“Phụ hoàng nói không sai, mọi thứ của nhi thần đều do phụ hoàng ban tặng. Không có phụ hoàng ân điển, nhi thần sẽ không có vinh hoa phú quý ngày hôm nay!
“Người hiểu rõ trong lòng như vậy là tốt rồi, cho nên người đã nghĩ rõ ràng, cũng biết nên làm như thế nào chứ?”!“Nhi thần đã rõ, cũng biết nên làm điều gì.
Mộ dung Bắc Uyên nói tới đây nở nụ cười hờ hững “Nhưng đáng tiếc nhi thần sẽ không làm như vậy!
Chiêu Vũ để tức giận nhíu mày: “Con, con sao lại không chịu nghe lời chứ! Bây giờ không phải là lúc để con càn quấy, người của Vinh Dương đang ở trong Kinh Thành, con dựa vào đâu mà đi ngăn cản những việc này? Lần này trầm tuyệt đối sẽ không mềm lòng, sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho con. Con phải nghĩ cho kỹ, nếu như con thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng vậy thì con lấy cái gì để bảo vệ Triệu Khương Lan.”
Mộ Dung Bắc Uyên âm thầm siết tay, sau đó nhìn về phía Chiêu Vũ để.
“Dựa vào việc nhi thần muốn làm một cuộc giao dịch với phụ hoàng, không biết phụ hoàng có muốn nghe một chút hay không?”
“Giao dịch, giao dịch gì?”
“Đương nhiên là có liên quan tới Liên Tư Thành.”
“Phụ hoàng có thể vẫn không biết, Khương Lan âm thầm gầy dựng lên một số sản nghiệp của bản thân, từ lúc kinh doanh đến giờ việc buôn bán vẫn luôn rất hưng thịnh, thu lời rất nhiều. Bản thân nhi thần quả thật là không có nhiều tiền như vậy. Nhưng mà Vương phi thì có “Không thể nào, con bớt lừa trẫm. Buôn bán gì mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, trẫm không tin.
Mộ Dung Bắc Uyên chậm rãi lấy chứng từ ra từ trong tay áo.
“Đây là chứng từ lấy tiền từ mấy ngân hàng tư nhân ở trong Kinh Thành, bởi vì mức tiền quá lớn nên đều phải có ấn riêng của ông chủ, không thể làm giả được.”
Chiêu Vũ để vừa lấy tờ giấy qua xem liền tập tức trợn to mắt.
Hắn ta từ từ ngẩng đầu nhìn chằm Mộ Dung Bắc Uyên: “Con đang uy hϊếp trẫm?”
“Không phải uy hϊếp, chỉ là giao dịch.”