Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1745

Việc hắn căm phẫn nhất không phải là Ngụy An bỏ lại binh phù mà là hắn lại đánh mất con vịt đang nắm trong tay là Mộ Dung Bắc Uyên.

Nếu Mộ Dung Bắc Uyên rơi vào trong tay Liên Tư Thành, dù là ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thủy quân Đông Nam vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế!

Bây giờ không thấy Mộ Dung Bắc Uyên đâu, ba mươi nghìn quân trước đó lại không ngăn cản được La Tước.

Có thể nói là họa vô đơn chí, quả thật muốn ép hắn chết mà.

“Báo! Liên soái, đội quân bình định đóng ở Thanh Châu đã xuất phát, đồng thời tiến về phía nơi này của quân ta. Quân Thiết Ngô càng ngày càng áp sát, bây giờ nên làm thế nào mới tốt đây!”

Liên Tư Thành siết chặt hai tay: “Thủ! Sống chết cố thủ cho bản soái. Không cần biết dùng tới cách nào, đều phải cầm chân bọn chúng. Mấy ngày này chuẩn bị nhiều cung tiễn đạn dược, chúng ta chiếm ưu thế về địa hình, chưa chắc không thể chống đỡ.”

“Vâng!”

Trên mũi thuyền, Triệu Khương Lan nhìn mây trên đỉnh đầu im lặng không lên tiếng.

Mây đen tối sầm, mảng lớn che phủ một vùng trời, gió lớn thét gào trên mặt nước, sóng lớn cuộn trào.

Mai Hương phủ thêm áo choàng cho Triệu Khương Lan từ sau lưng: “Công tử, thời tiết không tốt, xem ra sắp mưa to rồi, người vẫn nên đi vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi thôi.”

Nàng lặng lẽ nhìn nước sông: “Mai Hương, nếu có người vô ý rơi xuống nước cuộn trào mãnh liệt thế này, còn có thể sống sót không?”

Mai Hương hồi hộp nói: “Công tử, điện hạ ngài ấy…”

“Cây dao găm của Ngụy An… nhìn sơ qua thì cán dài khoảng ba tấc mà có hơn một là nửa đâm vào thân thể huynh ấy. Như vậy đới mạch của huynh ấy chắc chắn đã bị tổn thương. Một khi đới mạch bị tổn thương, thân thể sẽ bị đọng máu, tích nhiệt, thậm chí là sốt cao co rút, xương sườn bị hoại tử.”

Nói đến đây, nàng không mở miệng được nữa. Tình cảnh như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên lại rơi xuống nước thì nguy hiểm chừng nào.

“Chủ tử! Ngài không thể lại ưu tư lo lắng, mấy ngày nay ngài không có một ngày ngủ ngon giấc, thân thể sao có thể chịu nổi.”

Triệu Khương Lan hít sâu một hơi: “Ta biết. Chiến sự sắp đến, ta sẽ không để cho mình xảy ra chuyện.

Lòng huynh ấy gắn liền với an nguy thiên hạ, ta sẽ thay huynh ấy bình định trận phản loạn này, sau đó, dù là phải xới tung từng tấc đất ven bờ ta cũng sẽ tìm ra huynh ấy.”

“Khụ khụ.”

Đêm đó, Mộ Dung Bắc Uyên phát một trận ho kịch liệt trên giường. Ông lão nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng xoay người xuống giường đi đến bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên.

Mộ Dung Bắc Uyên gắng gượng mở mắt, trong bóng tối không biết mình đang ở chỗ nào, hắn nghĩ: “Chẳng lẽ ta đã chết?”

Lão ông cầm nến tới gần, nhờ ánh nến yếu ớt mới quan sát được Mộ Dung Bắc Uyên.

“Ngươi, ngươi là ai?”

“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh!” Lão ông thở phào một cái: “Vài ngày trước, ngươi dạt vào trên bờ, là cháu của ta cứu được ngươi.”

Mộ Dung Bắc Uyên khàn khàn nói: “Thì ra là thế, đa tạ lão nhân gia cứu mạng.”

“Ngươi đã mê man hơn mười ngày, vết thương vẫn đang còn nhiễm trùng, nếu như không phải thân thể ngươi tốt thì đã mất mạng rồi.”