Triệu Khương Lan chớp mắt, vô thức nhìn Nghiêm Chính đang im lặng ăn đồ ăn ở bên cạnh nàng ấy.
Nàng đảo mắt, trong lòng nghĩ ra một kế hoạch.
“Haiz, chúng ta cứ ngồi dùng bữa mãi cũng chẳng có gì vui, không bằng chơi trò chơi tí đi. Nghe nói gần đây Kinh Thành đang thịnh hành một trò, tên là “chọn một trong hai”. Chúng ta đánh trống truyền hoa, truyền đến tay người nào thì người đó sẽ phải nói thật khi bị hỏi một câu hỏi nào đó hoặc là chọn làm một việc gì đó có tính thử thách.
Không được nói dối, cũng không được từ chối thử thách”
Bọn họ nghe thế đều cảm thấy rất thú vị.
Mộ Dung Bắc Uyên bật cười: “Lúc đầu ta còn tưởng rằng gần đây nàng ngồi mãi trong phủ không ra ngoài được sẽ cảm thấy nhàm chán.
Trái lại không ngờ rằng nàng cứ một lúc lại có chủ ý, chuyện ăn chuyện chơi gì cũng không thiếu!”
Triệu Khương Lan đá lông nheo với hản: “Đó là chuyện đương nhiên, chàng cũng không xem thϊếp là ai chứ, ai tủi thân thì tủi thân chứ không đến lượt thϊếp tủi thân đâu. Cuộc đời ngắn ngủi, tận hưởng thú vui trước mắt mới là điều nên làm!”
“Nhưng mà vì tính công bắng, chúng ta nên giao cho ai đánh trống truyền hoa đây?”
Triệu Khương Lan nhìn ngó xung quanh, bất ngờ chỉ tay vào hồ ly nhỏ đang cúi đầu ăn thịt trên bàn.
“Này, nhóc béo, hình như ngươi cũng ăn no lắm rồi đúng không.
Bọn ta muốn chơi trò chơi, ngươi đánh trống truyền hoa đi, thế thì công bằng hơn”
Hai mắt Triệu An Linh trừng to nhìn: “Sao tỷ có thể để tiểu hồ ly làm chuyện này chứ? Nó sao hiểu được?”
“Vậy muội xem thường nó quá rồi, đây chính là một con linh hồ, đừng nói là đánh trống truyền hoa, muội còn có thể giao lưu tâm sự với nó nữa đấy”
“Thật hay giả vậy?”
Thấy Triệu An Linh không tin, Triệu Khương Lan vươn tay ôm Tiên Nữ đặt trên đùi, xoa xoa đầu của nó.
“Nào, chào hỏi Linh tỷ tỷ của ngươi nào.”
Tiêu Nữ nghe nói như thế, nó lười biếng duõi, móng vuốt ra, vùng vẫy với Triệu An Linh.
Triệu An Linh kinh ngạc che miệng: “Ôi, thần kỳ thật đấy, làm sao tỷ luôn có mấy bản lĩnh kỳ lạ này thế?”
“Cho nên muội đừng có hoài nghỉ năng lực của nó, thế này đi, chúng ta để Tiên Nữ đánh trống, sau đó chúng ta truyền hoa theo thứ tự, chờ khi tiếng trống của nó dừng lại, đến lượt người nào thì người đó trả lời một câu hỏi hoặc thực hiện một thử thách”
Ngoại trừ hai đứa bé không cần tham gia thì những người khác đầu vui vẻ đồng ý.
Triệu Khương Lan không nhịn được bày trò xấu, khi nàng đưa trống cho Tiên Nữ lại lén lút nói nhỏ bên tai Tiên Nữ mấy câu.
Với người không có võ công như Triệu An Linh thì tất nhiên sẽ không nghe thấy.
Nhưng thính lực hơi tốt hơn một chút đều nghe được Triệu Khương Lan đang len lén để Tiên Nữ gian lận.
Triệu An Linh còn đang trưng vẻ mặt ngơ ngác, vui vẻ phấn khích muốn chơi trò chơi.
Ai ngờ qua một vòng, hoa kia vừa đúng lúc truyền đến tay nàng ta thì tiếng trống lại ngừng…
Nàng ta há hốc miệng: “Không phải chứ, sao trúng ngay ta vậy, không phải là do hồ ly nhỏ này cố ý đấy chứ?”
“Muội hoài nghỉ ai cũng không thể hoài nghỉ hồ ly nhỏ người ta được nha, đừng có kiếm cớ. Nói đi, chọn một trong hai, muội muốn trả lời một câu hỏi hay là muốn thực hiện thử thách?”
Nhìn vẻ mặt gian xấu xa của Triệu Khương Lan, Triệu An Linh nào dám chọn thực hiện thử thách.
Nàng ta vội vàng nói: “Ta trả lời câu hỏi, tỷ hỏi đi, nhưng mà tỷ không được hỏi mấy câu quá khó, nếu không ta sẽ giận đấy”
“Được được được, ta hỏi một câu đơn giản thôi. Hiện tại Triệu nhị tiểu thư của chúng ta đã khôi phục thân phận độc thân, mà cũng không ghét bỏ sự phiền nhiễu của hôn nhân lắm. Thế thì tương lai, nếu như muội có khả năng gặp lại một nam nhân khác, muội hi vọng đối phương có phẩm chất thế nào?”
Triệu An Linh trừng mắt với Triệu Khương Lan: “Câu hỏi này của tỷ là cái câu hỏi gì thế hả?”