“Chuyện này đều tại thái tử. Sau khi Nghiêm Chính được thả, trẫm sẽ đích thân an ủi, còn nữa thứ không chịu thua kém này, con cũng chuẩn bị một phần lễ lớn, gửi đến Nghiêm phủ, tạ lỗi với Nghiêm Chính”
Mộ Dung Bắc Quý không cam lòng.
Nhưng lúc này Chiêu Vũ Đế đang tức giận.
Nếu hẳn không tuân theo, chuyện này sẽ không thể kết thúc, hẳn chỉ có thể ủ rũ đồng ý.
Lúc Mộ Dung Bắc Quý và Mộ Dung Bắc Uyên ra khỏi Ngự thư phòng, Mộ Dung Bắc Quý hung tợn nhìn Mộ Dung Bắc Uyên.
“Tứ ca có ý gì đây? Vì một người ngoài mà đối phó ta, xem ra Đại lý tự khanh Nghiêm Chính này rất có giá trị lôi kéo trong lòng tứ ca huynh”
“Thái tử điện hạ, không phải ai cũng giống đệ, coi trọng quyền lợi mà làm việc. Nghiêm Chính là bạn tốt của ta, ta không đành nhìn hẳn bị oan. Nghe ý của thái tử điện hạ, có vẻ chưa thành tâm hối hận, lẽ nào chỉ nói chuyện cho có lệ với phụ hoàng sao?”
Mộ Dung Bắc Quý nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta thật sự đã khinh thường các người rồi, nữ nhân kia ẩn trú ở nơi kín đáo như thế mà cũng bị các người phát hiện.”
“Lưới trời l*иg lộng, tuy thưa mà khó thoát!”
Mộ Dung Bắc Uyên cười cười: “Có thể Thái tử điện hạ không biết, bổn vương tự quản lý phủ Kinh Triệu đến nay, tự tin nói một câu Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình không làm. Nếu chuyện này không phải đệ làm, làm sao người khác tra ra được, phải không?”
‘Vẻ mặt Mộ Dung Bắc Quý ngày càng âm u, Mộ Dung Bắc Uyên không quan tâm hẳn nữa.
Sau khi đưa nhân chứng đến Thẩm Hình viện, lập tức đi đến phòng thẩm tra đại lý tự, thả Nghiêm Chính ra ngoài.
Đương nhiên Nghiêm Chính biết Mộ Dung Bắc Uyên và những người khác đã giúp mình rất nhiều.
Hắn hành đại lễ với Mộ Dung Bắc Uyên: “Đa tạ Thần vương điện ra tay giúp đỡ, ân tình hôm nay, hạ quan cả đời không quên”
Mộ Dung Bắc Uyên xua xua tay: “Lần trước Vương phi của bổn vương gặp chuyện, cũng may có Nghiêm đại nhân trọng nghĩa cứu giúp, nàng mới có thể thoát hiểm. Lần này có qua có lại mà thôi, nhưng trong lòng Nghiêm đại nhân phải rõ, nếu không phải có Thái tử điện hạ, ngươi cũng không gặp phiền phức này. May sao bây giờ phụ hoàng đã biết nguyên nhân kết quả, trách nặng thái tử một trận. Ta nghĩ trong khoảng thời gian này, Mộ Dung Bắc Quý sẽ không làm chuyện mà không suy nghĩ nữa”
Nghiêm Chính bỗng nghĩ đến một người khác: “Thần vương điện hạ, không biết… bây giờ Triệu nhị cô nương thế nào? Hôm ấy nàng ta đến đại lý tự gặp ta, nói muốn đi tìm thái tử điện hạ nói lý, nhưng sau đó hạ quan không nghe tin tức gì nữa, hạ quan lo nàng ta nhất thời kích động làm ra chuyện bất lợi cho bản thân”
Mộ Dung Bắc Uyên thở dài một hơi: “Bây giờ An Linh đang ở Đông Cung, nàng ta thỏa thuận gì đó với Thái tử điện hạ, thái tử bảo nàng ta về Đông Cung mới bỏ qua cho ngươi. Nhưng không ngờ, Vương phi đột nhiên dùng chó săn tìm ra người phụ nữ mất tích kia, nên ngươi mới có thể được thả sớm vậy. Nhưng ngươi không cần lo, dù sao ngươi cũng bình yên vô sự, đương nhiên An Linh sẽ nhanh chóng trở về thôi”
Nghe Mộ Dung Bắc Uyên nói vậy, trong lòng Nghiêm Chính chua xót, lại có chút cảm động.
Hắn cũng không ngờ, Triệu An Linh sẽ vì mình mà thỏa thuận với Mộ Dung Bắc Uyên loại chuyện này.
Nghiêm Chính biết rõ Triệu An Linh ghét về Đông Cung thế nào, nghĩ đến đây, hắn muốn gặp Triệu An Linh.
Mà Đông Cung lúc này, bầu không khí cũng trầm xuống.
Triệu An Linh đã nghe tin Nghiêm Chính vô tội được thả ra, đương nhiên nàng ta cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.