt của Triệu Khương Lan lập tức ẩm ướt.

Đúng vậy, nàng nên nghĩ tới đó.

Tại sao hắn lại đột ngột tới đây, nhất định là vì nghe ngóng được tình trạng của bản thân, trong lòng vướng bận nên mới không kìm được bất chấp nguy hiểm vội vàng tới đây.

Nàng cắn chặt môi không cho phép bản thân khóc ra tiếng, cố ý nói có chút oán trách.

“Rốt cuộc là ai nói với chàng, lẽ nào là Giang Dương nhắc tới trong thư sao? Rõ ràng ta đã bắt hắn ta không được nói với chàng sớm như thế này, cuối cùng còn chưa xác định, sẽ chỉ làm cho chàng lo lắng.”

“Nàng bệnh rồi, cơ thể rất khó chịu, đúng không?”