“Thần Vương điện hạ, muội có thể vào trong không?”
Mộ Dung Bắc Uyên rất bực mình: “Có chuyện gì sao?”
Quận chúa Minh Châu đi vào trong, đặt một nồi đầy súp trước mặt hắn, lại tiếp tục bưng ra mấy món ăn khác.
“Đây đều là do chính tay muội làm. Tiểu nữ thấy điện hạ mấy ngày nay đều không muốn ăn gì, trong lòng rất là lo lắng, bởi vậy muốn nấu mấy món ăn ngon, hy vọng điện hạ sẽ thích.”
Quận chúa Minh Châu lấy đũa đưa cho Mộ Dung Bắc Uyên, nhưng Mộ Dung Bắc Uyên không hề giơ tay ra nhận lấy.
“Quận chúa, ý tốt của muội ta nhận ở trong lòng rồi, nhưng bổn vương giờ không muốn ăn, hay là muội bưng về tự ăn đi.”
“Nhưng đây đều là muội đặc biệt làm cho huynh ăn. Điện hạ, không lẽ trong lòng huynh vẫn còn trách muội hay sao? Huynh cảm thấy không phải vì muội, thì Triệu Minh cũng sẽ không xảy ra chuyện đúng không? Nhưng tình hình lúc đó muội cũng không còn cách nào khác, nếu như Triệu công tử không đi đổi muội về, nói không chừng muội cũng không còn cơ hội để gặp lại điện hạ người rồi!”
Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng nói: “Đúng là trong lòng ta đối với muội có chút khúc mắc, nhưng ta càng giận bản thân mình hơn.
Là ta mang theo huynh ấy bên cạnh mình rời khỏi kinh thành, bây giờ lại khiến cho huynh ấy xảy ra chuyện như vậy, mỗi lần nghĩ lại, ta chỉ hận không thể gϊếŧ chết bản thân.”
Không ngờ hắn lại nói như vậy, quận chúa Minh Châu không hiểu nổi oán trách.
“Cứ cho rằng huynh ấy là bạn tốt của huynh, huynh cũng không cần phải làm quá lên như vậy, hơn nữa, thân phận của huynh ấy chỉ là…”
“Thân phận? Thân phận gì? Quận chúa cảm thấy bản thân mình nhất định cao quý hơn huynh ấy đúng không? Như vậy thì xin lỗi, trong lòng của bổn vương, không có bất kì ai có thể so sánh với huynh ấy, kể cả muội.”
Quận chúa Minh Châu nghiến răng, lại cảm thấy những lời này của hắn rất kì lạ, nhịn không được hỏi.
“Điện hạ, không lẽ huynh đối với Triệu công tử, không chỉ là tình bằng hữu với nhau hay sao?”
Mấy ngày này, quận chúa Minh Châu cứ lượn qua lượn lại trước mắt, đến nỗi mà những lời nói Triệu Khương Lan nhắc nhở hắn trước đây, Mộ Dung Bắc Uyên đều khắc cốt ghi tâm.
Có lẽ mục đích mà quận chúa này muốn ở lại không phải là vì hành y cứu người mà là vì hắn.
Mộ Dung Bắc Uyên muốn thoát khỏi sự phiền phức này, liền thẳng thắn thừa nhận.
“Đúng, bổn vương đối với Triệu công công tử không chỉ là tình bằng hữu với nhau, mà còn là tình cảm sâu sắc hơn.”
Quận chúa Minh Châu mở to hai mắt: “Tiểu nữ không nghe sai chứ, nhưng mà hắn là nam nhân mà?”
Mộ Dung Bắc Uyên không muốn giải thích gì với nàng ta: “Là nam hay nữ thì có liên quan gì cơ chứ, thứ bổn vương quan tâm là con người của huynh ấy.”
Quận chúa Minh Châu không thể tin được lấy tay che miệng, nàng ta lắc lắc đầu.
“Không, nhất định là muội đã nghe sai rồi, nhất định là muội đã hiểu lầm ý của điện hạ huynh rồi! Nếu như bây giờ huynh không muốn ăn những món ăn này, vậy muội cứ bưng về đã.”
Nói xong nàng ta liền chạy trốn, đợi đến khi về đến trong lều của bản thân, quận chúa Minh Châu tự an ủi bản thân mình.
“Không thể nào, nhất định không thể nào, con người ngay thẳng chính trực như Thần Vương, làm sao lại có tâm tư gì đối với nam nhân, đây chắc chắn là hiểu lầm.”
Mộ Dung Bắc Uyên vốn dĩ không quan tâm đến cách nghĩ của nàng ta, hắn lại cúi đầu, vẽ vẽ viết viết lên trên giấy.
Hỏa công, nhất định là có cách giải quyết.