Triệu Khương Lan khẽ mím môi: “Hắn quả thật rất hiểu ta, ta thật sự sẽ không tha thứ cho hắn. Khúc mắt giữa ta và hắn cũng không phải chỉ có mỗi một chuyện này, mà là tích tiểu thành đại”
Hoắc Hoa Quý vẫn như cũ muốn nói giúp cho Lý Mặc: “Nếu như nương nương đồng ý cho bệ hạ thêm một cơ hội, nói không chừng nương nương sẽ phát hiện bệ hạ làm rất tốt. Nếu vậy thì ngài cũng không cần hao tổn tâm huyết rời đi, lại càng không lo lắng sau khi bị phát hiện sẽ gặp phiền phức, chẳng lẽ như vậy không tốt hay sao? Huống chi, sao ngài lại có thể khẳng định tâm ý mà bệ hạ dành cho ngài nhất định thua kém Thần Vương điện hạ kia chứ!
Ánh mắt Triệu Khương Lan bắt đầu trở nên sắc bén: “Hoắc Hoa Quý, nếu như hiện tại ngươi muốn lâm trận lùi bước thì xin mời ngươi rời khỏi hoàng cung, ta sẽ tìm người khác thay vào” Hoắc Hoa Quý ra sức lắc đầu: “Không phải nô tỳ muốn lùi bước, chỉ là nô tỳ không đành lòng nhìn chân tình của bệ hạ không có chỗ phó thác”
“Chưa trải qua nỗi khổ của người khác thì đừng khuyên người khác phải lương thiện. Tất cả những thứ mà ta và Lý Mặc đã từng trải qua cũng không phải chỉ vài câu giải thích hời hợt là có thể hoàn toàn tính xong vụ mua bán này. Đau khổ kéo dài trong lòng của ta cả ngày lẫn đêm, sớm đã trở thành một khe rãnh bắt ngang giữa hai chúng ta. Ta không thể nào vượt qua được cái khe rãnh kia, cũng đã tìm được hướng đi mới cho bản thân mình rồi. Nhưng mà hắn ta lại cứ khư khư giữ lấy ta không buông, nhất định phải một lần nữa kéo ta trở về chịu khổ.
Triệu Khương Lan đứng lên, yên lặng nhìn nàng ta: “Kia chưa bao giờ là cứu rỗi hay chuộc tội cái gì, mà chính là vực sâu ta muốn tránh còn không kịp!”
Hoắc Hoa Quý bị Triệu Khương Lan nhìn như vậy, trong lòng rung động.
Qua một hồi lâu, nàng ta mới khịt mũi một cái: “Nô tỳ đã biết, sau này nô tỳ sẽ không nói những lời như vậy nữa.
“Ngươi trở về suy nghĩ kỹ lại một chút đi. Nếu như ngươi hối hận, thỉnh nhanh chóng nói cho ta biết, ta còn phải kịp thời ứng đối.
Sau khi trở về phòng, Hoắc Hoa Quý lập tức ghé vào trên đệm chăn khóc rống lên.
Bây giờ nàng ta bị kẹt ở giữa Lý Mặc và Triệu Khương Lan, giống như nửa bước khó đi.
Thật ra khi nàng ta nhìn thấy tình cảm giữa Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên sâu đậm như vậy, nàng ta thật sự rất hâm mộ, cũng rất muốn thành toàn cho hai người.
Nhưng mà khi nàng ta vừa nhớ tới vẻ hiu quạnh mà Lý Mặc trong lúc vô tình để lộ ra ngoài, nàng ta lại càng cảm thấy đau lòng khó nhịn.
“Làm sao bây giờ, rốt cuộc ta nên làm cái gì bây giờ đây?”
Thời gian một tháng thoảng cái đã sắp sửa trôi qua. Triệu Khương Lan đã có thể tự mình đi đường mà không cần nhờ đến sức lực bên ngoài.
Khi những quan lễ nghi trong cung nhìn thấy Triệu Khương Lan đã hoàn toàn khôi phục trở lại bình thường, bọn họ cũng hy vọng nàng có thể bớt chút thời gian cùng với Lý Mặc diễn tập một chút quy trình tổ chức đại điển lập hậu.
Lý Mặc vui vẻ đồng ý, lúc Triệu Khương Lan đi tới chỗ này, nàng cũng không có lập tức tỏ thái độ gì.
Trong cung Vị Ương, Hoắc Hoa Quý nghe những lời mà Triệu Khương Lan nói, khẩn trương ngẩng đầu lên “Có phải ý mà ngài muốn nói chính là để cho nô tỳ đi theo bệ hạ cùng nhau diễn tập hay không?”
“Không tệ, ngươi cũng đã luyện tập được nhiều ngày rồi, cho dù là giọng nói hay là dáng vẻ đều rất hoàn mỹ. Chỉ cần ngươi bỏ qua nỗi sợ trong lòng, ta cảm thấy không có vấn đề gì hết.”
Hoắc Hoa Quý cắn môi: “Nhưng mà, ngộ nhỡ nô tỳ bị người phát hiện thì phải làm sao bây giờ?”
“Bị phát hiện bây giờ và bị phát hiện trong lúc đại hôn cũng không có gì khác nhau. Hơn nữa, lúc đại hôn phòng bị càng thêm nghiêm ngặt, nếu như ngươi không có trải qua diễn luyện, nói không chừng sẽ càng căng thẳng. Lỡ như lúc đó ngươi lộ ra sơ hở gì, tất cả chúng ta đều phải xui xẻo”