Mặc dù không trực tiếp nhìn thấy, chỉ được nghe vị nữ quan này thuật lại nhưng khóe mắt của Hứa Mạn Nhi cũng rơm rớm nước mắt.
Nàng sợ nước mắt sẽ làm trôi lớp trang điểm trên mặt nên cố gắng cắn môi để nhịn.
Vì sao Mộ Dung Bắc Hải lại đối xử với nàng tốt như vậy? Thật khiến người khác cảm thấy không chân thật.
Bởi vì phụ mẫu của Hứa Mạn Nhi đều không có ở đây nên Mộ.
Dung Bắc Hải không cần ở lại dùng cơm, chỉ cần đưa Hứa Mạn Nhi đi là được.
Hắn đích thân tới khuê phòng, trịnh trọng đưa tay về phía Hứa Mạn Nhị, người đang trùm khăn che đầu.
“Trắc phi, đưa tay nàng cho bản vương, ta dẫn nàng về nhà!”
Nghe đến đây, Hứa Mạn Nhi rơi một chút nước mắt, nàng phải dùng hết sức mới có thể kìm lại được.
Nàng gật đầu thật mạnh rồi nghẹn ngào trả lời một câu: “Cảm ơn điện hạ đã đích thân tới đón thϊếp thân”
Mộ Dung Bắc Hải khẽ mỉm cười, hẳn nằm chặt tay của Hứa Mạn Nhi, mười ngón tay của hai người cùng đan vào nhau.
Bọn họ đi không nhanh nhưng những người bên cạnh đều nhìn họ vô cùng ngưỡng mộ.
Dân gian còn có một cách làm khác, đó là tân lang cõng tân nương lên kiệu hoa.
Mộ Dung Bắc Hải có lẽ nghĩ đến cảnh tượng đó, liền nói lời xin lỗi.
“Xin lỗi, Mạn Nhi. Bổn vương không thể đích thân công nàng lên kiệu hoa, chỉ có thể chậm chạp dìu nàng đi. Nếu như sau này ta có thể hồi phục lại như trước, món nợ ta nợ nàng hôm nay, ta sẽ đền bù cho nàng.”
“Điện hạ, chàng không nợ ta thứ gì cả, chàng đã cho ta mọi điều tốt đẹp trên thế gian này rồi, đời này của ta không còn gì hối tiếc. Có thể gặp điện hạ chính là may mắn lớn nhất cả đời này của ta! Ta chỉ mong có thể bầu bạn bên cạnh điện hạ, đến khi đầu bạc cũng không rời
Mộ Dung Bắc Hải ân cần thay nàng ấy vén rèm hoa. kiệu “Nàng nhìn dưới chân, cẩn thận một chút. Đợi nàng ấy ngồi vững, đội ngũ rước dâu mới lại khởi hành, trở về vương phủ.
Hứa Mạn Nhi lấy tư cách biểu tiểu thư của Hứa gia, cho dù thế nào cũng phải mang theo ít nhất hai nha hoàn làm của hồi môn.
Trong đó có một người là nàng ấy mang theo từ lúc tới Hứa gia, là nha hoàn thϊếp thân vẫn luôn hầu hạ bên cạnh tên Thủy Ngọc.
Mà một người khác là Hứa phu nhân thay nàng ấy lựa chọn, nghe nói là một nha hoàn khả thông minh lanh lợi.
Vì để phù hợp với Thúy Ngọc còn cố ý sửa lại tên thành Tử Trúc. Lúc bọn họ sắp đi, Hứa phu nhân có ý sâu xa liếc nhìn Tử Trúc một cái.
Tử Trúc cẩn thận quay đầu lại nhìn.
Người đứng xung quanh không nhận ra cảnh này có gì bất thường.
Đợi đến khi trở về vương phủ, nữ quan ở bên cạnh nhắc nhở: “Chút nữa phải nhớ đi vào từ cửa bên.” Hứa Mạn Nhi ngồi trong kiệu nghe được lời này, trong lòng không có chút oán trách nào. Dù sao nàng ấy là trắc phi, nếu đi vào từ cửa chính sẽ là không công bằng với vương phi tương lai.
Để vương phi tương lai trong lòng không có khúc mắc, vậy nên nàng ấy không tỏ ra không vui hay phản đối.
Không nghĩ đến Mộ Dung Bắc Hải đột nhiên mở miệng: “Không cần đi cửa bên, cứ trực tiếp đi vào từ cửa chính”
Nữ quan thay đổi sắc mặt: “Điện hạ, cho dù ngài vô cùng sủng ái trắc phi, có lòng coi trọng nàng, nhưng không thể làm trái quy củ! Dựa theo lễ pháp, vương phủ khi nạp trắc phi không thể trực tiếp đi vào từ cửa chính, nếu không sau này khi vương phi chính thức biết, nhất định trong lòng sẽ không thích, có phần để bụng”
“Bản vương liệu có vương phi chính thức hay không lại là một chuyện khác. Nếu thật sự có, nếu đối phương để bụng, bản vương cũng chỉ có thể càng thêm chú ý. Trắc phi với bản vương vô cùng quan trọng. Trong lòng bản vương, nàng so với chính thế chẳng có gì khác biệt. Vẫn xin ma ma đừng ngăn cản, bản vương một khi đã ra quyết định thì sẽ không thay đổi.